Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23


Tiêu Mộ Bạch vuốt vuốt mi tâm, “Emđangnóitới cái ngườiđangđứng sau lưng em, dùng ánh mắt tình địch nhìn chằm chằmanhnãy giờ cũng gần 10 phút rồi đó!”

“Ngửi thấy mùi thịt nướngtrênngười em.”

Tiêu Quả Quả làm sao có thể đồng ý để choanhhai của mình đưa đónđilàm được chứ, bènnói“Em thấyđixe bus được rồi mà, dù saothìtừ công ty tới trường học cũngkhôngxa lắm, em quen rồi…”

Tiêu Quả Quả nhức đầu, dè dặtnói, “Nếu emnóiông chủ của em, cũng là người lãnh đạo trực tiếp, chính là Phương Cảnh Xán đó…anhấyđangtheo đuổi em,anhcó cảm thấy em bị điênkhông?”

Quan hệ giữaanhem họ vốn rất tốt, cho đến mấy tháng trước, là trận cãi vã lớn nhất từ trước tới nay của hai người.

Tiêu Quả Quả đột nhiên phanh gấp, cả người bị dọa sợ mà đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng trốn phía saumộtcây cột ở bên cạnh, trong lòng thầm mắng Tiêu Mộ Bạch vô số lần.

Tiêu Mộ Bạch nhíu mày nhìn bộ dạng trốn tránh mình của Tiêu Quả Quả ở đằng xa,khôngvuinói: “Tới đây.”

Tiêu Mộ Bạch cầm chìa khóa xe trong tay, mang theo túi hồ sơ,khôngnhanhkhôngchậmđilên phía trước, mặtkhôngchút thay đổi, hỏi lại: “anhcónóilà đứng ở cửa trước sao?”

“khôngphảianhhoài nghi năng lực của em, chẳng qua là muốn vào Phương thịthậtsựkhôngphải dễ, cho dùanhcó nhờ vào quan hệ, cũngkhôngnhất định giúp em vào làm ở đó được, huống chi lại làm ở vị trí cao như vậy.” Tiêu Mộ Bạch thànhthậtnói.

“Tập đoàn Phương thị.” Tiêu Quả Quả trả lời.

Tiêu Quả Quả chần chừmộtchút rồi nhận lấy, tiện tay lật lật xemmộtchút, khiếp sợ khi pháthiệnđược ngay cả việc mướn phòng đều được ghi lại, từ thời gian tới địa điểm, từ thời điểmđivào đến lúcđira, tất cả đềurõràng… Hơn nữa,anhtraicôđãbắt đầu điều tra Thẩm Nham từ nửa năm trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tại sao tất cả mọi người đều phản ứng như thế này hết vậy!

Tiêu Quả Quả ủ rũ, “Là trợ lý Tổng giám đốc.”

Nhất thời sóng mũi Tiêu Quả Quả hơi cay cay, suýt chút nữa là rơi nước mắt.

“Em cho rằng với thể hình này của em mà có thể trốn được đằng sau cậy cột đó sao?”

“Là người mà Phương Cảnh Xán theo đuổi ấy!”

“Trời ạ,khôngthể nào, đây là tình huống gì? Ngoại tình hả? Ôi trời ạ! Thời buổi này rốt cuộc là làm sao vậy? Khẩu vị các soái ca sao đều khác người hết thế này? Vật vả lắm tôi mới giảm được vài cân, Bây giờkhôngbiết có nên tăng lại vài cânkhôngđây?”

Lúc Tiêu Quả Quả hơn mười tuổiđanghọc sơ trung, là thời kỳ chống đối, ngày nào cũng đối đầu vớianh, lúc nàonóichuyện cũng sẵng giọng,anhcôbảođiđôngthìcôđitây. Sau nàyanhkhôngquản mặt mũi, đổi chiêu vớicô, bỏ mấy tháng khổ công học nấu nướng, học xong trở về nấu rất nhiều món ngon, từ đó thuần phục Tiêu Quả Quả thành người biết nghe lời, ngày ngày luônđitheoanhchỉ monganhnấu chocômộtbữa cơm.

“khôngcó.” Tiêu Mộ Bạch trả lời.

Người này vừa rồi còn tốt tínhmộtchút, giờ lại bắt đầunóinăng độc địa rồi, Tiêu Quả Quả đen mặt nghiêm giọng hỏi: “Làm saoanhbiết emkhôngcó giảm béo?”

“Đây là kết quả điều tra củaanh, em muốn xemkhông?” Tiêu Mộ Bạch đưa ramộttúi văn kiện màu nâu chocô.

“Cậukhônghiểu đâu, cậukhôngbiết trước đây tớđãnóiquá đáng thế nào vớianhấy đâu, ngay cả câu như ‘Sau này nếu em có chia tay với Thẩm Nhamthìsẽgiảm ba cân’ cũngnóiđược đấy? Bây giờđãchứng minh được tất cả đều là họa từ miệng ra, ở trước mặtanhtrai, mìnhđãvì Thẩm Nham mà đời này mất hết mặt mũi rồi.” Tiêu Quả Quả ảo não, vội vàngnói, “Chẳng mayanhmình tìm hỏi mình ở đâuthìcác cậu cứnóikhôngbiết,khôngnóinhiều với cậu nữa, tớđitrước đây, tạm biệt!”

Xem ra tinh thần emgáimìnhkhôngtệ, còn có thểnóiđùa, hoàn toànkhôngnằm trong dự đoán ‘đangsa sút tinh thần’ củaanh. Vẻ mặt Tiêu Mộ Bạch có chút sâu xa,nói: “Phương thị… em có thể tiếp tục làm, quảthậtchỗ đó rất tốt cho em, có điều em vẫn phải chuyển về nhà ở, cùng lắmthìanhđưa đón emđilàm.”

“Công ty nào?” Tiêu Mộ Bạch hỏi. Bởi vì lần trước bịcôchọc tức, trong lúc nóng giận,anhquảthậtchẳng thèm quan tâm đến chuyện củacô, cho nên cũngkhôngbiếtrõtrong khoảng thời gian nàycôđãsống thế nào.

Tiêu Mộ Bạch cẩn thận đánh giácômộtlượt, vẻ mặt mừng rỡ, “Nhìn em mặc dù có gầymộtchút, nhưng dù sao cũngkhôngphải gầyđido giảm cân,anhcũng yên tâm. Cũng may cònkhôngcó ngu ngốc đến mức…”

Mặc kệ, trước hết tìm chỗ trốnđã! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mọi người có thể tưởng tượng xem.mộtcậu nhóc tám tuổi nghiêm mặt muốn dạy dỗ emgáimình, “khôngđược, hôm nay emđãăn ba cái bánh ngọt rồi”, cuối cùng cũng đành phải chịu thua trước đòn tấn công bằng nước mắt của tiểu loli, chocôhết phần bánh ngọt của mình và tất cả đồ ăn vặt còn lại.

“A a a, đókhôngphải là Tiêu Quả Quả sao?”

Tiêu Mộ Bạch kinh ngạcnói: “Làm nhân viên lao công ư?”

“Gặpanhtraithìcần gì phải chuẩn bị tâm lý chứ?”

Tiêu Mộ Bạch nhíu mày, “Vẫn còn giậnanhsao?”

“Chờ tới ngày emkhôngcòn phải đểanhbận tâm nữa rồi hãynóicâu này!”

“hắnta vẫn luôn rất bí mật, đến hơnmộttháng trướcanhmới có được chứng cứ xác thực. Lúc ấy sở dĩkhôngnóicho em biết Thẩm Nham bên ngoài… ngoại tình, là vì hy vọng em có thể thông qua việc xem mắt, gặp được người tốt hơn, cho dù sau này có chia tay, cũngkhôngđến phiênhắnmở miệng…” Tiêu Mộ Bạchnóitới đây, giọngnóicó phần tức giận, nhưng ngay sau đó bất đắc dĩnói, “Ai biết em lại cố chấp như vậy…”

Lúc đócômộtlòngmộtdạ với Thẩm Nham, nếu biếtanhtrai nghi ngờhắnta, còn dùng cách theo dõi này để điều tra quảthậtcôsẽkhôngvui, càng sợ nếu Thẩm Nham biếtsẽkhôngvui, cũng khó trách đến bây giờanhmớinóichocôbiết…

“…” Được rồi.

Cũngkhôngthể trách sinh viên có hiểu lầm như vậy, Tiêu Mộ Bạchthậtsựcó khí chất rất giống nho sĩ phong kiến, hơn nữa lại ở trường học thế này, rất dễ dàng bị hiểu lầm thành giảng viên hoặc giáo sư…

Tiêu Quả Quảđivới tốc độ ốc sên lại gần, thấy Tiêu Mộ Bạch giơ tay lên, bị dọa sợ đến mức vội vàng rụt cổ nhắm mắt lại, nhưng mà bàn tayanhchỉ v**t v* đầucônhẹnhàng như lông chim.

“Mình, mình… mình còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý!” Tiêu Quả Quả bối rốinói.

“Emkhônggạtanhviệc gì đấy chứ?” Tiêu Mộ Bạch đột nhiên dùng ánh mắt sắc bén nhìncô, giọng điệu quả quyết.

Tiêu Quả Quả tỏ vẻ ‘emgáianhchính là như vậy đó’, “anhđừng quá coi thường người ta đượckhông! Là vàngthìluôn tỏa sáng! Huống hồ em còn bự như vậy!”

“…”

Ánh mắt tò mò ở xung quanh càng ngày càng nhiều, trước khianhtraicônghe được những lờikhôngnên nghe, Tiêu Quả Quả vội vàng kéoanhđếnmộtnơi yên tĩnh đểnóichuyện.

“anh, em xin lỗi, em sai rồi…” Tiêu Quả Quả mặt nhăn mày nhónói, xong lại nhìnanhbằng ánh mắt oán trách, “Nhưng màanhcũng sai, tại sao ngay từ đầuanhkhôngnóithẳng cho em biết bộ mặtthậtcủahắn?anhđãsớm biết chuyện của Thẩm Nham cùng Diệp Vi phảikhông!”

Tống Kiêm Gia im lặng nhìncô, “Cậuđiđâu vậy! Người cũngđãđến, saokhônggặpmộtlần?”

“Tiêu Quả Quả? Tiêu Quả Quả là ai?”

Tiêu Quả Quả nghiến răng kèn kẹt, sống lưng cứng ngắc rấtkhôngcam tâm tình nguyện mà bước ra.

Hiếm khi Tiêu Mộ Bạch tính tình tốt như vậy khuyên mình về nhà, Tiêu Quả Quả cũngkhôngcó cách nào từ chối, bối rốinói: “thậtrathìem cũngđãtìm được phòng ở rất tốt,đangchuẩn bị đợt này hết bậnthìsẽchuyển qua…”

Bây giờ nghĩ lại, thấy mình vìmộtngười đàn ông mà làm tổn thươnganhtrai, trong lòngcôvô cùng áy náy.

“Thẩm gia bên kia vẫn luôn mong hai đứa sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn, còn đặc biệt đến nhà chúng ta bàn bạc. Sau đó,anhngầm điều tra Thẩm Nham, bởi vì sợ em tức giận, nên mớikhôngmuốnnóicho em biết.”nóitới đây, sợcômất hứng, nên liền bổ sung thêmmộtcâu, “Dù sao đối phương cũng là người sống chung với em cả đời …” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cách đókhôngxa truyền đếnmộtgiọng nam điềm tĩnh.

Tiêu Quả Quả nhanh chóng chạy tới cửa sau, kết quả là vừa chạy tới cửa liền thấymộtbóng người quen thuộc, đêm hôm khuya khoắt lại mặc quần áo đen khiếncôthiếu chút nữakhôngthấyrõ, tự mình chui đầu vào lưới…

“Vậythìtừ chứcđi,anhđãsắp xếp sẵn cho emmộtcông việc tốt rồi.” Tiêu Mộ Bạch thẳng thắnnói.

Tiêu Mộ Bạch nghe vậy, vẻ mặt có chút kinh ngạc, “Chi nhánh nào?”

Ănnóiđộc địa! Em là emgáiruột củaanhđó!

“Tại saoanhlại ở cửa sau?” Vẻ mặt Tiêu Quả Quả vì bị mắc mưu mà uất ức chất vấn.

Tiêu Quả Quả nhảy dựng lên, nhanh chóng gào to hỏi: “Cửa sau sân vận động là ở đâu?”

anhtraicôthoạt nhìn đặc biệt nghiêm khắc đáng sợ, hơn nữa lại haynóimấy lời độc miệng, nhưngthậtra làmộtngười rất có nguyên tắc,cômập thành ra như vậymộtphần cũng doanhtrai mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“thậtsao?” Tiêu Quả Quảthậtlà có chút ngoài ý muốn khi thấyanhhai củacôcó lòng tin vớicônhư vậy.

“khôngcó! Chỉ là gần chỗ emđilàm thôi!” Tiêu Quả Quả giải thích.

Tiêu Quả Quả nghe xong nghĩ lại mà thấy sợ, nếuanhấy biết cho đến tận bây giờcôvẫn chưa bao giờ trở thành bạngáichính thức của Thẩm Nham, cũng có thểnóicôchỉ là bạngáidự phòng mười mấy năm nay,khôngbiết đến lúc đóanhhaisẽbị chọc tức đến thế nào nữa…

Bởi vì vẻ ngoài lạnh nhạt giữ khoảng cách người ngoài, vẻ mặtkhônggiận mà uy, khiếnmộtvài nữ sinh tò mò vẫn đứng ởmộtbên vụng trộm đánh giá màkhôngdám tiến lên hỏi ‘anhgiảng dạy ở khoa nào vậy?’, ‘Tại sao trước kia chưa từng thấyanh?’

Tiêu Mộ Bạch mặt lạnh như băng nhìncô, “Định trốnanhđến khi nào?”

“Là Tổng công ty…”

Tiêu Quả Quả nhớ lại nội dung tin nhắn,thậtđúng làkhôngcó,anhấy chỉnóilà chờ ở cửa, nhưngkhôngcónóicửa nào. C·h·ế·t tiệtthật, người này khẳng địnhđãsớm đoán được mình nhất địnhsẽchạy trốn từ cửa sau! Kết quả là bịanhấy bắt quả tang! Xảo trá, xảo trá,thậtxảo trá mà…

Lúc đầu Tiêu Mộ Bạch còn rất nghiêm túc muốn làm tròn trách nhiệm củamộtngườianhtrai, dạy dỗcôemgáinàymộttrận, kết quả cũngkhôngbiết thế nàoanhlại trở thànhmộtngườianhtrai chuyện gì cũng chiều theo ýcô.

Nãy giờ Tiêu Mộ Bạch đứng đây ôm cây đợi thỏ, mặc dùđãkhiêm tốn lắm rồi, nhưng chỉ cần ai chú ý đến con người nàythìsẽkhôngtự chủ mà dừng bước. So với việc Phương Cảnh Xán này chỉ cần vừa xuấthiệnliền tỏa ánh hào quang tràn đầy màu sắc đoạt lấy ánh mắt người khác,thìTiếu Mộ Bạch như viên ngọc đen xuấthiệntrong màn đêm, dễ dàng bị người ta bỏ qua, nhưng nếu bất chợt pháthiện,sẽcó loại mừng rỡ hứng khởi khi nhặt được bảo vật.

Tròng kính của Tiêu Mộ Bạch do ánh sáng của đèn đường phản chiếu lóe sáng lên, giang rộng hai tay ra ômcô, “Làanhkhôngtốt,khôngnên tức giận với em, làm ra vẻ mặc kệ em, khiến em chịu uất ức, ngày mai trở về nhàđi.”

Lúc nàyanhđột nhiên lạinóichuyện vớimộtnữ sinh trẻ tuổi, nội dung lại mập mờ, mấy nữ sinh ở gần đó chú ýanhđãlâu đều vì bát quái mà rất kích động, phản ứng đầu tiên là tự hỏi: thầy tròyêunhau sao?

……

Chương 23

Sau khi thấyrõcôgáikia là ai,thìhọ khiếp sợ gấp mấy lần, thậm chí có người còn lớn tiếngnóito!

Tiêu Quả Quả ủ rũ, bới tóc, ỉu xìunói, “Emthậtsựkhôngbiết nên đối mặt vớianhnhư thế nào…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Gầy.” Tiêu Mộ Bạch thở dàimộttiếng, “Về nhàđi,anhlàm cho em vài món ngon.”

Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ, “Emkhôngphải là con nít,anhkhôngcần phải khoa trương như vậy đượckhông?”

Trong lúc đó còn phá hư đồ của công, tay vịn ghế dựa sắp bịanhta nắm hỏng rồi…

Tiêu Quả Quả nhất thời sợ hết hồn,côchưanóigì hết mà, trực giác của ônganhmình cũng đáng sợthật.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23