Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 89

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89


“Tôi phải tới Viện Hàng không Vũ trụ một chuyến, đi trước đây.”

Chỗ đó có không ít người hầu, nhưng đều bị Đường Triệt phất tay cho lui hết.

Điện thoại của Dung Ngộ rung lên, cô lấy ra xem thì thấy sư huynh nhắn: [cô giáo đã đến Hải Thành, hiện đang ở Viện Hàng không Vũ trụ, có chuyện rất quan trọng cần gặp ngay lập tức.]

Thấy là Đường Hữu Nghĩa, sắc mặt ông liền trầm xuống vài phần.

“Bác cả, để cháu…”

Cô sợ Đường Triệt không chịu đựng nổi, nên đã lựa chọn thẳng thắn tiết lộ thân phận.

Tất nhiên, Đường Hữu Nghĩa cũng không có chút thiện cảm gì với Kỷ lão gia.

Cô nói:

Nhiều khi ông nghĩ, c.h.ế.t sớm có khi lại là một sự giải thoát.

“Tiệc thọ cái gì? Rõ ràng là bữa tiệc ông tổ chức để củng cố quyền lực ở Đường thị!” Tư lão gia nổi giận “Chú Đường đúng là uổng công thương yêu đứa cháu như ông!”

“Chú Đường!”

“Hơn nửa tháng trước, Dung Ngộ được Viện Hàng không Vũ trụ số 4 mời đến một lần rồi. Giờ đến lần nữa thì có gì lạ?”

“Dung…”

Giờ trông bác cả tinh thần khá tốt, nếu ra mặt bị truyền thông chụp lại, ít nhất trong vòng nửa năm tới sẽ không ai dám tung tin nhảm nữa.

Nhưng thôi… đầu óc của hai lão già này từ trước đến nay vốn dĩ đã khác người rồi.

Nhưng lại là bầu không khí… người ngoài không thể xen vào.

Rõ ràng có thể nhìn ra, Đường Triệt rất vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một người ngồi trên ghế đá bên cạnh.

Nếu năm đó hắn không quyết đoán dẫn theo tộc trưởng đoạt quyền, thì giờ đây, phần lớn sản nghiệp nhà họ Đường có khi đã bị Kỷ Thuấn Anh lừa sạch…

Hắn khó tin nhìn về phía Dung Ngộ, trong phòng này, từ bao giờ lại có thêm một cô gái lạ hoắc như vậy?

Dung Ngộ bước lên, đỡ Đường Triệt ngồi dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông muốn sống thêm vài năm nữa, để tận hưởng chút ánh sáng hiếm hoi cuối đời…

Kỷ lão gia quay đầu lại.

Bạn bè bên cạnh ông đã lần lượt rời đi, chỉ còn mình ông lẻ loi, ngày càng thấm thía mùi vị cô đơn.

Ngay lúc ấy, Đường Hữu Nghĩa đã cho người điều tra lý lịch của Dung Ngộ.

“Đường Tổng, ông cụ chỉ là xúc động quá mức, thân thể không có gì nguy hiểm.” Bác sĩ kiểm tra xong liền báo cáo “Người cao tuổi như vậy, chủ yếu là phải tĩnh dưỡng, giữ tinh thần vui vẻ là quan trọng nhất.”

“Khoan đã!” Hải lão gia sững người “Dung Ngộ… họ Dung, đúng không? Là tiểu thư tập đoàn Dung thị?”

Không khí vô cùng nhẹ nhàng.

Hắn đẩy xe đưa Đường Triệt về phòng ngủ.

Kỷ lão gia cười toe toét:

Ông đã làm chủ nhiều năm, khí thế phát ra lập tức khiến không khí xung quanh đông cứng lại, những lão tướng từng tung hoành thương trường cũng lập tức im bặt.

“Xem ông nói kìa!” Kỷ lão gia trợn mắt thổi râu “Tôi cho ông xem cái này.”

Đường Hữu Nghĩa lập tức đứng khựng lại.

“Thật á? Sao viện trưởng không gọi cho tôi căn dặn gì hết vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì vậy, Kỷ lão gia cực kỳ coi thường hắn.

Kỷ lão gia không muốn thừa nhận chuyện này.

Lẽ ra lúc này, đáng ra bọn họ nên ngạc nhiên cảm thán tại sao một cô gái trẻ tuổi như vậy lại là thiên tài cơ chứ?

Làm nghiên cứu khoa học là vậy đấy, bất kể giờ nào, cần là phải có mặt.

Hai người trò chuyện khoảng hai mươi phút, Đường Triệt có vẻ hơi mệt rồi.

Tư lão gia trợn tròn mắt:

Giọng ông nhẹ nhàng, không nghe ra cảm xúc, nhưng chỉ có ông biết, trong lòng mình đang cuồn cuộn sóng lớn đến nhường nào.

Sau khi được đỡ ngồi lên xe, ông mỉm cười nói:

“Tuổi còn nhỏ mà đã khiến chú Đường phải phá lệ, đúng là không đơn giản. Bảo sao lão Kỷ ông lại mê mệt cô minh tinh này.”

Đang nói chuyện gì đó rất khẽ.

Đường Triệt là bác cả ruột của hắn, thế nhưng trong lòng ông, người cháu ruột là hắn lại không bằng một Kỷ Thuấn Anh xa lạ. Hắn không tức mới là lạ.

Trong khu vườn thanh nhã rộng lớn ấy, giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Bác cả, muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi…”

Đôi môi của Dung Ngộ đã mất hết sắc máu.

Ngón tay Đường Hữu Nghĩa khựng lại, rồi bước tới trước, cúi người nói:

Hải lão gia cười nhạt:

Cô bước qua hành lang, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Bạn cũ năm xưa, vẫn trẻ trung như vậy, khiến ông dường như cũng trẻ lại mấy chục tuổi.

Tiếng của Đường Triệt vang lên, nghiêm nghị và trầm ổn.

Kỷ lão gia đang khoan khoái trong lòng, khoác vai Dung Ngộ:

Dung Ngộ mỉm cười nói:

Tư lão gia tiếp lời:

Nhưng, dù không muốn cũng phải gật đầu miễn cưỡng:

Vừa lúc Dung Ngộ đẩy xe lăn đi tới, Đường Hữu Nghĩa lập tức tiến lên tiếp lấy, khom lưng nói:

“Ông phải sống khỏe mạnh, dưỡng bệnh cho tốt. Sau này chúng ta có thể gặp nhau trò chuyện mỗi ngày, đâu cần vội trong một lúc.”

Ai mà ngờ, ngay trong ngày sinh nhật trăm tuổi, ông trời lại tặng cho ông một món quà kinh ngạc đến vậy.

Đường Hữu Nghĩa vội tiến lên:

“Nghe cháu vậy.”

“Coi như… đúng là vậy.”

Dung Ngộ đẩy ông đi ra ngoài, hướng về phía sân sau.

“Đây là tiệc mừng thọ trăm tuổi của bác cả, ngài ra gặp khách một chút là lễ nghi, không phải tiếp khách.”

“Lão Kỷ, cái cô minh tinh nhỏ mà ông mê ấy, rốt cuộc là lai lịch gì vậy?” Hải lão gia kinh ngạc hỏi “Đừng nhìn bề ngoài chú Đường có vẻ hòa nhã điềm đạm, chứ thật ra rất bài xích người lạ bước vào cuộc sống của mình. Đây là lần đầu con bé đó đến nhà họ Đường chứ gì? Mà nhìn kiểu gì cũng giống tri kỷ lâu năm của chú Đường vậy?”

Đường Triệt không có con nối dõi, trong khi dưới danh nghĩa lại có cả một cơ nghiệp lớn, Đường Hữu Nghĩa đã dẫn theo các trưởng lão trong tộc ép Đường Triệt giao quyền.

Đường Hữu Nghĩa là con trai của em trai ruột Đường Triệt.

Đường Triệt gật đầu:

Cô có chút hối hận.

“Đói rồi đúng không? Đi thôi, đến đại sảnh ăn chút gì.”

Mấy năm nay, bên ngoài liên tục có tin đồn rằng nhà sáng lập Đường thị đã qua đời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thế nào? Hai ông có muốn cân nhắc tham gia hội fan của Dung Ngộ nhà tôi không?”

Ông tuổi tác đã cao, đi lại rất vất vả, hiện tại đều dùng xe lăn để di chuyển.

Mỗi lần có tin như vậy, cổ phiếu Đường thị lại sụt giá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông chậm rãi lên tiếng:

Kỷ lão gia cùng mọi người lập tức nhào lên vây quanh.

“Dung Ngộ.” Ông khẽ gọi “Cháu có thể lại đây đỡ ta ngồi lên xe lăn, đẩy ta ra ngoài hóng chút gió đêm không?”

“Bác cả, bên ngoài có rất nhiều khách quý đến chúc thọ, không bằng ngài ra ngoài một chút gặp họ?”

Chương 89

Còn Dung Ngộ, đối với ông, dường như không hề có sự cung kính hay dè dặt nào, giống như đang trò chuyện với một người bạn đồng lứa.

Đường Hữu Nghĩa ngẩng đầu:

“Tôi với viện trưởng là quan hệ gì, ông là quan hệ gì? Tất nhiên người ta phải ưu tiên thân thiết rồi.”

“Tránh ra hết đi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên “Chính vì ông cụ đang bệnh, nên mới không dự tiệc. Các người đến đây làm loạn cái gì?”

Ông rút điện thoại, tìm một bản tin rồi đưa ra:

“Đi thôi.”

Tư lão gia kéo nhẹ khóe miệng:

“Không gọi cậu.” Một ánh mắt lạnh lẽo của Đường Triệt quét sang.

Khóe miệng Kỷ lão gia giật giật.

“Không nghe thấy bác sĩ bảo phải tĩnh dưỡng à?” Kỷ lão gia lạnh giọng “Chú Đường tuổi cao như thế rồi, chẳng lẽ còn phải gồng mình đi tiếp khách?”

“Viện Hàng không Vũ trụ? Ở Hải Thành chỉ có Viện số 4 thôi nhỉ, là đơn vị bảo mật cấp quốc gia. Con bé đó vào được à?”

“Ông nói sớm thế có phải tôi nhớ ra luôn rồi không!” Hải lão gia bật cười “Hồi đó con bé này giúp Viện Hàng không một việc lớn. Viện trưởng có quen biết với tôi, còn gọi điện nhờ tôi để ý tới Dung thị… Viện trưởng còn nói, Dung Ngộ là thiên tài được công nhận ở nhiều nơi, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều viện nghiên cứu tranh giành.”

Chỉ là con gái cả của tập đoàn Dung thị không mấy nổi bật, mới mười tám tuổi, còn đang học cấp ba, tham gia một chương trình của giải trí Kỷ thị, còn chưa chính thức ra mắt. Một cô gái bình thường như vậy, rốt cuộc làm cách nào khiến bác cả hắn coi trọng?

“Đủ rồi!”

“Ông là người ngoài, nơi này có phần cho ông lên tiếng sao?” Đường Hữu Nghĩa nghiến răng “Dù là tiếp khách hay gì đi nữa, tôi cũng là vì nhà họ Đường. Nếu không giữ vững vị thế, nhà họ Đường sớm muộn cũng bị đá khỏi tứ đại gia tộc Hải Thành!”

Nhưng cô lại quên mất rằng, cảm xúc của Đường Triệt giờ đây không thể chịu nổi cú sốc quá lớn như vậy…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 89