Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 213
“Mặc Hàn, chúng ta nói chuyện một chút.”
“Đình chỉ công tác nửa tháng để phối hợp điều tra, còn hình phạt cuối cùng thì tôi cũng không rõ.”
Cô ta sẽ bị đóng đinh vĩnh viễn lên cột ô nhục.
“Viện sĩ Điền.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu Ngộ, làm sao em nghĩ ra được việc dùng lý thuyết chất cách điện tô-pô để giải thích tính dẫn điện bất thường của thạch tinh?”
“Năm đó, cô có thể không chút do dự nhảy xuống hồ cứu một người xa lạ như Kỷ Mặc Hàn, chính là nhờ tấm lòng thuần khiết ấy, nên anh ấy mới luôn ghi nhớ ơn cứu mạng. Nhưng giờ đây, vì leo lên cao, cô chiếm đoạt thành quả nghiên cứu, phớt lờ đạo đức học thuật, bộ dạng này, liệu có xứng với cô thiếu nữ nghĩa hiệp ngày xưa không?”
Con trai cũng chẳng ra gì, suốt ngày mải mê với khảo cổ xác khô xác ướt, chẳng hề quan tâm đến tâm trạng của ông…
“Hiểu Hiểu, điều cô nên làm bây giờ là phối hợp với cuộc điều tra của viện.”
Bởi vì những kết quả nghiên cứu của cô ta, toàn bộ kỹ thuật then chốt đều đến từ Kỷ Mặc Hàn. Chỉ cần hỏi cô ta vài câu liên quan là cô ta sẽ lúng túng không trả lời được.
Kỷ Mặc Hàn lập tức trợn tròn mắt.
Bà mở miệng hỏi:
Kỷ Mặc Hàn gãi đầu:
Dung Ngộ và Kỷ Mặc Hàn cùng ngồi lên xe.
Chương 213
“Được rồi, đừng nói mấy thứ vô ích đó nữa!” Giọng cha cô ta lạnh lùng, “Trước đây mày nói muốn đi con đường nghiên cứu, tao để mặc. Giờ con đường này không đi nổi nữa, thì ngoan ngoãn về gia tộc liên hôn đi!”
“Nhưng năm đó con thi đỗ Thanh Hoa, mang tiếng thơm về cho nhà họ Lộ, sau đó lại vào làm ở Viện Khoa học Hoa Hạ, cũng giúp nhà mình kết giao với các gia tộc lớn ở Kinh Thành, con…”
Lộ Hiểu Hiểu ngồi sụp xuống đất, nức nở nghẹn ngào.
Lộ Hiểu Hiểu sụp đổ, dựa lưng vào tường.
Lộ Hiểu Hiểu cắn môi:
“Trừ phi—” Dung Ngộ nhìn cô ta, “trừ phi, năm đó người cứu Kỷ Mặc Hàn, vốn không phải là cô.”
Sau đó, từ từ tiếp xúc cũng dần có tình cảm, dù sao gọi một tiếng “bà cố” cũng chẳng thiệt thòi gì.
“Kỷ Mặc Hàn, anh đã hại tôi, anh biết không? Sự nghiệp, tiền đồ của tôi, tất cả đều bị anh hủy sạch… Sau này tôi phải làm sao, tôi biết phải làm sao đây?”
Cô ta thi đỗ vào trường cấp hai tốt nhất Kinh Thành với thành tích xuất sắc. Lúc ấy, cha cô ta mới bắt đầu chu cấp sinh hoạt phí.
Những người này… tất cả đều là viện sĩ!
“Ba…”
Cô ta sẽ bị viện khai trừ.
Điện thoại “cạch” một tiếng bị cúp.
Thành tích từng là chỗ dựa lớn nhất của cô ta.
Nước mắt Lộ Hiểu Hiểu rơi lã chã, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Kỷ Mặc Hàn:
Cô ta mang họ Lộ, là con riêng của nhà họ Lộ. Năm mười tuổi, mẹ ruột mất, cô ta quay về nhận thân nhưng bị từ chối ngay trước cửa.
Con đường duy nhất để thay đổi số phận – chính là học thật giỏi.
“Viện sĩ Mẫn.”
Vừa đi tới khúc rẽ, một bóng người bất ngờ bước ra.
Cô ta sẽ trở thành vết nhơ trong ngành.
Chỉ cần nhắc đến “ơn cứu mạng” thì không thể nói chuyện bình thường được nữa.
Đứa trẻ này bị người ta ăn cắp dự án nghiên cứu suốt bao nhiêu năm, vậy mà chẳng hề lên tiếng. Nếu không nhờ Tiểu Ngộ ra tay, e là một nhân tài tốt như vậy đã bị chôn vùi mất rồi.
Cô ta đứng đó, cả người uể oải, đôi mắt dán chặt vào Kỷ Mặc Hàn, giọng khàn khàn:
Kỷ Mặc Hàn lạnh giọng:
Kỷ Mặc Hàn ngây ra nhìn.
Từ nhỏ, cô ta đã học hành chăm chỉ. Khi người khác ăn chơi hưởng lạc, cô ta cắm đầu học ngày đêm; khi người khác đi du lịch khắp nơi, cô ta lại cật lực vùi đầu vào sách vở… Cô ta khó khăn lắm mới leo lên được tới độ cao này, đang ở đỉnh cao cuộc đời thì bỗng chốc rơi xuống vực thẳm. Cô ta làm sao có thể chấp nhận?
Cả nước Hoa Hạ có bao nhiêu viện sĩ chứ, vậy mà ở đây đã có bảy tám người. Anh sống từng ấy năm, lần đầu tiên thấy nhiều viện sĩ tụ tập thế này, thậm chí còn sinh ra một cảm giác, hình như viện sĩ… cũng chẳng hiếm lắm.
Vân Tiêu Nguyên vừa nhìn liền nhận ra Kỷ Mặc Hàn đang đi bên cạnh Dung Ngộ.
Dung Ngộ hoàn toàn không đồng cảm.
“Viện Vật liệu xử lý cậu thế nào?”
Môi Kỷ Mặc Hàn mím chặt.
Cả người Lộ Hiểu Hiểu chấn động.
Lộ Hiểu Hiểu dựa vào tường bỗng cười khẽ, trên mặt lẫn nước mắt và nụ cười, biểu cảm khiến người ta thấy vô cùng khó chịu.
Thấy hiển thị người gọi, ánh mắt cô ta tràn đầy tuyệt vọng, bàn tay run rẩy bấm nghe:
Bộ đồng phục nghiên cứu của Lộ Hiểu Hiểu đã bị thu hồi, thẻ nhân viên nghiên cứu cấp cao – biểu tượng thân phận của cô ta – cũng bị tịch thu.
“Mấy ngày làm việc cùng Dung Ngộ, chẳng lẽ cô vẫn chưa nhận ra sự khác biệt giữa mình và cô ấy sao?”
Nhưng bây giờ, tất cả đều không còn nữa.
Chỉ nghe cả phòng chào hỏi nhau: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước khi buổi họp báo bắt đầu, cô giáo đã gọi điện hỏi có cần mình ra mặt giải thích rõ không, nhưng cô đã từ chối.
Cô ta nhìn chằm chằm Dung Ngộ, gần như không kìm được:
“Đều là tại cô! Là cô xúi giục Kỷ Mặc Hàn làm vậy trong buổi họp báo! Tôi đã đắc tội gì với cô mà cô phải hại tôi như thế! Cô nói tôi đạo văn nghiên cứu, thế còn cô? Chẳng phải cô cũng hút m.á.u Kỷ Mặc Hàn sao? Nếu không có anh ấy giúp đỡ vô điều kiện, chịu khó chịu khổ vì cô, thì cô có thể nhanh chóng ra được kết quả nghiên cứu như vậy sao? Cô lấy tư cách gì mà đứng trên cao điểm đạo đức để chỉ trích tôi…”
Thực ra, chuyện này căn bản không cần điều tra.
Cô ta che mặt, không kìm nổi bật khóc thành tiếng.
Mẫn Thận Ngôn thở dài.
Dung Ngộ đi tới cửa sau của tòa nhà, xe của cô giáo Vân Tiêu Nguyên đã đỗ ở đó.
Đến nơi ăn cơm, bước vào phòng riêng, bên trong có bảy tám người, trong đó mấy người trông quen quen nhưng anh không nhớ đã gặp ở đâu.
Và từ đó, cô ta không bao giờ có thể chạm đến công việc mình yêu thích nữa.
Buổi họp báo kết thúc.
“Hại sao?” Giọng Dung Ngộ vang lên.
Cô ta cũng sắp trở thành một quân cờ mà nhà họ Lộ có thể tùy ý sắp đặt… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dung Ngộ bị các giáo sư lớn tuổi vây lại hỏi han đủ chuyện, hơn mười phút sau mới khó khăn kéo được Kỷ Mặc Hàn rời khỏi đại sảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Mặc Hàn nhìn thấy gương mặt cô ta đỏ bừng, chắc là vừa bị Giáo sư Lý tát một cái. Anh nói:
Đến bây giờ, nhìn thấy một nhóm nhân vật lớn vây quanh bà cố, anh mới thật sự hiểu rõ, khoảng cách giữa mình và bà cố… lớn đến mức nào.
Vân Tiêu Nguyên là viện sĩ, đại gia trong giới toán học, nhà toán học nổi tiếng toàn cầu. Người tài giỏi như thế này không nên bị lôi vào những rắc rối này.
Dung Ngộ bình tĩnh trả lời từng câu hỏi chuyên môn.
“Lên xe đi.” Vân Tiêu Nguyên nói, “Đi ăn cơm.”
Đến khi cô ta đỗ vào trường cấp ba tốt nhất với vị trí thủ khoa toàn thành phố, nhà họ Lộ cuối cùng cũng chấp nhận cô ta.
Dung Ngộ vừa bước đi, điện thoại Lộ Hiểu Hiểu liền rung lên.
“Điều tra? Điều tra cái gì? Có gì mà điều tra?” Giọng Lộ Hiểu Hiểu đột nhiên trở nên chói tai.
“E là Lộ tiểu thư vẫn chưa hiểu rõ, chính giao dịch nhân tình giữa cô và Kỷ Mặc Hàn đã suýt nữa gây hại cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của quốc gia!”
Ánh mắt Lộ Hiểu Hiểu chậm rãi xoay, dừng lại trên người Dung Ngộ.
Lúc mới gặp bà cố, anh từng hoài nghi thân phận thật sự của bà cố, nhưng để làm ông nội vui, anh đành nín nhịn mà nhận.
Rồi khi cùng làm việc tại Viện Vật liệu, tài năng thiên bẩm xuất chúng mà bà cố thể hiện đã khiến anh nhận ra, bà thật sự chính là Thái phu nhân nhà họ Kỷ, là Giáo sư Dung được kính trọng từ những năm đầu lập quốc.
Một nhóm người vây quanh bà cố nói chuyện:
Học trò xuất sắc như vậy vốn dĩ nên là của ông, chỉ trách ông đến chậm một bước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi đã cứu anh, tôi là ân nhân cứu mạng của anh, Kỷ Mặc Hàn, sao anh có thể hại tôi như thế!”
“Viện sĩ Vân.”
“… ”
“Tiểu Ngộ, mô hình lượng tử giới hạn của em không giống với truyền thống, em đã tái cấu trúc một thuật toán mới sao?”
“Đồ mất mặt! Mày làm mất hết thể diện nhà họ Lộ rồi! Biết vậy tao đã chẳng rước mày về nhà!”
Kỷ Mặc Hàn vốn là một nghiên cứu viên chỉ biết vùi đầu vào công việc, anh chỉ biết đây là cô giáo của bà cố, nhưng không biết bà là ai.
Từ lúc đó, cô ta thề sẽ khiến người nhà họ Lộ chủ động đón mình về.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.