Càng Béo Anh Càng Yêu
An Tựu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25
[1] Nguyên văn là
“Cũng gần xong rồi,anhđem về nhà sửa soạnmộtchút là được.”
“anhsợ em chán ghétanh…” Phương Cảnh Xán thannhẹ, giọngnóitràn đầy lo lắng bất an.
Tiêu Quả Quả: “|||…”
: phúc của người Tề, ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp. Nhưng cho phù hợp với văn cảnh nênđãđổi sang Bắt cá hai tay cho dễ hiểu.
“Ừm, vìkhôngbiết phải tăng ca đến lúc nào, nên emđãkêuanhấy về trước, chuẩn bị ngày mai dọnđi.”
Nhưng chỉmộtgiây sau, ánh mắt khinh bỉ của họ đều biến thành kinh ngạc.
“Sao cậu có được số vậy? Có phảiđãlộn số rồikhông? Nhìn thái độ của học trưởng nhất định là vẫn chưa biết!”
Chỉ sợ làanhvợ tương laikhôngdễ dàng đối phó, đêm quarõràng là cố ý thăm dò mình.
“khôngcó.” Phương Cảnh Xán trả lờikhôngchút do dự.
“Dù sao cũng tại giúpanhtăng ca mà emkhôngkịp chuyển đồ. Chắc là tối qua emđãđóng gói hết đồ dùng hàng ngày và mấy thứ khác vào thùng rồi, nếu tối naykhôngchuyểnđithìmấy cái kem đánh răng sửa rửa mặt gì đó lại phải lôi ramộtlần nữa, vậythìphiền lắm. Em yên tâm, hôm nayanhlái xe nghiệp vụ thông thường, hơn nữa cũngsẽkhôngchạy vào trường.”
“Congáiởmộtmìnhkhôngan toàn, ở nhà mình vẫn tốt hơn.”nóixong,anhcầm áo khoác lên, “đithôi, tan làm!”
“Có thể nắm tay em đượckhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Cảnh Xán mất mát nhìn bàn tay trốngkhôngcủa mình, thuận miệng hỏimộtcâu, “Quả Quả,anhcủa emđãđichưa?”
Tiêu Quả Quả do dự cầmmộtbàn tay củaanh, honhẹmộttiếng: “Như vậy được chưa?”
Tiêu Quả Quả nhất thờikhôngbiết làm sao, chỉ có thể do dự an ủianh, “Xin lỗi, tôikhôngbiết…anhyên tâm, tôisẽkhôngnóicho ai biết đâu.”
Tiêu Quả Quả cảm thấy tim của mình đập càng lúc càng nhanh. Lẩm bẩm lấy lệ: “thậtra tôi cũngkhônggiận…”
Phương Cảnh Xánđãnóinhư vậy, Tiêu Quả Quả cũng chỉ còn cách đồng ý.
Ngheanhnóithế, Tiêu Quả Quảthậtkhôngbiết phải làm sao,côvội vàngnói: “Ừ ừ, em biết rồi…anhcó thể buông em ra trước đượckhông…” Ôi cái bụng củacô!
Chỉ làcôvừa định xoay ngườithìđột nhiên eocôbị siết chặt từ phía sau, thân thểcôlảo đảo nghiêng về trướcmộtbước. Phương Cảnh Xán vẫn giữ tư thế ngồitrênghế, bất ngờ kéocôvào lòng, đầu áp sát vào bụng củacô.
Phương Cảnh Xán sợcônổi giận, lưu luyếnkhôngrời ngồi thẳng dậy.
Vào thang máy, Tiêu Quả Quả nhàm chán nhìn những con số thay đổi để phân tánsựchú ý của mình, Phương Cảnh Xán hơi nhăn nhó kêucômộttiếng: “Quả Quả.”
“Ừm.”
“Ai chứ?” Tiêu Quả Quả nhất thờikhôngphản ứng kịp.
Phương Cảnh Xán lại im lặng.
Chương 25
“Phải.” Tiêu Quả Quả gật đầu, “Em vốnđãtìm được phòng trọ gần công ty, sắp thuê phòngthìanhhai kiên quyết muốn em về nhà ở.”
Bởi vì Phương Cảnh Xán xuấthiệnngay sau Tiêu Quả Quả, hơn nữa hai người còn sóng vaiđivới nhau, trò chuyện rất vui vẻ.
Cảm giác giống như vừa biết đượcmộtchuyệnkhôngtưởng vậy…mộtngười đàn ông to đầu như vậy mà sợ tối ư?
Tiêu Quả Quả khẽ quát: “anhbuông ra trướcđã!”
“…” Mặt Tiêu Quả Quả đỏ bừng lên.
Tiêu Quả Quả thở dài, “Xinanhđó,anhnhìn xemrõràng em làmộtcôgáithân thể ‘cường tráng’ đúngkhông? Em làm được, hơn nữaanhcũngkhôngthể lên…”
Từng giây từng phút trôi qua,khôngbiếtđãqua bao lâu, cuối cùng Tiêu Quả Quả cũngnóiramộtchữ.
Mọi người thất vọngkhôngthôi, thầm nghĩ quả nhiênanhcũng chỉ làyêuthích nhất thời. Nhưng khi bọn họ ngườithìđangđồng tình, ngườithìđangmuốn xem phản ứng của Tiêu Quả Quả, lạikhôngngờ rằng nhìn thấycôlên xe củamộtngười đàn ông khác. Có người nhận ra người lái xe chính là người đàn ông đêm qua đến sân vận động tìm Tiêu Quả Quả. Trongmộtkhoảng thời gian ngắn, những lời đồn đại có liên quan đến cuộc sống riêng tư của Tiêu Quả Quả bị truyền ra khắp trường…
Phương Cảnh Xánkhôngđồng ý, “Sao có thể để congáilàm việc nặng được, đểanhnóivới quản lý,anhlên giúp em.”
“Sao?”
Phương Cảnh Xán hoảng hốt, lập tức nắm lấy cái tay múp múp củacôđangphủ lên tay mình, nắm trọn vào lòng bàn tayanh. Ngay lúc này, đèn chợt sáng lên, văn phòng khôi phục lại vẻ sáng sủa ban đầu.
Thế là ngay khi Tiêu Quả Quả tan làm xuấthiệntrong trường, mọi người đềukhôngnhịn được ném chocônhững ánh mắt xem thường và uất hận. Phương học trưởngthậtsựrất đáng thương, khikhônglại bịmộtcômập đá bay…
“anhlầm bầm gì đó?” Nghe thấy Phương Cảnh Xán hình nhưđanglầu bầu gì đó, Tiêu Quả Quả hỏi.
“À…”
Vì thế hai người cứ im lặngmộthồi lâu, Tiêu Quả Quảđangnghĩ cách làm thế nào choanhbuông tay rathìđột nhiênanhlên tiếng hỏi: “anhta là ai?”
“Vậy còn em, em có thíchanhchút nàokhông? Dù chỉmộtchút thôi…”anhhỏi vặn.
“anhđangnghĩ hay là gọi cho bảo vệ trị an cúp cầu dao điện xuống.” Phương Cảnh Xán nghiêm túc trả lời.
“C·h·ế·t tiệt… Vậy màanhlại ăn dấm chua vớianhtrai emmộtngàymộtđêm…” Phương Cảnh Xán phiền muộnkhôngthôi, lại đậpnhẹđầu mình hai cái vào bụngcô, rầu rĩnói: “khôngbiết vì sao vừa gặp chuyện của em,thìtrong lònganhvô cùng rối loạn, trở thành người chẳng giốnganhtí nào…”
Lúc đầucôcòn hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ kĩ lại nếu nhưkhôngphảithậtsựsợ tối,sẽkhôngcó người người đàn ông nào tự nguyện thừa nhận mình có nỗi sợ này. Hơn nữa sau khi bình tĩnh lại,côcảm nhận được thân thểanhđangrun rẩy, hình như là sợthật…
mộtPhương Cảnh Xán thiếu tự tin như vậy khiến cho đáy lòngcônhũn ra thành nước, bất giáccôdịu dàng an ủianh: “Sao có thể thế được chứ!anhnhư vậy ai nấy đều thích!”
Phương Cảnh Xán vẻ mặt chán nản, Tiêu Quả Quả vỗ vaianh: “Dìnóicó lý đấy!anhở đây đợi emđi!”
nóixong,anhcòn xấu hổ chôn sâu đầu mình vào bụngcô,côcó thể cảm nhận được trán và gò má củaanhnóng dần lên… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Cảnh Xán runnhẹmộtcái, lại dán sát vào ngườicôthêmmộtchút, khàn giọngnói: “Đừngđi,anhsợ tối…”
Phương Cảnh Xán lập tức tỏ ra mình trong sạch “Ừ, Quả Quả, em cũng biếtanhmà, phần lớn thời gian chúng ta đều ở gần nhau, ban ngày cùngđilàm, tối đến cùng nhau chơi trò chơi.anhvẫn luôn giữ mình trong sạch, cuộc sống riêng tư rất đơn giản. Bên cạnhkhôngcó phụ nữ bừa bãi nào, tất nhiên cũngkhôngcó đàn ông bậy bạ khác, hơn nữa người ta đến nay vẫn chưa từngyêuđương..."
“Nhưnganhsẽsợ…” Phương Cảnh Xán nhưđangôm chặt bảo bối của mìnhkhôngmuốn buông. Ui, bụng của Quả Quả mềm mại, rất thoải mái!!
“Có…”
“Giám đốc…” Tiêu Quả Quả bối rối, phản ứng đầu tiên củacôlà tự hỏi ‘Tại sao lại ôm bụng! Tại sao lại là bung!trênbụng là chỗ nhiều mỡ nhất đóooo!’ щ(゚ロ゚щ)
“khôngđâu, có vẻ nhưanhấy có ấn tượng rất tốt vớianh.anhấynóirằnganhđược giới thương nhân nhận xét rất tốt.” Tiêu Quả Quả ăn ngaynóithật.
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
*
“Để tôiđixem sao…”
“Hả?khôngcần,khôngcần đâu, ngày maianhemsẽđến phụmộttay.” Tiêu Quả Quả liên tục xua tay, ngạisẽlàm phiềnanh, đồng thời cũng cảm thấy sausựviệc này, giữa hai người có chút gì đó thay đổi, làm chocôcó cảm giáckhôngổn lắm. timcôvẫn đập thình thịch loạn nhịp, càng đến gầnanh, cảm giác này càng mãnh liệt, làm chocôhoảng sợ mà có xu hướng muốn né tránhanh.
Tim Tiêu Quả Quả đập loạn nhịp, ăn dấm?thìraanhkhó chịu cả ngày là vì ghen sao?
“…”
Đến dưới lầu ký túc xá nữ.
Nhận đượcmộtcâu trả lời khẳng định, cơ thể căng cứng của Phương Cảnh Xán cuối cùng cũng thả lỏng,anhthở ramộttiếng: “Quả Quả,anhthậtsựrất vui,thậtsựrất vui…anhsẽtiếp tục cố gắng, mỗi ngàysẽkhiến cho em thíchanhthêmmộtchút… Đúng rồi, lần trướckhôngcó chào hỏi đàng hoàng vớianhtrai của em, liệuanhấy có ấn tượngkhôngtốt vềanhkhông?”
Nếu nhưkhôngcó chuyện gì đặc biệt, ký túc xá nữ tuyệt đốikhôngđể đàn ôngđivào. Nhưngkhôngbiết Phương Cảnh Xánđãnóigì với dì quản lý, chỉ mới hai ba câu, dìđãcười rực rỡ như hoa. Có điều cuối cùng dì vẫnkhôngcho Phương Cảnh Xán lêntrên…
Khóa cửa xong, Phương Cảnh Xán vừađivừanói: “Bây giờ vẫn còn sớm,anhđến trường giúp em dọn đồ.”
“Em muốn chuyển nhà?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nóixong,cônhìn thấy khu đối diện đèn đuốc sáng trưng, hình như chỉ có tòa nhà này mới bị cúp điện vậy, vì thếcôhỏi: “Giám đốc,anhcó số điện thoại của bên sửa chữakhông?”
“Hả? Công việcđãlàm xong đâu?”
“Quả Quả, xin lỗi, chỉ làanhmuốn giúp em hả giận, nên mới cố ý phô trương như vậy,khôngngờ lại gây phiền phức cho em, đừng giậnanhđượckhông?” Phương Cảnh Xán thành khẩn nhận lỗi.
nóixong,côcũng pháthiệnvành tai mình nóng ran, vì thếcôcảm thấy căn phòng tối đen như bây giờ quả là may mắn chocô, giờ phút nàyanhkhôngthể thấy được gương mặt đỏ ửng củacô.
Đây là khuyết điểm lớn nhất, là chỗkhôngmuốn bị lộ trước mặt người khác nhất củacôlại bịanhta tiếp xúcmộtcách thân mật như vậy. Tiêu Quả Quả chìm đắm trongsựngại ngùng cực hạn của mình, thấyanhhoàn toànkhôngcó ý định buông tay, lần nàycôthậtsựnổi giận, quátanhmộttiếng: “Phương Cảnh Xán! Buông tay!”
Tiêu Quả Quả xoay ngườinói: “anhchờ ở đây, em lên lầu đem hành lý xuống.”
“anhsợ đột nhiên mất điện…”
Phương Cảnh Xán gật đầu, cái đầu củaanhdao động, cọ xát vào bụng củacô. Tiêu Quả Quả bịanhcọ cọ nên hơi mất tự nhiên, “À người đó… làanhtôi…”
Lúc này Tiêu Quả Quả mới kịp phản ứng, “anhnóingười tối qua ấy hả?”
“!!!” Tiêu Quả Quả nhất thờikhôngbiếtnóisao, sao lạikhôngchứ!
“Vậy phải làm sao bây giờ? Đáng ghétthật! Tuyệt đốikhôngthể để học trưởng bị lừa gạt vậy được!”
“Vãi! Rốt cuộc là chuyện gìđangxảy ra vậy? Mìnhkhôngthể hiểu được thế giới này nữa rồi!! Bắt cá hai tay mà cũng chấp nhận được hả?[1] Tối hôm quarõràng là mìnhđãlén báo tin cho học trưởng biết rồi mà!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Quả Quả chưa kịp thích ứng với ánh sáng nên nheo mắt lại, rút taycôvề: “Có điện rồi…”
khôngkhí trong văn phòng quá nặng nề, cúp điện đột ngột như vậy ngược lại khiếncôthở phàonhẹnhõm, rốt cuộc cũng có cơ hội chạy khỏi đây tìmmộtnơi yên tĩnhmộtchút.
Sausựxuấthiệnhoành tráng của Phương Cảnh Xán vào buổi sáng hôm đó. Ngày hôm sau, hơn phân nữa sinh viên đều cố ý dậy sớm chuẩn bị xem náo nhiệt, kết quả người takhôngcó xuấthiện.
Trong bóng tối, gương mặt Phương Cảnh Xán ngẩn ra, hơi chần chừ hỏi: “…anhruột hả?”
Dìnói,khôngphải lo các nữ sinh gặp nguy hiểm, mà là loanhsẽcó chuyện, nên dìnóiđể đảm bảo an toàn củaanh, kiên quyếtkhôngchoanhvào ký túc xá.
“Vậy khi nào mất điện hãy nắm…”
“anhruột…” Tiêu Quả Quảnóixong, lập tức pháthiệnthân thể Phương Cảnh Xán cứng ngắcmộtcách kì lạ, dường như cả hơi thở củaanhcũng dừng lại,côlo lắng hỏimộtcâu: “anhlàm sao vậy…?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.