Bất Quy Lai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Diệt Li Quang, đưa tiểu Linh về nhà
Cuộc chiến cứ như vậy mà diễn ra mãi cho đến khi Li Quang bị Lý Chính đâm một nhát thương xoáy, xé toạc cách tay trái của hắn. Thấy vậy bốn tên đệ tử Phiêu Miểu tông khuân mặt biến sắc liền muốn qua hỗ trợ nhưng lại bị ba kẻ kia càn trở mài mòn sức của bọn hắn.
Lý Chính nhanh chóng đưa bản thân vào thế công hoàn mỹ từng mũi thương đâm ra đều phá đi một thứ trên người Li Quang. Chỉ sau một lúc hắn liền bị Lý Chính phanh phui cơ thể một cách lỗ chỗ.
“Khốn nạn. Tên khốn giỏi thì đến mà g·iết ta” nói xong Li Quang quay người chạy ra cách xa Lý Chính một đoạn dài. Vừa đi hắn vừa cầm ra những viên đan dược và nhai nó, thương thế sau đó cũng liền nhang trong khôi phục chỉ một lúc liền có thể hồi phục hoàn toàn.
Thấy vậy thì Lý Chính liền xững người bởi có lẽ đó là tiên đan mà hắn đang tìm kiếm bấy lâu nay. Vì vậy thanh hắc thương một lần nữa được nhấc lên. Lý Chính điên cuồng tiến thẳng đến chỗ Li Quang sử dụng hắc thương đâm nát một chân của hắn rồi lại dồn hắn vào thế công nghẹt thở.
Trong thời khắc đó Li Quang liền tế ra một viên ngọc bài rồi bóp nát nó. Sau đó một tia kiếm khí liền phi ra xuyên thẳng vào giữa ngực của Lý Chính khiến ở nơi đó liền đã xuất hiện một lỗ thủng to lớn khiến ai nhìn cũng phải khiến sợ. Nhưng chỉ như vậy liền chưa đủ để g·iết c·hết hắn có lẽ là vì nơi đây đã áp chế sức mạnh của viên ngọc bài kia đi nhiều lần. Vì vậy đã tạo cơ hội cho Lý Chính tránh né được vị trí hiểm trong gang tấc.
Trong nháy mắt Lý Chính tuy có phần hốt hoảng nhưng vẫn sử dụng nội lực kiềm hãm v·ết t·hương khiến nó không thể cản trở hành động của hắn quá nhiều trong chiến đấu. Khi thương thế còn chưa kịp ổn định Lý Chính vẫn phi thẳng lên t·ấn c·ông càng ngày càng dồn dập hơn dưới cơn đau khủng kh·iếp do v·ết t·hương đem lại. Nội lực của hắn dường như đã thay thể các mạch máu bị đứt mà liên tục giúp cơ thể hắn vận chuyển máu tuần hoàn một cách bình thường.
Thấy vậy Li Quang thánh tử liền sợ hãi và quay ra cầu xin được tha thứ: “Lão nhân à không tiền bối xin ngài hãy tha mạng cho tiểu nhân lần này ta tất sẽ hậu tạ hậu hĩnh cho ngài. Ngài cũng sẽ trở thành khách khanh của Phiểu Miểu tông hưởng thụ phong quang và quyền lực vô thượng. Chỉ cần ngài tha cho ta cái mạng nhỏ này thôi”
Tuy nhiên đứng trước những lời mời gọi đó Lý Chính vẫn quyết định đâm thương không ngừng là cho Li Quang càng sợ hãi hơn. Bên dưới hắn liền đã ướt sũng điều mà kể từ khi biết được tư chất tu luyện đỉnh cao hắn chưa bao giờ phải trải qua. Những đòn đánh của Lý Chính khiến cho Li Quang máu tươi bắn tung tóe ra khắp nơi, mùi máu tanh hôi bốc lên khắp các nơi xung quanh có lẽ do dược lực còn chưa kịp thấm hoàn toàn liền đã bị dồn vào cảnh này khiến Li Quang liền càng bất lực hơn nữa.
Một giây trước là Li Quang thánh tử cao cao tại thượng của Phiêu Miểu tông mà giờ đã như biết thành một kẻ khác hèn mọn bận hèn, từ trên người hắn không ai có thể nhận ra được đây chính là Li Quang một trong số những thiên tài mạnh nhất của thế hệ hiện tại.
Đến đây hắn liền liên tục vung vẩy thanh kiếm một cách hỗn loạn miệng thì lại liên tục kêu gào để đe dọa Lý Chính bằng thân phận của mình nhưng đều vô dụng khi mà mũi tên đã lên cung thì liền không thể hạ xuống đó chính là lối sống của Lý Chính dám làm dám chịu.
Li Quang gào thét muốn bốn tên đệ tử nội môn đến giúp đỡ mình nhưng cũng không thể bởi bọn hắn cũng đang bị vây khốn ở một chỗ khá xa với hai người.
Vốn dĩ là một thánh tử hắn có thể có vô số biện pháp bảo mệnh khác nhưng hết lần này đến lần khác vì sự kiêu ngạo của mình mà hắn từ chối tất cả kể cả những hộ đạo giả của tông môn phái đi mà chỉ cầm theo một ngọc bài chứa đựng một kích toàn lực của đạo đài cảnh nhưng lại bị pháp tắc của Linh Châu áp chế xuống chỉ còn một đạo kiếm khí vô pháp diệt sát Lý Chính.
Chỉ một vài hơi thở sau Li Quang liền chỉ còn lại một cái xác bị chọc thủng vô số lỗ trên người.
Tại đây một đời kiêu thiên kiêu của Li Quang thánh tử cũng chính thức khép lại dưới tay của một phàm nhân, những kẻ mà hắn cảm thấy kinh tởm và khinh thường đến cùng cực.
Ở phía bên kia khi thấy Lý Chính kéo lê t·hi t·hể Li Quang đến trước mặt bốn tên Phiêu Miểu tông đệ tử thì bọn hắn liền như nổi điên lên.
“Hắn hắn g·iết thánh tử rồi”
“Tên phàm nhân khốn kh·iếp, ta liều mạng với ngươi”
“Mau g·iết hắn trả thù cho thánh tử” Tiếng kêu gào của bốn tên đệ tử Phiêu Miểu tông liên tục gào lên rồi phi thẳng đến chỗ Lý Chính mặc kệ ba kẻ kia còn đang ngơ ngác sợ hãi.
Những kẻ còn lại thấy vậy liền rét lạnh trong lòng mà đoàn kết lại với nhau để liên thủ t·ấn c·ông Lý Chính. Nhưng trước sự vây công đó hắn liền nhẹ nhàng chống đỡ và mỗi một thương đâm ra liền lấy đi mạng của một kẻ. Chỉ trong chốc lát hắn liền đã dẹp yên toàn bộ những tên tu sĩ này. Máu tươi của toàn bộ những kẻ ở đây liền nhuộm đỏ cả một khu vực. Mùi máu tanh nồng và h·ôi t·hối từ t·hi t·hể bốc lên khiến cho bất kì ai cũng phải khó chịu khi ngửi thấy. Có thể nói đây là một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng đối với những phàm nhân vô tội thấy được nó.
“Hừ chỉ là một lũ phế vật chỉ biết ỷ vào pháp lực cũng dám ra oai trước mặt ta”
“Hình như để lọt một kẻ rồi. Hắn được gọi là Lâm Thiên nhỉ” Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Lâm Thiên chạy đi nhưng lại không hề đuổi theo mà đi thẳng lên cầu cầm lấy viên linh châu cất vào ngực. Bởi hắn biết cho tên kia thêm mười cái mạng cũng không dám vác thân thể hiện tại của hắn đến đây trừ phi hắn cũng có tiên đan như một vị thánh tử.
Ngay lập tức toàn bộ vòng sáng bên ngoài trở nên càng ngày càng phù phiếm bởi không có Linh Châu duy trì nó. Nhân cơ hội này hắn liền nhanh chóng thu thập toàn bộ những gì có giá trị trên t·hi t·hể những tu sĩ ở đây và đặc biệt là thứ được gọi là túi trữ vật và nhẫn trữ vật trên tay của Li Quang. Trước khi rời đi Lý Chính không quên thả một mồi lửa t·hiêu r·ụi toàn bộ những cái xác nơi đây nhưng lại không làm ảnh hưởng đến cảnh vật và mọi thứ xung quanh đặc biệt là cây cầu Bất Quy Lai vẫn sừng sững ở đó mà không hề bị bén lửa một cách kì diệu.
Sau đó hắn liền đi thẳng đến nhà của lão đại phu hắn gửi bé Linh. Nhưng khi đến trước cửa con tim hắn như bị thứ gì đo cứa lên khiến hắn không thể nào vui nổi dù đã đạt được mục đích.
Bước chân nặng nề nhấc lên cùng cánh tay nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng liền thấy được bé Linh đang gào khóc một cách đau đớn đến cùng cực khiến cho cô bé đã mất đi lý trí hoàn toàn mà chỉ biết kêu gào.
Thấy vậy Lý Chính liền được đại phu nói rằng: “Có hai phương án cho ngài, một là để cô bé như vậy rồi tìm cách chữa trị nhưng dù cho trên đời có tiên đan hồi phục được thân thể những với một cô bé như vậy nó giống như cực hình thống khổ dành cho nó và thứ kí ức kia có lẽ sẽ khiến cô bé điên mất thôi”
“phương án hai là gì” Lý Chính nén đau thương nói ra dù hốc mắt vẫn đang liên tục chảy xuống những giọt lệ đắng.
“Giúp tiểu cô nương này giải thoát đi” Nói xong đại phu liền quay đầu ngồi xuống ghế nhắm chặt đôi mắt lại để đợi Lý Chính lựa chọn.
Đến đây Lý Chính như quay lại những năm tháng đen tối nhất của cuộc đời hắn khi mà người thân, nương tử hắn đều rời khỏi cuộc sống của hắn. Nội tâm hắn như đang bị một vật gì đó cắn xé.
Sau đó hắn liền nhìn đại phu một lần rồi đi đến chỗ của bé Linh. “Gia gia xin lỗi. Để ta đưa con về nhà của ta nhé” Nói xong một chỉ của Lý Chính đâm thẳng vào tử huyệt của bé Linh giúp cô bé ra đi một cách ít đau đớn nhất.
Một chỉ kia xuất ra cũng kết thúc cuộc đời của một tiểu cô nương vốn luôn ngây thơ hồn nhiên thoải mái với cuộc sống này. Mới chỉ hôm qua còn là một cô bé hoạt bát chạy theo hắn như một cái đuôi vậy mà bây giờ lại chính tay hắn phải đưa tiễn cô bé ra đi.
Sau khi trầm mặc một lúc hắn liền lấy chăn cuốn vào cho Linh “để ta đưa con về nhà nhé đắp chăn vào kẻo lạnh ha” càng nói những giọt lệ càng chảy nhanh hơn. Rồi ôm cô bé phi thẳng một mạch về căn nhà tranh ở ngoại thành kia.
Lão đại phu ngồi đó cũng thở dài rồi thôi trước thế giới tàn khốc này. Họ chỉ là những phàm nhân nhỏ bé sao dám mơ tưởng đến những thứ cao sang chứ. Có thể hôm nay ngươi đang sống sờ sờ nhưng ngày mai liền trở thành một cái xác khô không ai biết đến. Cuộc sống vốn vô thường như vậy kẻ yếu liền không có quyền lên tiếng.
“hazz nếu thế gian này tồn tại một người có thể bảo vệ cho những tầng lớp thấp kém như phàm nhân chúng ta liền tốt biết bao” Lão cảm thán như vậy nhưng liền không biết người như vậy là kẻ vừa đứng ở trước mặt lão. Có lẽ sợi dây nhân quả ấy đã buộc chặt lên vận mệnh của Lý Chính. Tại đó một thời đại mới của nhân tộc cũng đã bắt đầu được mở ra một trang sử mới về một vị kiêu hùng mạnh mẽ đến cùng cực đi lên từ một kẻ phàm phu tục tử.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.