Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Đậu Đậu Ma Ma

Chương 85

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85


mộtcâunhẹnhàng như vậy làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi. A Đoàn nhìn qua cả đám người, kinh ngạc, sợ hãi, đờ đẫn, trạng thái gì cũng có, tất cả mọi người đều choáng váng. Đỉnh đầu bị đè xuống, nghiêng đầu sang nhìn lại, là Hứa Tiêu Nhiên. Hứa Tiêu Nhiên bất đắc dĩ nhìn A Đoàn, đưa tay xoa đỉnh đầu nàng.

A Đoàn, conkhôngthấurõta, nhưng sao ta cũng lạikhôngnhìn thấu con chứ? Đến hôm nay mới biết được, hóa ra congáita có tính tình cứng rắn như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đánhđi!”

Hùng hùng hổ hổmộttrận,nóichuyện càng ngày càng vô lễ khó nghe.

Nhị lão giađãbị bãi chức, xưng hô bây giờ tất nhiên là xưng hô ở nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước kia lúc đến đây, còn thảnh thơi nhìn người bên cạnh, lần này lạikhôngcó tâm trạng nào. Tất cả suy nghĩ trong đầu đều là từng câu chất vấn vừa rồi của congái.mộtngười mềm mại như congái, phải thất vọng đến mức độ nào mới có bộ dáng tê tâm liệt phế như vậy? Có phải bản thânđãsai rồikhông?

Tất cả mọi người đều biết Hứa nhị lão gia bùn loãngkhôngthể trát tường, chỉ nhìn đến mặt mũi của đại phòng, Phụ hoàng chohắnmộtchức quan ngũ phẩm nhàn tản,đãlà ân điển tốt nhất chohắnrồi. Ngườikhôngbiếtsẽnóihai người huynh đệ tình thâm, đại ca làm cái gì cũng lôi kéo nhị ca, biếtrõnhưng cũng hiểu được, là lúc trước Nhị lão giađãcứu Đại lão giamộtmạng.

Người có phản ứng đầu tiên là Hứa Tâm Dao từ đầu đến cuối vẫn quỳ màkhônglên tiếng. Hứa Tâm Dao vẫn luôn quỳ phía sau A Đoàn, A Đoàn xoay người nhìn lại,khôngbiết nàng tađãquỳ bao lâu, mặtđãtrắng bệch, nhưng mà cũngkhôngđau lòng, tức giận mà chỉ vô cùng bình tĩnh. Nếu nhưkhôngphảiâmcuối hơi run rẩy, A Đoàn cũngthậtsựnghĩ rằng nàng takhôngđể ý chút nào.

Chương 85

“Vậy nếu có người khácnóicho Đại tẩuthìlàm sao?”

“Bây giờthìsao đây? Lý thuyết chỉ là lý thuyết mà thôi,nóicho xuôi tai là được phảikhông?”

A Đoàn cau mày khoog thể tin nhìn Đại lão gia, đây có phải phụ thân takhông? Chậm rãi từ dưới đất đứng lên, hơi hơi ngửa đầu nhìn thẳng vào Đại lão giađangvô cùng tức giận, ý muốn tìm lại bộ dáng người cha hiền lành từ khuôn mặtđangđỏ bừng vì tức giận.trêntránhiệnrõgân xanh, cho dù tay bị túm lấy cũng vẫnkhôngngừng muốn thoát ra vung tay đánh…

“hắnlà nhị thúc của ngươi!”

Thầm mắng còn chưa hết giận, cuối cùng là rống lên “Tên Vệ Trường Hận kia, ngươi đừng để cho ta tóm được ngươi! Tướng quânthìsao chứ? Đại ca ta là Quốc công gia! Cháugáita tương laisẽlà Thái Tử phi! Ngươi cứ chờ xem, chờ ta ra ngoài rồi,mộtngón tay cũng có thể nghiền c·h·ế·t ngươi, làm cho ngươikhôngchịu nổi!”

Động tác giãy dụa của Đại lão gia bị kìm hãm, hơi giật mình nhìn hai đứa con trai của mình, sắc mặt hơi thả lỏng, động đậy môi nhưngkhôngnóigì, giữa hai hàng lông màyhiệnrõsựgiãy dụa, nhưng mà vẫn luônkhôngnóigì. Tay A Đoàn nắm chặt lại trong tay áo, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn làm A Đoàn càng bình tĩnh.

Càng ngày càng kích động, toàn thân A Đoànkhôngbiếtđãxảy ra chuyện gì, cảm xúc mạnh mẽ hoàn toàn chiếm lấy đầu óc, trực tiếp tiến lên đẩy Hứa Tiêu Nhiên và Hứa Triệt Minh ra, túm lấy tay phải Đại lão gia “Người đánhđi! Nếu như người vẫn cho rằng là con bị đặt cho nhị thúc, bây giờ người đánh c·h·ế·t con luônđi!”

“sẽkhôngđâu.”

Hứa Tiêu Nhiên thừa nhận, mặc dù Hứa Triệt Minh cònnhỏtuổi, nhưng hai người cùng nhau lôi kéo Đại lão gia làm Đại lão giakhônggiãy ra được. Lúc này nghe được câu hỏi của A Đoàn, lại càng tức giận hơn nữa “Ta chính là muốn đánh ngươi! Đó là nhị thúc cả ngươi, vậy mà ngươi có thể bịa đặtnóira những lời như vậy! Có phải ngươi ước gì nhị thúc ngươi có thể chếtđingay bây giờ haykhông?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quá hơn nửa khắc, Đại lão giakhôngtiếng động lui ra ngoài, dưới ánh nến tối đenkhôngnhìn thấyrõánh mắthắn. Sau khi Đại lão gia rờiđi, chỗhắnđứng vừa rồi lại xuấthiệnhai người, chính là Ngô Đồngmộtthân quần áo đen cùng Ngô Tử Ngọc. Gương mặt lạnh lùng của Ngô Đồng nhìn về phía nhị lão gia ở bên trong, Ngô Tử Ngọc lại có vẻ đăm chiêu sờ cằm.

Tay để trong ống tay áo nắm thành nắm đấm, gương mặt lạnh lùng, đôi môikhôngcómộtchút máu nào.

“Là ngườiđãnói,khôngthể có lòng hại người khác, nhưngkhôngthểkhôngđề phòng người khác; là ngườiđãnói,khôngcó ai sinh rađãlà vua,khôngthể coinhẹ,khôngthể tùy ý bắt nạt bất kỳ ai; là ngườiđãnói, mạng người là quan trọng nhất, làm bất cứ chuyện gì cũngkhôngđược dính đến mạng người; là ngườiđãnói; tuyệt đốikhôngthể vì h*m m**n của bản thân mà làm hại đến tính mạng của người khác!”

Bây giờ Đại lão gia mới hồi thần, ngây người nhìn binh línhmộtlúc lâu mới gật đầu “Đúng vậy, đến nhìn xem.”

“Hôm nay con mới biết được, hóa ra cha ruộtkhônghiểu conmộtchút nào cả!”

“Từnhỏđến lớn, rất nhiều nguyên tắc đều là do người dạy con.”

mộtmình Đại lão gia lảo đảođitrong đêm,trênngười vẫn mặc quan phục,khôngmang theo nô tài nào cả. Dưới ánh trăng mát mẻ, cảm giác suy sụp tiêu điều càng thêmrõrệt. Người qua đườngđiquađilại chỉ trỏ cũngkhôngdám tiến lên, cho dùkhôngnhìnrõcũng biết bộ quan phục nàykhôngphải chỉ mặc chơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Phụ thân ta, ngườithậtsựđãgiết người sao?”

Suy nghĩ kỹmộtlúc vẫnkhôngrõ, trực tiếp thấp giọng hỏi “Đại ca, huynhthậtsựkhôngnóicho đại tẩu biết lúc trước Hứa nhị lão giađãcứu Quốc công giamộtmạng sao?”

đilại tại chỗmộtlúc lâu cũng mệt mỏi,đivề bên giường, để ở phía bên kia là áo ngủ bằng gấmkhônghợp với hoàn cảnh của nhà tù, mười phần ghét bỏ kéo chăn đắp lêntrêngiường, sau đó đặt mông ngồi lên. Cuối cùng còn độc ác mắng “Chờ ta ra ngoài rồi, xem ta có g**t ch*t tên Vệ tướng quân kiakhông!”

Rất nhanhđãcó người nhận ra, trước tiên tiếp lời của người kia dẫn theo Đại lão giađivào trong. Cửa mở ra làmộthành lang rất dài, hai bên tường có vài giá cắm nến lúc sáng lúc tối, nhìn rấtâmtrầm. Thủ vệ kia vừa dẫn đường vừa vừa nhắc nhở “Đại nhân chú ý dưới chân, nến nàykhôngsáng, cẩn thận kẻo ngã.”

Thái độ hoảng hốt này cũngkhônglàm thủ vệ cảm thấy ngoài ý muốn. Có thể đến đây để thăm người, ai cũng đều như vây, hoặc là sốt ruột hoặc là cầu xin người khác, nhưng vấn cảm thấy kỳ quái, tuy rằng Hứa nhị lão gia bị bắt vào, chuyện nhận hối lộ này trong lòng mọi người ai cũngrõràng, ai dámnóimình chưa bao giờ nhận hối lộ chứ? Chỉ làkhôngai làm lớn chuyện lên thôi.

khôngnói,sẽhối hận.

Ánh nến trong nhà tù lúc sáng lúc tốiâmtrầm, dựa vào gần như vậy nhưng Ngô Tử Ngọc cũngkhôngthấyrõsắc mặt của Đại ca nhà mình. Chỉ nghe Ngô Đồng cười khẽmộttiếng,nóikhôngchút do dự “Takhôngbiết chuyện này, làm sao tanóicho nàng biết đây?”Ngô Tử Ngọc ngạc nhiên, lại ghé sát người vào, còn chưanóichuyện ánh mắtđãtrợn lên tròn xoe.

Hứa Tiêu Nhiên vững vàng lôi kéo Đại lão gia,khôngchohắnđến gần A Đoànmộtbước, trầm giọng “Lời của tiểu muộinóilàthật, tại sao người lạinóilà bịa đặt?”

Lúc trước Phụ hoàng đoạt quyền, khắp nơi đều là chiến loạn. Lúc đó Đại lão gia với Hoàng Thượng bị lạc nhau, Đại lão gia ở Đại Sơn lại bị thương rất nặng, bên cạnh chỉ có Nhị lão gia. Là Nhị lão gia cõng Đại lão giađiqua Đại Sơn đến trấnnhỏtìm đại phu.nóithật, nếukhôngcó việc này, lúc ấy Đại lão giađãchết,sẽkhôngcó ngày hôm nay.

Cho nên mới có thể luôn luôn nhường nhịn, luôn luôn giả bộkhôngthấy.

Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắthiệnđầy tơ máu của Đại lão gia cùng… tay phảiđanggiơ lên cao. Hứa Tiêu Nhiên túm lấy tay phải Đại lão gia, mày nhíu chặt,mộtnửa bất đắc dĩmộtnửa thỏa hiệp “Phụ thân, người giận đến lú lẫn rồi, người mau trở về phòng nghỉ ngơimộtchútđi.” Lại vì nhị phòng mà muốn ra tay đánh tiểu muội, đây gọi là gì đây?

Cũng học theo Đại lão gia, thấp giọngnói“Được, tiểu nhân chờ ở bên cạnh, đại nhân có việc gì gọimộttiếng là được.”

Chỉ là cảm thấy người có quyền có thếthậtlà kỳ lạ,khôngbiết nhìn còn tưởnghắnkhôngcó nhà để về.

hắnkhônggiết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vìhắnmà c·h·ế·t (1). Chưanóihết lời Hứa Tâm Daođãhiểu. Hơi mờ mịt gật gật đầu, trong mắt là hoảng hốt, con ngươi đen nhánh tĩnh lặng nhưmộthồ nước sâu,khôngnhìn thấy chút ánh sáng nào. Nhíu mày đặt ánh mắttrênngười A Đoàn, lẳng lặng nhìn nàngmộtlúc lâu, sau đó cúi đầu,khôngnóiđược lời nào.

Rẽ mấy vòng mới đến chỗ giam giữ nhị lão gia, Đại lão gia nhấc tay ngăn thủ vệđangmuốn tiến lên mở cửa, lui trở lại gócâmu “khôngcần mở cửa, ta đứng ở đây nhìn, ngươiđixuống trướcđi, có việc gì tasẽgọi ngươi.” Động tác tra chìa khóa vào ổ của thủ vệ dừng lại.

“Phụ thân, bây giờ ngườiđangmuốn đánh con sao?”

Thà làm ngọc vỡ chứkhônglàm ngói lành.

Lập tức xoay người nhìn lại, hai người đều đứng lên, mỗi ngườimộtbên kéo Đại lão gia.

“khôngphảihắntrực tiếp g·i·ế·t người.”

mộtngườiđiloạntrênđườngkhôngmục đích,đitớiđilui, thế mà lạiđivào nơi giam giữ Nhị lão gia. Lúc cònđangngây người, bên tai vang lên giọngnóilấy lòng của binh lính canh cửa “Tham kiến Quốc công gia, sao lúc này Quốc công gia còn đến đây? Ở trong này rất lạnh, có phải người muốn đến thăm Hứa nhị lão giakhông?”

Nhị lão gia cũngkhôngbiết Đại lão giađangđứng nhìn ở bên cạnh, chỉkhôngngừng kéo áo tù nhântrênngười, bước thong thả tại chỗkhôngngừng, trong miệng còn lẩm bẩm “Sao đại ca còn chưa đưa mình ra ngoài, đây cũngkhôngphải là tội lớn!”trênmặtkhôngcó chút hối cải nào, chỉ có ghét bỏ cùng khó chịu.

Tính tình Hứa Triệt Minh vốn lạnh, lúc này trong mắt lạnh đến mức gần như là ngưng kết thành băng, tuyệt vòng nhìn Đại lão gia “Phụ thân, cho dùthậtsựlà tiểu muộinóisai? Nhưng mà người định đánh muội ấythậtsao?”

“Tất cả những điều này là ngườinói, tất cả những điều này là người dạy con!”

Ngô Đồngnhẹhất cằm,nóivô cùng chắc chắn.

Chuyện này rất nhiều người biết. Xakhôngnói, ngay Trần thị thôi, tất nhiên biết được chuyện này. Hai người lại là mẹ con, ngẩng đầukhôngthấy cúi đầu thấy, nếu tình cờnóicho Đại tẩu biếtthìlàm sao, nhất định Đại tẩusẽđoán được Đại ca cũng biết, biết chuyện màkhôngbáo, cãi nhau cũngkhôngtốt.

Từng câu từng câu chất vấn, câu sau lại cao giọng hơn câu trước. A Đoàn cắn răng giữ vững vẻ bình tĩnhđãsớm biến mấtkhôngthấy, hai mắt hơ mồ nước mắt, lồng ngực phập phồng “Con bịa đặt cho nhị thúc sao? Phụ thân, người hãy tự hỏi lòng mìnhđi,thậtsựlà do con bịa đặt cho nhi thúc hay sao? Mắt ngườikhôngnhìn thấy, tâm người cũngkhôngnhìn thấy nữa sao!”

(1) Câu gốc là Takhônggiết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà c·h·ế·t. Câu này xuấthiệntừmộtđiển cố. Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anhhọ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhânkhôngđể ý. Tích cựcnóivới hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo. Vương Đạokhôngbiết nên ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn g·i·ế·t Chu Bá Nhân haykhông, Vương Đạokhôngnóigì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị g·i·ế·t. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: “Takhônggiết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà c·h·ế·t, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu tốt này.”

A Đoàn im lặng nhìn Hứa Tâm Dao,khôngbiết nênnóigì bây giờ, xin lỗi?khônghề có lỗi, những gì mìnhnóiđều làsựthật, nhưng bộ dángkhôngnóikhônglàm loạn của nàng ta,thậtsựlàm cho người kháckhôngđành lòng. Mím môi vừa địnhnóigì đó, đột nhiên bên tai vang lên giọngnóicủa Đại ca và Nhị ca “Phụ thân, người muốn làm cái gì vậy?!”

Sống lưng vốn dĩđangthẳng tắp dần hạ xuống, cuối cùng gần như là ngồi bệt xuống dưới đất.

“Ngườithậtsựlà phụ thân của con sao?”

A Đoàn cảm thấy hơi áy náy, Đại ca chỉ là vì muốn tốt cho mình, nhưng mà cảm giác thoải mái lại nhiều hơn. Đúng vậy, thoải mái.nóira rồi, phiền muộn trong lòng mình cả ngày hôm nay giống nhưđãlập tức biến mất,khônghối hận chút nào khi thẳng thắnnóichuyện này ra.

Lại gầmnhẹvới Hứa Tiêu Nhiên, Hứa Triệt Minh “Hai người các ngươi buông ta ra! Hôm nay ta phải xử lý đứa congáibất hiếu này, hôm nay là nàng muốn đẩy nhị thúc của nàng vào chỗ c·h·ế·t, có phải ngày sau nàng cũng muốn g**t ch*t ta haykhông?! Hai người các ngươi cũng muốn tạo phản cùng với nàng đúngkhông? Mau buông ta ra!”

Tuy Đại cađangcười, nhưng ánh mắt rất lạnh, ánh mắt nhìn Hứa nhị lão gia như ánh mắt nhìn người c·h·ế·t. Mày nhíu chặt, Hứa nhị lão gia quảthậtvô liêm sỉkhôngchịu nổi, nhưng hình nhưhắncũngkhôngcó trêu chọc Đại ca đúnkhông? Mím môi, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Ngô Đồng, cuối cùng cũngkhôngmở miệng hỏi.

Editor: huyetsacthiensu

Nhị phòng của Hứa gia xem nhưđãbị phế, nhưng đại phòngthìkhôngsao, cũngkhôngai dám có mắtkhôngtròng đến khiêu khích. Hơn nữa nhìn vào thái độ của Thánh Thượng, dù sao cũngsẽkhôngxảy ra án mạng,khôngbiết Quốc công gia còn lo lắng điều gì nữa.

nóinhiều như vậy vẫnkhôngkhuyên được muội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85