Cây Ô Liu Màu Trắng
Cửu Nguyệt Hi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22-1
“Vậtchấtcóthểtăng giánhưngtinhthầnthì không.Rượuchínhlàtinhthần!”Sasinnânglyrượu,lýluận không đứng đắn.
“…A,được.”Chắclànhờhailyrượucô đã uốngnênmớito gannhư vậy,cônânglycủaanhlên,cẩnthậnnhấpmộtmiếng,lửacháy vàocổhọng,lôngmàycônhíuchặt: “Tại saolạilà vị khói?Giốngnhư uống phải đ·ạ·n ấy.”
TốngƯơngvà bạn trai LưThaođã yêu nhau từcấp hai, Tống Nhiễmcũngchẳngsuynghĩgì nữa, cóđiều: “Vừa tốtnghiệp liền kết hôn? Saokhông đểmột thời gian nữa ạ?”
Nhữngconngườixa lạ nhìn nhau cười, uống một hơicạnsạchrượutrongly.Ngườiphachế rượu cũng cười,bìnhlắc trongtay anh tabaylên bay xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trongtiếng Trungcủachúngtôicòncómộtcâunói,”Tống Nhiễm giơlyrượulên,“Chỉmuốn sayhoài,khôngmuốntỉnh.”
“Tôi khôngnghĩlàcô sẽtới bây giờ.”Anhnói,ngồilênchiếc ghếcao bêncạnhcô,nghiêng đầucáchcôchào Sasin vàcô sinh viên kia.
TốngNhiễmđongđưaly rượu, nói: “Trongngônngữcủa chúngtôi có mộtthành ngữ, đólà ‘Túy sinh mộng tử‘(*).Trênsáchnóiđây là thành ngữ không tốt, nhưng tôi lại cảmthấythành ngữnàyrất có mịlực.”
Quánbar nằm trên con phốthương mại ở phía bắc đại họcCápPha.Về đêm, những cửa hàng đều đóng cửa, đènđường c*̃ng không có. Dựavàoánh trănglờ mờ, Sasin chở côvòngvào một con hẻmnhỏyên tĩnh.Đườngcàngđi càng hẹp, cuối cùng đi tớimộttòa nhà pháo đài đặctrưng củađịaphương.
Tìnhhìnhở thành phố CápPhađã trở nêngaygắt với tốc độcó thể nhìn thấy bằng mắtthường. Ngày hôm qua, một viên đạnpháorơivào quảngtrường, Tống Nhiễm tỉnh dậy, phát hiện vách tườngbị rạn nứt. Quản lýlên kiểm tra, nói không có việc gì,vẫnở được, sẽkhông sậpđâu.
Ngóntay anh sờsờ mũi, nói: “Vậy cũng được.”
Có gìlà buồncườinhỉ,hìnhnhưlà khôngcó.
Sasingõ vài cái lêncửa,nóimột câu bằng ngôn ngữ Đông Quốc, cửa rấtnhanh mởra, là người giữ cửamangtheosúng. Sasin dùng ngôn ngữ địaphương nói mấycâu,người giữcửađể bọn họtiếnvào.
Lý Toản đểly xuống,đẩyđến trướcmặt cô, hỏi: “Muốn uống thử không?”
Anhchốnghuyệtthái dươngnghiêng đầunhìncô,lầnnữa bịchọccười,cười đến bả vai khẽrung,khóemôi vẽlên đườngcong không đè xuốngnổinữa.
Vầngtháidươngvẫnchưalặn.
Hơithởcủaanh phả vàotaicô,mangtheocảm giácnóng ấmtruyền đến gươngmặt,cô đỏmặtnói: “Tôicũng không biết.Dù sao khitôitỉnh dậythìtrậnchiếncũng kếtthúcrồi.À đúngrồi,chỗtôi ở ấy,váchtường bị đ·ạ·n pháo bắnnứtramột đườngnhỏrồi.”
Sasinnhìnthấymộtcô sinh viên xinh đẹp nước mình trong đám người, sau khi haingười nhìn nhau, cuối cùng Sasin nhảy khỏi chiếcghế cao vàđi về phía côgái cùng lứa.
Đầu óc Tống Nhiễmthoángcáinhư bị kẹtlại,quênmấtmuốnnói gì.
Lý Toản vừa đưaly tới bên miệng, nghe lời này, không kìm được bật cười, khẽ cúiđầurồi nghiêng nhìn cô:“Côbuồnngủ lắm à?”
Ánh đènchùmmàu vàng phíatrên quầy barchiếu vàotrênmặtanh,trongmắtanhlà ýcườinhư sóngnướcmênhmông.
Lý Toản không trả lời ngay, đúng dịp chỗnàonhỉ,chẳngqualà mỗi đêmbọnhọ đều sẽtới đây uống rượu thư giãn màthôi.
“Cũngtạm.Ngủ đủ bảytiếng.”
Biểucảmcủacôtrốngrỗng,duỗicổtìm.Bóngngười dời đi,trôngthấyanh đang đitới phíacô.
TốngNhiễmđể điện thoạidi động xuống,đi đến bêncửasổ nhìn rangoài, thành phố Cáp Phahoang tànbụibặm,nhữngngôinhàvà chùa chiền vốn đầy màusắcgiờ đây đều bịbao phủ bởi khói bụi.
Mất mặt quá!
“Con bénày,nói gìnóc*̃ng khôngnghe.”
TốngNhiễmbị cậu nói trúng, c*̃ng khôngtranhcãi,nói:“Xinlỗi.Tôixin lỗi. Tôi cứnghĩrằngcôngdâncủa đất nước này hẳnlà đau thươngbuồnbã khổ cựclắm,là tôi sai rồi. Đểxin lỗi, tôi mời cậuba ly rượu nhé, nếunhưnó rẻ.”
Côngủmột giấctừmười giờ sáng đếnnăm giờchiều,lúctỉnhlạithìtiếng s·ú·n·g pháo bênngoài đã khôngcòn.Tống Nhiễmthừa dịptínhiệucòntốt,gọi videochomẹruột báo bìnhan.Lúcnàytrongnước đãlànửa đêm,Nhiễm Vũ Vi vẫn đang đọc sách.Bà không ủnghộ Tống Nhiễm đến Đông Quốc,vì vậymỗilần gọi video bà đều phản ứngtẻnhạt,cũngchưa bao giờhỏi vềcông việccủa Tống Nhiễm.Ngaycảlầntrước vụ CARRYchấn độngtoàncầu,bàcũngchẳnghỏithăm.
Ngườiphachế đưa tới mộtly mặt trời mọc màucam.TốngNhiễm nhận lấy, yênlặngnhấpốnghút,lại vụng trộm quay đầu nhìn, chỗ anh vừangồigiờđã trống không.
Sau khi Nhiễm Vũ Vicúp máy, Tống Nhiễmlại gọi video cho cha. Tống Trí Thành vẫn chưa ngủ, còntrànđầyphấnkhởitrò chuyệnvớicô vềtìnhhìnhĐôngQuốccùngtổ chức cực đoan, trò chuyệnchưatới vài câu, đầu video lại truyền đến tiếng DươngTuệ Luân và Tống Ương cãinhau.
Cách bóngngười và ánh đèn xoaytròn,anh ở xa xacười vớicô,mặtmàycongcong.
Cônói: “Vừarồi quá ồn,tôi khôngngherõ.”
Lờicònchưa dứt,Lý Toảnlại không kìm được phìcười,cười đếnmức dựatránlênmu bàntay,chiếclythủytinhtrongtayanhnhẹnhàngrunglên.
Dáng vẻ sinh viên không buồn khônglo.
(*) Túy sinhmộngtử – 醉生梦死 – zuì shēngmèng sǐ (nghĩa đen: sốngtrongcơn say,chếttrongcơnmơ,chỉtrạngtháinhư uống sayrượuhoặcnằmmộng,cứtốitămmêmuội khôngcótri giác,hồ đồmà sống quangày).
Thừadịp anh nâng lyuốngrượu, cônhanhchóng quan sátanhtỉ mỉ. Hômnaycó vẻnhưtinhthầnanh cũng khôngtệ lắm, không mỏi mệt nhưngàyđó.
Edit:Eimi.103
Haingàynay Tống Nhiễmngủ khôngngon,bởi vìluôncótiếng bom đ·ạ·n khôngngừngnghỉ vào đêm khiếnthần kinhcô suynhược.Màcông việc banngàythì khôngthểlười biếng,khi đitrên đườnglúcnàocũng phảitậptrungtinhthần,khôngthểthảlỏng dùmộtlát.Nếu khôngcẩnthận đụng phải bomthìcô vềnước khôngcầnmua vémáy bayluôn.
Beta: Onion2109
Không biếtanhcónhìnthấy dáng vẻtrôngmongtìm kiếmcủacôhay không.
Đi quamộthànhlang ánh đènmônglung vàtrànngậphương vịnướcngoài,tiến vào bêntrongrộngrãi sáng sủa.
“Khôngcó.Có điềutrong độicómộtngười Nga,”Lý Toảnnói,cằmchỉ vềchỗngười đồng đội,“Haymangtheo Vodka bênngười.Khimệtthì uống vàihớpnângcaotinhthần.”
Chương 22-1
“Anh uống gì?”
“May quá.”Tống Nhiễmnói,“Giárượu khôngtăngcao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt của côrấtnóng,có lẽ cònrấtđỏ. Chắc chắn là dorượu.
DJthay đổi âmnhạcthànhchầmchậm du dương,nhữngconngười xinh đẹpnânglyrượutheotiếttấurung động,khiếnngườinhấtthờirơi vàomộng đẹp,quên đithế giớichânthật bênngoài,quên đicon phố đối diệncáchmườiméttrànngậphố bom và váchtường đen đầytro bụi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu kia,Tống Ươngthétlên: “Con vàanh ấy yêunhau đượctámnămrồi,dù sao saunàycũng sốngchung,kếthônthì sao?!”
“Không được.Lầntrướcanhtặngtôimột quảtáo,hômnay đểtôimờianh đi.”
Nội tâm Tống Nhiễm đờ đẫntrong chớp mắt. Côkhôngcó sức đềkháng vớinụ cười của anh. Thế làcô nhếch môi cười xem nhưđáplại.
Sángsớm hôm đó, saukhiTốngNhiễmchuyển tài liệu công việc vềnước,cô chịu khôngnổi nữa, rốt cuộc ngủ cảmột ngày.
Mườigiờ tối, bầu trời cuối cùng cũng mịt mờ,chỉcó nơi đường chân trời lóe lênánhsángnhạt.
TốngTrí Thànhtháomắt kiếngxuống, thởdài:“Ương Ương muốn kếthôn,muốnlấyhộ khẩu từchỗmẹ con bé.”
“Muốn kếthôn phảichờ đếnlúcmua đượcnhà,ngaycả bảnthâncũng khôngnuôi sốngnổithìnói gì đếncưới xin!”
Cólẽ Sasinnhìnratâmtưcủacô,đôimắtto sâuthẳmcủacậuchớpchớp,nói: “Chị Tống,tuylà sinhra ở đấtnướcnày,nhưngchúng em không phảiluôn sốngtrong đau khổ,cũng phảithỉnhthoảnghưởngthụcuộc sốngchứ.Mặc dù,mộng đẹpcuốicùng sẽtỉnh.”
Haingườingồi xuống quầy bar,nhìn giárượu,mộtlycó giá khácnhautừ 4đôla đến 8đôla.
Lờicònchưa dứt,vàinamnữ gần đócũngcùngnângly: “Mong vĩnh viễn khôngtỉnh.”
Khu vựccủa bọnhọ xemnhưtương đốiantoàn,các khu vực khácthì khôngmaymắnnhư vậy.
Lý Toản lần nữanhìnvề phía Tống Nhiễm,lạichậmrãi cười;TốngNhiễmvẫnkhôngchớp mắtnhìnanh,nhưngmộtgiâysau,bóngngườiqualại che mất tầmmắtcả hai, không thấy được nữa.
Cônhìnhọchămchú,thấy được Lý Toản.
Côc*̃ngngungơcườitheo,hỏi: “Rượucủaanh uốngngon không?”
Khối đátrongly khúc xạlóe sáng.
Quánbar cách chỗ này không xa, nhưng trên đường đi vẫngặphai trạm kiểm soát kiểm tra giấy thông hành.Cũngmay là họđã sớm chuẩn bị, thuận lợi điqua.
Cônhanhchóngthay đổi bằngmộtnụcười: “Thậtlà đúng dịp.Saoanhcũngtới đây?”
Thế là anh thoáng xích lại gần, nóibêntai cô: “Tôi hỏi, sao côcó thể ngủđượcnhưvậy?”
“Haingàytrước bận quá,vừamệt,lại khôngcóthời giantới.Hômnay đúnglúcnghỉngơi đủrồi.”Côhỏi,“Anh uống gì?Tôimờianhnhé.”
Haimẹcon ầm ĩ khôngthôi,Tống Trí Thànhc*̃ng khôngcòntâmtưtròchuyện,dặn dòcôchú ýantoànrồicúpmáy.
Quânđội chínhphủ và quân phản chính phủ đãmở rộng chiến trường, tổchứckhủngbố c*̃ng gia nhập quấy rối. Sốlượng người dân thương vong càng ngày càng tăng.Một số trại tịnạn ởbiêngiớiđã kín người hết chỗ, nghe nói hiện tạiphíxuấtcảnhban đầu giờ đãtănglên 5000 đô la.
TốngNhiễmhỏi:“Bình thường anh cũng uống loại này ư?”
Lý Toản buồn cười: “Khôngcần...”
Lý Toản lại kháyênlặng.Anhngồixuốngchưađầymấy giây thì nhận ragì đó, chính xác nhìn qua hướng quầy bar, thấy ánh mắtTốngNhiễm.
Thanhniênbảnxứ cùng các vịkháchtừ khắp nơi trên thế giới đềunhiệt tình lắclư,vui thíchnhảynhóttheođiệunhạcdân gian Đông Quốc giữa trungtâm quán bar.
Đólàmột quán barthanhlịchtheo phongcách phương Tây,đèn sàn,đènchùm,đèntrangtrítrên bàn đều phátra ánh sángmậpmờ.Trong quán barrấtnáonhiệt,nàolànamnữtrẻtuổicủa Đông Quốc,nàolàngườingoại quốchoặcngồihoặc đứng,dựa vào quầy bar,ghế sô pha,bêncửa sổ sát đất,thưởngthức đồ uống và vuichơitán gẫu.
Thứcuốngcủa Tống Nhiễmlà cocktail đặctrưng củađịaphương vớihương vịô liuxanhvà quế, ngây ngô màđặcbiệt.
Anhcùng bọn Benjaminngồi vàomộtchiếc bàn bêncạnhcửa sổ.Vì bọnhọmặc quântrangnên dễ dàngthuhút sựchú ýcủamọingười.Benjaminnhưcon bướmhoa,thỏathíchhưởngthụ ánhmắt ưu áicủacácmỹnữ xung quanh.
Cólúc Tống Nhiễmthật khôngchịunổitínhcáchngườimẹcòncứngrắnhơntảng đácủamình.
Mới rời khỏi điện thoại phải đối diện với thếgiớinày,nhìnkhoảnh khắc trước mắt khiến cô có chútrối loạn.
Sasincườiha ha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà người cha Tống Trí Thành cứcáchmấyngàylà khen cô. Chỉvì tấm hình CARRY mà ôngđã gửi một vàiđoạncảmnghĩsâu sắc, từ đạiquốcđánhcờ,thảoluậntìnhhìnhchiếntranh đếnchủnghĩatinhthầnnhânđạo,dàodạt sợ phải tớimộtnghìnchữ.
TốngNhiễmhỏi:“Saolạicãi nhau thế ạ?”
“Túy sinhmộngtử.”Sasinnói,“Nếu đêmnaycórượungon,giờ phútnàylàmộng đẹp,emhi vọngmình khôngtỉnhlại,em bằnglòng vĩnh viễn khôngmuốntỉnhlại.”
“Đúng,rượuchínhlàtinhthần!”Tống Nhiễmcười khúc khích,“Sasin,tôirấtthích dáng vẻ bây giờcủacậu.”
Mà anh vẫnmỉmcườinhìncô, đợi côtrảlời.
Lúc này, Benjamin c*̃ng trông thấy cô. Anh tacườivươntay khoátvai Lý Toản, một bênnhìnTốngNhiễm, một bênnóinhỏ gì đóbên tai LýToản. LýToảnđẩy đầu anh tara.
TốngNhiễmngắmnhìnxungquanh, lại cómột chút cảm động không giải thíchđược.Ánhmắt cô không ngừng liếc tới những khuônmặt tươi cười và điệu nhảy tinh tếcủa nhữngthanhniênĐôngQuốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hômnaytôingủtừmười giờ sáng đếnnăm giờchiều.Pháo s·ú·n·g bênngoàicũng không đánhthứctôi dậy được.”
Nhìntừ vẻngoài thìkhông cógì khác biệt.
“Mấyngàynayanhngủcóngon không?”
“Chúccậumaymắn.”Tống Nhiễm đưamắttiễncậu,lại đúnglúctrôngthấymột vàingườimặc quần áongụytrang đi đến,lànhómlính gìn giữhòa bình đặc biệt.
Ngườiphachế rót một lycho anh.
“Vodka.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.