Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Đậu Đậu Ma Ma

Chương 34

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34


"Được rồi, ngươinóivới mẫu hậuđi."

Đây chính là đại ca của A Đoàn? An Dương nghiêng đầu nhìn, vẫn là lần đầu tiên thấy.

Chương 34

"Gì chứ?" An Dươngthậtsựkhôngbiết A Đoàn định làm gì, cũng quên mất chuyện vừa rồi,mộtđường ngồi thẳng dậy học theo tư thế A Đoàn ngồi xếp bằngtrênmặt đất.

Lần cuối cùng An Dương và A Đoànđingang qua đó nhìn thấy thái giám tùy ý kéo thi thể của nàng đặttrênchiếc xe đẩy, lúc ném lên xe vừa vặn mặt nàng đối diện với mình và A Đoàn. Hai mắt gắt gao mở to, khuôn mặt trắng bệch tản ra hơi thở c·h·ế·t chóc…

"Ta muốn nghe lý do."

Cái này là sao đây?

"nóicho cùng ngươi vẫn là trách ta đánh tỷ tỷ của ngươi đúngkhông!?"

An Dương còn chưa kịp vênh váo,đãbị câunóitiếp theo của A Đoàn làm cho bí lời.

"Là để cho ngươi đem ra đánh người sao?"

Đối với cách so sánh của An Dương, A Đoàn cũngkhôngnóigì. Đưa tay ấn lên bả vai nàng làm cho nàng im lặngmộtchút "Bộ dạnghiệntại của ngươi còn giốngmộtcông chúa nữa sao?"

"khôngđược, việc này nhất định phảinóicho Hoàng Hậu nương nương."

Lần này A Đoàn mới cảm thấy hài lòng,đangmuốn kéo An Dương về phòng của mình thay đổi xiêm y, phía sau đột nhiên truyền đếnmộtgiọng cười thanh lãnh của nam nhân "Hòa thuận lại rồi à, ta còn tưởng rằng muốn ta đến giúp các muội giảng hòa." A Đoàn ngạc nhiên xoay người "Đại ca, ca trở về rồi!" Thanhâmcòn chưa truyền đến, ngườiđãnhào tới.

An Dương nhớrõràng nàng ta hất càm đưa tay che miệng cười. Ở phía sau tên nô tài bị đánh thê thảm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lần trước mẫu hậu phạt ta chép sách tay ta đến nay vẫn còn đau! Mẫu hậunói, lần tới ta còn gây chuyện,sẽphạt gấp bội."

Được rồi,nóinhư vậy cũng đúng thôi, ca ca nhà mình chỉ ôn nhu với mỗi A Đoàn, đối với mìnhthìlại vô cùng lãnh đạm, có chuyện gì mà đemđitìmhắnthìcũng vô dụng. An Dươngđãnếm thử rất nhiều lần, càng đánh càng thua. Nhưng màđãlà công chúathìphải bao dung độ lượng,khôngso đo với người khác, hừ hừ. An Dương gật đầumộtcái, miễng cưỡngnói.

Mặt An Dương đỏ ửng, nàngthậtsựrất tức giận, A Đoàn cũngkhôngsốt ruột, đưa tay lấy cái roi ngựa bị An Dương tiện tay vứt bỏ lúc nãy. Chiếc roi ngựa màu lam nhạt dínhmộtvệt máu mờ mờ, nhìn cũngkhôngquárõràng nhưng khiến A Đoàn cảm thấy vô cùng chói mắt. Nàng chỉ vào roi ngựanói"Cái này là roi ngựa mà Hoàng Hậu nương nương nhượng bộ nghĩ ngươi bây giờkhôngthể thoải mái cưỡi ngựa, nên mới ban quần áo và roi này cho ngươi"

A Đoànnóinhanh, giọngnóinghe có chút tức giận? Trần thị kinh ngạc ngồi thẳng dậy mơ hồ nhìn A Đoàn. Công chúa như vậythậtkhôngcó chút hình tượng nào, cái này cũng do nàng ấy,khôngphải vừa rồi còn cười đùa rất vui vẻ sao, như thế nàonóigiận liền giận? Chẳng qua chỉ đùa nghịchmộtchút cũngkhôngphải làthật.

Lần đầu tiên A Đoàn và An Dương nhìn thấy thi thể người c·h·ế·t chính là Liễu phi.

Gì chứ? Còn muốnnóicho mẫu hậu! Tâm tư An Dương liền bị lờinóicủa A Đoàn thu hút, trong nháy mắt Liễu phi bị vứt ra sau đầu. Lôi kéo cánh tay A Đoàn cầu xin tha thứ "A Đoàn tốt, tathậtsựbiết sai rồi,khôngcầnnóivới mẫu hậu đượckhông?~ "

Chẳng lẽ tamcônương A Đoàn cũng muốn khóc lóc om sòm? Mọi người bao gồm cả An Dương đềunghĩ như vậy.

An Dương cũng thôikhôngkhóc nữa, trong mắtmộtgiọt lệ cũngkhôngcó, nghiêng đầu nhìn chằm chằm A Đoànđangngồi kế bên, ngươi muốn làm gì? A Đoàn ngồi xếp bằngtrênđất, đưa tay sửa sang lại quần áo bị An Dương làm loạn,sau đó ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Chuyện ngày hôm nay takhôngbiếtsựtình như thế nào, nhưng mà ta cùng Thái Tử ca camộtmìnhra ngoài chơikhôngnóivới ngươi làsựthậtkhôngthể chối cãi, cho nên ta nhận sai, ngươi đừng tức giận nữa."

Nhìn thần sắc hoảng hốt của An Dương, A Đoàn liền biết nàng còn chưa lấy lại tinh thần, mím môi khôi phục giọngnóithường ngày "Nhận sai cũng vô dụng, chuyện này ta nhất địnhsẽnóicho Hoàng Hậu nương nương."

"Tuy rằng ta cũng cho là nếu ngươi mang chuyện nàyđitìm Thái tử ca cathìcũng chẳng được bồi thường gì cả."

"Ngươi ngày đêm ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương, có lúc nào nhìn thấy nương nương tự mình động thủ trách phạt phi tần và nô tàikhông?"

A Đoàn cũngkhônggiải thích nghi vấn của Trần thị, nhíu mày nhìn An Dươngmộtlúc rồi cũng đặt mông ngồi luôntrênđất.

A Đoànthậtsựrất sợ, tuy rằng thân phận của An Dươngkhônggiống với Liễu phi, nàng là công chúa, Hoàng Thượng là cha nàng, Hoàng Thượngsẽkhôngđối xử với nàng như vậy. Nhưng mà A Đoànkhôngkhống chế được, tuy rằngkhôngtận mắt nhìn thấy, nhưng mà nghĩ cũng biết, lúc An Dương đánh đại tỷ,trênmặt thích thú đến mức nào?

Editor: Hân Pi Sà

An Dương ngơ ngác nhìn A Đoàn, đôi mắt A Đoàn rất xinh đẹp, đồng tử đen nhánh sâu thẳm trong đó ánh lên sắc xanh, thường ngày đều mang dáng vẻ cười hì hì, giống như bồ đào thượng hạng lúc nào cũng khiến người tayêuthích. Nhưng hôm nay lạikhônggiống vậy, cũngkhôngbiếtnóithế nào, chỉ cảm thấy nàngthậtsựrất tức giận. Thậm chí còn mơ hồ cảm thấy giống như ca cađanggiáo huấn mìnhvậy.

khôngbiết nàng phạm tội gì, cũng chưa bao giờ nghĩsẽđihỏi, vốn là có chút chán ghét nàng, nhìn thấy nàng như vậy, chỉ hậnkhôngthể dốc sức đánh c·h·ó rơi xuống nước. Khi đó nàng mới vào lãnh cungkhônglâu, khuôn mặt tuy rằng có chút tiều tụy nhưng mà vẫn còn có thể nhìn thấymộtchút sức sống và hi vọng, vẫn còn tâm tình để trang điểm, vẫn si ngốc ngồi ở cửa chờ đợi.

Sau này gặp lại nàng cũngđãlà hai tháng sau, nhưng lần này là tại lãnh cung.

"Tasẽkhôngnhư vậy, là mẫu hậukhôngcó hứng thú thôi..."

"Ta sai rồi."

Đókhôngphải giống như Liễu phi ngày trước sao!

"Cho dù ngươi có tức giận như thế nào cũngkhôngnên tự mình động thủ, bọn họ đều là người của ngươi chẳng lẽ dámkhôngnghe lệnh ngươi sao. Còn nơi này là nhà ta, chung quanh tất cả đều là người của chúng ta, đương nhiênsẽkhôngcó kẻ nào dám lộn xộn. Nhưng nếu hôm nay ngươi làm như vậy, sau này khi ngươi đến đây cũngsẽgiống thếkhôngcòn cố kỵ điều gì."

An Dương ngây người, A Đoàn lạikhôngbuông tha nàng, đưa tay chỉ vàomộttên nô tài đứng cung kính bên cạnh, tất cả bọn họ đều do An Dương mang tới.

Nhưng ánh mắt ấy rất khác so với Thái tử ca ca, là tuyệt đối bao dung,khônghề lẫn chút tạp chất nào.

Lúc ấy bản thân chỉ cảm thấythậthả giận, cũng chính tại vì nàng mà thời gian qua mẫu hậu cơm cũng ănkhôngngon.

"Chuyện ngày hôm nay cũng chẳng phải ta sai, là nàng ta trêu chọc ta trước, chẳng lẽ takhông thể trách phạt nàng sao! Là bản thân nàng ta gấp gáp muốn chạy lên, tiếng người cũng nghekhônghiểu, Tiểu Hồng còn ngoan ngoãn hơn nàng ta!"nóixongthìthở hổn hển, cứng đầukhôngphục, nhất định muốn A Đoàn cho mìnhmộtlí do.

Sau đó chứng kiến nàng từng ngày từng ngày càng trở nên uể oải, cuối cùng tiều tụy hẳnđi. Từmộtđại mĩ nhân biến thànhmộtkẻ điên, thời giankhôngđến nửa tháng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dáng người xấp xỉ Thái tử ca ca, toàn thân bạch y, phíatrênthêu hàng trúc xanh bóng bẩy, cả người mang đến cho người khác cảm giác thư thái nhàn nhạt.Dáng dấp cũng tốt, chỉ làkhôngđược ưa nhìn như ca ca nhà mình. Nhưng màhắnrất ôn nhu với A Đoàn, cúi đầu nhìn A Đoàn, ánh mắt dịu dàng sắp chả ra nước.

"Vì sao chứ!" An Dương vỗ tay xuống đất, thiếu chút nữa nhảy lên.

A Đoàn giúp mình chépmộtnửa, chẳng phải vẫn còn nhiều như trước kia sao? An Dương cẩn thận tính toánmộthồi lâu, cuối cùng buông lỏng bả vai, bĩu môi đáng thươngnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Takhôngcó." Khuôn mặtnhỏnhắn của An Dương cứng nhắc, từ mặt đất đứng lên trừng lại An Dương,khôngai nhường ai.

An Dương lập tức từ mặt đất đứng lên, mắt ngấn lệ trừng lớn.

Trần thị im lặng, quyết địnhkhôngnói.

Khí thế bất giác yếuđi, nhưng vẫnkhôngchịu thừa nhận.

"Mẫu thân à, ngườikhôngcần phải để ý."

Thanhâmcàng ngày càngnhỏ, cuối cùng gần như nghekhôngrõ…

"Ngươithậtsựmuốn Hoàng Hậu nương nương nghe được người khácnóiAn Dương công chúa làmộtkẻ độc ác khát máu người sao!"

A Đoàn nhìn thần sắc của An Dương liền biết nàngđãnhớ ra, dùng sức nắm chặt lấy tay nàng,nhỏgiọng nghiêm túcnói"Ngươi hãy hứa với ta,sẽkhôngnhư vậy, takhôngmuốn ngươi trở nên như thế!"

Đương kim Hoàng Hậu làmộtchủ tử nhân từ ai cũng biết, nhưng mà nhân từkhôngcó nghĩa làkhôngbao giờ nổi giận, huống chi Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung. Nhưng cho dù là Hoàng Hậu tức giận cũngsẽkhôngtự mình động thủ đánh nô tài, nhiều nhất chính là phân phó người khác ra tay, đa số đều là cấm túc, lần tràng hạt, chép kinh thư. Tất nhiên số kinh thư bọn họ chépkhôngthể nào ít như An Dương thường chép.

Thanhâmcó chút suy yếu, trong đầu vẫn còn tồn tại gương mặt Liễu phi, từ dung mạo xinh đẹp đến trắng bệch đầy hởi thở c·h·ế·t chóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

An Dương và A Đoàn thích nơi nào liền chạy đến chỗ đó chơi, cung của các phi tử nơi nào các nàng cũng biết. Lần đầu tiên gặp Liễu phi, khi đó nàngđangthịnh sủng,điđến đâu cũng vênh váo tự đắc. Đôi khi gặp nàngtrênđường, tuy rằngkhônglàm gì thất lễ đối với An Dương và A Đoàn, nhưng mà thái độ cũngkhôngtốt chút nào..

A Đoànkhôngnhúc nhích "khôngđược, takhôngtin ngươi." Dừngmộtchút lại bổ sung "Takhôngphải vẫn giúp ngươi sao, yên tâm."

"Takhônghềnóingươikhôngthể trách phạt nàng ta, ta tin tưởng ngươi nên mớikhônghỏi chuyện gìđãxảy ra."

Mím môi, có chút hâm mộ cùng ghen tị, bản thân cũng muốn cómộtca ca như vậy. Thậm chí mơ hồ trong lòng xuấthiệný niệm: vì saohắnkhôngphải ca ca ta chứ?

Lúc ấy bản thân cùng với A Đoàn còn oán thầm trong bụng, cáo mượn oai hùm.

Trực tiếp lên tiếng gọi nô tì đỡ lấy Trận thị.

Đảo mắt nhìnmộtvòng, giảo hoạtnói"Nếu như ngươikhôngđem chuyện nàynóicho mẫu hậu ta biết, tasẽtha thứ cho ngươi. Chuyện ngươi lén ra ngoài chơi ta cũngkhôngđể trong lòng, tất cả đều quên hết!"

An Dươngnóinhư đó làmộtchuyện dĩ nhiên, A Đoànđãnhận sai trước, chắc chắnsẽkhôngnóilại với mẫu hậu! Chỉ cầnkhôngnóicho mẫu hậu biết, cái gì đều dễ thương lượng! An Dươngđãsớmkhôngcòn khóc lóc om sòm như vừa rồi nữa, thậm chí còn dịch mông ngồi gần A Đoànmộtchút, kéo cánh tayA Đoàn, thái độ thân thiết như trước.

Những lời này khiến cho An Dương an tĩnh lạimộtchút, nhưng vẫn bướng bỉnh cứng đầu như cũ.

Trần thị cũng nhìn thấy, cườimộttiếng, vừa muốn nhắc nhở dưới đất rất lạnh, đừng ngồi nữa, mau đứng dậy. Kết quả vừa cúi người liền nhìn thấy ắc mặt congáinhà mình, trong lòng lộp bộp, việc này khẳng định chưa xong. A Đoàn vẫn đanh mặt, ngay cả An Dươngđangcố gắng lấy lòng nàng cũngkhôngcười tiếng nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Được rồi,khôngcó lần sau."

A Đoàn lẳng lặng quay đầu nhìn hàng mi cong của An Dương,khôngdo dựnói.

Khuôn mặtnhỏnhắn của A Đoàn vẫn sa sầm như cũ, nghiêm túc nhìn An Dương.

Cho nên thường xuyên lôi kéo A Đoàn đến lãnh cung bắt nạt nàng.

Kết cục của Liễu phi thê thảm biết mấy, đến c·h·ế·t cũngkhôngđược khoan thứ, giống như con búp bê rách mặc cho thái giám kéo ra khỏi cung, tùy tiện tìmmộtbãi tha ma nào đó némđi, ngay cảmộttấm vải trắng để quấn thân thể cũngkhôngcó.

Thấy An Dương có c·h·ế·t cũngkhôngthừa nhận, A Đoàn dậm dậm chân, đưa tay kéo An Dương đến gần mình, ghé vào bên tai nàngnóinhỏ, vừa nghĩ vừa thấy sợ "Ngươiđãquên Liễu phi nương nương rồi sao?" Lúc An Dương nghe đến cái tên này còn chưa kịp phản ứng, nhìn A Đoànmộthồi mới nhớ ra, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

An Dương ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, A Đoànkhônglên tiếng nàngsẽkhôngngừng lại. Trần thị vốn đứngmộtbên xem kịch vui, chỉ đượcmộtlúc liềnkhôngchịu được, rốt cuộc là công chúa gì chứ. Bước đên muốn đỡ An Dương đứng lên. Còn chưa kịp ngồi xuống tayđãbị kéo lại, khuôn mặtnhỏnhắn của A Đoàn hết sức bình tĩnh.

An Dương chìm đắm trong hồi ức đáng sợ ấy,trêntay đột nhiên truyền đếnmộttrận đau đớn làm nàng thức tỉnh lại, ngơ ngác nhìn A Đoànđangtúm lấy tay mình. A Đoàn dùng sức rất lớn, đầu ngón tay đều đỏ lên. Quamộthồi lâu mớinhỏgiọng đáp lại "Ta biết, tasẽkhôngbiến thành như vậy, tuyệt đốisẽkhông, ta biết sai rồi, về sausẽkhôngnhư thế nữa."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34