Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31


Tiếu Quả Quả cuối cùng cũng bị chọc phiền, “anhđủ rồi a! Em còn phải chuyển giao công việc, hơn nữa mấy ngày nữa cũng sắp phải nộp luận văn,mộtđống việc lớn,anhkhôngcó việc gì dừng có sán lại gần em đượckhông!”

Diệp Vi kéo tayhắnvui vẻnói: “ Em kể với ông chuyện của dì, ông cố tình suốt đêm từ nước ngoài bay về. Cục Đá,anhđừng lo lắng, có cha em ra mặt, dì nhất địnhsẽthay đổi tâm ý, còn nữa...ba em vừa rồi trong điện thoại cónói, năm nay ở đại thọ của ôngsẽgiới thiệu em với tất cả bằng hữu thân thiết...”

Tiêu Quả Quả lại làmộtbụng nổi giận chạy tới, nhìn thấy khuôn mặt kia lập tức tiêu tán hơn phân nửa, “Choanhnè.”

“Còn tưởng rằng tên ngu xuẩn kia cả đời khó có thể đem em đuổi tới tay,thậtkhôngngờ người ngốc có cái phúc của người ngốc!”

“khôngmuốnkhôngmuốn! Em chịu được để người phụ nữ khác nhìn thấy than thểanhsao?”

Nhìn phản ứng kiêu ngạo này của Phương Cảnh Xán, Quả Quả lập tức hiểurõ“anhnghe lén à?”

Quả Quả đành phảiđitới gầnanh, hônmộtcái,nói: “anhngoan a, phòng bệnh của dì Thẩm ở ngay bên cạnh chúng ta, emđimộtlát rồi trở lại.”

“Được!” Phương Cảnh Xánnóixong lập tức gọi điện cho Alma.

Hai người,mộtdựa vào đầu giường,mộtcúi xuống bàn, ai làm việc nấy, phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng loạt xoạt của giấy cùng tiếng sột xoạt của bút viết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phương Cảnh Xán đại khái là vừa tình ngủ,côlúc nàyđangbận rộn bên công ty,anhlại nhắn tin liên tục, điện thoại liên tiếp reo vang, bất đắc dĩcôphải mang theo công việc tới bệnh viện.

Rất hiển nhiên, Thẩm Nham đứng bên ngoàiđãnghe được đối thoại của hai người, lúc Quả Quảđingang qua,khôngkhống chế được giữ taycô“Quả Quả...khôngphải như thế...anh…”

mộtngày nọ, trong buổi tiệc với các quan nhất phẩm, vua cao hứng với mọi người. Sau vài ly rượu tất cảđãngà ngà say. Phòng Huyền Linh khoe khoang với mọi người rằng ông chẳng sợ vợ. Vị hoàng đế cảm thấy hài lòng vì điều đó nênđãban tặng hai người đẹp cho tể tướng làm thê thiếp. Khi Phong tể tướng tỉnh rượu, ông lo sợ vợsẽgiận dữ vìsựmất tự chủ của bản thân.

Tiêu Quả Quả lắc lắc đầu, trong con ngươikhôngcómộtchút do dự: “Cho dù như vậy, chúng con thành đôi lần nữa, cũngkhôngthể trở về như lúc trước, trong lòng con thủy chungsẽcómộtcâu hỏikhônglời kết,anhấy vì con thay đổi mới trở lại bên con.anhấy thíchkhôngphải là con, chỉ làmộtthứ xinh đẹp lấp lánh, sáng chói lóa mắt, mang ra bên ngoài có thể giúpanhấy thắng được ánh mắt hâm mộ của mọi người,anhấy mong muốnkhôngphải là con, mà là người phù hợp vớianhấy, đứng chung có thể tăng thêm sức mạnh, nhưmộtmón đồ trang sức tô điểm thêm vậy.

Nhìn Mục Dao dáng người yểu điệu rờiđi, Quả Quả có chút sợ sệt, dáng người kia, ngay cả phụ nữ như mình cònkhôngthể dời mắt nhìn, Phương Cảnh Xán lại cònnóingười ta bộ dạng “Xấu xí”, hơn nữa lúcnóitrông biểu lộ củaanhrấtthật…

Sau khi Phòng phu nhân cầm bình rượu và uốngmộtmạchkhôngdo dự, quan tể tướng ôm vợ và khóc nức nở. Tất cả quan lại đều cười ồ lên vì đó chỉ là vở kịch. Từ chai rượu tưởng là có độc chỉ đựng toàn giấm. Đường Thái Tông chứng kiến và thảng thốt: “Đến Trẫm còn phải sợcôấy, huống gì là Phòng Huyền Linh”.

Khóc lóc om sòm lăn lộn cảmộtđêm, cuối cùng cũng được bạngáihônmộtcái, Phương Cảnh Xán lúc nàymộtchút cũng vuikhôngnổi.

Tia hi vọng trong mắt mẹ Thẩm ảm đạm xuống, nhưng vẫnkhôngbuông tha, “Dì biết, dì cũng là phụ nữ, dì biết trong lòng con hận, Quả Quả, conhiệntại hận nó, ta có thể lý giải, nhưng, nhưngkhôngthửmộtchút, làm sao biếtkhôngthể bắt đầu được lần nữa, ai màkhôngcó lúc phạm sai lầm...”

Thẩm Nham nhìn Quả Quả từtrênxuống dưới, “Quả Quả, sao em lại ở đây? Thân thể có chỗ nào khó chịu sao?”

Tiếu Quả Quả cuối cùngnhẹnhàng thởmộthơi.

Lau xong vẫn làm nũng, “Quả Quả, dạ dàyanhđaukhôngthể tự mặc quần áo!”

“Bà takhôngđáp ứng cũng phải đáp ứng,khôngnhìnmộtchút xem bạn trai em là ai a!” Diêp Vi vênh mặt,khôngquên hướng phía Quả Quảđangrờiđiánh nhìn khiêu khích.

[1] Nguyên văn là hai mạch Nhâm Đốc:.

“anhquên chữ quan trọng nhất emnóirồi, là “từng” nhớkhông?”

Tiếu Quả Quả vừanóixong, chuẩn bị rờiđi, Phương Cảnh Xán lại lập tức xuống giường, theo sát phía saucô, ôm lấy, nghiến răng nghiến lợinói: “Tương lai esẽkhôngcùngmộtngười đàn ông xa lạkhôngthích cũngkhôngghét kết hôn, cứ như vậy đến già, emsẽcùng vớimộtngười đàn ôngyêuem đếnkhôngcó thuốc chữa, bị em làm cho thần hồn điên đảo, đời nay trừ em rasẽkhôngnhìnmộtngười phụ nữ khác, cùngmộtngười đàn ông tuyệt thế tốt đẹp đến đầu bạc răng long, sau đó sinh nhiều con!

Lúccôđến, trông thấy Phương Cảnh Xánđangtựa vào đầu tường, ngẩng đầu, vẻ mặt nhàm chán, vừa nhìn thấy bóng dángcô, đỉnh đầu tựa như cómộtbông hoanhỏnở ‘chóc’cái, nở rộ, hướng về phíacôlắc lư.

Phương Cảnh Xán thấy sắc mặtcôkhôngtốt, quan tâm hỏimộtcâu “ Ai gọi thế, làm sao vậy?”

thìra là ở sát vách? Cũngthậtbiết chọn địa điểm!(Ò 皿 Ó ╬)

Tiếu Quả Quảđira khỏi phòng bệnh.

“Dì, là con..” Tiêu Quả Quả đẩy cửađivào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hết lần này tới lần khác tên kia vẫn tiếp tục quấy nhiễu, “Quả Quả, dạ dàyanhđau, em giúpanhcạo râu.”

Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đôngthìmạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọngtrêncơ thể con người (mộtmạch thâu tóm các kinh dương vàmộtmạch thâu tóm các kinhâm).

Thẩm Nham nghe vậy, lông mày cũng giãn ra vài phần, lập tức lại nhíu lại hỏi: “Đâykhôngphải là công khai thừa nhận thân phận tiểu thư Diệp gia của em sao, Diệp phu nhân đồng ý?”

Tiếu Quả Quả cố nén, tự nhủ,anhvẫnđanglà bệnh nhân,khôngnên cùng bệnh nhân so đo, với cả mìnhhiệntại là bạngáingười ta, chiếu cốanhlà điều nên làm. Vì thế cắn chặt răng, dẫn Phương Cảnh Xán đến phòng vệ sinh, đem cái ghếnhỏgiúpanhngồi xuống, sau đó hết sức chuyên chú cạo râu choanh. Trong lúc đó bịanhđánhlénmộtlần, quẹtđibọt màu trắngtrênmặt bịanhbôi, trừng mắt liếcanhmộtcái, thế này mới yên ổn, Quả Quả cạo râu xong,lại nhân tiện gội sạch đầu cho Phương Cảnh Xán.

Thấy Phương Cảnh Xán vẫnkhôngnóilời nào, chắc làkhôngphản đối, Quả Quả thấy thế mới rờiđi.

May là bây giờ Phương Cảnh Xán còn chưa ăn được,côchỉ còn thiếumộtbước là choanhăn cơm nữa thôi.côăn cơm tại nhà ăn của bệnh viện rồi lại quay lên ở cùnganh.

Dưới ánh mắt trông mong của mẹ Thẩm, Quả Quả đành phải đánh gãy lời bà, “khôngcam lòng… làm có thể can tâm đây, dì, con biết ý của người, conkhôngphải chưa từng nghĩ đến thay đổi bản thânmộtchút, nhưng, dì, cho dù con có làm như vậy, cũngkhôngphải là vì cướp lại Cục Đá, đó là vì trả thùanhấy...”

Ách,khôngnằm yêntrêngiường bệnh,đira ngoài ban công làm cái gì?

Sắc mặt Phương Cảnh Xán lập tức như áng mây đen ùn tới, giọngnóilạnh lùng “khôngđượcđi.”

An tĩnh như vậy cũngkhôngduy trì được bao lâu, Phương Cảnh Xán mới yên ổnkhôngđượcmộttiếng bắt đầu ởtrêngiường uốn éo tới lui “ Quả Quả, Quả Quả,trênngườianhbẩn chếtđiđược,khôngthể tắm rửathậtlà khó chịu!”

đangkì quái nghĩ, Phương Cảnh Xán hướng về phíacô“Hừ”mộttiếng, sau đó lại bò lên giường, đưa lưng về phíacônằm xuống.

Tiếu Quả Quả giật giật khóe miệng, “Xinanhđừng dùng loạn thành ngữ…đúng rồi,anhcó rảnh rỗinóivới Almamộttiếng, bảocôấy nhanh chóng tuyển trợ lý mới choanh.”

Phương Cảnh Xán đương nhiên làkhônghài lòng, đem cái mặt tới gần đòi hôn “Hôn hônđi~”

Quả Quả nhắm mắt, “Thẩm Nham, nếuanhtrực tiếp thừa nhận ý nghĩ chânthậttrong nội tâm, emsẽtán thưởnganh, nhưnganhcó biết hành vi củaanhbây giờ gọi là gìkhông? Đừng để emnóira những lời khó nghe! Buông tay...”

Cuối cùng, tất nhiên vẫn là Quả Quả chịu trách nhiệm vuốt lông cho ai đóđangxù lên, sau đó tự mình lau người giúpanh. Trong lúc đó,khôngcần phảinóicũng biết Phương Cảnh Xán có bao nhiêu ngoan ngoãn,nóinhắm mắt liền nhắm mắt,nóinhấc chân là nhấc chân,nóigiơ tay liền giơ tay...

Tiếu Quả Quả đành phải giúpanhmặc quần áo, bề ngoàithìcôrất bình tĩnh, nhưngthậttim đập liên hồi như vừa mới chạy 800m xong.

Vào trong phòng,khôngthấy Phương Cảnh Xántrêngiường bênh,cônhìn xung quanhmộtvòng cũngkhôngthấy,đangmuốn mở miệng gọimộttiếng, nhưng lại nhìn thấyanhđangtừ ban côngđivào.

Nếu Phương Cảnh Xán có cái đuôi, khẳng định lúc nàysẽlắc lắc ở phía sau rồi sủa gâu gâu, biểu lộ “anhngoan như vậy mau khen ngợianhđi” nhìn Quả Quả.

Quả Quảđãnóitới mức này, mẹ Trầm á khẩukhôngđáp lại dược, thần sắc cùng tinh thần suy sụpkhôngthôi, miệngthìthàonóiđinóilạimộtcâu “Là Cục Đá nhà dìkhôngcó phúc khí, là Thẩm gia nhà dìkhôngcó phúc khí...”

Xem ra hôm nay Diệp Vi ăn mặcrõràng có chuẩn bị tỉ mỉmộtphen,côta mặcmộtchiếc váy liền màu xanh nhạt chấm hoa, chânđidép xăng đan, tóc dài thẳng, nhìn trông vô cùng ôn nhu nhã nhặn, chỉ là tóc cùng trước ngượccôta đều ướt nhẹpmộtmảng, mặt còn dính vài lá trà,rõràng là bị người ta hắt. Thẩm Nham ngồi bên cạnhđangdùng khăn giúpcôta lauđi, hai người nhìn thấy Tiêu Quả Quả từ phòng bệnh đối diện mở cửađira đều sửng sốt.

“Hừ, phó thác tình cảm cả đời dành...” Phương Cảnh Xán cũngkhôngche dấu, tái diễn lại những câucôvừanói, ngữ khí chua như dấm* “Hừ, vị thần trong lòng con...”

anhbiết, emkhôngtinanh,anhcũng biết em đối vớianhkhôngcó chờ mong, thậm chí chỉ là thử nhìnmộtchút em vớianhthành đôi ra sao. Nhưng mà, Quả Quả,anhthậtsựrất cảm kích, cảm ơn emđãtiếp nhậnanh, emsẽkhôngbiếtanhcó bao nhiêu vui vẻ, giây phút em hướng tớianhhônmộtcái kia, là thời khắc vui vẻ hạnh phúc nhất đờianh!”

Tiêu Quả Quả bị đùa giỡn đến sắp phát hỏa: "Cút!"

Thẩm Nham chán nản buông lỏng tay ra, tim đau đến mứckhôngthể thở nổi, dường như cómộtvật gì đó hoàn toàn bị nhổ tận gốc từ trong nơi đó, trong đầu tràn đẩy hình ảnh thủa thiếu thời,côbé tóc buộc đuôi ngựa đứng dưới nhà mình kêu hai chữ “Cục Đá”.

Vừa mới mở cửa phòng bệnh,đãthấytrênbăng ghế đối diện có hai người ngồi.

Các quan lại trong triềuđãcố gắng động viên an ủi ông và nhắc nhở rằng hai người phụ nữ đẹp đó là ơntrêncủa Hoàng Đế, vợ ông liệu dám đụng vàokhông? Phòng Huyền Linh bình tĩnh thu xếp cẩn thận đưa hai người phụ nữ về nhà. Như dự đoán, vợ của ông vô cùng tức giận, la hét, mắng mỏ và buộc chồng phải đưa hai người đẹp trả lại.

Phương Cảnh Xán tức giận ném đống văn kiện trong tayđithậtxa, “côấykhôngthể thông cảm cho người tađangthời kì tân hôn sao?”

Tuy rằng Quả Quảđãnóirõràng, nhưng mẹ Thẩm cuối cùng vẫnnói: “ Quả Quả, mặc kệ như thế nào, dì vẫn hi vọng con có thể suy nghĩthậtkĩmộtchút, dì vĩnh viễn đứng bên con, về phía Cục Đá dì nhất địnhsẽcố gắng khuyên nhủ nó.”

Mẹ Thẩm vốn còn tự tin chỉ cần Quả Quả đến đây, bà nhất định có thể khuyên đượccô, nhưng mà, nhìn thần sắc Quả Quả bình tĩnhnóichuyện như vậy, trong lòng lập tức hoảng hốt, vội vàngnói: “Thằng ngốc kia! Nó là đầu óc mê muội! Quả Quả, con cho nómộtcơ hộiđi! Hai đứa ở bên nhau nhiều năm như vậy, con cònkhôngbiết tính tình của Cục Đá sao? Nó đối với conmộtlòngmộtdạ, đều là do con bé đó, con bé đó quá ghê tởm, chờ Cục Đá tỉnh táo lại, nhất địnhsẽsuy nghĩrõràng.khôngphải dì khoe khoang con trai nhà mình, Cục Đá nhà dì mọi thứ đều tốt, con người cũng thànhthật, đều là bị con bé đó dạy hư, conđiđâu tìm được người tốt hơn Cục Đá? Chẳng nhẽ con bỏ được để Cục Đá rờiđisao? Quả Quả, con bé kia trừ việc gầy hơnmộtchút so với con,khôngcó nửa phần bằng với con, chỉ cần con...”

(*) Bình thường mọi người đọc truyện đều biết chua như dấm hay ăn dấm nghĩa là ghen. Nhưng nó có điển tích nên mình mạn phép sưu tầm chomộtsố bạnkhôngbiết hiểurõhơn.

Tương lai con có thể cùngmộtngười đàn ông xa lạkhôngthíchkhôngghét kết hôn, cứ như vậy đến già, bởi vì con chưa từng đối với người đó có chờ mong, nhưng Thẩm Nham,khôngđược… dì à, con xin lỗi…”

Tiêu Quả Quả cẩn thận khép cửa phòng lại,hỏi Thẩm Nham “Dì thế nào rồi?”

Lúccôđangsắp xếpcông việc cần chuyển giao. Mục Dao gõ cửa bước vào, chế nhạo, “Chuẩn bị từ chức?”

Thấycôkhôngnóilời nào, Phương Cảnh Xán càng tức giận hơn.

Dưới thời Hoàng Đế Đường Thái Tông có vị tể tướng tên là Phòng Huyền Linh nổi tiếng sợ vợ. Mặc dù vợ của ông độc đoán và nóng nảy, nhưngcôluôn chăm sóc chồng rất chu đáo màkhôngcần đến gia nhân.

Quan tể tướng biết vợ của ông rất bốc đồng vì thế ông quỳ lạy cầu xin Hoàng Đế. Đường Thái Tông giận dữnói: “Đường đường làmộttể tướng mà dámkhôngtuân lệnh Trẫm lại còn lẻo mép”. Phòng phu nhân quan sát hai người đẹp và nhận ra mìnhsẽkhôngbao giờ cạnh tranh được với họ,mộtkhi họ về làm thiếp,côsẽkhôngthể sống được ngày yên ổn. Bằng cách này hay cách khác,côcũngsẽthất bại.côsuy nghĩmộtvài giây và quyết định uống rượu độc.

Vốn là đau lòng Phương Cảnh Xán bị thương, sợanhlàm lụng vất vả,hiệntại nhìn đến, tinh lực của ‘hàng’ này quá dư thừa rồi, tìmmộtít chuyện choanhlàm cũng tốt.

Mặt mày Phương Cảnh Xán vẫn bí xị như ông cụ như cũ.

Lờinóicủa Diệp Vi kéohắnra khỏi những thống khổ, chỉ là thần sắc vẫn như trước có chút sợ sệt, “ Cái gì? Ba emkhôngphải...”

Khi vua nghe tin, ông muốn gây áp lực với vợ tể tướng để trị tính nóng nảy của bà ta. Ông triệu hồi hai vợ chồng tể tướng. Khi tất cả đến vấn an, Hoàng Đế chỉ tay vào hai người đẹp vàmộtbình rượu độc rồinóivới vợ tể tướng: “Trẫmkhôngcần phải nhắc lại tội kháng chỉ nữa. Ngươi chỉ có hai lựa chọn:mộtlà đưa hai người phụ nữ này trở về, hai là uống rượu độc tự vẫn. Như vậy ngươisẽkhôngthể ghen tuông với ai nữa”

Chương 31 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa mới ra ngoài nhận điện thoại, Diệp Vi vẻ mặt hưng phấn chạy tới, “Cục Đá, ba em vừa mớinóisẽtới thăm dì!”

“Cái gì vậy?” Phương Cảnh Xán còn thưởng là thứ gì tốt, hí hửng mở mở.

Diệp Vi bất mãnthìthầm, “Cái gì mà chỉ có cậu ta mới khuyên được...”

Sắc mặt Quả Quả nghiêm trọng, “Là Thẩm Nham, dì Thẩm đột nhiên té xỉu...”

- Mạch Nhâm (任脈) là mạch của của các kinhâm.

Tiêu Quả Quả múcmộtmuỗng cháo đưa đến miệng bà, bàkhôngăn,côvẫn giơ tay, mẹ Thẩm đành phải ăn vài miếng, cũng có chút khí lực, sau đó là cùngcôoán giận Diệp Vi kia có bao nhiêu tâm cơ, phá hư người khác.

Tiêu Quả Quả ngồi xuống bên giường, bưng bát cháo ở đầu giường lên, “Dì, người ănmộtchútđi.”

Mẹ Thẩm che ngực, “Dì bị tức đến no rồi, làm sao nốt nổi!”

“Mục tổng nhờ em mang tới choanhxử lí.”

“Muộn rồi, em về trước,anhở đây có việcthìkêu y tá. Sáng sớm mai em phải tới công ty, đại khái khoảng giữa trưa mới có thể đến thămanh, con nữa, đừng tùy tiện xuống giườngđiloạn, cẩn thận miệng vết thương vỡ ra...”

Tiếu Quả Quảthậtsựkhôngcó biện pháp liên tưởng người đàn ôngđanggiận dỗi này với vị thần nào đó, dù gìthìbọn họ cũng vừa mới xác định quan hệ,nóithật, phó thác chung thân đạisựcái gì đó,côthậtsựchưa nghĩ xa như vậy đâu.

Mục Dao đemmộtchồng văn kiệnthậtdày trong lòng mình để lên bàn của Quả Quả, “Làm phiền em giúp tôi đưa cho cậu ta, đừng tưởng rằng bị thương là có thể đem công việc đẩy cho người khác, tôi xem tinh thần cậu ta rất tốt đấy.”

“Emđitìm y tá...”

“Chịu được.”

Vẻ mặt Thẩm Nham vô cùng mệt mỏi, “Em tới thăm bàmộtchút!khôngănkhônguống, ai cũngkhôngnhìn, sợ là chỉ có em mới khuyên được bà...”

“anhhồ đồ rồi, nghenóiPhương Cảnh Xán bị người ta đâm, nhất định là ở đây chăm sóc người bệnh rồi!” Tròng mắt Diệp Vi tràn đầy khinh thường, bốn chữ chăm sóc người bệnhnóira cực kì đen tối.

Lúc hơn 9h tối, Quả Quả nhận đượcmộtcuộc điện thoại.

“Quả Quả chuẩn bị từ chức,côgiúp tôi lưu ý,mộtlần nữa tìm trợ lý mới... ừ, nhanh lên,côtự mình xem rồi làm...a đúng rồi, tôi muốn trợ lý nam.”

Lúc trước còn hiểu nhầm người ta, Quả Quả hơi ngượng ngùngnói: “ Khụ,đúng vậy...”

Từ đầu đến chân cuối cùng cũng được xử lý sạchsẽthơm ngát, Phương Cảnh Xán nằmtrêngiường, nhiệt tình phát ra lời mời gọi "Quả quả, có muốn lên giường cùnganhkhông?"

Mẹ Thẩm nghe được tiếng của Quả Quả, lập tức toàn thân kích độngkhôngthôi, vội nắm lấy taycônói“Quả Quả… Quả Quả conđãtới, dì cũng bị con tiện nhân kia làm cho tức c·h·ế·t rồi! Con ngàn vạn lần chớ nên vìcôta mà cùng Cục Đá chia tay! Dì cam đoan với con, con dâu nhà họ Thẩm chúng ta chỉ có thể là con, những người khác đừng có nghĩ đến việc tiến chân vào cửa Thẩm gia.”

Dạ dày đau chứkhôngphải gãy tay gẫy chân! Đủ chưa!

Tiếu Quả Quả khuyên nhủ trong chốc lát thấykhônghiệu quả, đành phải thu dọnmộtchút, chuẩn bị rờiđi, ngày mai đợianhbớt giận rồinóisau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quả Quả cũngkhôngquay đầu lạiđithẳng vào phòng bệnh Phương Cảnh Xán, đem hai ngườiđangđứng ngoài kia ngăn cách sau cánh cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếu Quả Quảkhôngđể ý đếnanh,anhvẫn nhìncô, cuối cùng bịanhcuốn lấykhôngcó biện pháp nào khác, đành phải xoanhẹcái tổ quạtrênđầu Phương Cảnh Xán tỏ vẻ khích lệ.

*

Vợ của Phòng tể tướng hài lòng và mỉm cười. Rượu độc chỉ là hình phạt giả. Kể từ câu chuyện đó, trong tiếng Trung Quốc “uống giấm” là từ đồng nghĩa với từ “ghen tuông”.

“Vậy, bây giờthìsao?hiệntạianhlà người đàn ông em phó thác suốt đời, là vị thần của em sao?” Phương Cảnh Xánkhôngcam lòng hỏi lại.

thậtsựcó người phụ nữ cam nguyện tồn tại như vậy, nếu con cùng Thẩm Nhamkhôngphải có mười mấy năm cảm tình, có lẽ con cũngsẽchấp nhậnsựthật, dùng cách thức như vậy giữanhấy lại, dù saotrênđời này làm gì có nhiều chân ái, Nhưng mà,anhấykhôngphải người khác, là Thẩm Nham, là người con từng phó thác tình cảmmộtđời người cho, từng là vị thần trong lòng con, conkhôngthể chấp nhận...khôngthể tiếp thu con người như vậy củaanhấy.

“Dì,thậtra trong lòng người cũng biết, vấn đềkhônghoàn toàn bởicôgáiđó.” Tiêu Quả Quả lẳng lặng nghe bànói, chờ đến khi mẹ Thẩmnóixong mớinóimộtcâu.

....

Phương Cảnh Xán đặc biệt thức thời lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại, đem đống văn kiện to đùng nhặt vể, bắt đầu ngồi đọc.

Tiếu Quả Quả là tới thăm dì Trầm, lườinóinhiều cùng họ, trực tiếp gõ cửa phòng bệnh, bên trong truyền đến thanhâmyếu ớt của dì Thẩm, “khôngđem Quả Quả đưa về, ngươi đừng tới tìm ta, takhôngcó đứa con trai như ngươi!”

- Mạch Đốc (督脉) thâu tóm tất cả các kinh dương.

“Emđilà vì dì Thẩm luôn đối xử tốt với e, cũngkhôngphải vì Thẩm Nham” Quả Quả nhìnanhgiải thích.

Từ khi làm quyết định thành đôi với Phương Cảnh Xán xong, Tiêu Quả Quả cảm giác như hai mạchâmdương[1] của mình đều được đả thông, mấy ngày giăng đầy mây đen cuối cùng cũng bị xua tánđi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31