Chân Mệnh Hoàng Hậu
Đậu Đậu Ma Ma
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87
Vừanóivừađiđến bên cạnh A Đoàn, cầm bầu rượutrênbàn khẽ lắc,đãnhẹđimộtnửa,khônglên tiếng nữa, sắc mặtđãtrầm xuốngmộtnửa, giành lấy chén rượu trong tay A Đoàn.
Chờ lá ngô đồng rụng hết tật xấu này cũngsẽbiễn mất.
Đây là ông ấy muốn mặc cho số phận sao?
Chén rượu trong tayđangchuẩn bị đưa lên miệng A Đoàn.
Việc này vừa mới xảy ra,trênmặt hai người cũngkhônghiệnlênsựtức giận, lúc này Hứa Tiêu Nhiên cũngsẽkhôngkhuyên nhủ. Lúc này mà mở miệng ra khuyênsẽbị phản tác dụng, chỉnóimộtcâu này rồi cũngkhôngnhắc lại chuyện này nữa. Lạinóichuyện phiếm cùng A Đoàn vài câu, xong dặn dò như mọi lần rồi đứng dậy rờiđi.
Editor: huyetsacthiensu (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt nhìn thẳng về phía A Đoàn, cảm xúc kịch liệt đến mức trong mắt bị bịt kínmộttầng sương mù.
Tam muội sao lại biết mình muốn xin điều này…
Hứa Tâm Dao bây giờ,khôngbình tĩnhmộtchút nào.
Cảm giác đấm vao vải bông làm cho cảm xúc của Hứa Tâm Dao càng kịch liệt hơn, A Đoàn nhìn nàng ta hít thở sâu mấy lần,rõràng làđangcực lực áp chế. A Đoàn cũngkhôngthúc giục, bình tĩnh chờ Hứa Tâm Daonóihết.khôngngờ bộ dáng này càng giống như chọc giận Hứa Tâm Dao? Hai tay đặttrênđùi nắm thành nắm đấm.
Thích mùa thu nhất cũng ghét mùa thu nhất.
Đánh đòn phủ đầu!
nóixong tất cả A Đoàn mím môi khép mắt lạimộtlần nữa, bộ dángkhôngmuốn bàn tiếp chuyện này nữa. Hứa Tâm Dao gần như là kinh hãi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của A Đoàn, thậm chí hai tay cũngnhẹrun.
A Đoànkhôngthèm nghe Bán Đôngđanglẩm bẩm, khép hờ mắt lại ngiêng đầu nhìn về phía cây ngô đồng, con ngươi nhìn như rất bình tĩnh lạiẩngiấusựỷ lại cùng quyến luyến sâu sắc. Khóe miệng lạikhôngkhống chế được nhếch lên, người kháckhôngcần biết cũngkhôngcần hiểu, chỉ cần bản thân hiểu là được rồi.
Hứa Tâm Dao kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của A Đoàn, đây là tam muội của mình, nàng cònnhỏhơn mình,trênmặt còn có chút ngây thơ trẻ con. Nhưng mà trừ đêm qua, thời gian lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy nàng kích động. Ngay cả bây giờ, nàng nghe được những lời mình chưa bao giờnóira khỏi miệng cũngkhôngcó phản ứng gì.
Bên môihiệnlên nụ cười tự giễu, run rẩy mở miệng “Ta, ta chỉ là…khôngcam lòng mà thôi.”
So với Hứa Tâm Daođangkích động, từ đầu đến cuối sắc mặt A Đoàn đềukhôngđổi, hoặc lànóikhônghề bị xúc động “Cho nên? Ngươinóinhững điều nay là do ta tạo thành sao? Việcnóichuyện của nhị thúc ra, ta có hơi áy náy với ngươi nhưngkhônghề hối hận.”
Đôi mắt hơi ửng hồng hơi híp lại xuyên qua bức màn màu xanh đậm nhìn về phía cửa sổ.
Trực giác nhận thấy Hứa Tâm Dao chưanóihết lời, nhưng đâykhôngphải là điều A Đoàn muốn biết, hời hợt gật đầu “Điều này cũngkhôngphải do ta và tỷ quyết định, đầu thai vào trong bụng ai, đều là ý trời.”
Ngồi chung xe ngựa cũngkhôngsao,nóicho cùng nhị phòng cũngđãbị xét nhà. Nhưng mà, Hứa Tâm Dao còn có tâm trạngđihọc sao? Bộ dáng của nàng ta ngày hôm qua cũngkhônggiống giả vờ, quamộtđêmđãtốt hơn rồi sao?
A Đoàn bị cướp chén rượu cũngkhôngtức giận, tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn Bán Đôngđangkhôngvui, hai má đỏ bừng,mộtphần cầu xin tha thứ, hai phần say, ba phần mơ hồ nhìn Bán Đông, bên môi cũnghiệnlên nụ cười cầu xin tha thứ, bộ dáng mười phần vô tội.
“Ta chỉ muốn sinh hoạt như người bình thường, nhưngyêucầu như vậy của ta cũng phải dùng trăm phương nghìn kế. Cho dù ta cố gắng như thế nào ta cũngkhôngtrốn thoát được! Mẫu thân làm sai muốn ta gánh vác, phụ thân làm sai cũng muốn ta gánh vác, nhưng ta chưa nhận được thứ gì từtrênngười họ. Đó là bởi vì ta là congáicủa bọn họ sao? Đó là bởi vì bọn họ cho ta cơm ăn sao?”
Bán Đông…
“Có lẽ, như những gì tỷđãnói, tỷ có thể cảm thấy may mắn, cảm thấy bản thân được giải thoát, mẫu thân tasẽthu nhận tỷ.”
Động tác bước lên trước của Hứa Tiêu Nhiên bị làm cho dừng lại, hồi phục lại buồn cười mở miệng “Hôm nay tađãhiểu được thế nào là có lòng tốt cho c·h·ó con ăn còn bị nó cắn rồi.”nóixong người cũngđãđến bên cạnh A Đoàn ngồi xuống, ngón tay cong lại búng lên đầu A Đoànmộtcái “Nếu ta muốn tính sổ, tối hôm qua còn để muộiđisao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Những cái khác,khônghề liên quan với ta, tỷ muốn nghĩ như nào là chuyện của tỷ.”
Vừa sáng sớm Hứa Tiêu Nhiênđãđến, tất nhiên là có việc. Nhưng cũngkhôngyên tâm sợ chuyện hôm qua ảnh hưởng đến A Đoàn. Nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của nàng cũngkhônggiốngđanggiả vờ, chưa pháthiệnra chuyện gì, tưởng là Trần thịđãkhuyên nhủ nàngthậttốt. Nếu tâm trạng của nàngkhôngbị ảnh hưởng tất nhiên cũng dừng lại tâm tư muốn trêu ghẹo nàng.
Nếukhôngphải sắc mặt Hứa Tâm Dao hơi tái nhợt cùng với đôi mắthiệnra tơ máu, chỉ nhìn quần áo của nàng ta trước sau cùng với nữ trang, nhìn giống như ngườikhôngliên quan. A Đoàn nâng khóe miệng vẫn an đơn giản, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tuy là tỷ muội, nhưng cũng chưa bao giờ thân thiết, bây giờ lại xảy ra việc này, quan hệđãlúng túng đến đỉnh điểm, ngay cả mở miệng cũng là mạo muội.
Nếuđãquyết địn hôm nay đến trường, mặc dù đầu óc phiền muộn, A Đoàn vẫn lên xe ngựa nhà mình đến trường; nhưng mà xe ngựa mới chuyển động được vài vòngđãdừng lại, còn chưa ra khỏi cổng mà? Còn chưa hỏi ngoài xeđãvang lên giọngnóicủa Hứa Tâm Dao “Hôm nay ta có thể ngồi cùng xe ngựa với tam muội đến trường được chứ?”
“Nô tỳ nghe thấy tiếng mưa rơi lập tức chạy đến,khôngngờ tiểu thưđãtỉnh trước rồi.”
Bộ dáng kiêu ngạo, nhìn kiểu gì cũng là bộ dáng làm người tayêuthích.
“Ta đến đây chỉ là muốnnóicho muội chuyện này, tađãnóivới mẫu thân là chuyện này muộiđãbiết từ trước rồi báo lại cho ta, ta lạinóilại với Vệ Trường Hận. Muội phải nhớ kỹ, đừng để lộ ra bên ngoài. Nếu để mẫu thân biết muội liên hệ vớihắnthìta cũngkhôngbảo vệ muội được đâu.
Bộ dángkhôngbiết hối cải này làm Bán Đông càng mệt tim.
mộtmình ởtrêngiường tự vui vẻ hơn nửa buổi tối mớiđivào giấc ngủ được, nhưng cũngkhôngcó đượcmộtgiấc ngủ tốt, thậm chí ngay cả Bán Đông còn chưa dậy A Đoànđãtỉnh. Mắt còn chưa mở ra hai hàng lông màyđãnhăn lại, hai mắt dưới mí mắtkhôngcam lòng đảo qua đảo lại mấy vòng, rất lâu sau mới mở mắt ra.
Giọngnóicủa Hứa Tâm Dao vang lên, phá vỡsựtrầm mặc trong xe.
Lúc ngủ tiểu thư thích yên tĩnh nhưng lại dễ tỉnh giấc, cũngkhôngbiết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần thu đến, chỉ cần tiểu thư bị mưa thu làm tỉnh giấc nhất địnhsẽuống rượu. Cũng may mặc dù mưa mùa này triền miên, nhưngkhôngphải lần nào mưa cũng là lúc tiểu thưđangngủ. Mỗi mùa thu có khoảng năm sáu lần gì đó.
âmthanh xe ngựa lăn bánh lại vang lên, chậm rãiđira khỏi cổng,điđượcmộtlátđãra đến phố xá sầm uất. Nhưng hôm nay trời đổ mưa, tiếng người nhộ nhịp bình thườngđiqua có thể nghe thấy hôm nayđãnhỏđinhiều, gần như bị tiếng mưa rơi lấp mất. A Đoàn lười biếng tựa vào bên cửa sổ, cũngkhôngđưa tay ra, dựa vào rung động của xe ngựa mà rèm che bị vén lên nhìn ra bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
A Đoàn cười cười,khôngvui cũngkhôngtức giận, gật đầu “Muội biết rồi, ông ấy làm như thế nào là chuyện của ông ấy.” Sắc mặt trầm xuống,khôngcòn ự vui thích như vừa rồi.
khônggiống A Đoàn miễn cưỡng dựa vào thành xe, lưng Hứa Tâm Dao vẫn thẳng tắp “Ta vẫn luôn suy nghĩ, vì sao chúng ta lại trở thành tỷ muội, vì sao chúng ta lại ở cùngmộtnhà.” Vì sao cho dù takhôngmuốn trành giành, nhưng luôn có người so sánh ta với ngươi.
Lúc A Đoàn vừa dùng điểm tâm xongđangrửa tay, Hứa Tiêu Nhiênđãtừ ngoàiđivào.mộtthân quần áo màu xanh làmhắnnhìn càng thêm ấm áp lương thiện lại khiêm tốn, nhưng mà A Đoàn cũngsẽkhôngbị vẻ ngoài củahắnmê hoặc, nhìnhắnđưa ô cho người đứng bên ngoài, lạnh lùng mở miệng “Đại ca đến để tính sổ sao?”
Chỉ cầnkhôngphải đến để tính sổthìchuyện gì cũng dễnóichuyện rồi. A Đoàn vung tay lên ra lệnh cho tất cả mọi người lui xuống, tay kia lắc lắc tay Hứa Tiêu Nhiên làm nũng, giọngnóingọt ngào như phết mậtnói“Đại ca là tốt nhất ~”khôngđợi Hứa Tiêu Nhiên trả lờiđãkiêu ngạo tự khen mìnhmộtcâu “Thấy muội thông minh chưa, biết Đại ca có việc muốnnói,khôngchờ huynhnóiđãhạ lệnh cho tất cả mọi người lui xuống rồi!”
Người say luôn vì có chuyện đau lòng, còn tiểu thư nhà mình đau lòng vì chuyện gì? Chỉ vì mưa mùa thu làm ướt lá rụng?
Đột nhiên sức lực bị rút hết, kích động vừa rồi giống như lập tức biến mất, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, bêntrêncómộthàng dấu móng tay, là vừa rồi bị kích động quá mà tạo thành.
Mí mắt A Đoàn rũ xuống che giấusựkinh ngạc chợt lóe lên, rồi sau đó cười nhạt ngẩng đầu “Nhị tỷ thấy ta nênnóicái gì đây?” Nhìn thẳng vào ánh mắt của Hứa Tâm Dao, kinh ngạc trong lòng càng sâu.
“Làm sao ta có thểkhôngghen tị,khônghận!”
đãnhiều năm như vậy, việc nhịcônương tính tình lạnh nhạt mọi người đều biết, luôn cười nhạt khách khí xa cách với mọi người, lạnh lùng trong mắt làm cho người ta cảm thấykhôngdễ dàng thân thiết, cho dù nàng lớn lên ngày càng xinh đẹp. Nhưng Hứa Tâm Dao củahiệntại, trong mắt tràn đầy cảm xúc, gần như sắp tràn ra ngoài.
“Đương nhiên, lần này là ngoại lệ, đợi chuyện này được giải quyết xong, tasẽxử lý muội sau.”
“Ta rất ghét ngươi.”
khôngnóirõđược tâm tình gì, vô cùng phức tạp.
mộtngàythậtlà phiền não mà!
Hạt mưa mùa thu tí tách rơi, lá rụng xào xạc, hơn nữa gió thunhẹthổi qua cửa sổ, là đầu sỏ ảnh hưởng đến giấc ngủ ngon của A Đoàn. Tầng tầng lớp lớp hoa văn của màn giống như những làn sóng lăn tăn, chỉ nghe thấy bên trong truyền ramộttiếng thannhẹcủa nử tử, giống như thở dài cũng giống như đầu hàng, cànghiệnra hình ảnhmộttiểucônương xinh đẹpyêukiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
khôngphải nhắc nhở, là trần thuật.
Cái này mớithậtsựlà tính sổ. Nhưng mà A Đoàn cũngkhôngsợ,khôngthèm để ở trong lòng, chỉ gật gật đầukhônghứa cái gì. Bộ dạng này của nàng cũng làm tâm tư Hứa Tiêu Nhiên trầm xuốngmộtchút, việc này khó giải quyết hơn việc của nhị phòng nhiều. Mọi việc đều có nặngnhẹ, việc này bản thân cũng chưa điều tra, đương nhiên cũngsẽkhôngtiếp tục chất vấn.
Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Bán Đôngnhẹnhàng đẩy cửa phòng A Đoàn ra,khôngnhìn về phía giường mà trực tiếp nhìn về phía cửa sổ, sau đó hai mày nhíu lại, bất đắc dĩ gọi “Tiểu thư!” A Đoànđangngồi bên cửa sổ,trênbànnhỏtrước mặt bàymộtbầu rượu chói lọi.
“Tỷ muội chúng ta buồn cười biết bao, thứ ta muốn cóthìngươi khinh thường; thứ ngươi có được là thứ ta cả đờikhôngthể có được.”
“khôngcam lòng cũng được, ghen tị cũng được, takhôngquan tâm. Tỷ cũngkhôngcần phí sức để hãm hại ta, tuy rằng điều nàykhôngcó ác ý gì, nhưng tathậtlòngkhôngthích. Ta trực tiếpnóivới tỷ, cho dù lần này nhị thúc có kết quả như thế nào, cũngsẽkhôngảnh hưởng đến tỷ.” Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Hứa Tâm Dao, khóe miệng nhếch lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đương nhiên.”
Trong khoang xe lại yên tĩnh xuống,khôngai lên tiếng nữa. Hứa Tâm Dao cúi đầu kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình, A Đoàn nhắm mắt nghiêng đầu dựa vào thành xe,khôngbiếtđãngủ hayđangtỉnh.mộtlúc lâu sau Hứa Tâm Dao hồi thần trước, cũngkhônghẳn là hồi thần, chỉ là nghiêng đầu kinh ngạc nhìn A Đoàn.
Từ trong màn lộ ramộtđầu ngón tay trắng noãn tình tế, bàn tay xinh đẹp của A Đoàn vén màn lên, móc màn lên hai chiếc móc bạc ở hai bên, cũngkhônggọi người vào, tự xỏ giày, cầm lên bộ quần áo tối hôm qua Bán Đôngđãxếp ngay ngắn bên cạnh lên mặc vào, mặc quần áo cẩn thận bao bọc bản thân kín kẽ mớiđivề hướng cửa sổ.
A Đoàn nhìn chăm chúmộtlúc lâu mới nhìnrõmọi thứ bên ngoài.
Thở dàimộthơi, Bán Đông đưa tay lên xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ mở miệng “Tiểu thư sao phải như vậy chứ? Lá rụng là do ý của ông trời, nô tỳ cũngkhôngngăn cản được. Huống chi là ngô đồng tuy bị mưa làm ướt nhưng năm sau là chẳng lẽ có thểkhôngmọc nữa sao?” dừngmộtchút lại càng bất đắc dĩnói“Nô tỳđãtừng nghenóiuống rượu dưới ánh trắng, nhưng cũng chưa bao giờ nghenóitiểu thư nhà ai uống rượu vì lá rụng cả, còn luôn luôn uống lúc sáng sớm.”
Trần thị cũngkhôngbiết hũ rượu nhà mình còn có thói quen này, Bán Đông cũng mởmộtmắt nhắmmộtmắt.
“Tam muội, muộikhôngcó gì muốnnóivới ta sao?”
Cửa sổ vừa mở ra đượcmộtcánh,mộtcơn gió đem theo hơi lạnh cùng mùi mưa đến làm đầu ócđangmơ hồ của A Đoàn tỉnh rakhôngít. Đầu ngón tay xanh nhạt khép chặt lại áo lông Hồ ly trắng ngắn taytrênngười, đôi mắt mông lung mơ hồ nhìn ra bên ngoài. Bây giờđãlà cuối mùa thu, trời sáng muộn hơn, lúc này bên ngoài bầu trời vẫn còn đen kịt.
Chờ giải quyết xong chuyện của nhị phòngđã.
Làm sao có thểkhôngtimkhôngphổi như vậy chứ.
“Còn nữa, mặc dù ngày hôm qua phụ thân chưanóigì, nhưng mà ông ấy cũngkhôngsử dụng các mối quan hệ.”
Đau lòng nhín lá ngô đồng trong viện bị mưa làm ướt đẫm, đôi môi hơi trắng nhợt mím lại, tâm trạng tốt đẹp tối hôm quađãbị cảnh tượng này phá hỏng gần hết. Mùa thu là mùa ngô đồng, cũng là mùa mưa triền miên. Lá ngô đồng vàng rực rỡ bịmộtcơn mưa mùa thu dội quađãrụng hết xuống đất.
“Mọi thứ của ngươi làm ta nhìn thấy nhưngkhôngvới tới được, ta tự biết lượng sức mình, ta cũng chưa từng nghĩsẽlấy thứ gì từ trong tay ngươi. Ta biết như vậy làkhôngđúng, nhưng takhôngkhống chế được!”
Chương 87
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.