Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26


“Chào bác.” Phương Cảnh Xán tiến lên từng bước,nhẹnhàng mở miệng chào hỏi.

Tiêu Quả Quả im lặngmộthồi, lạinói: “Cònkhôngphải do mọi người cho con ăn nhiều sao! Từ lúc con trọ ở trường đến naythìgiảm được 10 kg đấy!”

Vừa dứt lời, chung quanh nhất thời im lặng đến quỷ dị.

Hai mắt Hùng Bảo Đình lưng tròng đẫm lệ, “Trời, cậu khiến người ta hâm mộ chếtđiđược …”

Tiêu Quả Quả ôm bả vai mẹ Tiêu an ủi, “Ầy,khôngphải conđãtrở về rồi sao? Mẹ làm cho con đeođi!”

Quay đầu vừa nhìn thấy Tống Kiêm Gia, con nhóc kia hoàn toànkhôngý thức được câunóicủa Phương Cảnh Xán có cái gì đó sai sai ở đây,đãtriệt để muốn quỳ gối dưới chân ‘tổng tài đại nhân’ mà cúng bái, còn các nữ sinh vây xem cũng giống điên rồi mà thét chói tai…

Phương Cảnh Xán cườinói: “Tiêu tổng quá khách khí rồi, Tiêu lão tiền bối là ngôi sao sáng của giới, năm đó tài hoa của Tiêu phu nhân lại càng danh chấn kinh sư, congáicủa hai vị dĩ nhiên cũng là nhân trung long phượng[1].”

Tống Kiêm Gia quay đầu bật cười, “BOSS nhà cậuthậtđộc đấy! Sợ là đời này của Diệp Vi cũng chưa từng bị người đàn ông nào đối xử bằng thái độ đó!”

Tống Kiêm Gia tức giận cực kỳ, “Sh*t! Nữ sinh kia có phải điên rồi haykhôngvậy? Tối hôm qua mìnhđãnóiđó làanhtrai cậu, như thế nào còn có người chạy tớinóinhảm vậy!”

Tiêu Quả Quả co rút khóe miệng,đangchuẩn bị chạy nhanh rời khỏi nơi thị phi này, lại thấy đột nhiên có vài nữ sinh chạy tới trước mặt Phương Cảnh Xán.

Diệp Vi lộ vẻ mặt khinh thường,nhỏgiọngnóithầmmộtcâu: “Loại đàn ông như vậy mình thấy nhiều rồi, thời điểm theo đuổi congáithìcái gì cũng đềunóira được hết!”

“Hôm nay tôi vốn định qua giúp Quả Quả chuyển nhà,khôngnghĩ tới cuối cùng lại làm phiền Phương tổng.”

…… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[1] Nhân trung long phượng: rồng phượng trong biển người.

*

Tiêu Quả Quả xấu hổ nhanh chóng cắt đứt lời mẹ, “Mẹ à… Chút nữa chúng ta lạinóichuyện, lúc này còn có khách mà!”

Chương 26

sựthậtchứng minh, Phương Cảnh Xánkhôngcần phải lêntrênđó.

“Chào bác, xin lỗiđãquấy rầy.”

Tiêu Mộ Bạch than thở, “trêntay con trai mà đeo mấy cái đóthìcòn ra dáng gì nữa…”

Dọc theo đườngđi, Tiêu Quả Quả cảm thấy Phương Cảnh Xán dường như hơi bất ổn.

Tiêu Quả Quảđangđịnhnói,thìTống Kiêm Gia giữcôlại, vẻ mặt như con hồ lynhỏ, kề sát taicônhỏgiọngnói: “khôngcó việc gìthìcậu cứ đểcôta bê.”

Ba Tiêu đeo kính viễn thị, vẻ mặt chuyên chú nhìn bàn cờ vây mìnhđangchơi, nghe thấy congáimình trở về, lúc này mới vội vàng đứng dậy.

Lần đầu tiên Quả Quả dùng ánh mắt ‘Khát khao’ như thế nhìn mình, hai tròng mắt Phương Cảnh Xán đột nhiên sáng ngời. Ôi, đây là Quả Quảđangám chỉ choanhđiều gì sao?

Tiêu Quả Quả vừa định giới thiệuthìTiêu Mộ Bạchđãmở miệng trả lười trước: “Đây là đồng nghiệp trong công ty của Quả Quả.”

“Ai tới vậy?” Trong phòng truyền đến thanhâmcủa ba Tiêu.

Tống Kiêm Gia vốn định xăn tay áo xông lên mắng chửi người, lại pháthiệnsắc mặt Tiêu Quả Quả bình tĩnh, nghĩ đến chắccôcũngđãsớm giải thích với Phương Cảnh Xán, vì thế liền dừng chân, nhường cơ hội biểuhiệncho nam chính.

Đến tiểu khu, vừa đứng dưới lầuđãnghe thấy mùi thơm từ cửa sổ nhà mình, vịt nấu sen, gà Đồng Tử, cá chép sốt chua ngọt, chân giò hầm ngũ vị, tôm xào rau củ, Phật nhảy tường … Phương thức nghênh đón đầy nhiệt tình lần này củaanhcô, khiến Tiêu Quả Quả cảm động muốn khóc.

Bốn người bao lớn baonhỏxuống dưới lầu, nhìn tình cảnh trước mắt nhất thời hoảng sợ.

Hùng Bảo Đình lo lắngnói: “Mình cũngđãgiải thích, chỉ là bọn họnóithế nào cũngkhôngchịu tin…!”

Tiêu Quả Quả: “…” Được rồi,thậtrathìcôcũng có chút vui sướng đấy.

Hóa ra là còn rối rắm việc này hả trời!

Ba người vẫn đưa Tiêu Quả Quả đến chỗ dừng xe của Phương Cảnh Xán ở bên ngoài trường học.

Tiêu Quả Quả lại nhìn về phía Tiêu Mộ Bạch, lôi kéo tayanhlắc lắc, “đithôianh,đinào!”

“Bác cứ gọi con là Tiểu Phương là được rồi.” Ánh mắt Phương Cảnh Xán dừng lại ởtrêncổ tay mẹ Tiêumộtchút, thuận miệngnóimộtcâu: “Vòng tay của bác được làm thủ công rất tinh xảo, là bác tự làm sao?”

“Là Quả Quả trở về.”

Mấy nữ sinh nghe vậy đều ngây ngẩn cả người, kích độngkhôngthôinói, “đãbiết thế, vậy màanhcòn…”

Lại trôi qua thêm vài phút đồng hồ, Tiêu Quả Quả rốt cục cũngkhôngnhịn được nữa, ánh mặt cực kỳ nóng bỏng nhìn chằm chằm Phương Cảnh Xán, giọngnóithậm chí còn mang theo vài phần làm nũng cầu xin: “Đừng đứng ở đây nữa, lên lầu rồinóisau đượckhông?!”

Vừa nghiêng đầu, lại thấy Phương Cảnh Xán lộ ra biểu tình như con mèo tinh ranh,cômới biết mình lại bị người này đùa giỡn, bất đắc dĩ thở dài.

“Là đồng nghiệp của Quả Quả, đúng rồi, nên xưng hô với cậu thế nào đây?” Mẹ Tiêu hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người nhìn nhau vài giâythìPhương Cảnh Xán bước tới mỉm cười chào hỏi: “Tiêu tổng, ngưỡng mộđãlâu,khôngnghĩ tới Quả Quả lại là emgáianh.”

Chỉ cầncôcùng Tống Kiêm Gia cũng dư sức, còn có Hùng Bảo Đình nhiệt tình hỗ trợ xách đồ này nọ, thậm chí ngay cả Diệp Vi cũng xán lại cố ý muốn giúp đỡ, đoạt từ tay Hùng Bảo Đìnhmộtcái hộp, cũngkhôngbiết rốt cuộc làcôta có ý gì.

“khôngcó gì, tiện tay giúp đỡ mà thôi, cũng vì Quả Quả tăng ca giúp tôi nên mới khiến việc chuyển nhà bị chậm trễ…”

“Theo mẹ thấythìcon đây là luyến tiếc thức ănanhcon làmthìcó!” Mẹ Tiêu tức giận liếc nàngmộtcái, vừa oán giận vừa đau lòng. “Chuyện lớn như vậy saokhôngnóivới người trong nhà? Mẹ lo lắng gần c·h·ế·t, sợ con luẩn quẩn lại xảy ra chuyện gì, mới giụcanhcon nhanh chóngđitìm! Lúc trước khi Cục Đánóichuyện nhiều hơnmộtcâu vớicôgáikhác là con cả đêm ngủkhôngyên rồi,hiệntại…”

anhvốnkhôngđịnh chuẩn bịđigặp cha mẹcôấy sớm như vậy…

nóixong tầm mắt lướt qua hướng Phương Cảnh Xán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“À, ra thế… Vậythìmau mời người ta vàođichứ! Đúng lúc ăn cơm…”

Mẹ Tiêu liếc nhìn cổ tay toàn thịt củacômộtcái, “Tay con to như vậy, mẹ phải tốn bao nhiêu vật liệu…”

“Khách nào?”

“Tôi cũngkhôngnghĩ tới nơi thực tập của Quả Quả lại là quý công ty,cônhóc này rất ương bướng ngu ngốckhôngcó năng lực, phiền Phương tổng khoan dung.”

C·h·ế·t rồi! Cân nặng của mình bị bại lộ mất tiêu……

Ba người lên lầu, mẹ Tiêu vừa mở cửa nhìn thấy congáithìhốc mắc liền đỏ lên, vỗnhẹlên ngườicô, “Con bé nhẫn tâm này, mẹ còn tưởng rằng con thựcsựđịnh cả đời nàykhôngtrở về nữa chứ!”

“anhcũng tưởng tượng nhiềuthật, đùi bự thế nàythìngoại tình thế nào được…” Tiêu Quả Quả lẩm bẩm,nóixong lại pháthiệnlời này của mình dường nhưkhôngđúng lắm,côlàm gì mà phải cam đoan mìnhkhôngđingoại tình chứ?rõràng hai người bọn họ cònkhôngphải là loại quan hệ kia mà!

đangâmthầm đánh giá Phương Cảnh Xán, đột nhiên nghe vậy, gương mặt mẹ Tiêu lập tức lộ ra biểu tình cực kỳ vui vẻ như Thiên Lý Mã gặp được Bá Nhạc, “thậtkhông? Quảthậtlà tự bác làm đấy, về hưu rồi ở nhàkhôngcó việc gì làm, gần đây vốn chuyển qua thích mấy thứ nhonhỏnày. Bác có làmmộtcái cho ba của Quả Quả, nhưng ông già ấy ghét bỏ bác làm khó coi nênkhôngcó đeo, tên nhóc kia cũng chả cần…”

Phương Cảnh Xán chịu trách nhiệm đem toàn bộ hành lý bỏ vào cốp xe.

Nhìn ánh mắt mong chờ của Tiêu Quả Quả, Phương Cảnh Xán gật đầu, “Được.”

Diệp Vi choáng máng đứng ngây ngốc ở đó, vẻ mặtkhôngthể tin được.

Diệp Vi nhếch miệng, vẻ mặt như đứng xem kịch vui, “Ai biết có phải haykhông, nhìn cũngkhônggiốngmộtchút nào…”

Hai người từng gặp mặt vài lần, nhưng chỉ là quen biết xã giao,nóikhôngđược bao nhiêu câu.

“Cho dùcôấy có ngoại tình với người đàn ông khác ở trước mặt tôithìtôi vẫn thíchcôấy như cũ.” Phương Cảnh Xánkhôngnhanhkhôngchậmnói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Quả Quả vô cùng dịu dàng.

“Sao vậy?anhcó tâmsựà?” Lúc dừng đèn đỏ,côkhôngnhịn được mà hỏi.

Lúc đưa cái hộpthìđột nhiên Diệp Vi ‘A!’ lênmộttiếng, ném thứ đồ trong tayđi, xòe lòng bàn taythìthấy hình như bị cái gì đó lồi ra cắt qua.

Hai người đàn ôngmộtmực đứngnóichuyện, còn tâm tư của Tiêu Quả Quả sớmđãbay đến phòng bếp, đứngmộtbên gấp đến độ như kiến bòtrênchảo.

Tiêu Mộ Bạch giật giật khóe miệng, bắt lấy quả cânđangbấu víutrêncổ mình xuống, liếc mắt nhìncônàngmộtcái, “Mũi của e thínhthật!”

Tiêu Mộ Bạch là người khá cứng nhắc, ghét nhất chính là xu nịnh, nhưng Phương Cảnh Xán này chỉnóimấy câu khen ngợi ngắn ngủnthậtsựrất có kỹ xão,khôngtrực tiếp khen ngợi Tiêu Quả Quả, cũngkhôngnịnh hót Tiêu Mộ Bạch, mà lấy phong thái của ngườiđisau biểu đạt kính ngưỡng đối với người bềtrên, gián tiếp tỏ vẻ khẳng định với Quả Quả, dù người nghe là Tiêu Mộ Bạch,thìtrong lòng cũng thấy cực kỳ hưởng thụ.

Tiêu Mộ Bạch đương nhiên biết được trong lòngcôđangsuy nghĩ điều gì, khẽ cười, cũngkhôngvạch trầncô, nhìn Phương Cảnh Xánnói: “Phương tổng chắc hẳn còn chưa có ăn tối, tối nay tôi có làm vài món, nếukhôngchêthìcùng nhau ăn bữa cơm được chứ?”

Từ phía cầu thang cómộtbóng người cao tođixuống, Tiêu Quả Quả vèomộtphát cùng với thể hình hoàn toànkhôngthích hợp củacô, nhanh nhẹn nhảy nhảy lên,thậtsựcôyêuchết mùi đồ ăn từ ngườianh, “anhhai,anh... Từ nay về sau emkhôngbao giờ chọcanhtức giận nữa!”

“Con làm sao có thể bỏ ba mẹ được đây ~”

Phương Cảnh Xán khẽ nheo mắt lại, tròng mắthiệnlênmộttia sáng lạnh, nhưng rất nhanh liền biết mấtkhôngthấy, ánh mắt bình tĩnh hỏi: “Biếtthìsao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dì quản lý ký túc xá nhàn nhã cắn hạt dưa, vẻ mặt như thể muốnnóibiết ngay làsẽnhư vậy mà.

Ba Tiêu lẩm bẩm, “Đồ chơi con nít, bà để ngườimộtbó tuổi như tôi đeothìlàm sao ra ngoài…”

Trong đó cómộtngười vẻ mặt tràn đầy căm phẫn, lớn tiếngnói: “Học trưởng, Tiêu Quả Quả lén lút ngoại tình với người khác đó,anhcó biếtkhông?”

……

Tâm tình Tiêu Quả Quả lúc nàythậtkhó có thểnóithành lời, tuy rằng rất cảm động khi thấyanhbảo hộ mình như vậy, nhưng cái gì gọi là ‘côtrước mặtanhnóichuyệnyêuđương với người đàn ông khác’ vậy? Có thể đừng đưa ra giả thiết kinh khủng như vậy được haykhông?

“Người này là?” Vừa rồimộtlòng đều đặt lên người congáinênkhôngđể ý, lúc này lại thấy Phương Cảnh Xán vừa đến, mắt mẹ Tiêu lập tức sáng ngời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngẩng đầu lên nhìnthìthấy toàn bộ cửa sổ của ký túc xá hình chữ U đều được mở, tầngtrênđông nghìn nghịt người đứng xem, còn có đủ loại khăn tay, khăn mặt đầy màu sắc, thậm chí ra trải giường, vỏ chăn trước cửa sổ còn phe phẩy… Còn thiếu mỗi câu “Đại gia mời ngài vào trong” mà thôi.

Vẻ mặt Phương Cảnh Xán có chút nghiêm trọng, quay đầu, điềm đạm đángyêunhìncô, “Quả Quả, emkhôngđược ngoại tình đâu đấy!anhlà vì tức giận bọn họ nên mớinóinhư vậy!”

“Đây là?”

Tiêu Quả Quả: “…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26