Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cây Ô Liu Màu Trắng

Cửu Nguyệt Hi

Chương 21-2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21-2


TốngNhiễmim lặng.

Tiếngsúngnơicuốiđườngđã ngừngrất lâu rồi, LýToảnló đầu khỏi mái hiên nhìn mộtlát,trậnchiến đấusúngnhỏđã kết thúc. Bên Benjamingiếtđượcmườiphầntử khủngbố, đang kiểm kê nhân số.Anhkhẽ động,kéo theo tay áo.

Cô sững sờ,ngẩng đầunhìn ——con phốtrốngtrải,bầutrời xanhthẳm; sau vụnổ,trên phốlớn dần dần xuấthiệnngười đếnngười đi,mà Lý Toảncùng đám Benjamin đã sớm đi xa.

Anh khomngườilấythứ gì đó bêntrongtúi ở ống quần,chầmchậm đitới phíacô.Anhcầmmộtcụctròn được bao bọc bởi khăn giấy đưachocô,nụcườicóchútngạingùng,thấp giọngnói: “Chocô.”

SasincũnggọiTốngNhiễmrồi,cô cất mọi thứxongxuôichuẩn bịđi.

Giữađường, vụnổ qua đi,đốngbaocát ởxungquanh vẫnbốccháy.

TốngNhiễmnhìnngọnlửanhúnnhảytrênđường, bỗng nhiên nói: “Lúc nãy tôinghĩrằnganhsẽ c·h·ế·t mất.”

TốngNhiễmthấyanhquá khiêmtốn,sau đó lạingheanhnói:“Tôicảm thấy sự thiện lương là bảnnăngtừ trongxươngcủamỗi con người.Gặp phải tình huốngnguycấp sẽ luôn cóngườihiệnra sự tốtbụngnày.Cô là phóng viên kênh xãhội,trong cuộc sống chuyện như vậy hẳnlà từng thấy rất nhiều.”

TốngNhiễmnhìnchămchúcổ tay anh, rấtnghiêm túc dùng mắtđo vài giây nhưng khôngđược.

Anhcườicười,xoayngườichạy xuống bậcthang.

“Bậnrộntớimức khôngcóthời gian uốngnước ăn gìluôn à?”

Đámngười Benjamin vác s·ú·n·g đứngcách đó không xa,nháymắtrahiệucười với Lý Toản.

“Tôi biếtrồi.”

Lý Toản đixuống đường nhặt balô quân sự màanh để lại, anhchợtnhớra gìđó,quayđầu gọi: “Tốngphóngviên!”

TốngNhiễmsuytư một lát: “Đúng làcó rất nhiều.Làm tin tức này, thường xuyênchứngkiếnđượckhoảnh khắc người bình thườngtrởthànhanhhùng,nhưng cũng cólúc có rấtnhiều người cóý xấu.”

“Ừm.”Lý Toảnliếcnhìn Sasincách đó không xa,nói,“Phảitìm phóng viên bản xứ đicùng,đừng đimộtmình.Chú ýantoànnữa.”

Lúc anh nói lờinày,đôimắt lóe sáng.

Đámngười Benjamin ở đằng xahuýt sáo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

TốngNhiễmkinhngạc: “Hiện tại quán barcònkinhdoanhư?”

Đâylàcủangườithântặng.Tống Nhiễm khônghỏinhiều,chỉnói: “Tôithấycólẽnó quảthậtngăncảntaihoạ giúpanh đấy.”

TốngNhiễmkhông hiểu lắm, mởkhăngiấyra, là mộtquảtáo đỏ tươi, cóvẻ là loại táođỏ của Mỹ. Trên quảtáocó một chỗnhỏbởi vì vađập mà dậpmềmra. Cũng khôngbiết... nhét trong túi bao lâurồi.

Ngheđươcđộngtĩnhcủa cô, anh mởmắt ra, hỏi: “Ngừngrồi à?”

“Hômnay bắt đầucấm đilại ban đêm,đừngrangoài vào buổitốinhé.”

Lý Toản lập tứckhẽcườira tiếng,lộ rarăngtrắng chỉnh tề: “Tiếc quá. Đểcô mất đicơ hội tốt rồi.”

“Ừ.”Lý Toản đứnglên,vỗ vỗcát vàngtrêntóctrênngười,quay đầunhìncô,căn dặn: “Chú ýantoànnhé.”

Anh dần dầntrởlại bìnhthường,mộttaychống đấtngồi xuống,tay kiacòn ôm đứa bé,bàntaychechở gáynó.Haitay đứa bé ômchặtcổ Lý Toản,khônghềhấn gì.

Đâuchỉ khôngngủ,cònlàm việc vớicường độcao dướinhiệt độcao,liêntụchaotổntinhthần vàthểlực.

“Giốngnhưmột sốngườinói,thế giớinàythiện và ácluôn songhành.”Anhtựa vàotường,bởi vìmệtmỏimà giọngnói khàn khàn,nétmặtlại bìnhthản,“Nhưng vẫncòntốt,chí ít vẫncómộtnửalàthiện.”

TốngNhiễmtrông thấy, hỏi: “Phải đi rồiư?”

Lý Toản vốn yêntĩnhnghe, nghe được câucuốicùng, lúng túng nởnụ cười: “Khôngphải, đólà chức trách của tôi mà.Hơn nữa,dù không phải xuất phát từ nhiệm vụ, nhưng nếu làngườibìnhthường thì mọingười cũng đềunhưvậy.”

Đợi gia đình bọnhọ đirồi,Lý Toảnmớingồinghỉngơitrênmáihiêncủamột gia đình.Lúc Tống Nhiễmtrèolênthìthấyanhmặt đầymỏimệt,đangngửa đầunhắmmắttựa vàotường.

Cô đeo dâymáy ảnh,hỏi: “Ở giâycuốianh đãcứu đượccậu bé.Nhưngnếunhư giâycuốicùng đóanh khôngcứu được,anh sẽtừ bỏcậu bé ư?”

Cuối đườngtiếng súngthưa dần,chắclà khốngchế đượctìnhhìnhrồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anhhítmộthơirồi gật đầu,nhưngnétmặtlạicóchút đau khổ.

Lúc này Tống Nhiễm mới nhìn thấy tay phải anhcầmsợi dây đỏkia,ý anh làđể côcầmdây đo. Thế làmặt cô nóng lên, đành kiên trìgiảvờ không biết.

Lý Toản buồn cười, nói: “Cô muốn đothửkhông?”

“Hainămrồi.”

Lý Toản nhìn tay mình, rồi lạinhìntaycô, nói: “Tôi thấy cổ taycô rất nhỏ, một taylà có thểvòngđủ,còn thừa ra nữa.”

“Đứtmấtrồi.”Anhlấy sợi dây,nói.

Anhnhắmmắtmộtlát,bỗnghỏi: “Côchụp ảnh ở đócóantoàn không?”

“Cám ơn.”Anhnhậnlấy vặnnắpra,ngửa đầu uống ùng ụchếtcảchainước.

Lý Toản bịcô nhẹ vòng qua cổtay,cũngkhônglêntiếng.

“Khôngcó.”Lý Toảncố gắngmởmắtra,cúi đầu dụi dụimắt,mỉmcười,“Từhôm qua đến giờtôi khôngngủnêncóhơimệt.”

Lý Toản chơi đùa sợidâykia,nói:“Tôithựcsự không biết loại dây này làmở đâu.”

Lúc này, đám Benjamin từđầu kia đivề tới đây, như làmuốntập hợp.

TốngNhiễmgậtđầu:“Anhcũngthế.”

“Nhưngtôinghĩrằng,cho dùtừ bỏ vào giây phútcuốicùngcũng đãrất giỏirồi.Giốngnhưlầntrước ởthành phố Gia La,anhnhảylênchiếc ôtôchứa bom kia.Khi đótôinghĩ…”Cônhẹníungóntay,ngướcmắtnhìnthẳng vào đôimắtanh,nói,“Rấthiếm gặp đượcmộtngười vôtư đếnnhư vậy.”

“Ừm.”Tống Nhiễmnói,“Ống kínhcủatôi sẽchứng kiến sựra đờicủamộtliệt sĩ.”

TốngNhiễmbènhỏi:“Anhđứnglên được không?”

“Antoàn.”

TốngNhiễmbịtchặttai,mím môi nhắm mắt, ngũ quan nhăn lại, côphủicát vàng nơi mắt, tập trung nhìn vào ——toànbộ đống bao cátnổ tung,Lý Toản bịchôndướicátvàng,không động đậy. Anhcứ duy trì tưthế cuộn mình,bảo vệ đứabé trongngực.

TốngNhiễmtrong lòng “Ô~~” một tiếng.

“Ômcậu bé về đi.”Lý Toảnnói.

TốngNhiễmrấtmuốnnguýtanhmột cái, nhưngcô nhịn được.

Lý Toản cúi đầunhìn, vòng dâyđỏ trên cổ taybị đứt, kẹp trong tay áonửamuốnrơi.

Một giây sau, anh nói: “Được.”

Anh đã buôngtayra,haingóntay vòngchocô xem: “Ầy,mộttíthếnày.”Nói xongcòntựmìnhnhìnlại,có vẻ khôngtinlắm: “Thếmànhỏ vậy à?”

Lý Toản suy nghĩ mộtchút: “Cóthểlà vậy.”

Edit:Eimi.103

“Lýcảnh quan!”Tống Nhiễmlaotới,nhanhchónghấthết đấtcáttrên đầuanh.

Lý Toản đixuống bậcthang hộihợp với đồng đội của anh.

Mãi đến khi chamẹ cậu bétới,nó mới bằng lòng buông Lý Toản, nhào vào lòng người mẹ. Haivợ chồngôm đứa convừahôn vừa khóc, khôngngừngnóilời cảm ơnvớiLý Toản. Anh chỉ khoát khoát tay, nở nụcười.

TốngNhiễmthuận miệng nói: “Tôi biết. Đến lúc đótôi mua cho anhmộtcái nhé.”

NgườilínhAnhdìu anh đứng lên, Tống Nhiễm đi theo bêncạnhbế mông đứa béđi đến ven đường.

Côcũngnhìnanh,vẻmặt bìnhtĩnhnhưngnhịptim đã đập bình bịch.

Vào lúc đó, côrất chắc chắn,cô nghe được một giọng nói trong lòng mình: AToản, anh…

Lý Toản vén tayáo lên, tháo bao tay tácchiến chocô xem.

Anhnhànnhạtcongmôi,lạinhắmmắtlại,đúnglàmệt quá.Trênmặttrêntócanh vẫncòn dínhmộtchútcát vàng,trêncổtrên quần áothìcàng khôngcầnnói.

TốngNhiễmnhìnchằmchằmốngtay áo củaanh,chỉxuống: “... Vòng dâycủaanh.”

Lý Toản nhìn cô.

TốngNhiễmcó chút bận tâm: “Anh bịthương rồi ư?”

TốngNhiễmsuytư chốc lát, hỏi: “Anh đeo rấtlâurồi à?”

Côthutaylại,chụmhaingóntay,ướclượngchiều dài bằng đốttayrồichoanh xem,nói:”Úi,to vậy ư.”

“Có điều…”Anhcânnhắcmộtchút,vẫnnói,“Nếucômuốn biếtcuộc sốngcủanhữngngườitrẻtuổi ởthành phốnàythìcóthể đi đếnmột quán bar gọilà Dreaming.”

Lý Toản dùng hai ngón tayvòngchặt cổ tay cô, ngón cáichạmvàođốt thứ hai củangóntrỏ.

Cômímmôi: “Anhmangcỡ baonhiêu.Cổtaytochừngnàonhỉ?”

TốngNhiễmló đầu nhìn nơi xa:“Vẫnchưa. Nhưng cũng nhanh thôi.Vừa rồi lính bắn tỉabắnrớt ba cứđiểm.”

Cũng giốngnhưhình ảnh vàothời khắcnày sẽlà bímậtchỉthuộc vềanh vàcô:trên đường khóilửa bom đ·ạ·n baytánloạn,anh vàcôtoànthân bụi bặmngồitrênmáihiênmộtngôinhàtròchuyện.

Nhưngcô khôngnói ra khỏi miệng, như giấu đimộtbí mật.

TốngNhiễmnhậnlấy,“A”một tiếng.

Tiếngkêuchưadứt đã thấy LýToảnmột tay ômđứabé, một tay chống tường cát nhảy ngang qua, lăn mình từtrênđốngcát,rơixuốngbênngoàibứctường. Khoảnh khắc đó tialửa“Xẹt”mộttiếng, bomnổ rồi, đống cát vây xung quanh đều nổtung,cátvàngdânglên thànhsónglớn,như quả ngư lôirơivào trongnước.

“Ừm.”Cô gật đầu.

TronglòngTốngNhiễm nóng lên, cũng không biết nghĩ thế nàomà dám vươn tay ra,ngóncáivà ngón trỏ vòng trên cổtay anh.

“Chắclà dongóntayanh dài.”Tống Nhiễmhơi đỏmặt,giọng bìnhtĩnhnói.Timlạinhư đụngtớicổhọngrồi,cônhịnrất vất vả.

TốngNhiễmnói:“Chonênanh hãy kiếm một sợidâybìnhan mới đểđeo đi.”

Beta: Onion2109 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Côlấymộtchainướctừtrong balô đưachoanh: “Này.”

TốngNhiễmđónnhưngđứabé cứsiếtchặtlấycổ LýToản, không chịu buông tay, khôngcho ngườikhácôm.

Anhcườimộtcái,tỏ ýngầmthừanhận,đôimôi khômàhơitrắng.

Chương 21-2 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi không biết.”Đầu Lý Toảntựa vàotường,nắpchainước suốitrongtaycứ bịmởrarồi đónglại,“Không đến khoảnh khắc ấythì khôngai biết được.Cóthể sẽtừ bỏ,xemnhưlàlàmhết sứcmìnhrồi.”

“Đúnglàngười Trung Quốccótiền.”Sasinnhìn quảtáo đỏ,thở dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thật à?”

“Hả?”Tống Nhiễm dừnglại,quay đầunhìnanh.

TốngNhiễmnhìnanh,trong nháy mắt dường nhưxuyên thấu quađồngtử sáng ngời thấy được nội tâm củaanh,rấtthanhtịnh. Côkhôngchútphòng bịbị một sứcmạnhấm áp tốtđẹpnào đó đánh trúng.

TốngNhiễmkéotay áo nhìn: “Sao cóthể...”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21-2