Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91
Với tư cách học trò, anh quả thật… hơi bất lực.
“Xem ra Giáo sư Lâm ngưỡng mộ không khí sôi động bên phía chúng tôi lắm. Cũng đúng thôi, Viện sĩ Vân chỉ nhận có hai học trò, một thì phải ngồi xe lăn, một thì vẫn còn học cấp ba, bên ấy vắng hoe, làm nghiên cứu chắc cũng chẳng có ai giúp, có cần tôi sắp xếp vài sư đệ qua hỗ trợ không?”
“Trạm vũ trụ Hoa Hạ bị ảnh hưởng bởi từ trường của vệ tinh nước Đăng Tháp, bất ngờ gặp sai lệch quỹ đạo, xuất hiện hiện tượng lệch nhẹ không thể dự đoán được, hơn nữa độ lệch đang tăng lên theo cấp số nhân. Nếu không xử lý kịp thời, sẽ đúng như ý nguyện của nước Đăng Tháp — trạm vũ trụ Hoa Hạ sẽ rơi vào không gian sâu…”
“Hừ!” Hồng Hà cười lạnh “Con đã điều tra rõ rồi. Dung Ngộ về nhà họ Dung sau này thì chẳng được coi trọng gì cả, nghe nói còn bị đuổi ra ngoài, phải ở ký túc xá cơ mà. Một đứa con gái không được cưng chiều như vậy, sao có thể có bản lĩnh khiến Giám đốc Trịnh đổi ý được chứ?”
“Chẳng lẽ… thật sự không liên quan đến nhà họ Dung?”
Viện sĩ Vân lườm ông một cái.
Cha Hồng vội đuổi theo:
Nhưng nó là học trò của người khác, không phải sư muội hắn, không có tư cách sai bảo, chứ không thì hắn đã mắng từ lâu.
“Đừng hiểu nhầm, tôi không có ý nói Viện sĩ Mẫn không bằng cô giáo tôi đâu.”
Ông im bặt.
“Giáo sư Lâm, Giáo sư Lý… mọi người đứng đây nói chuyện gì thế?” Tiến sĩ Vương Hiểu Lệ bước ra “Mọi bộ phận gần như đã đến đủ, rất cần sự phối hợp của các anh.”
Cô chợt phát hiện mình… mù mặt.
Dung Ngộ bắt xe tới thẳng Viện Hàng không Vũ trụ số 4.
Chỉ có lãnh đạo cấp cao, viện sĩ, giáo sư, và chuyên gia mới được ngồi vào bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gặp cùng lúc nhiều người như vậy, từng cặp mắt, từng cái mũi, cái miệng, thêm mấy chục cái danh xưng… đúng là khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
“Phần này là do Lâm Nhượng phụ trách tính toán. Lâm Nhượng, em kiểm tra lại toàn bộ quá trình xem có bước nào tính sai không.”
“Để tôi xem.”
“Radar mặt đất cho thấy thông số quỹ đạo đang d.a.o động hỗn loạn…”
Giáo sư Lý còn đang nghĩ, “Con bé này thật không biết điều, bận rộn thế này, không biết đi rót nước cho mọi người.”
“Tiểu sư muội, đây đều là học trò của Viện sĩ Mẫn. Vị này là Giáo sư Lý, đây là Giáo sư Vương, mấy vị bên kia là tiến sĩ, còn đám bên kia là nghiên cứu siinh…”
“Dung Ngộ chỉ là học sinh cấp ba, làm gì có năng lực như vậy.” Dung Vọng Thiên bóp trán, nói “Tôi không quen Giám đốc Trịnh nào cả. Con gái tôi lại càng không thể quen được. Chắc chắn là bên siêu thị các người có chỗ nào không đạt yêu cầu, nên phía bên kia mới hủy hợp tác.”
“Tức giận thì không giải quyết được gì cả.” Viện sĩ Vân mở lời “Thời gian không còn nhiều. Chúng ta thiết lập lại tham số hỗn loạn, hiệu chỉnh lại phương trình. Lâm Nhượng, các em sinh viên tiếp tục mô phỏng, mỗi bước đều phải có ba người cùng lúc kiểm toán, tuyệt đối không để xảy ra sai sót nhỏ nào…”
Dung Ngộ: ”…”
“Rốt cuộc là sai ở đâu?”
“Không đúng… rất không đúng…” Viện sĩ Vân nhíu mày “Tại sao sai số lại càng ngày càng lớn?”
“Dung tổng đúng là biết đùa.” Cha Hồng cười gượng “Nếu ngài không quen Giám đốc Trịnh, thì sao Giám đốc Trịnh lại vì Dung Ngộ mà giận dỗi, hủy bỏ hợp tác với siêu thị Hồng Vận nhà tôi chứ… Chuyện hôm đó, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu tôi biết sớm Dung Ngộ là con gái của ngài, thì đã sớm coi như thượng khách, tuyệt đối không để chuyện đi xa như vậy. Mong Dung tổng đại lượng, giúp chúng tôi một tay…”
Ông ta không muốn dây dưa thêm nữa, kéo Dung Nhược Dao rời đi.
“Hệ thống kiểm soát tư thế báo lỗi liên tục, nhưng kiểm tra phần cứng thì lại bình thường…”
“Phải dùng mô hình tuyến tính để hiệu chỉnh lại quỹ đạo…”
Tất cả những người liên quan đến dự án từ nhiều ngành nghề khác nhau đều lần lượt ngồi xuống quanh chiếc bàn tròn lớn.
Lâm Nhượng vẻ mặt nặng nề, trầm giọng nói:
Cha Hồng nghĩ lại thấy cũng đúng.
Dù gì, Lâm Nhượng mà nổi điên thì đúng là… biết cắn người thật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương trình hỗn loạn vừa dựng lại không những không giải quyết được vấn đề d.a.o động, mà ngược lại còn khiến thời điểm trạm rơi xảy ra sớm hơn…
Lúc này, hai người gác lại bất đồng, cùng nhau bắt đầu dựng phương trình.
Giáo sư Lý khóe miệng giật giật, nụ cười gượng gạo:
Cô dẫn mọi người vào khu vực lõi trung tâm.
Sắc mặt Giáo sư Lý lập tức xanh lét.
Với thân phận một học sinh trung học, Dung Ngộ rõ ràng là người có “thân phận thấp” nhất ở đây.
Lâm Nhượng vẻ mặt nghiêm trọng:
“Cảm ơn Giáo sư Lý đã có lòng.” Ánh mắt Dung Ngộ sáng trong, bình thản nói “Nhưng nếu Viện sĩ Mẫn đã có nhiều học trò hỗ trợ đến vậy, thì vì sao thành quả nghiên cứu vẫn chưa vượt được thầy tôi là bao nhiêu?”
Dung Nhược Dao không dám tin, mở miệng:
Sắc mặt đám người đứng sau lưng Giáo sư Lý, xanh còn hơn tàu lá chuối.
Dung Ngộ từ đầu tới cuối vẫn giữ một sự tồn tại cực kỳ mờ nhạt, lúc này mới ngẩng đầu lên.
“Ông nói… một giám đốc của Tập đoàn Kỷ thị vì Dung Ngộ mà hủy bỏ hợp tác với siêu thị nhà các người?”
Viện sĩ Vân cau mày chặt hơn:
Chính ông ta còn cả đống chuyện phải lo, đâu có rảnh hơi đi giúp đỡ cái nhà họ Dư kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế mà giờ, khi hai vị viện sĩ đang họp bàn, cô gái này lại dám mở miệng chen ngang…
Viện sĩ Mẫn lẩm bẩm:
Vừa bước vào sảnh lớn, đã đụng ngay một nhóm người đông đúc, ít nhất hai ba chục người.
Dung Vọng Thiên lên xe, xe lăn bánh vút đi như gió.
Viện sĩ Vân Tiêu Nguyên và Viện sĩ Mẫn Thận Ngôn thường xuyên cộng tác giải quyết loại vấn đề này.
Lâm Nhượng đang đứng đợi dưới bậc tam cấp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, một giọng nói vang lên:
Viện sĩ Mẫn nói:
“Tôi không quen biết vị Giám đốc Trịnh nào hết.”
Có vẻ đang có dự án cực kỳ quan trọng, toàn bộ viện sáng đèn, xe cộ đậu kín lối vào.
Hàm ý rất rõ ràng: có mấy chục người hỗ trợ mà kết quả chẳng ra gì, chẳng trách được ai khác…
“Sư huynh!”
Lâm Nhượng không nói nổi câu nào.
“Em đã kiểm tra ba lần, đúng là sai số càng lúc càng tăng. Theo như mô hình này mô phỏng, không đến 24 tiếng nữa, trạm vũ trụ sẽ rơi khỏi quỹ đạo…”
“Không nhớ được cũng không sao.” Lâm Nhượng mỉm cười an ủi “Ngay cả Viện sĩ Mẫn là thầy của họ đôi khi cũng gọi nhầm tên, người ngoài như chúng ta nhầm cũng là bình thường.”
Hơn một tiếng sau, tất cả mọi người sắc mặt đều nặng nề.
Dung Ngộ chăm chú lắng nghe.
Dung Vọng Thiên nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy bực bội:
Cha Hồng nhíu mày:
“Đồ khốn Nước Đăng Tháp!” Viện sĩ Mẫn đập mạnh xuống bàn “Sợ bị Hoa Hạ vượt mặt, mà giở trò bỉ ổi đến vậy!”
Cô bước nhanh tới:
Câu này, đúng là chọc thẳng vào tim đen người ta rồi.
Vì đôi chân không tiện, cô giáo anh – Viện sĩ Vân – phải tự làm nhiều việc.
Chương 91
Lâm Nhượng nghe vậy liền phì cười.
Dung Ngộ vội vàng nói thêm:
“Dung tổng, Dung tổng, xin ngài làm người trung gian nói giúp một tiếng! Tôi bằng lòng nhường cho ngài 2% lợi nhuận! Dung tổng!”
Một đám học giả đầu ngành cùng ngồi lại, bàn bạc đủ mọi biện pháp, đồng thời từng phòng ban cũng phối hợp xử lý.
Giáo sư Lý có phần không tin tưởng, nhận lấy giấy nháp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Nhượng dịu giọng giới thiệu:
Dung tổng chắc không đến mức lừa mình đâu.
Cô ngoan ngoãn đứng sau lưng cô giáo, trên tay cầm quyển sổ ghi chép, tốc ký lại toàn bộ thông tin mà các vị đại lão đang thảo luận.
Cha Hồng vội vàng gật đầu lia lịa.
“Thấy chưa, lúc này mới thấy đông người vẫn hơn.”
Nhiệm vụ phân cho tổ toán học là thiết lập lại phương trình tham số hỗn loạn, để hiệu chỉnh lại mô hình quỹ đạo.
“Giáo sư Lâm.” Một người đàn ông tầm hơn bốn mươi lên tiếng trước, ánh mắt rơi lên người Dung Ngộ “Vị này chẳng phải là sinh viên mới được Viện sĩ Vân nhận làm học trò sao?”
“Em cảm thấy, phương trình không sai về tổng thể… mà là thiếu một biến số.”
Cô vẫn cầm quyển sổ trong tay, ngồi ở một góc khuất, đầu cúi thấp, không ngừng diễn toán suốt mấy tiếng đồng hồ liền.
Bên phía hắn có đến bảy tám sinh viên cùng lúc bắt đầu tính toán.
Những người khác chỉ được đứng bên ngoài quan sát.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.