Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27


Nhìn thấy bộ dạng rối rắm của emgái, Tiêu Mộ Bạch an ủi: “trênđời cũngkhôngphải chỉ cómộthai người đàn ông,anhsẽan bài cho em xem mắt, em có thểđithử,anhcho em lựa chọn, người đều rất tốt,nóikhôngchừngsẽgặp được người thích hợp.”

Mẹ Tiêu uể oảikhôngthôi “Ai,thậtđáng tiếc, cậu bé tốt như vậy...”

“Trừ khi em có đủ tự tin ở bên cậu ta, bằngkhôngnếu các em thành đôi, em cũngsẽkhôngvui vẻ”

Phương Cảnh Xán liếc nhìncôgáibên cạnh lắc lắc đầunói“Cảm ơn dì,khôngcần đâu ạ, conđangthíchmộtcôgái,hiệntạiđangtheo đuổi...”

“khôngvề nhàthìmỗi ngày gọi điệnnóinhớ con, vừa trởthìlại ghét bỏ con...” Tiêu Quả Quả bất mãn lẩm bẩm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tiểu Phương năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạngáichưa?” Mẹ Tiêu thử thăm dò hỏi.

"Cho tôi xinđi, Mục tổng có khuôn mặt ma mị như vầy, dáng người ưu tú như vầy...anhcảm thấy câunóikia của Phương tổng có thể tin được sao?"

Bởi vì giá trị dung mạo của Phương Cảnh Xán rất cao, cả trong giới giải trí lẫn giới tài chính kinh tế, ngẫu nhiênmộtvài ảnh đồn thổi bên lề đều có thể chiếm đượcmộttrang báo dài, huống chimộttin tức lớn như vầy, hơn nữa còn có chứng cơthậtluôn nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“anhngược lại cảm thấy vấn đềkhôngnằm ở chỗ Phương Cảnh Xán, phần lớn là thuộc về em.” Tiêu Mộ Bạch mở miệngnói.

“Mọi người vẫn nên nén bi thươngđi, Phương tổng cùng Mục tổng là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ ở cùngmộtchỗ cũng là thuận lý thành chương mà thôi” Có ngườinói.

Mẹ Tiêu trừng mắt lão bạn già, “ Các người quen chiều con bé! Để xem sau này làm sao gả được ra ngoài?”

Đón nhận ánh mắt thông thấu của ba Tiêu, hai tai Phương Cảnh Xán đỏ bừng, vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười.

“Em có làm ồn gì sao...Lạikhôngphải đánh bài, cần gì phải xem vận khí...” Tiêu Quả Quả bị ghét bỏ phồng miệngnóithầm rồi bê cái tôđichỗ khác.

Buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì Tiêu Quả Quả đêm qua ngủkhôngđủ giấc, nửa tỉnh nửa mê đến công ty. Vừađitới sảnh liền đụng phải Phương Cảnh Xán từ bên trongđira.

*

Mẹ Tiêu trong lòng vui vẻ, cònnói: “Điều kiện con tốt như vậy, tại sao đến tuổi này còn chưa tìm bạngái? Muốn dì giới thiệu cho conkhông?”

Tìm được đồng minh, ba Tiêu lập tức phụ họanói“ Tôi cũng cảm thấy rất tốt, Quả Quả mập chỗ nào, bây giờ đám congáimỗi ngàykhôngcó việc gì ngoài giảm béo, cái nàykhôngăn, cái kiakhôngăn,mộtđám congáigầy đến mứcmộttrận gió cũng có thể thổi bay, hôm qua congáilão Vương còn bởi vì uống thuốc giảm cân bị choáng thiếu chút nữa mất mạng. Quả Quả, con trăm ngàn lầnkhôngthể học theo, lúc này conđangtuổi ăn tuổi lớn, đừng để bị đói bụng...”

Sớm biếtsẽbị hỏi như vậy, Tiêu Quả Quảkhôngchút do dự đánh gãy ảo tưởng của mẹ mình: “Mẹ, đừng suy nghĩ lung tung, bọn conkhôngcó khả năng.”

Mẹ Tiêu nhìn về phía Phương Cảnh Xán, muốnanhphân xử: “Tiểu Phương cháunóimộtchút, nếu congáiquá mập,sẽcó người đàn ông nào thíchkhông?”

Tâm tình Quả Quả từng chút, từng chút chìm xuống.

“Em suy nghĩmộtchútđã....”

Hai người lại tiếp tục chơi cờ, có thắng có thua, cho tới khi mẹ Tiêu đến mới ngừng, ba Tiêu vẻ mặt như cũ chưa muốn dừng, bị mẹ Tiêu mắngmộthồi mới thông suốt nhanh chóng thu bàn cờ lên.

Tiểu Lý phản bác: “khôngphải chính miệng Phương tổngnói, Mục tổngkhôngphải là kiểu ngườianhấy thích sao? Tôi còn tưởng rằng tôi còn có cơ hội, tại sao lại trở thành như vậy...”

Phương Cảnh Xán lộ ramộtnụ cười khổ.

Đâyrõràng là có hi vọng nha!

“Sao vậy?” Tiêu Quả Quả khó hiểu.

“khôngai lấythìkhônggả, chúng ta lại cũngkhôngphảikhôngnuôi nổi...” ba Tiêu Quả Quảkhôngphục phản bác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Quả Quả đưa mắt nhìnanhtrai mình vừa tiễn Phương Cảnh Xán xong vừa mở cửa bước vào, “Con địnhnóinhư vậy, nhưng cònkhôngphải doanhđột nhiên giành lấynóitrước sao...”

“Cái gì?” mẹ Tiêu lập tức trở bên kinh ngạc, “Connói, sếp của con là tổng giám đốc Phương thị sao?”

“Đúng ạ”

Ba Tiêu im lặng nãy giờ, nghiêm túcnói: “Nếu là như vậy, con vẫn nên giữ khoảng cách với cậu tamộtchút, gia thế cậu ta như vậy, hônsựxem chừngkhôngthể chính mình làm chủ được. Huống chi các con bây giờ vẫn là quan hệ cấptrêncấp dưới, truyền ra cũng gây ảnh hưởngkhôngtốt với con.”

“Em?”nằmkhôngcũng trúng đ·ạ·n, Tiêu Quả Quả tỏ vẻ khó hiểu.

Ngay từ đầu, mẹ Tiêuđãcảm thấy cậu bé hiểu biết lễ phép nàynóichuyện cùng mình vô cùng hợp ý, lại thấy được dáng vẻ chiếu cố Quả Quả như vậy, nếu có thể thànhmộtđôi với Quả Quảthìtốt biết bao, nhưng mà ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất. Tướng mạo người ta xuất sắc như vậy, năng lực lại rất tốt,đilàm ở tập đoàn Phương thị, chỉ sợ là sớmđãcó bạngái. Nhưng càng về sau bữa cơm, bà càng nhận thấy có chút bất đồng.

“28, còn chưa có...” Phương Cảnh Xán có chút ngượng ngùng trả lời.

Tiêu Quả Quảkhôngnghe thấy Mục Daonóigì, chỉ thấy Mục Dao hùng hùng hổ hổ thúc dụcanhlên xe, sau đó nhanh chóng rờiđi.

Tiêu Mộ Bạch đứng dậyđitới: “Để conđi.”

Tiêu Quả nhắn tin lại, “Được”.

“anhấy là sếp của con, là tổng giám đốc công ty chúng con!

“Em tiếp tục ngồi bên cạnh,anhbại cả buổi mất.”

Tiêu Mộ Bạch tặng cho người đối diện ánh mắt ‘tự cầu phúcđi’: “Cũng chỉ lừa gạt được nhất thời thôi.”

“Ăn ítmộtchút! Ăn nữasẽkhôngtìm thấy eo của con nữa đâu!”

Phương Cảnh Xán gắp chocômiếng thịt, an ủinói“ Quả Quả như vậy rất tốt rồi.”

Tiêu Quả Quả cũng yên lặng lắc lắc đầu.

Bà chỉ nghĩ rằng Phương Cảnh Xán làmộtnhân viên văn phòng bình thường, mẹ Tiêukhôngngờ cậu ta lại có địa vị lớn như vậy, hơn nửa ngày trời vẫnkhôngthể tiếp thu đượcsựthậtnày, oán giậnnói: “Con, con bé này, con saokhôngnóisớm cho mẹ biết!!”

Bữa cơm này vô cùng vui vẻ hòa thuận, cũng nhờ Phương Cảnh Xán với mẹ Tiêu trò chuyện rôm rả, mẹ Tiêu chuyên chú gắp đồ ăn cho Phương Xán Xán, đếncôcongáilâu ngày chưa về Tiêu Quả Quả cũngkhôngđược đối đãi nhiệt tình như vậy.

“khôngphải là đồng nghiệp của con sao?”

“khôngphải mà mẹ,anhấythậtsựkhôngđược, mẹkhôngbiếtanhấy là ai sao?”

mộtlát sau, Quả Quả nhận được tin nhắn WeChat: [Quả Quả, chờanhtrở về,anhcó chuyện muốn hỏi em.]

“À, như vậy a...” Mẹ Tiêu lúc nàyđãhoàn toàn xác định cậu nhóc này đối với congáimình có ý, chỉ là khuê nữ nhà lại...ai ôi!

Tiêu gia cũng được xem như thư hương môn đệ, mẹ Tiêusẽkhôngnói, ba Tiêu cũng là nửa đường theo thương, ông luôn có chút văn nhân thanh cao cùng cổ hủ, cực kì để ý đến thanh danh bản thân, quan niệm truyền thống môn đăng hộ đối cũng là thâm căn cố đế.

Phương Cảnh Xán vốnđangcùng Mục Dao thảo luận vấn đề gì đó, thần thái vô cùng nghiêm túc, nhưng nhìn thấy Quả Quả lập tức bỏ mọi việc phía sau đầu, nhanh chóngđitới, nhưng mớiđiđược nửa đườngđãbị Mục Dao dùng tay cứng rắn kéo caravat lôi lại.

Bịnóitrúng tâmsự, Tiêu Quả Quả im lặng.

Tiêu Quả Quả tâm phụ khẩu phục nhìnanhtrai mìnhmộtcái, “Mẹ, mẹthậtthiên vị, vì sao sinh raanhtrai cơ trí như vậy, sinh con lại ngu xuẩn như vậy...”

“Khụ khụ khụ, sao mẹ lại véo con?”

Nhưng mà, mẹ Tiêu vân luôn chú ý lại cảm thấy kì lạ.

Kết quả, Phương Canh Xán liên tục thua ba trận, ánh mắt ba Tiêu mừng rỡ híp lại nhìnkhôngthấy mắt luôn.

Tuy rằng những điều nàycôcũngkhôngrõràng, nhưng nghe được lời ba mìnhnói, Tiêu Quả Quả cảm thấy hơi khó chịumộtcách khó hiểu, thấp giọngnói“ Ba, trong lòng con đều biết mà.”

Tiêu Quả Quả nghe thế trong lòng lạihiệnlênmộttia mong chờ.

Nhìn đồng hồ, mẹ Tiêu đề nghị: “Trễ thế này rồi, hay là tiểu Phương tối nay ngủ lại đâyđi, trong nhà dì có sẵn phòng cho khách đó.”

“Sao lạikhôngcó khả năng, mẹ nhìn thấy cậu ấy đối với con có ý, lạinóiđiều kiện nhà chúng ta cũngkhôngkém! Con thànhthậtnóicho mẹ biết, có phải con còn chưa bỏ được Cục Đá xuống haykhông?” mẹ Tiêu vẻ mặt mất hứng hỏi.

“Kính mong cậu làm việc xongthìmới tángái, OK?”

“Nhưng tổng giám đốc tập đoàn Phương thịkhôngphải là con trai út của Phương Trạch Minh sao?”

“Quả Quả con cảm thấy tiểu Phương là người như thế nào?”

Mọi người nhất trí lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Người khác cháukhôngrõ, cháu ngược lại rất thích Quả Quả…như bây giờ”

“khôngcần đâu dì, làm phiền mọi người rồi.” Phương Cảnh Xán dè dặtnói.

Hai ngườiđixuống lầu, Phương Cảnh Xán đứng bên xenóicảm ơn với Tiêu Mộ Bạch.

Sau bữa cơm tối, Phương Cảnh Xán cùng ba Tiêu chơi cờ, Tiêu Quả Quả bưngmộttô đậu tằm rang màanhcôlàm, vừa ăn vừa ngồitrênbăng ghế cạnh Phương Cảnh Xán xemanhchơi cờ.

Tiêu Mộ Bạch sắc mặtkhôngđổinói: “Chỉ để cho ba mẹ có cái nhìn so sánh khách quanmộtchút thôi, đối đãi với người này, nếu ba mẹ phản ứng quá nhiệt tình, cũng có thể làm cậu ta cảm thấy hai người vì thân phận của cậu ta mà cố ý nịnh bợ” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ván thứ tư lại thua nữa, Phương Cảnh Xán bất đắc dĩ thở dàimộttiếng, quay đầu nhìn Tiêu Quả Quảnói“ Quả Quả... em qua chỗ khác chơiđi.”

Buổi chiều, Phương Cảnh Xán cùng Mục Dao nhận được tin tức tốt từ bên kia truyền tới, bận rộnmộttháng, cuối cùng hạng mục đàm phán với bên Phápđãhoàn thành, toàn bộ công ty đều vui mừng khôn xiết, nhưng mà, khi Tiêu Quả Quả vào căn tin, lại thấy vẻ mặt mọi người vô cùng ảo nãonhư nhà có đám tang,khôngkhỏi hỏi, “Mọi người làm sao vậy?”

“Cái gì vậy?” Quả Quả cầm tờ báo xem, tiêu đề tờ báo lập tức đập thẳng vào mắtcô- “Phương Cảnh Xán cùng thiên kim qua đêm tại biệt thự cao cấp ở ngoại ô, người biết chuyện cho hay ‘họđangsắp kết hôn’ ”. Căn cứtrênbáo chí nội dung,sựtình là phát sinh vào buổi tối ngày hôm kia, Phương Cảnh Xánnóianhăn dấm ăn cảmộtđêm hôm đó...

Chương 27

“Làmột...” Tiêu Quả Quả gật đầu “anhấy tên đầy đủ là Phương Cảnh Xán”

“...” Mẹ, ngườithậtsinh con ra là để bôi xấu con trăm năm đúngkhông.

Thấy Phương Cảnh Phương kiên trì muốnđimẹ Tiêu đành phảinói“Vậy để Quả Quả đưa cháu xuống nhà.”

*

Tiểu Lý phòng tài vụ vẻ mặt thảm thiết đem tờ báo trong tay đưa cho Quả Quảnói“anhXán của mình…đãkhôngcòn làanhXán của mình nữa rồi…”

Những món tiểu Phương gắp đều là những món congáibà thích, hơn nữa cáthìlọc hết xương, tômthìlột vỏ, rất ân cần, còn chưanóiđến mỗi lần nhìn congáibà trong ánh mắtkhônghề che dấuyêuthích...

"Bởi vì bao nhiêu tinh hoa đềucôđọng hết choanhcon rồi."

Tiêu Quả Quả nghe thế thiếu chút nữa đem cơm trong miệng trực tiếp phun ra, may mà Phương Cảnh Xánkhôngnóitrắng hết ra làanhthíchcô, Tiêu Mộ Bạch ngồi bên cạnh bình tĩnh vỗ vỗ sau lưngcô.

Nhưng mà Tiêu Quả Quả hoàn toảnkhôngrảnh để ý tới những chuyện này…côđanghoàn toàn đắm chìm trong cao lương mỹ vị, đến mức Phương Cảnh Xán gắp đồ ăn chocômấy lần cũng đềukhôngbiết, dù sao ai gắp thức ăn đến bát của mình,côchỉ lo vùi đầu ăn…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27