Bất Quy Lai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Cuộc sống của một Võ Thánh trốn phàm trần
"Mong được võ thánh chỉ giáo" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Về nhà thôi"
"tại hạ Lý Chính một võ tu lang thang không đáng nhắc tới hai chữ quý danh. Không biết tiểu thư có chuyện gì muốn nói". Lời vừa dứt trái tim Lý Chính co thắt lại rồi đập thình thịch vì ngại ngùng.
Sau đó Lưu tiểu thư liền đưa Lý Chính vào phủ đệ của mình. Sau một thời gian tiếp xúc cả hai liền có tình cảm với nhau, càng ngày càng sâu đậm hơn trước. Nhưng vì khoảng cách thân phận mà họ không thể đến được với nhau. Lý Chính cùng Lưu Diệu Anh liền quyết định trốn đi khỏi nơi đây nhưng lại b·ị t·ruy s·át đến cuối cùng hắn liền phản sát lại toàn bộ võ công cũng mạnh hơn trước rồi cả hai trở về quê nhà hắn ẩn cư với nhau một thời gian. Mọi chuyện vốn đang êm đẹp thì Lưu Diệu Anh lại mắc phải căn bệnh kinh khủng khiến cô chỉ còn sống được thêm vài năm.
Những truyền kỳ về lão ngày càng được thế nhân ưa thích và đồng thời tại thời điểm này hắn liền mai danh ẩn tích với cuộc sống tách biệt với giới võ lâm. Chính bởi vì sự m·ất t·ích đột ngột ấy đã trở thành một đề tài nóng bỏng của cả thiên hạ. Khi nó lan đến thành trì gần chỗ hắn ẩn cư liền đã là một tuần sau khi hắn rời khỏi nhân gian.
Trong khoảng thời gian ấy Lý Chính đưa cô đi khắp mọi nơi để tìm kiếm cách chữa trị nhưng không thể nào tìm nổi. Đến khi Lý Chính nghe được rằng nếu trở thành tu sĩ có được tiên đan diệu dược liền có thể chữa khỏi cho vợ mình hắn liền điên cuồng truy tìm nó. Bất cứ kẻ nào trên giang hồ biết về chuyện của giới tu chân hắn đều g·iết tới hỏi thăm chỉ mong có thể tìm được một con đường sáng.
"Lý công tử võ công cao cường như vậy không biết có thể đến nhà dạy võ cho ta một thời gian có được hay không ta sẽ trả lương đầy đủ cho công tử cơm ngày ba bữa không cần công tử phải lo toan"
Tại nơi đây hắn liền nhận ra những năm nay chém g·iết đã khiến cho hắn trở nên hung tàn hơn bởi vậy khoảng thời gian này hắn liền vừa kết hợp những công việc thường ngày của nông dân như trồng rau nuôi cá để có thể lắng đọng lại tâm tình của bản thân. Đồng thời cũng là để có thể chải chuất lại toàn bộ các võ công của hắn học từ trước đến nay.
Đồng thời chín vị còn lại cũng hô lên "mong được võ thánh chỉ giáo" rồi lập tức nhấc v·ũ k·hí lên xông đến áp sát lão nhân. Thấy vậy lão đầu được xưng là Lý Võ Thánh liền thủ thế nói to: "Không dám"
Đến cuối cùng vẫn là không thể tránh khỏi mệnh trời Lưu Diệu Anh mất Lý Chính cũng mất đi lý trí liền sa đọa vào rượu chè để rồi bị kẻ thù năm xưa t·ruy s·át liên tục trong một năm trời. Khi đó hắn liền quyết tâm có thể trở thành kẻ mạnh nhất thế gian để có thể khởi tử hoàn sinh cho những người thân yêu của mình. Hắn ngửa đầu lên trời cao trong cơn bão lớn hét lên:
Năm mười tuổi, cha mẹ hắn c·hết trong một lần ra ngoài tìm kiếm thức ăn và bị những tên giặc Tẫn quốc g·iết hại. Không những vậy bọn chúng còn t·ấn c·ông thẳng vào làng g·iết sạch toàn bộ những kẻ dám chống đối không phục tùng mệnh lệnh của chúng. Chỉ trong năm ngày chúng ở đó ngôi làng của Lý Chính như trải qua mười tám tầng địa ngục khi mà những điều kinh dị khó có thể nói lên lời bọn chúng đều làm một cách không ghê tay như thể trời sinh bọn chúng liền đã là ác quỷ vậy. Sau những năm tháng đó Lý Chính vì muốn báo thù liền đã chuyên tâm luyện võ rồi nhận ra tài năng thiên bẩm của mình.
"Trời muốn thân nhân của ta rời xa ta vậy ta liền nghịch thiên phạt trời, kẻ nào cản đường ta đều phải c·hết. Phía trước của ta là con đường độc đạo nhưng sau lưng ta là thân nhân bằng hữu ủng hộ ta. Ta sẽ đi đến khi nào phía trước mất đi sự tăm tối mà mở ra chính con đường đưa ta gặp lại thân nhân của mình. Lưu Diệu Anh nàng hãy đợi ta"
Khi đứng trước một phiến đá lớn cạnh thác nước kia Lý Chính liền dùng lực khắc lên đó một chữ Tâm với mong muốn được thế nhân hiểu được nỗi sầu của bản thân. Ai ai cũng nghĩ cuộc sống của một Võ Thánh thực lực vô song như hắn liền có thể sung sướng vô âu vô lo. Nhưng trên đời ai cũng có nỗi khổ tâm của riêng họ chỉ là họ có thể nói ra hay không mà thôi. Ánh trăng dường như hiểu được mà chiếu sáng lên chữ Tâm ấy như đang muốn an ủi phần nào tấm lòng đã rét lạnh của Lý Chính.
Mật ngọt lại lần nữa chảy vào tai Lý Chính bởi lời tiếp theo của Lưu tiểu thư
Mùi máu tanh nồng bốc lên khiến cho tất cả đều hoảng sợ muốn quay đầu chạy đi bởi trong thâm tâm bọn hắn lúc này liền đã vô cùng sợ hãi trước sức mạnh vô cùng phi lý của lão nhân. Khi mà trên người lão lại không hề dính bất cứ v·ết t·hương nào cho dù là vết bẩn. Thấy vậy bọn hắn cũng liền hiểu được vị Lý Võ Thánh này trên thiên hạ đã là vô địch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau một hồi cảm thán hắn liền đứng lên đi dạo một vòng quanh thác nước gần đó. Mỗi bước đi đều mang đến vô vàn tâm sự dường như những nỗi tâm tình này đã lan tỏa đến cả vạn vật xung quanh khiến mọi thứ vốn được nhật nguyệt chiếu sáng lại trở nên ảm đạm thê lương.
Thấy Lý Chính đơ người đứng nhìn mình một lúc Lưu Diệu Anh liền cười rồi nhắc nhẹ "công tử" một câu nói đó thôi đã chính thức khiến con tim vốn đã nguội lạnh từ mười mấy năm trước liền rung động vô cùng lớn. Biết rằng bản thân vừa rồi đã thất lễ Lý Chính liền cúi người xin lỗi và đáp:
Trên đỉnh của một ngọn núi lớn tụ tập mười vị cường giả mạnh nhất võ lâm đương thời chính đạo có ma đạo có. Tuy không cùng một đạo nhưng bọn họ lại đang đồng tâm hiệp lực với nhau chỉ để đánh bại một người. Đứng tách biệt hẳn với thế nhân là một thân ảnh của một lão nhân gầy yếu nhưng trên cơ thể lão lại tỏa ra một sự uy nghiêm của cường giả vô địch. Trong ánh mắt lão hiện lên là ánh mắt của một vị thánh nhân nhìn xuống chúng sinh, coi chúng sinh là bình đẳng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 1: Cuộc sống của một Võ Thánh trốn phàm trần
Một trong mười vị cao thủ có danh xưng Cuồng Đao Ma Nhân hét lên một tiếng: "Lý Võ Thánh ngưỡng mộ đã lâu chỉ tiếc hiện tại mới có dịp diện kiến. Quả thực so với lời đồn người còn mạnh mẽ hơn nhiều" Sau đó liền nhấc thanh đao dài gần hai mét của mình phi thẳng đến chỗ lão đầu kia
"Không không ý ta không phải như vậy" Lý Chính đỏ mặt ngại ngùng đáp "Vậy ta liền đồng ý dạy tiểu thư một thời gian vậy" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưu Diệu Anh đùa lại một câu
Phía sau chính là một truyền kỳ về một vị võ thánh dùng thực lực của bản thân diệt sạch hơn mười gia tộc võ đạo và diệt hơn mười vạn quân Tẫn quốc t·ấn c·ông vào Đại Việt năm xưa.
Thấy vậy hắn cũng liền ngẩn ngơ tiếp tục ngắm trăng, ngắm bầu trời ban đêm với những vì sao lấp lánh theo sau là những ngọn gió mát thổi từ từ qua mái tóc dài và bộ râu dài của lão. Một lúc sau khi đã muộn Lý Chính đứng dậy:
Nhờ câu nói đó đã thay đổi cuộc đời phiêu bạt lông bông của Lý Chính suốt bao năm qua. Hắn nghe xong liền giật mình rồi đơ người vì không ngờ lại được mời đến dạy võ lắp bắp đáp lại "thật thật sao Lưu tiểu thư không lừa ta đấy chứ" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay lập tức những tiếng v·a c·hạm kim loại vang lên cùng tiếng máu chảy tuôn ra. Khi mười vị kia nhìn lại liền phát hiện vũ khi trên tay đã gãy nát còn trên cơ thể liền đã thấm đẫm v·ết t·hương chẳng biết đã có từ bao giờ. Nó quỷ dị đến mức kẻ được gọi là Thiên Thủ Vô Cương với sức mạnh hai cánh tay là vô song với lực phòng ngự kinh khủng cũng đã bị vô số v·ết t·hương chằng chịt bủa vây hai cánh tay.
Lưu Diệu Anh khẽ cười rồi nói, những lời đó như mật ngọt rót vào tai Lý Chính khiến hắn giật mình quay lại. Liền nhìn thấy một tuyệt sắc giai nhân đứng trước mặt mình. Làn da trắng như tuyết, mắt phượng mày ngài, vẻ đẹp của nàng khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn có thể nói tuyệt sắc nhân gian.
"nếu ngài nghĩ đó là trò đùa vậy liền thôi đi"
"Công tử võ thuật cao siêu không biết quý danh là gì?"
Năm hắn hai mươi tuổi, võ công đã có chút thành tựu Lý Chính liền đi ra khỏi thôn làng để có thể học hỏi nhiều hơn nữa rồi trở thành cao thủ tuyệt thế báo mối thù năm xưa.
Một vài năm sau, tại một tòa thành lớn hắn gặp gỡ một vị tiểu thư của một gia tộc lớn. Lúc này Lý Chính mới chỉ hai mươi tư tuổi thực lực yếu kém chân ướt chân ráo tiến vào nơi phồn hoa phố thị. Một lần bị các tên gian thương lừa gạt ngay giữa phố vì vậy nổ ra xung đột lợi ích mà lao vào đánh nhau với lũ hộ vệ của chúng. Bởi là thiên tài võ đạo nên chỉ vài chiêu liền đã mạnh mẽ xử đẹp hơn mười tên hộ vệ giành lại tiền của. Trùng hợp thay cảnh này đã lọt vào ánh mắt của Lưu Diệu Anh khiến cô trở nên vô cùng hứng thú với hắn liền tiến tới bắt chuyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.