Bất Quy Lai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Tiểu Linh
Cuộc sống này khiến hắn càng ngày càng cảm thấy được tư vị của cuộc sống hơn những năm tháng trước đây chỉ có hận thù và chém g·iết. Cảm giác ấy khiến một võ thánh như hắn cũng phải rung động và xao xuyến tâm cảnh của hắn gần như được lột xác. Một ngày đẹp trời ngồi trên vách đá hắn liền tiến vào một trạng thái kì lạ khi mà mọi giác quan trên cơ thể hắn biến mất nhưng tinh thần hắn lại như có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh dù có là những điều nhỏ nhất nhưng một lúc sau hắn liền rời khỏi trạng thái này mà th·iếp đi ngay trên đó.
Sau đó mỗi ngày hắn liền đến tiệm cơm của hai mẹ con để mua cơm, hai người cũng đặc biệt mỗi bữa đều dọn sẵn một bàn một ghế để chờ đợi hắn đến dùng bữa để trả ơn. Ban đầu hắn liền còn ngại ngùng về việc được chiêu đãi đặc biệt như vậy nhưng lâu dần liền đã thành thói quen về việc phía sau hắn có một cái đuôi chạy theo sau. Tuy Linh luôn muốn hắn đưa về nhà nhưng chưa bao giờ hắn đồng ý bởi nơi đó đã nhiễm những sát khi hắn tích tụ bao năm qua gửi gắm ở đó đối với một cô bé như Linh thì là nơi không bao giờ nên tới. Nhưng cô bé luôn giãy nảy lên vào mỗi cuối ngày khi hắn chuẩn bị quay về để được đưa đi theo dù chưa bao giờ được đồng ý.
"Lý gia gia không có lồng đèn để thả vậy thì liền cùng ta ước nguyện vào đây đi để có thể thực hiện ước nguyện của người" vừa nói Linh nhi vừa cầm lồng đèn nâng cao lên trước mặt ý muốn cho Lý Chính ước nguyện vào đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không ngoài dự đoán của Lý Chính, ngay ngày hôm sau khi đang đi vào thành hắn liền cảm nhận được những gương mặt và luồng khí tức kì lạ phát ra trên người bọn họ. Sau nhiều ngày tìm hiểu hắn liền có thể xác định được đây là những tu sĩ trong truyền thuyết. Nhưng kì lạ thay họ lại không thể sử dụng pháp lực mà lại sinh hoạt như người thường bên trong thành dù có hành động xấu cũng chỉ là làm một vài chuyện dơ bẩn ở ngoại thành hẻo lánh.
Mùng một tháng riêng tại Huyền Thiên thành nhân dân đều sẽ kéo nhau tiến đến bờ sông Hồng chảy xuyên qua giữa tòa thành để cùng nhau vui chơi tụ tập thả lồng đèn ước nguyện. Họ tin giằng khi đứng trên cây cầu Bất Quy Lai bắc ngang qua con sông này mà thả xuống những lồng đèn hoa đăng và câu nguyện thì những nguyện ước này sẽ được thực hiện. Nhưng nếu mang theo điều nguyện ước đi thẳng qua bên kia cầu thì sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Thấy vậy Lý Chính liền cười xòa mà đẩy lồng đèn trở lại nói rằng:
"Linh nhi ngoan nào mẹ ngươi giao ngươi cho ta trông chừng giúp cô ấy đi bán hàng nếu lỡ đi qua đó rồi xảy ra cớ sự gì vậy thì ta liền biết ăn nói thế nào với tiểu Tĩnh đây"
Chương 2: Tiểu Linh
Nghe được vậy Lý Chính liền xuôi lòng rồi bế Linh nhi lên ngực, sau đó liền dùng khinh công nhảy vụt đến bên dưới cây cầu đông đúc người qua lại nhưng lại chẳng một ai chú ý tới đột nhiên xuất hiện một già một trẻ đang đi lên trên cầu để thả lồng đèn ước nguyện. Tiểu Linh nhi vốn đang định thả lồng đèn xuống sau khi đã ước nguyện liền dừng lại quay ngoắt qua nhìn Lý Chính khiến hắn giật mình hỏi (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sao vậy tiểu cô nương, sao còn chưa thả xuống nhanh nhanh đi để còn về trước khi Tĩnh cô nương trở lại chứ"
"Lý gia gia, Lý gia giaa. Ta cũng muốn được đi thả lồng đèn. Gia gia đưa ta đi qua đó có được hay không Linh nhi hứa sẽ không chạy loạn và nghe lời Lý gia gia". Lão nhân đó chính là Lý Chính đang ngắm cảnh đẹp nhân gian và thưởng thức tư vị náo nhiệt này
Nghe vậy khóe mắt của hắn liền lộ lên một thứ cảm giác là lạ. Đó là tình cảm, sự quan tâm thứ mà đã mấy chục năm nay hắn không bao giờ có được từ ngày vợ hắn ra đi. Nhưng ở đây thứ tình cảm này lại khác hoàn toàn chuyện nam nữ mà là tình cảm của hai ông cháu với nhau
Vậy nên tối hôm nay là mùng một tại cây cầu ấy liền có rất đông ngươi tụ tập để thả xuống những lồng đèn ước nguyện. Từ xa xa một ông lão đứng trên tầng lầu liền ngắm nhìn và ôm chọn khung cảnh ấy vào đôi mắt đã già nua mang theo sự thê lương của thời gian tàn phá. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt ấy lại là một điểm tình cảm cao quý và đẹp đẽ nhất của thế gian.
"Được. Vậy Lý gia gia liền cùng ta thả đèn đi" Nói xong cả hai nhẹ nhàng thả chiếc đèn xuống dòng nước chảy đưa đèn lồng chạy đi xa xa hơn.
Khi tỉnh lại trời cũng đã tối, hắn liền vội vàng tiến thẳng vào thành đi đến căn nhà nhỏ của hai mẹ con. Thấy họ vẫn đang an toàn liền muốn rời đi nhưng khi nhìn lại liền thấy Linh đang ngồi trên chiếc bàn quen thuộc thường ngày hắn ăn cơm mà đợi hắn vậy nên hắn liền tiến vào chào hỏi rồi ngối xuống ăn một bát cơm nguội rồi đứng dậy quay về. Sau ngày hôm đó mọi chuyện lại quay về như quỹ đạo của nó còn Lý Chính hiện tại mọi giác quan của hắn như được thăng hoa một cách kinh khủng vượt xa giới hạn của thường nhân. Chỉ là hắn không biết đó là một loại đốn ngộ mà biết bao tu sĩ ham muốn để có thể có được.
"Nhưng nhưng mà" lắp bắp một hồi Linh nhi liền nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mẹ ta nói dù năm nay chưa thể thực hiện được nhưng sau này biết đâu lại có thể nhưng nếu ôm theo ước nguyện đó mà đi qua cầu liền sẽ không bao giờ thành hiện thực nữa. Vì vậy Lý gia gia chiếc lồng đèn này của ta lớn như vậy chứa thêm một điều ước của người có sao đâu chứ"
Sau khi cả hai thả đèn, Lý Chính liền bế cô bé rồi lặng yên rời khỏi đoàn người trên cây cầu trở về lâu các vừa rồi. Cũng vừa kịp lúc mẹ của bé Linh quay lại.
"Cảm ơn tiểu Linh nhi nhưng không phải mỗi cái chỉ mang theo một ước nguyện thôi sao. Mà lại ta đã làm chuyện này nhiều rồi nhưng đâu thể thành công cơ chứ" Câu nói phía sau của hắn nhỏ tiếng vô cùng để không bị ai nghe thấy nhưng Linh Nhi liền quyết tâm đưa cho hắn để cả hai cùng nguyện ước
Cứ như vậy cho đến một vài tháng sau đó. Khi đang đưa Linh nhi đi dạo ngắm sao đêm họ liền thấy cảnh một viên sao băng rơi xuống nơi cây cầu Bất Quy Lai, tiểu Linh liền đòi được hắn đưa đến đó xem nhưng khi đến nơi liền không thấy tăm hơn viên thiên thạch đâu thậm chí liền một dấu hiệu gì cũng không hề có. Mang theo nhiều sự nghi ngờ hắn liền dẫn cô bé rời đi không quay đầu lại.
Mang theo nhiều điều nghi ngờ trong lòng hắn liền giả dạng thành nhiều thân phận khác nhau như lão ăn mày,tiểu nhị,... để tiếp cận và tìm kiếm thông tin.
"Nhưng với võ công của người thì ta còn có thể xảy ra chuyện gì chứ có phải không. Lý gia gia cho ta qua đó một lúc thôi mà" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tiểu Linh vậy thì hai ta cùng ước nguyện ha" Đôi mắt của Lý Chính nhắm chặt lại nội tâm nghĩ về hình ảnh của cha mẹ và nương tử hắn, nghĩ đến đó mắt hắn liền đỏ ửng lên. Dưới việc cảm xúc dâng trào tâm cảnh của hắn liền như được thăng hoa vô số kiến thức võ đạo liền như trở nên thông suốt hơn giúp lý giải về võ học của hắn trở nên cao thâm hơn trước nhiều lần.
Cô bé tên đầy đủ là Diệp Linh con của một góa phụ bán cơm taị một góc nhỏ Huyền Thiên thành. Chồng cô ta bị lũ giặc phỉ g·iết hại khi đang trên đường lên kinh thi thố. Trong một lần khi đi dạo trên phố hắn liền gặp cảnh hai mẹ con bị lũ ác bá bắt nạt liền ra tay cứu giúp sau đó liền trở nên thân thiết nhờ sự hoạt bát của bé Linh và sự tốt bụng của mẹ cô Trần Tĩnh.
Đứng bên cạnh ông lão là một cô bé nhỏ nhắn lanh lợi và vô cùng khả ái dễ thương đang cầm chiếc lồng đèn với mong muốn được mang đi thả nhưng vẫn đang phải đứng nhìn từ xa. Đôi tay nhỏ nhắn của cô bé liên tục lay ống tay áo của lão nhân và nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe được những lời như vậy nhưng Lý Chính vẫn im lặng mà ngắm nhìn một lúc lâu. Sau đó hắn liền cúi xuống nói với cô bé rằng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.