Bất Quy Lai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Nỗi đau tái diễn
Lý Chính quay người phi thẳng về nhà tìm ở bên dưới giường lấy ra một thanh hắc thương đen nhánh tỏa ra nồng nàn sát khi bởi nó đã lấy đi biết bao nhiêu máu của cả chục vạn phàm nhân khiến nó trở thành cực phẩm hung binh trốn phàm trần. Vốn dĩ nó đã được Lý Chính cất đi vào hơn hai mươi năm trước sau khi trả được mối thù phụ mẫu năm xưa. Hơn mười vạn quan lính Tẫn quốc bị hắn dùng một thương quét sạch tại bờ dãy nùi Trương Sơn khiến cho cả thiên hạ phải sợ hãi quốc chủ một quốc gặp hắn cũng muốn quỳ xuống bái lạy.
Trên thân thể bé Linh đã bị xâm hại một cách dã man chỉ lũ cầm thú mới có thể xuống tay được. Xương chậu, các xương chân và tay gần như bị bẻ gãy hoàn toàn, phần cổ liền bị va đập mạnh khiến giọng nói cô bé từ giờ sẽ luôn bị khàn đi. Nhưng điểm chí mạng nằm ở việc toàn bộ ngũ tạng và các mạch máu đều đã bị tán loạn có lẽ sẽ khiến cô bé chẳng mấy mà đi theo người mẹ của mình.
“AAAA mẹ ơi cứu con” “G·i·ế·t ta đi lũ khốn nạn các ngươi là lũ cầm thú đội lốt người chứ tiên nhân cái thá gì chứ” nhưng âm thanh kinh khủng liên tục đập vào tai của Lý Chính đang chạy đến gần đó. Sau đó là những tiếng gào khóc của hai mẹ con tiểu Linh.
Càng đến gần nhà Linh con tim hắn liền đập càng mạnh hơn, hai bên trán của hắn cũng đã chảy xuống vô số giọt mồ hôi điều mà dù có phải di chuyển trong khoảng cách xa hơn cũng ko thể xảy ra với hắn. Càng như vậy khiến nội tâm của hắn càng bất an và sát khí trong lòng cũng càng ngày càng dâng lên một cách kinh khủng.
Còn bởi vì sao phải sau đêm nay bởi vì đêm nay chính là tràng hạo kiếp của chúng tu sĩ trong thành. Ngay từ buổi chiều màn sáng kết giới đã trở nên rõ ràng hơn. Vì vậy gần như không một ai có thể tiếp tục ra hay vào nữa. Sau khi đưa Linh đến nhà của đại phu hắn rặn rò đôi lời rồi nhanh chóng di chuyển.
Chương 3: Nỗi đau tái diễn
Khi tiến vào căn nhà là cảnh tưởng kinh hoàng, năm tên đàn ông đang h·ành h·ạ Trần Tĩnh. Đôi mắt Lý Chính nhắm lại ngay lập tức nhưng đôi tay lại di chuyển thanh thương một cách linh hoạt t·ấn c·ông đến vị trí của tên vẫn đang làm nhục Trần Tĩnh. Mũi thương đâm thẳng đến não bộ của hắn chỉ trong tích tắc khiến tên này liền mất đi tính mạng.
“Thả ta ra ta sẽ tha ngươi tội c·hết”
Vạn dặm thê lương, Lý Võ Thánh”
Lúc này ngôi thành đã được bao phủ bởi một lớp kết giới màu trắng mỏng Lý Chính liền dùng toàn lực phi thẳng vào bên trong nơi mà ánh sáng vẫn còn phù phiếm. Sau khi thuận lợi tiến vào hắn liền đi thẳng đến nhà của tiểu Linh nhưng vẫn không quên cố gắng tránh né những ánh mắt quan sát của chúng tu sĩ trong thành.
Lý Chính dùng hắc thương liên tục xẻo từ trên người mỗi tên một lớp thịt cho đến khi chỉ còn lại bốn bộ khung xương và những chiếc đầu. Dù vậy bọn hắn vẫn đang sống nhờ việc Lý Chính tránh né các nơi có mạch máu và các cơ quan quan trọng.
“Lý gia giaaa... mau cứu mẫu thân huhuhu”
“Có lẽ đây chính là cơ hội để ta có thể bước lên con đường tu luyện của ta. Chỉ cần có thể bước đến cảnh giới cao nhất liền có thể chạm đến họ rồi”
Tại đỉnh núi cao nhất ngoại thành nơi mà có thể từ đây bao quát được toàn bộ khung cảnh thành Huyền Thiên,
“Chỉ cần có thể lấy được thứ mà những tên tu sĩ dưới kia đang tìm kiếm vậy ta liền có thể thành công rồi. Nếu có thể chắc chắn hơn về việc bọn hắn không thể sử dụng pháp lực vậy nơi đây liền là đây trở thành sân chơi của ta rồi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn tên cầm thú liên tục gào thét xin được tha mạng nhưng Lý Chính bỏ ngoài tai những lời đó mà đi lại chỗ Trần Tĩnh nhưng hiện tại cô góa phụ ấy đã tắc thở được một lúc lâu rồi vì vậy hắn liền thở dài rồi ra ngoài. Hắn đi đến chỗ bé Linh, bế cô bé lên rôi đưa vào một gian phòng khác đắp chăn cho cô bé rồi kiểm tra thân thể một lượt.
Sau đó Lý Chính quỳ xuống và thắp hương cho hai người rồi đi vào bên trong chăm xong bé Linh. Tình trạng hiện tại của cô bé liền đã vô cùng nguy kịch dù cho thần y hàng đầu của nhân gian cũng khó mà cứu nổi chứ chỉ dựa vào một thành trì nhỏ bé như Huyền Thiên thành này liền gần như vô duyên sống sót.
“Ta không biết các ngươi đến đây có mục đích tìm kiếm thứ gì những việc các ngươi gây ra cho tiểu Tĩnh và bé Linh đã khiến sinh mệnh của các ngươi đi đến điểm cuối rồi.”
Những giọt lệ vốn đã khô trên hốc mắt Lý Chính liên tục chảy ra không kiểm soát. Hắn xoay người lao thẳng vào căn phòng kia.
Lý Chính thấy vậy liền ôm theo t·hi t·hể của Trần Tĩnh đi đến cạnh bia một của phu quân nàng rồi chôn cất nàng ở ngay bên cạnh.
Ánh mắt của lũ “quỷ” đang sợ hãi đến tột cùng bởi chúng không hề nghĩ tại một thành trì phàm nhân như vậy liền phải chịu cảnh này.
“Tiểu Linh cố gắng lên nếu qua được đêm nay thì dù có đi khắp chân trời góc bể ta cũng sẽ cố tìm được người chữa trị được cho con”
“Bọn ta là đệ tử của Thái Hy tông đó”
Lý Chính thấy vậy liền chạy lại che cho cô bé bằng chiếc áo ngoài của mình rồi rút thanh thương ra đi theo hướng bé Linh chỉ trước khi ngất đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau màn t·ra t·ấn kinh khủng ấy não bộ bọn chúng đã t·ê l·iệt vì đau một cách kinh khủng, mắt kẻ nào cũng lồi hẳn ra như những con quái vật thật sự.
“Tên già khốn kh·iếp mau tha ta ra ngươi biết chúng ta là ai không hả?”
Đó là giọng của bé Linh đang thảm thiết kêu gào khóc lóc, đôi mắt như muốn rơi ra bởi có lẽ đã khóc quá nhiều. Thân thể cô bé từ trên xuống dưới ko còn mảnh vải che thân, bên dưới đó liền là cảnh tượng khiến ai thấy cũng phải kinh sợ.
Nói đến đây ánh mắt hắn đanh lại, không gian xung quanh bỗng ảm đạp đi, nhiệt độ cũng hạ xuống bởi thứ sát khí hắn tỏa ra.
“Tại đây ta xin được tạ lỗi với ngươi. Còn bé Linh nếu thật sự không thể qua khỏi đêm nay vậy thì ta liền giúp nó giảm đi nỗi đau kinh khủng đó rồi mang đến căn nhà kia của ta để trôn cất như ý nguyện của cô bé luôn muốn đến đó một lần.”
Khi đến được cánh cổng nhà Trần Tĩnh hắn liền đạp bay cánh cửa phi vào. Cảnh tượng trước mắt khiến lý chí hắn trở nên mơ hồ, sát tâm nổi lên như một cơn s·óng t·hần ập vào đất liền phá hủy mọi rào chắn đang cản lại nó.
“Đúng vậy, tên phàm nhân bần hèn đê tiện mau thả lão tử ra nếu còn muốn sống”
“Nhất chiến thành danh, bình thiên hạ
“Tiểu Tĩnh, hazz ta xin lỗi vì đã đến muộn là do ta chủ quan vậy nên đã khiến hai mẹ con ngươi xảy ra cớ sự này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là những câu nói mà bốn tên điên kia liên tục lải nhải để uy h·iếp Lý Chính nhưng đáp lại là cảnh tượng mà có lẽ dù xuống địa ngục hắn cũng ko thể nào quên được nỗi đau của nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng vậy là tiếng hét thất thanh của hai mẹ con lương thiện ấy. Từng âm thanh rơi vào tai Lý Chính như thể những con dao găm cứa vào trái tim già nua của hắn. Những bước chân của hắn càng trở nên nhanh hơn nhưng lại cũng nặng nề hơn gấp bội phần.
Đó là câu nói mà thế gian ngân nga lên khi nhắc đến Lý Chính, biểu tượng của thực lực tuyệt đối trong mắt của phàm nhân.
Tiếp đến hắn nói một câu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một ngày nọ khi đang luyện thương trong sân vườn hắn liền cảm nhận được một dự cảm không lành xuất phát từ trong Huyền Thiên thành. Thấy vậy, Lý Chính liền không hề do dự mà cuộn thanh thương bằng một túi vải rồi đeo lên vai phi thẳng đến Huyền Thiên thành.
Những tên khác thấy vậy liền vội vàng tỉnh táo cầm v·ũ k·hí lên và vây quanh hắn. Từ những thứ v·ũ k·hí và trang phục hắn liền đoán ra đây là năm tên tu sĩ kinh tởm. Tuy là tu sĩ nhưng bọn hắn hiện tại liền không thể sử dụng pháp lực do một vài nguyên nhân nào đó vì vậy liền đồng loạt lao lên tân côn Lý Chính.
Nhưng chỉ với bốn tên tu sĩ mất đi pháp lực chỉ trong vài giây ngắn ngủi liền bị Lý Chính xuyên thủng tứ chi ghim chặt thân thể vào cột nhà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.