Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 212
Những ngày qua, tên của Dung Ngộ liên tục trên top tìm kiếm, bị nghi ngờ, bị mắng chửi, kéo cả Dung Nhược Dao bị liên lụy.
Tổng biên tập tạp chí của bài báo nghiêm giọng:
…
Ông ta lập tức đứng bật dậy, lớn tiếng:
Từ thời đại học, cô ta đã dựa vào Kỷ Mặc Hàn để hoàn thành đủ loại đề tài nghiên cứu khó bậc nhất, chưa từng xảy ra sơ suất.
“Lần này Tiểu Ngộ đã rửa sạch mọi nghi ngờ của dân mạng, nếu có thể nhận một người thầy giỏi, sẽ có lợi rất lớn cho tương lai.”
Nhỡ đâu có người hỏi đến vài bài báo kia, cô ta e rằng một chữ cũng đáp không nổi… Lúc đó càng khó mà xoay chuyển tình thế.
Hắn còn có hai sư huynh đã trở thành giáo sư.
“Hiểu Hiểu, mau giải thích rõ ràng đi!”
“Tôi mặc nhiên để Lộ Hiểu Hiểu chiếm dụng thành quả học thuật, đã nghiêm trọng vi phạm nguyên tắc cơ bản của liêm chính khoa học. Tôi rất xấu hổ.”
Dân mạng đúng là “gió chiều nào theo chiều ấy”, vừa giây trước còn mắng chửi Dung Ngộ, giây sau đã ùa sang Weibo của cô ta xin lỗi rối rít… kéo theo cô ta cũng được “ké” vào cuối bảng hot search.
“Không thể nào, Hiểu Hiểu không thể làm chuyện như vậy!”
[Chẳng phải cô ấy chỉ đóng phim tuyên truyền hàng không vũ trụ thôi sao? Sao không ai nói cho tôi biết cô ấy còn là dân chuyên nữa, đúng là khó tin!]
Lộ Hiểu Hiểu đứng không vững, lảo đảo như sắp ngã.
Tại hiện trường, Giáo sư Chu lạnh giọng:
“Sau này, trong mọi buổi học về vật liệu, cái tên Lộ Hiểu Hiểu sẽ trở thành bài học phản diện, cảnh tỉnh hậu nhân thế nào là nỗi nhục học thuật.”
“Năm xưa, chỉ để kiểm chứng một số liệu, chúng tôi đã ở sa mạc Gobi đến mức ói ra máu. Còn cô ta? Chỉ cần mở miệng là có người làm giúp, thế mà gọi là nghiên cứu viên à?”
“Cô bé, tôi vừa xem phần luận chứng thí nghiệm của cô, hình như cô đặc biệt nhạy cảm với số liệu, có muốn nhận tôi làm thầy không…”
Dung Khánh An không dám hó hé.
Cô ta đã từng cứu anh.
[Chuyện gì vậy? Một nữ minh tinh như Dung Ngộ mà lại vạch trần nhà khoa học chuyên nghiệp ngay tại chỗ?]
Các phóng viên lại không muốn đi, vẫn muốn tranh thủ phỏng vấn Dung Ngộ.
[Minh tinh nhà người ta: chụp ảnh street style, dính tin đồn tình ái, livestream bán hàng. Dung Ngộ: nghiên cứu khoa học, giáo sư, bái sư học nghệ.]
Nhưng phải nói sao đây?
“Chẳng phải đây đều là những thành quả khoa học được cho là quyền uy nhất của Lộ Hiểu Hiểu trong nhiều năm qua à?”
Sắc mặt Giáo sư Trì thay đổi hẳn.
Một đám người vây lấy Dung Ngộ.
Nếu chuyện này bị xác thực, không chỉ Lộ Hiểu Hiểu, mà ngay cả ông ta làm thầy cũng sẽ bị ảnh hưởng liên đới.
Cư dân mạng đều thấy buồn cười:
“Về vụ việc này, phía chúng tôi sẽ lập tổ điều tra chuyên trách, nhất định sẽ cho công chúng một câu trả lời rõ ràng. Hôm nay đến đây thôi, xin mọi người rời khỏi từ cổng chính.”
Mọi người đều kinh ngạc tột độ.
Nhưng… anh lại tuyệt tình như vậy.
Trước đây có ông nội bảo vệ, cậu còn có thể bướng bỉnh, không hiểu chuyện.
Kỷ Mặc Hàn cúi đầu:
“Lộ Hiểu Hiểu gian lận học thuật, từ giờ quan hệ thầy trò giữa tôi và cô ấy chấm dứt.”
Tống Hoài được mời đến nhà họ Dung ăn cơm.
Lúc này đúng giờ cơm trưa.
“Cô mau nói rõ ràng xem, rốt cuộc chuyện này là sao!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ta vẫn luôn trách mẹ mình sao không sớm tuyên bố tách biệt với Dung Ngộ.
[Ồ, ra Lộ tiểu thư mới là tư bản chân chính.]
“Chúng tôi sẽ hủy bỏ toàn bộ các bài báo trong 5 năm qua của nhóm Lộ Hiểu Hiểu và tiến hành điều tra liêm chính khoa học.”
[Đúng là kiếp rau bị cắt.]
Tin tức tại hiện trường lập tức được truyền trực tiếp lên mạng.
Đến mức này rồi, mọi người còn gì không hiểu nữa? Đại sảnh lập tức ồn ào như vỡ chợ.
“Đây là làm nhơ bẩn thánh đường học thuật, suốt ba mươi năm, tôi chưa từng thấy vụ ăn cắp nào trắng trợn như vậy!”
“Nếu cô ta không giỏi mảng này, tại sao lại nghiên cứu nó? Cô ta rốt cuộc đang làm gì vậy?”
Tống Hoài im lặng.
“Dao Dao đi con đường giải trí, Tiểu Ngộ đi con đường nghiên cứu khoa học, hai chị em đều có tiền đồ lớn, tốt lắm tốt lắm, tổ tông nhà họ Dung chúng ta chắc đang mỉm cười nơi chín suối. Khánh An, con phải học hỏi hai chị nhiều vào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có thầy và sư huynh dìu dắt, hắn sẽ càng đi xa hơn nữa trên con đường này.
[Tội nghiệp Kỷ Mặc Hàn, bị nhà tư bản hút m.á.u bao nhiêu năm. Nếu không nhờ hiệu ứng ngôi sao của Dung Ngộ, Lộ tiểu thư này chắc còn giấu mình lâu nữa.]
Giáo sư Lý, Trưởng phòng thí nghiệm của Viện Vật liệu tức giận ném tập hồ sơ vào người Lộ Hiểu Hiểu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh sao có thể hủy hoại cô ta được?
Khi tin tức vừa ra, điện thoại mọi người đều nhận được thông báo đẩy, nhóm chat cũng bàn tán rôm rả.
Chương 212
[Tôi biết cô ấy giỏi, nhưng không đến mức này chứ, nghe vô lý quá.]
Cảnh tượng này bị phóng viên ghi lại, đưa lên mục tin tức với tiêu đề: Các giáo sư tranh nhau nhận nữ minh tinh làm học trò.
Những vị giáo sư đang vây quanh Dung Ngộ, ở độ tuổi này vẫn là giáo sư, chứng tỏ họ không có thiên phú để trở thành viện sĩ.
Giáo sư Lý – Trưởng phòng thí nghiệm – lúc này mới hoàn hồn, cầm micro nói:
Cô ta vẫn nghĩ, dù thế nào Kỷ Mặc Hàn cũng sẽ không khiến cô ta khó xử trước đám đông.
[Chẳng lẽ các giáo sư cũng phối hợp với tư bản để diễn trò?]
“Nghiên cứu viên cao cấp mà lại phải cầu cứu nghiên cứu viên sơ cấp sao?”
[Không thể không nói, Lộ Hiểu Hiểu cũng ‘giỏi’ thật, ăn cắp học thuật mà leo được tới nghiên cứu viên cao cấp.]
“Phần lớn các vấn đề kỹ thuật then chốt đều do Kỷ Mặc Hàn hoàn thành, đây lẽ ra phải là thành quả của Kỷ Mặc Hàn mới đúng!”
Ông tức đến đỏ bừng cả mặt:
Ông vẫn luôn nghi ngờ, chỉ vài năm ngắn ngủi, tại sao Kỷ Mặc Hàn lại trở nên bình thường, còn Lộ Hiểu Hiểu thì ngày càng xuất sắc.
[……]
Một số giáo sư kỳ cựu tức giận đến run người:
Khi nhìn thấy hàng loạt ánh mắt chỉ trỏ, đầy nghi ngờ, cô ta biết mình cần giải thích.
Nhưng bọn họ đã chậm một bước, Dung Ngộ đã bị một nhóm giáo sư lớn tuổi vây quanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dung Vọng Thiên mặt mày hớn hở:
Dung Ngộ có nhận họ làm thầy, thì ở một mức độ nào đó, cô vĩnh viễn không thể vượt qua hắn.
[…]
[Thật sự thương Kỷ Mặc Hàn.]
Bởi vì… thầy của hắn – Liễu Kim Việt – chính là viện sĩ.
Anh tháo thẻ công tác, đặt xuống bàn.
[Một minh tinh mà ghê vậy, khiến các giáo sư phải tranh nhau nhận học trò?]
Đến lúc này, nhìn tin mới nhất, cô ta mới biết Thẩm Lâm đã làm đúng.
Lộ Hiểu Hiểu choáng váng.
Thẩm Lâm nói:
…
[Đây đúng là ‘Đát Kỷ học thuật’, dựa vào nhan sắc để lấy tài nguyên, nhẹ nhàng đạt được độ cao mà người thường không với tới.]
[Ơ, nhưng Lộ Hiểu Hiểu cũng đâu phải đẹp lắm?]
“Cô bé, có hứng thú làm học trò của tôi không?”
“Với tư cách một nghiên cứu viên, tôi đã phụ sự tin tưởng của Viện Vật liệu, sẵn sàng chấp nhận mọi hình thức xử lý từ lãnh đạo.”
[Mấy người không biết rồi, cô ta là tiểu thư nhà họ Lộ – gia tộc bất động sản nổi tiếng toàn quốc đó.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông hất tay bỏ đi, tránh để mất thêm mặt mũi.
“Giáo sư Chu, chẳng lẽ ông chưa từng dạy học trò mình cách làm người, làm việc sao? Trong giới này, điều không thể dung thứ nhất chính là đạo văn học thuật!”
[Cô ấy có thể giành HCV cuộc thi Vật lý toàn quốc, được đặc cách vào Thanh Hoa nhờ giải thưởng đóng góp đặc biệt cho Viện Hàng không Vũ trụ, chứng tỏ thật sự có năng lực. Lần này Netizen nên xin lỗi rồi chứ?]
Giáo sư Chu cũng kinh hãi:
Từ khi ông bị đưa về quê, cậu gần như ngày nào cũng bị cha mẹ “song kiếm hợp bích” dạy dỗ, đã sớm ngoan ngoãn hơn hẳn.
Thì ra… thành quả của học trò ông, thật sự bị Lộ Hiểu Hiểu chiếm dụng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.