Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90
“Linh kiện trong xưởng đều là ba đích thân giám sát từng lô một, sao lại xảy ra vấn đề được?” Dung Vọng Thiên thì thầm, “Chắc chắn là còn có nguyên nhân khác…”
“Ông ta vẫn thế đấy.” Hải lão gia nhẹ giọng “Chúng tôi vừa mới nhắc tới, nói Dung tổng có một cô con gái rất ưu tú, khác hẳn với cái thằng cháu không nên thân nhà tôi.”
Dung Nhược Dao mím môi, nói:
“Dung tổng… chẳng phải còn một cô con gái tên là Dung Ngộ nữa sao?”
Dung Nhược Dao luôn ngoan ngoãn đi bên cạnh ông ta, dựa vào hình tượng ngọt ngào dịu dàng mà giành được thiện cảm của không ít quý phu nhân.
Sắc mặt ông hoàn toàn trầm xuống:
“Lần sau… không, ngày mai, tôi sẽ đích thân đưa Dung Ngộ đến xin lỗi ngài. Ngài muốn đánh hay mắng, đều tùy ngài…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cha Hồng vội vàng niềm nở bước lên bắt chuyện.
Dư Thanh Bách… con trai của Dư Thuận.
“Hải tổng.” Dung Nhược Dao vội vàng lên tiếng
Ông hừ một tiếng rồi bước đi.
Cũng chẳng nhắc nhở cho ông một câu.
Thiên tài mà, vốn dĩ nên khinh thường mấy thứ quy củ tầm thường.
“Hải tổng!” Dung Vọng Thiên bước đến trước mặt lão gia “Cả buổi không thấy ngài, còn tưởng ngài không đến.”
Ông ta dĩ nhiên biết Kỷ lão gia, từng có may mắn gặp qua trong một bữa tiệc, nhưng chưa từng trò chuyện.
Dung Vọng Thiên c.h.ế.t trân tại chỗ.
Dung Nhược Dao đứng c.h.ế.t trân, vô cùng lúng túng.
Hay là vì vừa rồi mình chào hỏi Hải lão gia trước, chưa kịp chào ông ta, nên ông ta giận?
“Không lẽ lần này… nó lại đắc tội Hải lão gia?”
Ông liếc sang Kỷ lão gia một cái.
Trong lòng cô ta như có lửa đốt, không ngừng suy nghĩ: “Giờ Dung Ngộ đang ở đâu, đi với ai, lại quen thêm những người nào nữa…?”
Ông ta lạnh giọng hỏi:
Dung Vọng Thiên rối như tơ vò:
“Hải tổng đã nói như vậy, chứng tỏ sản phẩm của chúng ta đúng là có vấn đề.”
Hải lão gia nhìn Dung Nhược Dao một cái, nhíu mày:
Dung Vọng Thiên chỉ vừa đi một vòng đã thu về hơn chục tấm danh thiếp, thu hoạch không nhỏ.
“Dự án hợp tác giai đoạn một giữa Dung thị và Hải thị, luôn cảm thấy vẫn còn chỗ chưa ổn. Giai đoạn hai của hợp đồng, tạm thời… không ký nữa.”
Nếu được Hải tổng nhìn trúng và nâng đỡ, cô ta có thể đứng vững trong giới danh viện hào môn.
Vừa bước xuống bậc thềm, đã có hai người chạy tới đón.
À đúng rồi, tối nay Dung Ngộ cũng đến dự tiệc.
Dung Vọng Thiên vẻ mặt ngơ ngác.
Ông ta nhớ đến lần trước, dẫn Dung Ngộ tới một buổi tiệc, giữa sảnh tiệc đông người, con bé dám gọi thẳng tên Kỷ lão gia, khiến Tổng giám đốc Kỷ Chỉ Uyên mặt đen như đáy nồi.
Cô con gái lớn này, đúng là khiến người ta không thể bớt lo nổi.
Chẳng lẽ… nói sai gì rồi?
Cha Hồng vội vàng nói:
“Dung tổng, ngài có thể giúp nói với Giám đốc Trịnh bên Tập đoàn Kỷ thị một tiếng không? Nói rằng Dung Ngộ và nhà họ Hồng chúng tôi là người nhà, bảo Giám đốc Trịnh đừng hủy bỏ hợp tác với siêu thị của chúng tôi được không…?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai cha con, khi rời khỏi sảnh tiệc, sắc mặt đều u ám.
Cha Hồng chạy ngược chạy xuôi, hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng biết được Dung tổng có đến dự tiệc nhà họ Đường, nên đã đợi ngoài sảnh hơn hai tiếng, rốt cuộc cũng chờ được người ra.
Nụ cười bên môi Dung Vọng Thiên lập tức đông cứng lại.
Chương 90
Dung Nhược Dao ngẩng đầu:
Mặc dù lần đầu gặp mặt, con bé đó đúng là có hơi xốc nổi khi gọi thẳng tên ông, hơi vô lễ thật…
Cô ta nở nụ cười dịu dàng, đi theo sau lưng Dung Vọng Thiên tiến về phía đó.
“Dao Dao, con đi với ba thêm lần nữa, qua trò chuyện với Hải tổng xem sao…”
Hải tổng… lại nói về mình?
Dung Vọng Thiên lập tức nhíu mày.
“Có chuyện gì?”
“Cháu có thể hỏi một chút, rốt cuộc thì Dung thị chúng cháu thiếu sót ở điểm nào? Mong ngài chỉ rõ, ba cháu nhất định sẽ khắc phục.”
“Hải tổng, Dung Ngộ là con gái lớn của tôi.” Dung Vọng Thiên gượng gạo giải thích “Tôi và mẹ nó ly hôn từ sớm, con bé lớn lên ở quê với mẹ, từ nhỏ không được dạy dỗ đàng hoàng, không biết lễ nghi, khó mà ra mặt được. Nếu nó có chỗ nào thất lễ với ngài, xin ngài rộng lượng bỏ qua, đừng chấp nhặt với một đứa con nít. Về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó cho nghiêm.”
Chỉ mới phê bình Dung Ngộ thôi mà.
Sảnh tiệc của nhà họ Đường, toàn là những nhân vật quyền quý trong giới hào môn.
Bỗng nhiên, ông dường như hiểu ra… vì sao ông bạn già lại yêu quý Dung Ngộ đến vậy, mà chưa từng hợp tác với tập đoàn Dung thị.
“Trước nay Dung thị chỉ hợp tác với doanh nghiệp vừa và nhỏ, đây là lần đầu tiên hợp tác với một tập đoàn lớn, mà tập đoàn lớn thì đòi hỏi chất lượng nghiêm ngặt hơn… Chỉ có thể nói, nền tảng của Dung thị vẫn quá thấp, dù có cơ hội tốt như vậy, cũng không giữ nổi.”
Sau tiệc đầy tháng hôm qua, cha Hồng đã bị giám đốc Trịnh bên phía Tập đoàn Kỷ thị chặn liên lạc.
Thiên tài như thế, mà trong mắt cha ruột… lại là “không đủ tư cách ra mặt”?
Ông ta chỉ là muốn tới chào hỏi Hải tổng một tiếng, nhân cơ hội thắt chặt thêm quan hệ, sao lại tự dưng bị hủy hợp tác giai đoạn hai?
Thì ra đây chính là người đàn ông là cha ruột của mẹ mình.
Đây là người nhà họ Dư?
Dung Nhược Dao mừng rỡ vô cùng.
Hồng Hà liền chen vào nói:
Thấy Kỷ lão gia tặng ông nguyên một cái lườm trắng mắt.
Kỷ lão gia liếc nhìn Dung Vọng Thiên một cái.
Chẳng phải Hải tổng rất thích cô ta sao?
Cô ta đảo mắt khắp sảnh hết vòng này đến vòng khác, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Dung Ngộ đâu.
Chẳng lẽ mình đắc tội với ông ta sao?
Từng lời từng lời đều khen cô ta ưu tú, thậm chí vì cô ta mà đồng ý hợp tác với Dung thị.
Hải tổng… sao lại biết tên Dung Ngộ?
Tại sao lại thành ra như vậy…?
Phê bình Dung Ngộ không phải là hợp ý Hải tổng lắm sao?
Chẳng phải chỉ nói vài câu về Dung Ngộ thôi sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dung Ngộ cũng thật là… lúc tôi và Thanh Bách kết hôn, sao lại không mời Dung tổng tới uống ly rượu mừng chứ.”
Loại người như vậy, đúng là không xứng làm cha.
Nhà họ Hải là một trong Tứ đại thế gia của Hải Thành, là hào môn thế tộc huy hoàng, là tồn tại mà Dung Nhược Dao chỉ có thể ngưỡng vọng.
Đó là vợ và cha vợ của Dư Thanh Bách.
Nhìn thấy sắc mặt Hải lão gia trở nên khó coi, trong lòng Dung Vọng Thiên không khỏi hoảng hốt:
“Dung tổng!”
Rất rõ ràng: Giám đốc Trịnh là vì nhà họ Dung mà ngừng hợp tác với siêu thị nhà ông ta.
Tại sao lại nhìn cô ta bằng ánh mắt như thể… cực kỳ chán ghét?
Hải tổng chỉ liếc cô ta một cái, rồi nhấc chân bỏ đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời khen dành cho Dung Ngộ vừa đến miệng Hải lão gia, lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.
“Đây là con gái tôi, Dao Dao.” Dung Vọng Thiên cười nói “Dao Dao từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến người làm cha như tôi vô cùng yên tâm. Được ngài khen ngợi, chắc kiếp trước nó tích được đức lắm.”
“Dao Dao, Hải tổng ra rồi.” Dung Vọng Thiên cầm lên một ly champagne “Nhà họ Dung chúng ta có thể trèo lên được vị trí hôm nay là nhờ dựa vào nhà họ Hải. Con đi với ba, qua chào hỏi Hải tổng một tiếng.”
“Đủ rồi.” Hải lão gia lạnh giọng “Dung tổng đối xử với con ruột cũng quá khắt khe rồi đấy.”
Nhưng nghĩ lại, dường như… Dung Ngộ vốn nên gọi ông như vậy. Không có gì là sai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.