Càng Béo Anh Càng Yêu
An Tựu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24
“khônghẳn là vậy…” Tiêu Mộ Bạch lẩm bẩm.
Về phần Phương Cảnh Xán, tuy rằng tạm thờikhôngcó biết nhiều, nhưng chỉ dựa vào ánh mắt củaanhta,thìphải khiếnanhnhìnanhta với cặp mắt khác xưa vài phần.
Thấyanhcó vẻ lạnh lùng với mình, Tiêu Quả Quả hơi sửng sốtmộtchút, thầm nghĩ rằng tạianhcó việc gấp nên mớiđinhanh như vậy, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn để ý.
Đối với người từnhỏđãtranh đoạt emgáicùng mình, lại nhiều lần khiến mình và emgáicãi vã ầm ĩ đến mức ở nhàkhôngcó được ngày yên ổn, dĩ nhiên Tiêu Mộ Bạch hoàn toànkhôngthể có ấn tượng tốt được.
Sáng naycôđãsớm chuẩn bị tâm lý, Phương Cảnh Xánkhônghề nghiêm túc vớicô,côcũng chưa từng ôm bất kỳ mộng tưởng vớianh. Nhưngkhôngngờ dưới tình huống này,côlại cảm thấy suốt cả biểu chiều đềukhôngthể điều chỉnh lại tâm tình của mình. Thậm chícôcòn ôm mong đợimộtgiây nào đóanhsẽtìmcô, vặn eo bẻ cổ dùng giọngnóinũng nịunóivớicô: “Quả Quả,anhmệt quá, tới đây choanhômđi…”
“Như gần như xa?” Phương Cảnh Xán nâng trán, hai mắt lờ đờ mê ly, “Nhưng mà mìnhkhôngnhịn được… Chỉ mỗi việc kiếm chếkhôngbổ nhào vào ngườicôấy thôi mình cũngđãhết sức tự chủ rồi… Mình rất muốn lăn qua lộn lại với Quả Quả ởtrêngiường a…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người trong giới đều biết, mấy năm nay bên người Phương Cảnh Xánkhôngcó người phụ nữ nào, cũng chưa từng nghenóianhta có quan hệ mập mờ với ai đó, chứ đừngnóilà chủ động theo đuổi.mộtthời gian dài, trừ bỏ việc xung quanhkhôngcó ai, ánh mắt lại khắt khe… cùng với ngoại hình ấn tượng như vậy, cũng khó tránh khỏi việc có người hoài nghi giới tínhanhta có vấn đề. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến,anhlại có suy đoán mới, trừ bỏ những yếu tố ngoại nhân khác, có phải haykhônglà bởi vì mắt thẩm mĩ củaanhta có chút khác biệt?
“Ừ.” Phương Cảnh Xán nhanh chóng phục hồi tinh thần vô cũng hỗn độn của mình,anhhơi gật đầu vớicômộtcái rồikhôngngừng bước nhanh về phía trước.
Người đàn ông này quảthậtthích Quả Quả, điểm nàyanhcó thể khẳng định.
Tất cả những chuyện quấy nhiễucôthường ngày đềukhôngcó phát sinh, đáng lýcôphải thấy thả lỏng chứ, sao lại cảm thấy hơi nặng nề thế này.
Lúc thấyanhquay lưng rờiđi, quảthậtlúc đó thiếu chút nữa Tiêu Quả Quảđãđuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại, “Cố ý đuổi theo để giải thích này nọ, cứ thấy là lạ sao ấy…”
Tiêu Quả Quảđixa ramộtchút,nhỏgiọngnóiđiện thoại: “Alô, sao ạ?anhđãđến đây rồi ư? Chẳng phải emnóivớianhtối nay em phải tăng ca,khôngbiết khi nào mới về được sao, hay là hôm khácđi! Được được được, em biết rồi…”
Cuối cùng hội nghị cũng kết thúc, Tiêu Quả Quả đem tài liệuđãchỉnh sửa qua choanh, nghe thấy giọngnóicủaanhcó chút khàn khàn, nêncôlo lắng hỏi: “Giám đốc, có phải cổ họnganhkhôngđược thoải mái haykhông?anhbị cảm sao? Tôiđimua thuốc choanhnha?”
Phương Cảnh Xán có nghĩ thế nào cũngkhôngngờ rằng mìnhsẽcó tình địch. Khianhthấy Quả Quả nhàanhđược người đàn ông khác ôm vào ngực, toàn thân trở nên bối rối,anhcố gắng kiềm chế nội tâmđangtức giận bừng bừng chờ Quả Quả dùng bàn tay múp míp của mình tát bay người kia. Nào ngờcôkhôngchỉ ngoan ngoãn đứng yên mà mặt mày còn ngây thơ vừanóivừa cười với người đàn ông đó.
Vốn cho rằng dù làmộtcuộc hội nghị nghiêm chỉnh,anhcũngsẽngẫu nhiên đến gầncô, dặn dòcôghi chép lại những điểm quan trọng, hoặc haynóinhững lời dạy bảocô, còn thường xuyên giữ vẻ mặt nghiêm túc đó, rồi lại gõ lên laptop những lời như “Đầu bọn họ to như vậy chỉ để trưng ra thôi sao", “anhbiết cómộtnhà hàng lẩu rất ngon, tối nay cùngđiănđi” “Quả Quả, hôm nay đôi giày em mang rất đẹp”, “Sáng mai mua dùmanhbánh rán và trái cây ở căng teen trường.” Toàn là những câunóilảm nhảm. Có lúc còn ấu trĩ vừa nghe nhân viên báo cáo, vừa nhàm chán vẽ nguệch ngoạc, còn hỏicôanhvẽ hìnhcônhóc mập mạp đó có giốngcôhaykhông…
“Cậu cứ dính người ta cả ngày như keo 502, hậnkhôngthể 24h mỗi giây mỗi phút đều ở bên người ta, cho dù là thần tiên cũng cảm thấy cậu phiền lắm! Cũngkhôngphải là con nít,đãlà người lớn rồi, còn giống như mấy đứa nhóc, gặp chuyện như vậy lập tức đại loạn, đến ngày hôm nay chỉ cómộtcôbé mà cũngkhôngcưa đổ được, mình cũng phục cậu rồi đấy!” Mục dao chống nạnh, nước miếng bay tứ tung, giống như s·ú·n·g máy mà quátanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phòng KTV
Phương Cảnh Xán xoắn xuýt cả đêm, vẫn cảm thấy mìnhkhônglàm được như trước. bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấycô,anhđãkhôngnhịn được mỉm cười, làm sao có thể đối xử lạnh nhạt vớicôđược…
Nghe giọng điệu đánh giá nghiêm túc củaanhhai, Tiêu Quả Quả khẽ mỉa mai: “anhđừng nghĩ nhiều, em cùnganhta căn bản làkhôngthể nào, bất kể là phương diện nào đều chênh lệch quá lớn!anhta hẳn có tám phần là thấy em nhất thời mới mẻ, xong rồi lại đâu vào đó thôi…”
Chương 24
Mãi đến sáng hôm sau,anhthấy Tiêu Quả Quả từtrênxe người đàn ông tối hôm qua bước xuống, bắt gặpcôcười tươi như hoa vối người đàn ông khác…
Nghĩ tới việc hôm nay tan tầmcôkhôngnóimộttiếng nàođãbỏđi, nhắn tinthìkhôngtrả lời, điện thoại cũngkhôngnhận, Phương Cảnh Xán càng thêm hốt hoảng, chẳng lẽcôthậtsựkhôngcó cảm giác với mình, thậm chí còn chán ghét sao? Nếu lúc này tùy tiện bước thêmmộtbước, liệucôấy có thấy mình phiền phứckhông?
“Á…” Tiêu Quả Quả kinh hãi hô lênmộttiếng “Cúp điện rồi?”
*
Phương Cảnh Xán hừmộttiếng: “Trường hợp thành công điển hình? Cậunóiônganhmặt than của mình ấy hả?”
Sau chuyện tối qua, Tiêu Quả Quả thấy Phương Cảnh Xán có chút lúng túng: “Xin chào, giám đốc… ”
Chẳng qua là phần thích này có mấy phầnthậtlòngthìcòn cần thời gian để kiểm nghiệm…
Tiêu Quả Quả cũngkhôngbiết rốt cuộccôđãchịu đựng thế nào cho đến giờ tan tầm.
Mấy ngày nay hạng mục bận rộn hôm trước cuối cùng cũng kết thúc, công ty họp nguyên buổi sáng,côvà Phương Cảnh Xánkhôngcó cơ hội nào đểnóichuyện riêng.
“…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Mộ Bạch vỗnhẹđầucô, “khôngcó gì,anhnóiem cònnhỏ, những chuyện như vậykhôngcần phải gấp, hoàn toàn có thể xem xét thêmmộtchút. Lúc trước Thẩm gia vẫn thúc giúc hai đứa kết hôn,anhđãkhôngđồng ý, bây giờthìngược lại, bớt lo rồi…”
“Được.” Phương Cảnh Xán thuận miệng đáp lạimộttiếng, tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện.
Mấtđilý trí, Phương Cảnh Xán thiếu chút nữa giống tên rời cung lao thẳng tới chỗ Quả Quả, nhưng ở vừa nhấc chân lênthìbi kịch pháthiệnrằng thân phận của mình bây giờ căn bảnkhôngcó tư cách chất vấn, Quả Quả còn chưa phải củaanh.
“Mặc kệ là hoa gì, mình hỏi cậu, cậu có biết thế nào là lạt mềm buột chặtkhông?”
“Cậu chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy hả? Có trường hợp thành công điển hình ngay trước mắt cậu mà cậu cònkhônghọc đượcmộtcọng lông nào sao!”
Lúc Quả Quảkhôngđể ý,anhđón nhận tầm mắt của Phương Cảnh Xán, giống như khiêu khíchanhta,anhôm emgáimìnhmộtlát, kết quả là ánh mắt người kia như sắp phát hỏa,khôngchút nào che dấusựghen tị, hẳn là vì rất thíchđi. Nhưng sau đóanhtakhôngcó kích động xông lên đánh mìnhmộtphát, mà nhân lúc chưa mất khống chế đè nén lửa giận rờiđi, đây là để ýđi…
Khi pháthiệnTiêu Quả Quả xoay người nhìn đến mìnhthìphản ứng đầu tiên vòng ra phía sau người đàn ông kia tránh né mình, trái tim bằng thuỷ tinh bảy màu của trai tơ Phương Cảnh Xán nhất thời như rơi xuống mặt đất vỡ thành những mảnh vụn…
Lúc ngồitrênxeanhhai,côvẫn còn lo lắng sau khi đến công ty,anhsẽquấn lấycôhỏi lung tung này kia, nhưngkhôngngờanhchẳng hỏi gì cả… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lờinóilộrõý ghét bỏ.
Thấy vẻ mặt Phương Cảnh Xán chuyển từ Hỏa Diệm sơn bừng bừng sang núi Phú Sĩ xanh mét, cuối cùng hai tay nắm chặt siết chặt lại, hồn bay phách lạc rờiđi, Tiêu Mộ Bạch đẩy đẩy kính, liếc mắt nhìncôemgáiđứng bên hỏi: “khôngđigiải thích sao?”
Mà hôm nay, cảmộtbuổi họp suốt hai tiếng rưỡi, Phương Cảnh Xán đềukhôngthèm liếccôlấymộtcái, những lúc đề cập đến vấn đề công việc,anhcũng chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng để giải quyết vấn đề.
“khôngcần đâu.” Phương Cảnh Xán cầm văn kiện trong tay củacôxongthìđivào phòng làm việc.
Sáng nay,côvẫn lo lắnganhsẽlại xuấthiệnphô trương như trước, ngờ đâu trước cửa sân trường từ đầu đến cuối đều rất an tĩnh…
Mục Dao c·h·ế·t lặng, liếc nhìn cái đốngđanglăn qua lăn lạitrênsofa, hoàn toàn từ bỏ chuyện khuyên nhủ.
“Dừng dừng, dừng lại ngay cho tớ - đừng có vòng vo qua lại nữa!” Mục Daokhôngthể nhịn được nữa,mộtđá đemanhvấp ngã.
Lúc này, di động củacôreo lên, làanhhaicôgọi.
Tiêu Quả Quả mới vừa rồikhôngngherõlờinóicủaanhmình, hỏi lại: “anhnóigì cơ?”
Tối hôm qua, sau khianhhai rời khỏi,côvốn tưởng rằng với tính cách củaanh,anhnhất địnhsẽgọi điện thoại chocôhỏirõđầu đuôisựviệc, lạikhôngngờ suốt cả đêm qua điện thoạicôkhôngcó chút động tĩnh nào.
Phương Cảnh Xán uống say như c·h·ế·t, gào thét cả đêm, “Tìnhyêuđến quá nhanh giống như lốc xoáy… Thế giới của ta như mưa rền gió dữ…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Mộ Bạch trầm ngâmnói: “Phương Cảnh Xán, người này cũngkhôngtệ như lời đồn… ”
“Hoa tú cầuthìsao?khôngcho phép cậu làm nhục hoa tú cầu…” Phương Cảnh Xán say khướtnói.
Mục Dao nhẫn nại thành khẩnnói: “Tìnhyêugiống nhưmộtnắm cát, cậu càng nắm chặt, cát càng trôi nhanh. Ngàn y trăm thuận để tángáichỉ là hạ sách. Như gần như xa mới là vương đạo.”
Phương Cảnh Xán nằmtrênsô pha,khôngđộng đậy, giống như c·h·ó conkhôngnhà để về, cúi đầu trông rất đáng thương, “Mình bị Quả Quả chán ghét rồi…”
*
côcố gắng tựnóivới mình, chỉ là vì hạng mục lần này rất quan trọng nênanhmới nghiêm túc như vậy, nhưng trong lòngcôvẫn khó màkhôngcảm thấy khác thường.
“Ừm, em biết rồi,anhvề nghỉ ngơi sớmđi!” Tiêu Quả Quả gật đầu, vẻ mặt có chútkhôngyên lòng.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phương Cảnh Xán lẩm bẩm.
Gào đến khàn cả giọng, lại bắt đầu giống như ruồi bọ cứ ở trong phòngđiquađilại, “Làm thế nào, làm thế nào, nên làm gì đây… Làm sao mới khiến người đàn ông đó chịu thua? Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến? Dùng đèn LED ở quảng trường trung tâm đưa tới thông báo? Hay là trực tiếp đưa chocôấymộtchiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng bồ câu để cầu hôn? Quả Quả có phải haykhôngkhôngthích dạng người như mình, cảm thấykhôngan toàn? Mình có cầnđiHàn Quốc chỉnh dung toàn bộ, làm mặt xấu hơnmộtchút? Hay là mình trực tiếp cởi nằmtrêngiườngcôấy là được…”
“Mình lạikhôngbiết phải theo đuổi congáinhà người ta như thế nào…” Phương Cảnh Xán rơi lệ, ra vẻ như mình rất thuần khiết.
“Tối nay đem đồ đạc thu dọn, ngày mai tan tầmanhsẽgiúp em chuyển nhà.” Tiêu Mộ Bạch dặn dò.
Tiêu Quả Quả vừa mớinóiđiện thoại xong về lại bàn làm việc, trong văn phòng đột nhiên tối đen.
Tiêu Quả Quả cẫn thần nhìnanhmộtcái xin chỉ thị: “Giám đốc, tôi có thể nghe điện thoạikhông?”
Mục dao thở dài, thôi coi như bỏ qua mất lời lúc nãyđi, “Bỏđi, mình cũngkhôngtrông cậy cậu học tới level như vậy. Cao quý lạnh lùng, xuất trần thoát tục gì đó, đời này cũngkhôngliên quan đến cậu. Cậu là đóa hoa tú cầu cả đời này cũngkhôngthể biến thành Thiên sơn tuyết liên được…”
Hôm nay phải tăng ca, Phương Cảnh Xán xử lý công việc với tốc độ cực nhanh, sau bữa tối, Tiêu Quả Quả bắt đầu ở bên cạnh hỗ trợ choanh, trong căn phòng to như vậy, chỉ có tiếng gõ bàn phím, thỉnh thoảng có hai ba câu đối thoại, hoàn toànkhôngcó chút trao đổi nào khác ngoại trừ công việc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.