Càng Béo Anh Càng Yêu
An Tựu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39
Mẹ Tiêu nhìn thấy bộ dang này củaanh, lập tức mềm lòng, “khôngsao, chúng takhôngphải ngườikhônghiểu chuyện, tiểu biệt thắng tân hôn, lý giải được mà, chỉ là hai conkhôngnên giấu chúng ta lâu như vậy, con xem chúng ta cái gì cũngkhôngbiết, bị hoảng sợ đó...”
Hai vợ chồng giàđangxì xào bàn tán nhìn thấy hai đứanhỏđira lập tức ngồi ngay ngắn, vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ.
Vì thế hai ngườiđiđến quán café gần đó ngồi xuống.
edit: thuythuy2203
Mẹ Tiêu oán trách nhìn congái, “Ai, cái đứa này... như thế nàomộtchút cũngkhôngtiết lộ ra vậy! Đây là muốn hù c·h·ế·t mẹ con sao?anhtrai con cũng vậy, mẹ vừa gọi điện thoại cho nó hỏi chuyện này,thìra nóđãbiết lâu rồi, lại còn giúp con lừa gạt chúng ta nữa!”
Phương Cảnh Xánkhôngcó thời gian chú ý đến người khác, dường nhưđangđắm chìm trongsựkiện bị Quả Quả vứt bỏ,mộtlần nữa biến thành cẩu độc thân, sống quãng đời còn lại trong thế giớicôđộc bi thảm...
Quả Quả kinh ngạc, “Hả? Phảikhông? Thảo nàoanhlại về sớmmộtngày...”
Phương Cảnh Xán thành khẩnnói: “Xin lỗiđãđể hai bác thấy được chuyện ban nãy, con vừa mới từ nước ngoài trở về,mộttuầnkhônggặp, con rất nhớ Quả Quả, cho nên mới hơi thất lễ...”
“nóianhta chờ mình rất lâu rồi! Con mọe nó, toàn thân mình đều mềm nhũn đó? Giọngnóikia quảthậtnhưđãđợi mình mấy đời rồi ý! Nhưng cái quan trọng nhất làanhta cự tuyệt toàn bộ mọi người trong phòng, duy nhất chọn mình, cậu có hiểu niềm vui nàykhông?”
“Chính là việc cậu thích mập mạp á!” Mục Dao vừa thở vừanói.
Phương Cảnh Xán được ba mẹ Quả Quả đồng ý cho quen, khi về đến nhà tràn ngập vui sướng, chờ đợi tin tức từ phíaanhtrai.
đangnóichuyện, đột nhiên “Cốp”mộttiếng.
Mẹ Tiêu trừng mắt tức giận liếc congáimộtcái, “Cònkhôngphải lo cho con ở nhàmộtmìnhkhôngcó ai chăm sóc sao?”
Phương Cảnh Xán cười khổ, “thậtra trong lòng mình hiểurõ, nếu lúc trước mìnhnóivớicôấy, mình trời sinh thích người mập mạp, nhìn thấy người gầy đều đau đầu,côấy chắc chắnsẽkhôngquen mình…”
Nhưng màanhvẫnkhôngnghĩ ra, Tiêu Mộ Bạch từ đâu biết được chuyện này?
Mục Dao phản bác: "Mình cảm thấykhôngđến mức như vậy đâu, nhiều lắm là ầm ỹmộttrận,yêuđương nàokhôngcó gây gổ, làm gì tới mức chia tay nghiêm trọng như thế chứ! Cậu cũngkhôngphải làm chuyện gì quá đáng, ra ngoài tìm tiểu tam gì đó, những chuyện lớn gì đó... cậu nghĩ quá nghiêm trọng rồi, Quả Quảsẽkhôngvì chuyện này mà ghét bỏ cậu đâu…”
Phương Cảnh Thâm gật đầu, “ Đương nhiên”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhtrai họ Tiêu trả lời y như vậy.
Thằng nhóc c·h·ế·t tiệt, đúngkhôngđể cho người khác bớt lo được mà,anhcũng chỉ giúp chú được tới đây thôi...
Mục Dao nhức đầukhôngthôi nhìn cái người nào đó hoàn toàn đắm chìm trong đại dương bi thương,khôngthể tự kiềm chế, “Này này này, cậu rốt có nghe mìnhnóihaykhôngvậy?khôngcần tự bổ não bằng mấy chuyện tào lao đó, đượckhông? Lúc này tốt nhất vẫn là nghiêm túc gọi điện thoại cho Quả Quả tâmsựđi?”
Phương Cảnh Xán quả thực sắp điên rồi, “Mọe! Giỏithật! Thừa nhậnđiMục Dạo, cậu có phải là vìyêusinh hận cố ý trả thù mình phảikhông?”
Tiêu Mộ Bạch hơi nhíu mày,khôngngờ được Phương Cảnh Thâmsẽtới, còn đến nhanh như vậy, “Có thểnóichuyện riêng đượckhông?”
Tiêu Mộ Bạch sau khi nhận được điện thoại của mẹ Tiêu, đầu tiên là giải thích với bàmộtphen, sau đó nhanh chóng trở về nhà, vừa đến dưới lầu, cùng lúc gặp phải Phương Cảnh Thâmđangtừ trong xe bước ra.
Mục Dao “…” biểu cảm kia của emrõràng là nghe thấy hết rồi, đúngkhông?
Phương Cảnh Xán còn tưởng làanhtrai đến, cũngkhôngthèm để ý mình mới tắm rửa đượcmộtnửa, vội vàng mặc quần áo, nhanh chóng chạyđimở cửa, kết quả, cửa vừa mở ra nhưng lại thấy Mục Daođangthở hồng hộc, ướt sũng.
Phương Cảnh Xánmộtchữ cũngkhôngtin, “Cái kế gì có thể khiến cậu phun ra toàn bộ vậy hả?”
“nóigì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được.” Phương Cảnh Thâmnhẹnhàng thở ra.
Đây cũng là nguyên nhâncôdự tính thẳng thắnnóivới ba mẹ chuyện của hai người họ, những câu chuyện được tích lũy trong quá trình hai người quen nhau, đây chính là lý do màcôđịnh dùng để thuyết phục ba mẹ.
“anhhọ,anhyên tâm, emsẽkhôngnóira ngoài đâu!”
Khi đó tập đoàn Phương thị vẫn do Phương Cảnh Thâm quản lý, hai ngườiđãqua lại mấy lần, rất tán thưởng đối phương, nhưng mà quân tử chi giao đạm như nước[1], hai người bình thường cũngkhôngthường xuyên qua lạinóichuyện.
Phương Cảnh Xán cười lạnh, trưng vẻ mặt "Cậu đúng là đồ ngu ngốc" rồinói: “Sau đó tới cậu hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả Quả gãi gãi đầu, “Hơn ba tháng ạ.”
“Chi là chuyển công việc càng thích hợp với tôi hơn thôi.” Phương Cảnh Thâm thoải máinói.
—— Tiêu Mộ Bạch,anhtrai Tiêu Quả Quả.
“Mình nhổ vào! Cậu có cái khí chất khiến cho đối phương vừa nhìn thấyđãnghĩ đến việc xé quần áo sao? Biết cái gì gọi là khí chất cấm dụckhông?” Mục Dao hừanhmộttiếng.
Phương Cảnh Xán lần này lạikhôngthuận theo ý bạngái, phản bác: “Dù lớn tới đâuthìtrong lòng ba mẹ, em vẫn là trẻ con.”
Quả Quả vụng trộm cầm tay Phương Cảnh Xán, nắm chặt lạinói: “Ba, mẹ, giới thiệu lại với hai người. Đây là bạn trai con Phương Cảnh Xán.”
Phương Cảnh Xán gào lên: “Nhưng cậukhôngphảiđãnóiđối với đàn ôngkhôngcó hứng thú sao?”
Nhị vị phụ huynh đối với Phương Cảnh Xán lộ ra tia tán thưởng, sau đó lại nhìn đứa congáivô tâm vô phế nhà mình.
“Bởi vìanhtraicôấy biết!”
[1] Quân tử chi giao đạm như thủy (君子之交淡如水): Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã. Nghĩa làsựgiao thiệp giữa những người bạn (trong hàng quân tử) là như nước lã, tình hữu nghị này được xây dựngtrêncơ sở củasựnhất trí về tư tưởng, lý giải với nhau, nên nó bằng phẳng, nhạt nhẽo như nước lã nhưng mưa gió lại cùng thuyền, sống chếtkhôngthay đổi.
Vì thế Quả Quả bắt đầunóilại thời điểm hai người quen nhau, từng chuyện từng chuyện...
“Đúng vậy, tôi cũngkhôngvòng vo nữa,nóithậtchắc là Tiêu tổngđãđiều trarõràng Phương gia từ trong ra ngoài, đứa em này của tôi, cái khác tôikhôngdámnói, nhưng tác phong lối sống tuyệt đối là tử tế.” Phương Cảnh Thâmnói.
“anhcủacôấy làm sao mà biết được?”
Phương Cảnh Xán ôm đầu, “Hạnh phúc của mình bây giờ đều là trộm được, sớm biết như vậy mình từng bước từng bước chânthậttheo đuổi,khôngnên dùng mấy trò qua mặt này, bây giờnóicái gì cũngkhôngcòn kịp rồi, nếu ông trời cho mình thêmmộtcơ hội...”
Phương Cảnh Thâm hơi nheo nheo mắt, “Tin đồn?”
“Cậukhônghiểu à, bây giờ Quả Quảsẽkhẳng định mình và Thẩm Nham là cùngmộtloại người, cảm thấy mình thíchcôấy chỉ vì bề ngoài, ở tình huốngkhôngbiết yếu tố này, mình làm tất cả mọi chuyện, đều là lành mạnh,khônglợi ích, hoạt bát đángyêu, lúc này bị vạch trần, mình hoàn toàn từmộttác phẩm nghệ thuật xuất sắc biến thành tác phẩm cây nhà lá vườn, Quả Quả nhất địnhsẽchia tay mình…”
Vẻ mặt Mục Dao so với Cảnh Xán còn kích động hơn, “Thối lắm! Lão nương là trúng kế mới kích độngnóira!”
Phương Cảnh Xán nóng nảy vòngđivòng lạimộtchỗ, “Cậu lừa ai chứ? Cậu nhìn gương mặt của mình nhiều năm như vậy mà vẫn còn bị người khác dùng mỹ nam kế?”
Quả Quả thở dài, “Conđãlớn như vậy rồi, còn luôn xem con là trẻ con, chẳng lẽ con ở nhà còn có thể c·h·ế·t đói được...”
Bên này Phương Cảnh Xánđangcùng ba mẹ vợ làm thànhmộthội, dưới lầu, hai ônganhtrai cũng bắt đầu chạm trán nhau.
Mục Dao nhìn thấy bộ dạng này của Cảnh Xán, cảm thấy rất có lỗi, dù sao họa này cũng do chính mình gây ra, an ủi khuyên nhủmộtcâu: “Cũngkhôngcần phóng đại như vậy chứ?”
đãbiết chuyện tình khónói, lo lắng bị g·i·ế·t người diệt khẩu, Chu Tiểu Nam nhưmộtlàn khói chạy biếnđi, vừa chạy vừa gọi cho Lâm Vũ, “Ông xã, em sai rồi,anhmau tới đón em…”
nóicái gì màkhôngthẹn với lương tâm, kết quảsựthậtbị vạch trần cònkhôngphải là chột dạ muốn c·h·ế·t, đủ mọi áp lực lo lắng trong lòng lúc này tất cả đều bừng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dùđãhơi đoán được, nhưng nghe Tiêu Mộ Bạchnóirasựthật, Phương Cảnh Thâm cũng vẫn giật mình, dù sao việc này trừanhcùng ba mẹ ra, ngay cả vợanhTô Tiểu Đường cũngkhôngbiết, làm sao có thể tùy tiện “nghe được”? Rốt cục Tiêu Mộ Bạch tra được điều này ở đâu?
Mục Dao honhẹmộttiếng, “Mìnhnóichoanhấy biết…”
Phương Cảnh Xán giống như bị điểm huyệt, cứng ngắc tại chỗ, nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần, “Cậunóicái gì? Quả Quả làm sao mà biết?”
“Rốt cục là ai hại ai đây?” Phương Cảnh Xán gào lên, suy sụp ngồi xuống ghế sa lon, ôm đầu, mặt xám như tro tànthìthào, “ Mình lần nàythậtsựlà xong rồi…”
hiệntại phải xem Quả Quảsẽquyết định thế nàođã.
Ba Tiêu nãy giờ vẫn trầm ngâm lúc này mớinói: “Thực ra, sau khi cháuđi, chúng ta có nghĩ đến chuyện của hai đứa, nhất là sau khi Quả Quả đột ngột từ chức, bác cùng mẹ nó vẫn hơi lo lắng, muốn quản lí Quả Quảthậtchặt, dù sao chúng ta là cha mẹ, đều đứng ở góc độ khách quan nhìn nhận vấn đề mà chưa từng hỏi ý kiến của Quả Quả...”
“Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi?”,ba Tiêu nghiêm mặt hỏi.
Mục Dao vừanói, vừa hoảng loạn cầm tay bạn thân, “Mợ nó, quần áo của lão nương đều cởi rồi,anhta lạinóivới mình điều này! Mình cảm thấy đâysẽlà bóng ma cả đời mình, Phương Nhị à, mìnhthậtsựlà bị cậu hại c·h·ế·t rồi…”
Mẹ Tiêu gật đầu, “Tiểu Phươngnóitrúng tâm ý của bác rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sau đó mình cùnganhta tới khách sạn, đem người ta áp lên giường,đangcắn xé nút áotrênngườianhta, mình tiện thuận miệng hỏimộtcâu, soái ca, cònkhôngbiếtanhtên là gì…”
“Em…em cùng Lâm tiểu Vũ gây gổ, muốn tìm tới chỗanhở nhờ, em…khôngnghe thấy gì hết!”
Tiêu Mộ Bạch cũngkhôngphủ nhận, “Đúng vậy”.
Việc cần đối mặtthìsớm muộn cũng phải đối mặt, hai người sửa soạnmộtchút sau đóđira ngoài.
“Đương nhiên, đây cũng phải chuyện gì xấu, cũng có thể coi đó làsựmay mắn của Quả Quả, nhưng mà, khi bắt đầu quen nhau, em traianhvẫnkhôngnóirõđiều này, có gì đókhôngổn ở đây đúngkhông?" Ánh mắtTiêu Mộ Bạch đầy bức khí hỏi tiếp.
Gặp cặp vợ chồng son tình ý triền miên nhìn nhau, mẹ Tiêu honhẹmộttiếng, “Quả Quả, con có thểnóilý do vì sao đột nhiên đồng ý quen với Tiểu Phươngkhông?”
Phương Cảnh Thâm vẻ mặtkhôngthay đổi,“Trong chuyện này, Cảnh Xán đúng là vì cái lợi trước mắtmộtchút, có tâm tưnhỏdấu diếm. Xin hãy tha thứ cho nó, bởi vìmộtngười 28 năm trời lần đầu tiên thíchmộtcôgái, khó tránh khỏi việc IQ của nó bị tụt dốc thành thằng ngốc. Tôi lấy nhân cách của tôi cùng y đức bản thân ra đảm bảo, Sau này Cảnh Xán tuyệt đốisẽkhônglàm ra những việc tổn thương Quả Quả, nếukhông, người làmanhnày đánh gãy chân nó.”
“Xin lỗi mẹ...” Quả Quả thè lưỡi.
Tiêu Mộ Bạch cười cười, “Nghenóithẩm mĩ của em traianhkhôngbình thường?”
Mục Dao vẻ mặt đầy khuất nhục “Mỹ nam kế.”
Phương Cảnh Xán tiếp tụcnóixin lỗi: “Xét đến cùng vẫn là lỗi của con, là con làm chưa tốt, nên mới khiến các báckhôngyên tâm gửi gắm Quả Quả cho con”.
Quả Quả nhân cơ hội thểhiệntấm lòng của mình, “Con cũng thíchanhấy”.
Nhớ tới danh tiếng của Phương Cảnh Thâm trong giới y học, Tiêu Mộ Bạch thán phục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lập tức sửa lại xưng hô, trực tiếpđithẳng vào vấn đề hỏi: “Bác sĩ Phương lần này tới đây có phải vì chuyện của hai đứa nhóc kiakhông?”
“Điều này tôikhôngphủ nhận...” Tiêu Mộ Bạch nhìn người đàn ông đối diện, đôi mắt khẽ chớp dướianhđèn vài lần, ngừngmộtchút, sau đónói, “Chỉ là gần đây, tôi nghe đượcmộtít tin đồn,khôngbiết có phải làthậthaykhông?”
Phương Cảnh Xán cùng Mục Dao đồng thời xoay đầu lại, nhìn thấy Chu Tiểu Namđangđứng ở cửa, vẻ mặt khiếp sợ, di động rơi xuống đất.
Quả Quả chủ động thừa nhận sai lầm, “Việc này là lỗi của con,anhấy luôn muốn con dẫn về gặp ba mẹ, nhưng do con lo lắng ba mẹ có ý kiến vớianhấy, cho nên muốn chờ cho quan hệ ổn địnhmộtchút mớinóicho ba mẹ biết, con định đợianhấy trở về sau chuyến công tác nàysẽnói, nào biết... ách, đúng rồi, ba mẹkhôngphảinóimuốnđichơimộttuần sao? Sao lại trở về sớm như vậy?”.
Phương Cảnh Xán đỡ trán,anhcó thể nghĩ đến tình huống tiếp theo rồi đó.
đangở trong phòng tắmthìchuông cửa réo rắt vang lên như đòi mạng.
Phương Cảnh Xán lập tức cảm độngkhôngthôi nhìncô, như thể đây là lần đầu tiêncôchính miệngnóithíchanhvậy.
“Cảnh Xán từnhỏđều đối địch với tôi, rất ít khi cầu xin tôi việc gì, có thể thấy được là nó rất để ý Quả Quả.”
Chương 39
Đây làsựthừa nhậnanhđãđiều tra qua Phương Cảnh Xán, thừa nhận Phương Cảnh Thâmnóikhôngsai, kết quả điều tra cho thấy, Phương Cảnh Xánkhôngchỉ tác phong lối sống đĩnh đạc tử tế, mà thậm chí phương diện tình cảm cũng chỉ nhưmộttờ giấy trắng.
Nhưng mà, Phương Cảnh Thâm rất nhanh chóng tỉnh táo lại, vẻ mặt thản nhiên, “Đúng vậy, nhưng điểm này, cũngkhôngphải chuyện gì nghiệm trọng mà?”
Mục Dao cũngkhôngchờ đợi Cảnh Xán mở miệngđãla lên: “Phương nhị thiếu, saokhôngnhận điện thoại của mình, xảy ra chuyện lớn rồi! Quả Quảđãbiết được bản chấtthậtcủa cậu rồi!”
Đêm hôm khuya khoắt,côđột nhiên chạy tới, dáng vẻ còn trông như vậy, Phương Cảnh Xán vẫn chưa kịp thích ứng,khônghiểu chuyện gì xảy ra hỏi: “Bản chấtthậtgì cơ?”
Phương Cảnh Xán nghe thế lòng run lên, nắm chặt tay, “Cháu chào bác trai, bácgái.”
“Đúng làđãlâukhônggặp,khôngnghĩ tới từ lần gặp cuối, Phương tổng hoàn toàn quyẩngiang hồ.” GiọngnóiTiêu Mộ Bạch mang theo chút rầu rĩ cũng tiếc nuối.
“Cho nên mình mới càng thất vọng đây? Lần đầu tiên bị người ta dùng mỹ nam kế, lại còn dùng thành công nữa chứ. Mọe nó! Cậukhôngbiết a,anhvợ tương lại của cậu vẻ mặtthìvô hại, bên trongthìmộtbụng xấu xa,anhta ở quán bar mình thường tới ngồi hơnmộttuần lễ, mỗi ngày đềukhônglàm gì cả, chỉ gọimộtly rượu đỏ ngồi trong góc mặt đầy u buồn, moẹ nó, mỗi ngàykhôngcó biết bao nhiêu ong bướm bỏ mình quỳ rạp dưới quầnanhta, sau đómộttối mình cùng bạn bè uống quá say liền đánh cược nhau xem ai có thể giải quyết đượcanhta,mộtđám congái, có cả con trai luôn, ai cũngkhôngthành công…”
Mục Dao lau nước mưatrênmặt, “thìtới mình, mình vừa mới đứng lên lại gần,anhtađãchủ động đáp lời a! Cậu có biếtanhtanóivới mình cái gìkhông?”
Phương Cảnh Xán nghiêm túc trả lời: “Hôm nay vừa trònmộttrăm ngày.”
Tiêu Mộ Bạchkhôngcòn cách nào thở dài,khôngthểkhôngnói, bác sĩ Phương rất biếtnóichuyện,anhtức giận ngập tràn đến đây, lạikhôngphát hỏa được, “Bác sĩ Phươngnóiquá lời, chỉ là, chuyện này, nếu tôiđãbiết rồi, như vậy tôi phải trở về cùng Quả Quả thương lượngmộtchút, nghe xem ý tứ của Quả Quả ra sao, dù sao mọi quyền quyết định đều là của em ấy”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.