Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


Mục Dao đẩy cửa bước vào, nhìn thấy vẻ mặt cười như "phát xuân" của người đàn ôngđangngồi trước bàn làm việc khiến lòngcôtrào lênmộttrận ớn lạnh, "Mặt trời mọc đằng Tây à? Mấy ngày nay vẻ mặt cậu "thối" như bị người khác cướp mất vợ ấy, từ lúc nào mà lại trở nên "thơm" lên thế!"

Hùng Bảo Đình: Gác cổng à?

Phương Cảnh Xán vừa lòng gật đầu, sau đó chỉnóimộtcâu liền rời khỏi phòng họp.

Phương Cánh Xán đứng lên, vòng qua bàn, vỗ vaicô, giọngnóiđầy ý vị sâu xa: "Còn nữa, mình cũng tốt bụng nhắc nhở cậumộtcâu, đến bây giờ mà cậu vẫn còn ngây thơ cho rằng "muốn bắt lấy tâm của người đàn ông, đầu tiên phải bắt được dạ dày củaanhta trước"thìđể mìnhnóicho cậu biết, cậu còn non tay lắm!”

"......" Gân xanh nổi đầytrêntrán Mục Dao, hất tayanhra, "Đồ lưu manh!côgáinào bị cậu nhìn trúng đúng là xui tám kiếp! May mắn bà đâyđãgiảm béo thành công!"

Chương 4

Theo nghĩa người Do Thái, tên này còn có nghĩa là người bảo vệ, người canh giữ.

Vẻ mặt Phương Cảnh Xán tràn đầy tiếc nuối, "Cậu trước đây tròn trùng trục trông đángyêuvô cùng,hiệntạiđã"tàn" rồi!"

Tôi biết quý công tyđãphỏng vấn rất nhiều người, ai cũng rất xuất sắc, vừa rồi ngài có hỏi tôi có ưu điểm gì hơn so với người khác, tôi muốnnói, ưu điểm của tôi chính là béo hơn họ."

Tiêu Quả Quả choáng váng lảo đảo rời khỏi công ty, hơn nửa ngày mới thanh tỉnh, kích động cầm lấy điện thoại nhắn tin cho mấycôbạn ở Ký túc xá.

Tiêu Quả Quả: Ha ha ha ha ha...... Xemđiđám người ngu xuẩn kia! Ta được nhận vào tập đoàn Phương thị rồi!

"Dạ!" Tiêu Quả Quả nhanh chóng đứng lên theo.

Tiêu Quả Quả: Tối nay mình khao, hai người có muốn tự trả tiềnkhông?

Tống Kiêm Hà: Mìnhđãbổ não cả trăm tác phẩm thể loại tổng tài cẩu huyết!

Tâm tình của Phương Cảnh Xánđangrất tốt, bị ví vonmộtcách bẩn bẩn nhưng vẻ mặtanhvẫn sung sướng như trước, "A,khôngAi Muốn, cậu tới rồi à, muốn biết đến như thế, vậythìđoánđi!"

anhnóilà: "Khiến cho văn phòng càng thêm hài hòa."

Tiêu Quả Quả: Mẹ kiếp! Các cậuđangghen tị, GATO với mình! Được nhận làm trợ lý Tổng giám đốc đó? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chúc mừngcôđãđược nhận."

côvừa dứt lời, hai người phỏng vấn kia đều ngớ ra, rồi lập tức bật cười.

[1] Carmen là cái tên nước ngoài có nguồn gốc Latinh, đặt nhiều cho congái, nhưng cũng có trường hợp con trai. Nó có thể chỉmộtbài hát, ca khúc, bài thơ, tiểu thuyết cùng tên.

Mục Dao: "......"

Hùng Bảo Đình: Chúc mừng!

Diệp Vi: Phát tờ rơi?

Phương Cảnh Xán cảm thấy khó hiểu: "Nấu nướng? Tại sao?"

Mục Dao khẽ giễu cợt, "Năm đó ai mới là người bám lấy mình bằng được,nóirằng lớn lên muốn cưới mình?"

Hai người phỏng vấn cười liên tục, cách nổi bật củacôgáinày rất sáng tạo, nhưng mà ngoại hìnhthậtsựkhôngphù hợp, nên vẫn phải loạicôấy thôi.

"Phương tổng, tôi biết ngoại hình của tôikhôngphù hợp với vị trí này, trước khi tới đây cũng có nhiều người từng khuyên tôi bỏ qua, nhưng tôiđãtừng điền số cân nặng của mình vào tờ đơn vấn đáp, nếu quý công tyđãgửi thư mời phỏng vấn cho tôi, điều đó chứng tỏ ngàisẽkhôngbởi vì ngoại hình mà từ chối tôi, cho nên tôi quyết định thử sứcmộtlần.

Khóe môi Phương Cảnh Xán khẽ nhếch,sựhứng thú tràn đầytrênkhuôn mặtanh: "Tiếp tụcđi."

nóitới đây,côkhẽ homộttiếng, chân thành nhìn người đàn ông ngồi ở giữa, "BOSS, thể tích của tôi lớn, trời nóng có thể che nắng cho ngài, gió lớn có thể chắn cho ngài. Biệt danh của tôi là Carmen[1],mộtngười làm quan cả họ được nhờ, chỉ cần tôi bước chân ra khỏi cửamộtbước,khôngmộtpapazarri nào có thể chụp được dù là móng tay của ngài! Bên ngoài thườngkhôngan toàn, chỉ cần có tôi chắn trước mặt,khôngmộtviên đ·ạ·n nào từ kẻ thù của ngài có thể trúng ngài được! Tôi mập bằng 2 người,mộtngườisẽnhanh hơn 2 người, tôi có thể vừa làm trợ lý vừa làm vệ sĩ của ngài, hết lòng phục vụ ngài, vì vậy rất mong ngài có thể cho tôimộtcơ hội!" ╭( ・ㅂ・)و

mộttràng diễn thuyết tràn đầy khí thế của Tiêu Quả Quả vẫn còn quanh quẩn bên tai mọi người.

Hoàn toànkhôngngờ tớicôbé nàysẽđược nhận trực tiếp luôn, sau khi kết thúc, hai người phỏng vấn đều nhịnkhôngđược đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Phương Cảnh Xán.

Phương Cảnh Xán vươn tay, cách nhaumộtchiếc bàn,anhhơi khom người khẽ nắm chặt bàn tay mũm mĩm nhưng vẫnnhỏxinh củacô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phương Cảnh Xán nhìncôgáitrước mắt, đứng dậy, "Tiêu Quả Quả."

Trước khi tới đây, Tiêu Quả Quảđãsuy nghĩ rất kỹ,côchỉ nhận được thông báo phỏng vấn duy nhất tới từ tập đoàn Phương thị,rõràng là vì nanh vuốt củaanhtraicôvẫn chưa vớ được tới đây, haynóicách khác, đây có thể là cơ hội duy nhất củacô.

Nhưng nếu làcôgáinày, vậythì...... Thành tích xuất sắc vượt trội, năng lực cũng rất tốt, quan trọng là ngoại hình "an toàn".khôngnhững thế, còn quảng bá được chủ nghĩa "chỉ trọng người tàikhôngxét ngoại hình" của công ty.

Ban nãy Phương Cảnh Xán nhìncôrất chăm chú, hai tròng mắt sáng rực, chờcônóixong,anhquay đầuđi, bả vai rung rung, sau đó mới quay lại, đôi mắt tràn đầy ý cười: "Ừ, nghe qua cảm thấy rất an toàn."

Hùng Bảo Đình: Kinh, thế cậu có thể bổ não cho Tiêu Quả Quả đượckhông?

*

Tiếu quả quả: ( ̄_ ̄|||) Vì sao sau khi cậu bỏ thêm cái kí hiệu 《 》để chỉ tên sáchthìnó lại trở nên tà ác thế?

Tống Kiêm Hà: 《 Người giúp việc của Tổng tài 》?

Hai tay Mục Dao đan vào nhau vòng lại trước ngực, đứng trước bàn, ngạo nghễ nhìnanh, "Nhắc cậumộtcâu, người mập bình thường đều thích ăn vặt, mình đề nghị cậu, muốn theo đuổi người tathìnên dành chút thời gian học nấu nướngđi, đừng có cả ngày mười ngón tay cũngkhôngdính nước!"

Phương Cảnh Xán nhìn người đó, "Tôi cũng muốn hỏianh, vì sao lạikhôngchọncôấy?"

Nghe thấy thế, đôi mắtanhkhẽ híp lại, "Dựa vào nhân cách, mị lực cùng khuôn mặt của mình, còn cần thứ đó trợ giúp sao?"

"Phương tổng, mặc dù là tuyển trợ lý cho ngài, quyền quyết định cuối cùng cũng thuộc về ngài, nhưng xin cho phép tôi được hỏi thêm mấy câu, vì sao lại chọncôbé này?"

Tống Kiêm Hà: Chúc mừng!

Cái vị trí trợ lý Tổng Giám đốc này, dù người được nhận là người bên ngoài hay người bên trong công tythìcũng làm người khác phải đau đầu,khôngít lão đại trong giới đều muốn đưa congáimình vào vị trí này, dù là ai nhậm chức cũngkhôngđược bìnhyêuđâu.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Tổng Giám Đốc.

Lúc nãy nghe mấycôgáithảo luận chuyện những ứng cử viên mấy ngày qua xuất sắc ra sao, đủ sức đảm nhiệm chức vụ trợ lý Tổng Giám đốc này, Tiêu Quả Quà liền đoán, lâu như vậy mà vẫn chưa chọn được aithìchắc chắn nguyên nhânkhôngphải vì năng lực của họ, mà là có hợp mắt BOSS haykhông. Cho nên vẫn chưa tuyển đượckhôngphải là do BOSS vẫn chưa mở lời hay sao?khôngbiết dụ dỗ, chọc cười BOSSthìcó hiệu quảkhôngđây?

Mục Dao chửi thềmộttiếng, "Phương nhị! Cậukhônggọi biệt danh của người khácthìsẽchết à? Còn dám gọi mình là "khôngAi Muốn" nữa, có tin mìnhsẽđập c·h·ế·t cậukhông!!!"

*

Tống Kiêm Hà: Dọn toilet?

Được nhận rồi......

"Cậu mới tàn ý! Lúc người ta béothìgọi người ta ngọt ngào, gầyđithìnóisẽkhôngai muốn người ta, chậc, mắt thẩm mỹ củamộtngười có suy nghĩ mất cân bằng về tỉ lệ mập ốm như cậuthậtđáng ghét!Cười sung sướng như vậy là vìcôtrợ lý cậu mới tuyển được phảikhông? Mình nhìn hình chụp là biết ngay, nhất định là do cậu giở trò quỷ! Dám lấy việc công làm chuyện tư, cấp dưới của cậu chắc vẫn còn nghĩ cậu là người hết lòng vì công việc a! Mình ở bên ngoài nhìn vào qua lớp kính, có vẻ làmộtcôgáiphóng khoáng, nặng bao nhiêu cân?" Mục Dao hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"trêngiấy tờ viết 160 cân, nhưng mình nhìn thấy, vẫn chưa tới, vẫn còn hơi gầymộttí." Phương Cảnh Xán than thở.

*

Hai người sau khi suy nghĩ thông suốtthìrất tâm phục khẩu phục quyết định của Phương Cảnh Xán, cả hai cùng nhất trí cho rằng BOSS vìsựyên bình và đoàn kết của toàn văn phòng mà hy sinh lợi ích của bản thân, sắp xếpmộtvị trợ lý "an toàn" bên mình,mộtngười hết lòng vì công việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Quả Quả cố gắng ổn định tinh thần, tiếp tụcnói: "Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, chúng ta nên phân tíchmộtvấn đề kỹ lưỡng. Tôi mập, đây là khuyết điểm lớn nhất, nhưng cũng là ưu điểm lớn nhất của tôi."

Được nhậnthậtrồi! Còn là được nhận trực tiếp nữa! Như mơ ấy!

đangđịnh đưa ra kết luận, kết thúc buổi tuyển dụng ngày hôm nay,khôngngờ rằng......

Hai người đó đưa mắt nhìn nhau,anhnhìn tôi, tôi nhìnanh, rồi lại im lặng, BOSS hỏi câu này là có ý gì?khôngphải rấtrõràng sao?

Tiêu Quả Quả hít sâumộthơi, vẻ mặt tràn đầy quyết tâm, lúc ngẩng đầu lên, khẩn trương cùng lo lắng đều biến mất, thần thái kiêu ngạo bẩm sinh bắt đầu bộc lộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mục Dao liếcanhmộtcái, "Muốn bắt lấy tâm của người đàn ông, đầu tiên phải bắt được dạ dày củaanhta trước, nghe thấy câu này bao giờ chưa, phụ nữ cũng thế đó!"

"Trừ việc rất mập, những kỹ năng khác cũngkhôngtệ......" Cuối cùng hai người họ đànhnóisựthật.

Tiêu Quả Quả gãi đầu, hơi bất an, vừa rồicôhơi nịnh hótmộttí,khôngbiết BOSS này có chấp nhận haykhông.

Lúc trước Tiêu Quả Quả hơi buồn vì những lờinóiquá thẳng của Diệp Vi, nhưng mà nghĩ lạithìbạn ấy cũng có ý tốt, bây giờ cònthậttình chúc mừng mình, nên quan hệ của hai người cũng bình thường trở lại.

Tiêu Quả Quả ngây người đưa tay ra bắt lại. (⊙△⊙)

Tiêu Quả Quả:Cám ơn, vẫn là tiểu Vi tốt nhất, tối nay muốn ăn gì thoải mái chọn!

BOSSthậtanhminh!

Diệp Vi: Chúc mừng câu, Quả Quả, tốt quá!

"Đó làsựthậtmà!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4