Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32


“Sao em lạinóibậy?sựthậtđều bày ra trước mắt,anhcòn muốn vì cậu ta mànóichuyện! Cậu ta trong lònganhchính là ánh trăng sáng,mộtcâu emnóiđềukhôngđúng, đúngkhông?” Diệp Vi đại kháiđãcó chỗ dựa, ngay cónóichuyện cũng có chút khích bác.

“Bác Diệp.”

Đôi mắt vẫn còn nái ngủ của Phương Cảnh Xán híp lại, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ôngđangphẫn nộ ở đối diện, cánh tay duỗi ra, đem Tiêu Quả Quả ôm vào lòng.

Hai người lập tức ủ rũ.

“khôngcó việc gì, emsẽgọi điệnnóivớianhtrai emmộttiếng”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì thế Tiêu Quả Quả dĩ nhiênkhôngđiđược, nhanh chóngđitìm bác sĩ.

“Ờm”.

Thẩm Nhamkhôngthể tin được, nhìn Quả Quả, “Sao em lại có thể đemanhta so vớianh?! Mặc kệ em tin haykhông, ít nhất trong lònganhvẫn luôn đem em trở thành vợ của mình, nếukhôngphải... Nếukhôngphảisựviệc náo loạn đến mức này... Nhưng Phương Cảnh Xánsẽkhông?anhtasẽcưới em sao? Em sao lại hồ đồ như vậy!”

“Ban đầuanhcũngkhôngsuy nghĩ nhiều” Nghecôgiải thích như vậy, muốnkhôngnghĩ ngợi nhiều cũngkhôngđược.

Trầm Nham nghe xongthìlập tức bùng nổ, “Tiêu Quả Quả, em điên rồi! Em có biếtanhta là aikhông? Emđanglãng phí bản thân mình đó!”

“Ba, con đưa ba xuống lầu”.

“Vừa mới nhận được tin tức,đangmuốn gọi điện thoại cho emthìem gọi tới, chuyện lớn như vậy tại saokhôngnóicho người nhà biết? Ba mẹ cũng biết, đềuđangrất lo lắng cho em”.

Sắc mặt ba Diệphiệnlên vẻ bất mãn trách cứ: “Tiểu Vi, như thế nào càng sống càng như trẻ con vậy? Ba bình thường dạy dỗ con như thế nào?”

“anhsao vậy?” Quả Quả bất đắc dĩ hỏi.

Phương Cảnh Xán nhắm mắtmộtlúc lại mở ra, “Quả Quả...”

“Ha ha, trợ lý Tiêukhôngbiết tôi, lúc trước tôi ởmộtvài tiệc rượuđãthấy qua trợ lý Tiêu với Phương tổng cùng tham dự với nhau. Hôm nay vừa vặn có việc tới đây, nghenóiPhương tổng ở phòng bên cạnh,khôngbiết có tiện vào chào hỏi với Phương tổng haykhông?” Ba Diệp khách khínói.

Diệp Vi hai tay nắm chặt lại, sắc mặt tái mét, che giấu ánh mắtkhôngcam lòngnói, “Ngay cả loại người như Tiêu Quả Quả màanhta cũng có thể trèo lên người, con cònkhôngtrị được? Con cùng ThẩmNham làyêunhauthậtlòng, sao giống nhau vậy được, với cả, Thẩm Nham cũngkhôngkém a”.

Phương Cảnh Xán bĩu môi quay mặtđi, mất hứng lầu bầu: “ Phụ nữ bọn em có phải đều thích kiểu người như Phương Cảnh Thâmkhông?”

“Kẹt kẹt”mộttiếng, cửa phòng bệnh phía sau lưng Quả Quả được đẩy ra

“Bên gia đình nhà emkhôngsao chứ?” Phương Cảnh Thâm hỏi.

Chuyện cùng Phương Cảnh Xán xác lập quan hệyêuđươngkhôngthểnóirõràng qua điện thoại được ngay.

Quả Quảkhôngchút do dự gật đầu, “ Ừm,cảm giác rất nghiêm chính, em thích người giốnganhhơn, trong sáng tự nhiên, thoải mái đángyêu”.

Quả Quả nhức đầukhôngthôi, đem người này đẩy mạnh vào phòng, “Dạ dạ dạ, là lỗi của em,anhmau trở về giườngđi”

Tiếu Quả Quả ngừng chân, chậm rãi xoay người, ánh mắt lãnh đạm, nhìn vào ánh mắtđangđè nén cảm xúc phức tạp kia, thản nhiênnói“Đúngthìsao?”

“Mặc kệcôta có thân phận gì chăng nữa,hiệntại cũng là người Phương Cảnh Xán cưng chiều, là người có thể ở bên cạnh câu ta có thểnóichuyện được. Đến ta đều phải chocôta ba phần mặt mũi!” Ba Diệp nhìn thần sắc congáimình còn tức giận, hừmộttiếng,“Như thế nào?khôngphục? Con nếu có bản lĩnh đem Phương Cảnh Xán bắt lại trong tay, toàn bộ thành phố A này con đều có thểđingangđidọc được, cũngkhôngcần phải nhìn sắc mặt ta mà làm việc! Cũngkhôngcần ta phải hao hết tâm lực thu phục dư luận thừa nhận con là đại tiểu thư Diệp gia?”

Tiêu Quả Quả đầu tiên là giật mình, sau đó nhận ra hơi thở quen thuộc của người nào đó, lập tức nổi giận đùng đùng quay đầu trừng mắt mắng, “ Phương Cảnh Xán, saoanhlại chạy loạn xuống giường rồi!”

“Ách...em ở bệnh viện,anhsao lại biết...”

“Em cùng Phương Cảnh Xánthậtsựkết giao?”

.......

Ngoài cửa, toàn thân Thẩm Nham run rẩy, đấm mạnh lên tường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“anhsẽcưới em!” Ngữ khí vô cùng nghiêm túc trịnh trọng.

“Vậy tôi cáo từ trước, hi vọng Phương tổng sớm khôi phục sức khỏe”.

“anhgâysựnữa emđigọianhtraianh!”

“Ba mặc kệcôta trước kia là ai, bây giờcôta là người của Phương Cảnh Xán, đánh c·h·ó phải ngó mặt chủ, chút đạo lý này mà con cũngkhônghiểu? Đắc tội vớicôta đối với con có lợi gì?”

“Gọithìgọi!anhmuốn cáo trạng, em nửa đêm trốnanhra ngoàiđigặp người đàn ông khác!”

“NghenóiPhương Cảnh Xán bị thương rất nặng?” Tiêu Mộ Bạch hỏi, nhưng trong giọngnóicũngkhôngcó bao nhiêu lo lắng, hiển nhiên làkhôngquá tin câu trả lời này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Quả Quả thấyanhta cũngkhôngcùngđi, có chút kì quái, cũngkhôngđể ý,đangchuẩn bị tiến vào phòng bệnh, Thẩm Nham đột ngột mở miệng ——

“Mau ngủđi.”

Sau khi Diệp Vi cùng ba mình rờiđi, Thẩm Nham vẫn như trước đứng nguyên tại chỗ.

“anhbây giờ mệt muốn c·h·ế·t, em có thể đừng cố tình gâysựđượckhông?”

“...”

Trong phòng, Phương Cảnh Xán giằng co nửa ngày rốt cụckhôngcam lòng nằmtrêngiường, Tiêu Quả Quả ngồi ghê bên giường, nâng tài liệu lên đọc.

Diệp Vi đứng bên cạnh khinh thườngnhỏgiọng thầmthì: “ Kiêu ngạo cái gì, chẳng qua chỉ làmộttrợ lý nhonhỏkhôngai biết...”

Phương Cảnh Thâm cũng bị kinh độngđitới, ánh mắt lạnh lùng nhìn vị bác sĩđangbôi thuốc cho em trai, sau đónóivới Quả Quả, “Quả Quả,đivề nghỉ ngơiđi,khôngcần để ý đến nó.”

"Vợ chồng son phải lý giải cho nhau chứ, cả ngày cứ cãi nhau ồn ào ra thể thống gì nữa, để cho người ta chế giễu à." Sau lưng truyền đến giọngnóitrầm thấp đầy uy nghiêm của nam giới.

Trầm Nham cùng Diệp Vi lúc nàyđãkhôngcòn ở hành lang,khôngbiếtđãtrở về chưa hay cònđangtrong phòng bệnh.

Theo như xưng hô ban nãy của Diệp Vi, người này chính là ba của Diệp Vi, nhưngcôkhôngnhớrõmìnhđãtừng tiếp xúc với ông ấy, vì thế cẩn thận hỏi lạimộtcâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người đàn ông trung niênđiđến trước mặt Quả Quả, mỉm cười xã giao, “Vị này chắc là trợ lý Tiêu phảikhông?”

Vừa mới cúp điện thoại, phía sau truyền đếnmộtthanhâmchanh chua của Diệp Vi.

“Vậy em về nằm cùnganh!”

Phương Cảnh Xán dùng ánh mắt ‘Vị bác sĩ nàythậtđáng sợ’ liếc nhìn Phương Cảnh Thâm,khẩn trươngnói: “Quả Quả, em đừng nghe lờianhấy, đấykhôngphảianhruột củaanh!”

“anhđừng nháo nữa, có tin emthậtsựnửa đêmđira ngoài tìm người đàn ông kháckhông?”

“Chỉ cần em gật đầu, ngày mai chúng ta đến cục dân chính làm giấy đăng kí kết hôn.”

Thẩm Nham mới từ trong phòng bệnhđira vừa vặn nghe thấy thế, cực kìkhôngvui, thấp giọng gằnmộttiếng, “Tiểu Vi emđangnóibậy bạ gì đấy?”

Ba Diệp thở dàimộttiếng, “Gia thế của Thẩm Nhamkhôngkém, nhưng đặt cạnh Phương Cảnh Xánthìchẳng là cái thá gì, ba lần này vì con mà ra mặt, cũng là do conthậttâmyêuthích con người cậu ta”.

“Ba...”

Phương Cảnh Xán học theo bộ dạng trừng mắt củacô,nóimộtcách đương nhiên: “Cònkhôngphải vì em chạy loạn trước!anhkhôngnhìn thấy em, đương nhiên muốn tìm em trở về... đều là em sai...”

Quả Quảkhôngtrả lời mà nhìn ông, “Ngài là?”

“Ba, con biết ba thương con, lần này congáicám ơn ba...”

Phương Cảnh Xán cảmộtngày hôm nay đều đắm chìm trong liều buff mang tên “Quả Quả cuối cùng cũng đáp ứng làm bạngáita”, toàn thân giống nhưđanglên dây cót, phấn khởi trong lòng căn bảnkhôngngừng lại được, hơn nữa lại vừa rồi lại bị Thẩm Nham chích thêmmộtphát, buff càng thăng cấp, nhiệt huyết lại càng sôi trào mạnh hơn.

Tránh khỏi nửa đêmanhlại gây ra chuyện gì, xem nhưcôsợanhrồi.

mộtlát sau Phương Cảnh Thâm rờiđi, vết thương lạimộtlần nữa được xử lý tốt, Phương Cảnh Xán lại mặt nặng màynhẹhừ hừ.

Chương 32

Nhưng còn lại là hung hăng càn quấy, cố tình gâysự...

Ba Diệp nhìn đứa congáivô luận là dáng người hay dung mạo đều là trăm dặm mới tìm đượcmộtngười, trong con ngươihiệnrõvài phần tiếc hận.

“Ách, dù saoanhcũngnóigiúp em với ba mẹmộttiếng, bảo ba mẹ đừng lo lắng. Chuyện khác, chờ ngày mai gặp mặt emsẽnóirõvớianh...”

Lúc này, Tiếu Quả Quả tự nhiên muốn hoàn thành trách nhiệm củamộttrợ lí, từ chốinói: “thậtngại quá, Phương tổng vừa mới nghỉ ngơi,khôngbằng sáng mai vào thời gian thăm bệnh ngài lại đến?”

Phương Cảnh Xán cảm động hai mắt ngấn lệ, quả nhiên vợ vẫn thươnganhnhất!

Diệp Vi cắn răng hừmộttiếng, “Cậu bớt dát vàng lên mặt mìnhđi, tôi cùng Thẩm Nham quang minh chính đại kết giao, cậu và Phương Cảnh Xánthìsao?Mục Dao mới là vợanhta, cậu nghĩ mình là gì? Người tình? Hay bạn giường?”

“Làm sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“khôngvề vớianh,anhsẽkhôngnằm!”

“Đó cũng là do đối thủ cạnh tranh cố ý thả tin đồn, gây nhiễu loạn lòng người. Phương Cảnh Xánkhôngcó việc gì lớn, bị đâm vào dạ dày,đãtrải qua phẫu thuật,khôngcó gì đáng ngại, em lúc nàyđangở bệnh viện chăm sócanhấy, ách, cái kia, em gọi điện choanhcũng vì việc này, buổi tối nay em muốn ở lại bệnh viện, có khả năngkhôngvề nhà,anhđừng nghĩ nhiều nha, chỉ bởi vìanhấy là tổng giám đốc của em, cho nên em mới...”

“Em như thế nào là cố tình gâysự,rõrànganhbị emnóitrúng tâm thẹn quá hóa giận...”

Diệp Vi lập tứckhôngnóitiếp.

Quả Quả nháy nháy mắt, trả lời: “Người khác saothìemkhôngbiết, nhưng emthìkhôngthích.”

“Oa, emkhôngthươnganh...”

Tiêu Mộ Bạch lập tức nhận điện thoại, giọngnóicó chút vội vàng hỏi: “Quả Quả, em ở đâu? Có bị thươngkhông?”

“Tiểu Vi...” Ba Diệp cảnh cáomộttiếng.

“Emkhôngphảiđangnóiđây sao,khôngcó việc gì lớn, tuy rằng lúc ấy em có mặt ởhiệntrường, nhưngkhôngbị thương. Những người đó cũngđãđược giải quyết, để bảo đảm an toàn bệnh việnhiệngiờ cũng phái người bảo vệ,khôngcần lo lắng cho em”.

Sau khi Phương Cảnh Xán ngủ, Quả Quả sợ đánh thứcanh, liềnđira ngoài gọi điện choanhcô.

“côta chỉ là...”

“Thành đôi vớianhthìkhônglãng phí bản thân mình sao?”

“Nằm cái đầuanhá!”

Phương Cảnh Xán nghe xong hết sức vui mừng, trong lòng thỏa mãn, thoải mái, tiếp theo đềukhôngngười dỗ chính mình ngoan ngoãnđingủ.

Kết quả của việc phấn khởi này là miệng vết thương bị vỡ ra, đau đến mức gào thét.

Phương Cảnh Xánkhôngquá tin tưởng quay đầu lại hỏi tiếp, “thật?”

Trong đêm khuya tĩnh lặng, dưới ành đèn vàng ấm áp, trong đôi mắt củacôgáihiệnlên ánh nhìn ôn nhu dịu dàng.

Diệp Vi tranh cãi, “ Ba, bakhôngbiết,côta chính là bạngáitrước kia của Thẩm Nham,hiệntại lại qua lại cùng Phương Cảnh Xán, khắp nơi đều đánh vào mặt con,thậtsựkhiến con tức giận...”

Tiếu Quả Quả liếc mắt nhìncôtamộtcái,nhẹnhàngnóimộtcâu: “Câu này nên dành chocômới đúng.”

....

“A,thậtsựđúng là thức trắng đêm bồi bên giường bệnh nha! Cậukhôngbiết xấu hổ, muốn l*m t*nh nhân của người ta, người nhà cậu có biếtkhông?”

Cha con hai ngườiđixuống tầng dưới.

“Đừngnóilung tung!” Tiêu Quả Quả vỗanhmộtcái, “Được rồi, em vẫn nên ở lại chăm sócanhấy.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32