Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


Cách nhìn người này hơi quen mắt.Chờ một chút.

TrầnKhải:[…]

TrầnKhảikhàncảgiọng:“Hoàng DịchHạccậukhôngphải người!”

Thẩm Tử Kiêu mắt cũng không nhấc lên: “Suy xét cái rắm”.

TrầnKhải:[Dẫntới!!! Saocóthể đểtổtông tôidínhmưachứ!]

Nướcmưatítáchtítáchrơixuống,thấmướtáosơmicủaanh.ThẩmTửKiêunângnângmắt,hờihợtnói:“Dùđểởđây,tôiđiđây”.

Thẩm Tử Kiêu trái lại hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa câu “có chút đồ vật” đó củaTrầnKhải.

Tô Linh ngẩng đầu.

Nhìnxuhướngtrậnmưanày,cólẽsẽkhôngtạnhtrongchốclát.Némmột côgái ởchỗ này,quả thựckhông tốt.

Có lẽ đứng lâu trước cửa cửa hàng tiện lợi, quần áo cô sớm đã hơi ướt, tóc dínhbọt nước nhưng một gương mặt nhỏ tinh xảo càng rõ ràng.

“...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa ra cửa lại phát hiện nơi cửa cửa hàng tiện lợi còn có một người đang đứng,có lẽ lúc vừa vào mưa lớn quá không chú ý đến.

Tô Linh ngoan ngoãn đứng vào dưới ô.

Thẩm Tử Kiêu ở quầy lễ tân mua bao thuốc lá, sau đó chuẩn bị rời đi.

TrầnKhảinhưcongàmổthócgậtđầu:“Khôngphảichỉlàbàytạohìnhvẽtranhsao? Suy xét suy xét mà!”

A.

Thẩm Tử Kiêu cao gần một mét chín, Tô Linh giơ dù có chút quá sức.Nơibảvainốixươngquaixanh, đườngcongthânthểcàngthêm rõràng.

Rất ít có người làm anh đắn đo không có biện pháp, mà Tô Linh vô cùng vinhdựtiến vào phạm vi này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nước mưa rơi xuống trên cánh tay làm cô cảm thấy lạnh.

…NàymẹnókhôngphảilàchiếnthuậtlàmnũngkhôngaihaybiếtcủaTrầnKhải sao?

Thẩm Tử Kiêu tức cười: “Cô định ở chỗ này qua đêm?”

“Ừm, thật ra căn bản không cần xét nghiệm, trò đùa đó cảnh sát đều quen rồi”.

Đại tiểu thư nuông chiều từ bé sẽ học võ thuật?

Tại sao không giống với kịch bản.Tô Linh rủ mắt.

Thẩm Tử Kiêu đi rồi quay lại, anh cầm dù đen, tay đút túi quần, nhìn mặt mìnhkhông có biểu cảm gì.

CảngườiTrầnKhảingảvềphíatrước,quayđầunhìnThẩmTửKiêu,tứcgiậnmà không dám nói.

Chờ hai người bóp cổ nhau ồn ào xong, Thẩm Tử Kiêu mới nâng nâng mắt, hỏi:“Đồ vật trong khuyên tai đem đi xét nghiệm rồi chứ?”

Tô Linh sững sờ một lát, ngay sau đó cô phản ứng nhanh chóng mà cầm lấy ô,sau khi bung ra bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Tử Kiêu, giơ tay đưa qua đỉnhđầu anh.

Thẩm Tử Kiêu nhìn lướt qua Tô Linh, ánh mắt rơi lên đôi tay trống rỗng của cô.Xemra là không đemdù bị kẹtở chỗ này.

Chính là Tô Linh cưng chiều từ bé hơn nữa còn “có chút đồ vật” trong miệngTrầnKhải.

Thẩm Tử Kiêu xốc xốc mi mắt, không trả lời.

Trần Khải rên một tiếng: “Đừng nói nữa, cô gái đó đâu phải là em gái, đó là tổtông của tôi. Cô ấy là em gái Tô Phó Thần. Đoạn thời gian này cãi nhau bỏ nhàra đi, còn vừa khéo được ký hợp đồng với người dưới trướng của công ty tôi”.

Tô Linh nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi vẫn là tương đối muốn người mẫu thểhình”.

***

TrênmặtTôLinhviếtbốnchữchóilọi.

Trần Khải giống như không tim không phổi: “Nhất định là có chuyện đối thủthươngnghiệpnàoxemnhàhọTrầnlàcáiđinhtrongmắtđangchơixấu,dùsaoAn Hiểu Chi ở phía cảnh sát bên kia, không sợ tra không ra.”

Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tử Kiêu nhíu lại: “Người mẫu thể hình?”

Hoàng Dịch Hạc để báo cáo xét nghiệm trong tay xuống, tạm dừng một chút,sau đó thở dài nói: “m* t**”.

Thẩm Tử Kiêu lười biếng cười một tiếng: “Ân tình xem như trả hết rồi?”

Thẩm Tử Kiêu liếc nhìn cô.

Thẩm Tử Kiêu ném di động sang bên cạnh sau đó xoa xoa cổ mình.Kiểmtra sức khỏecủa Trần Khảibên kia đã kếtthúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

HoàngDịchHạcngồixuốngbêncạnhTrầnKhải,hỏicâu:“Nhưngmàtôinghengười ta nói An Hiểu Chi là bị một em gái hạ gục?”

Hoàng Dịch Hạc nghe hai người nói chuyện không nhịn được “xì” một tiếng,sau đó không thể khống chế cười lên: “Bảo Thẩm Tử Kiêu làm người mẫu thểhình, Tô Linh này thật là…”

TrầnKhải:[Aivậy,thảđómặckệlàđượcrồi.]Thẩm Tử Kiêu: [Tổ tông cậu, Tô Linh.]

Động tác lão luyện lúc Tô Linh đối phó với An Hiểu Chi, Thẩm Tử Kiêu nhìnrất rõ ràng.

HoàngDịchHạccườiđếnphátrun:“Aiz,TrầnKhải,TôLinhđólớnlênthếnào? Tôi trước nay chưa từng thấy Tô đại tiểu thư lộ mặt”.

?

Tròchơikếtthúc,thắnglợi.

Hoàng Dịch Hạc: “Cậu đúng thật là chân c·h·ó”.TrầnKhải: “Tôiđây là cólễ độ”.

Thẩm Tử Kiêu: “?”

Thẩm Tử Kiêu không trả lời.

TrầnKhảiliếcnhìn ThẩmTửKiêu,đột nhiênnhớragì đó.

Hơnnữaởxungquanhkhunày,đâylàcửahàngtiệnlợiduynhất,cònchuyênmôn bán đồ ăn.

BácsĩtênHoàngDịchHạc,làbạntốtnhiềunămcủaTrầnKhải,từthờicấpbalên đến đại học đều là bạn cùng phòng.

Răng Thẩm Tử Kiêu nhẹ nhàng cắn một cái, kẹo giữa răng vỡ vụn, anh vươntaygiữcáiótTrầnKhảiđèxuốngdưới,sauđódùng sứcđứngdậy.

*Cô muốn ké ô*

Nhưng không biết tại sao, biểu cảm này của Tô Linh nhìn qua lại vô cùng giàutính ngoan ngoãn mê người, làm người từ đầu quả tim cảm thấy vô cớ mà mềmra.

ĐẳngcấphơnTrầnKhảikhôngít.

TrầnKhảinhảydựng lên,chemiệng bácsĩ:“Cái nàykhôngcầnnói!”

Anhkhẽnhíumày,vươntaynhậndùtừtayTôLinh,cầmdùthaycô.Hiện tại gần 12 giờ, gần đây có lẽ cũng không gọi được xe.

Cực kỳ bình tĩnh và thong thả bước vào màn mưa, sau đó bóng dáng từng chútmột biến mất trong mưa.

Điện thoại trong túi Thẩm Tử Kiêu run lên, là tin nhắn Trần Khải gửi đến:TrầnKhải:[Cậumuathuốcmuatớiđầubênkiatráiđấtrồià?Saolâuvậy?]Thẩm Tử Kiêu: [Nhặt được một người không đem dù.]

Sau đó Tô Linh liền trơ mắt nhìn Thẩm Tử Kiêu bung dù.

TrầnKhảicười hêhêmột tiếng,càng dựacànggần vớiđầu HoàngDịchHạc.

Cậutacảmthấybảnthânkhôngthểtiếptụcnhưnày.

Chương 4

Một lúc lâu sau, Thẩm Tử Kiêu hơi nghiêng dù ra phía trước, có nước mưa đánhtrên vai anh, mà anh lại phảng phất hồn nhiên không cảm nhận được, chỉ nhànnhạt nói: “Lại đây”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

TrầnKhải:“Đượcthôi!Thuậnbuồmxuôigió!Đúngrồi,vừamớimưa!Nhớmang theo dù!”

Trần Khải trước giờ không biết, vì cái gì ba mình để một người trâu bò nhưThẩm Tử Kiêu bên cạnh mình, chỉ cho rằng ông ấy chuyện bé xé ra to. TrầnKhải trước nay chưa bao giờ cảm thấy bản thân sẽ gặp chuyện nguy hiểm to tátgì đáng để Thẩm Tử Kiêu tới bảo vệ mình, cho dù chuyện hôm nay xảy ra cậuta vẫn như cũ không đau không ngứa.

Trần Khải vẫn cố gắng thuyết phục: “Nhưng mà nếu cậu không đồng ý, tôi liềnthiếuTôLinhmộtcáiântình.Nhưvậytôisẽáynáy,lẽnàocậumuốnđểđườngđườngTrần thiếu gia thiếu ân tìnhmột cô gái?”

ĐâylàchiếnthuậtlàmnũngkhôngaihaybiếtTrầnKhảiquendùng!Thẩm Tử Kiêu: “...Có việc gì thì nói”.

Thẩm Tử Kiêu lười biếng nhìn hai tên trẻ trâu trước mắt mổ nhau, thậm chí cònlười biếng ngáp một cái.

LàmtiểuthiếugianhàhọTrần,cậutaphảixuấtrabảnlĩnh!Thếlà Trần Khảinói: “Cậu làmcái gì vậy?”.

Âm thanh đặc hiệu giàu tiết tấu của trò chơi truyền đến, theo đó là một giọng nữvang dội, một cái pentakill xinh đẹp.

Tô Linh từ sớm đã thấy Thẩm Tử Kiêu, một đôi mắt xinh đẹp chớp nhẹ, đôi mắtsáng lấp lánh, không nói một lời nhìn anh.

TrongphòngVIPtạitầngtrệtcủaquánbar DạĐăng.

Tô Linh ngáp một cái, từ trong hốc mắt chảy ra một ít nước mắt sinh lý, côvươn tay xoa xoa đôi mắt lại cảm thấy trước mặt có người dừng lại.

Thế là cậu ta nói: “Kìa! Cần Hoàng Dịch Hạc giúp cậu bóp chân không?”Hoàng Dịch Hạc “?” Tôi dựa vào cái gì!

Giọng điệu Tô Linh mang theo một chút dâng trào mạnh mẽ tiến về phía trước:“So

Thẩm Tử Kiêu cười, nói: “Bỏ đi, tôi ra ngoài mua bao thuốc”.

Thẩm Tử Kiêu không chút để ý mở miệng: “Tê chân, thuận tiện vươn tay”.TrầnKhải cảm thấyThẩm Tử Kiêu khinhngười quá đáng.

HoàngDịchHạcduỗiđầumìnhra,dựacùngmộtchỗvớiTrầnKhải,cườitoetoét: “Có chút đồ vật gì?”

Thẩm Tử Kiêu làm tổ trên sô pha, miệng nhai kẹo, lông mày hơi nhíu, đầu ngóntay trượt trên màn hình điện thoại.

Thẩm Tử Kiêu: “Tôi nguyện ý”.

Nếu như dính phải, khả năng cả đời này đều toang rồi.Ánh mắt Thẩm Tử Kiêu trầm xuống: “Tôi biết rồi”.

Đây tuyệt đối là tình huống hiếm có trong cuộc đời Thẩm Tử Kiêu.

Xung quanh Dạ Đăng rất trống trải, chỉ có con đường cái ở đối diện có một cửahàng tiện lợi nhỏ, trong đó thường bán thức ăn nhanh với đồ chín.

Thẩm Tử Kiêu xốc xốc mí mắt, cười một tiếng, sau đó thu dù, cong lưng để bêncạnh Tô Linh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu ta dịch mông mình từng chút từng chút về phía Thẩm Tử Kiêu, sau đóngẩng đầu mắt không chớp nhìn chằm chằm sườn mặt người ta, lại không rênmột tiếng.

TrầnKhảisờsờđầunói:“TôLinhmuốncậulàmngườimẫuthểhìnhchocôấy,cậu có suy xét một chút nào không?”

Tô Linh nghe vậy chớp chớp mắt, sau đó từng bước từng bước lui ra khỏi ô, luivề cửa cửa hàng tiện lợi, vô cùng trịnh trọng mở miệng nói: “Không, anh vẫn làđi một mình đi, không cần mang theo tôi”.

NóiđếnvấnđềnàyTrầnKhảilậptứcphấnchấntinhthần,cậutangồithẳngghế, hạ giọng, lời ít ý nhiều nói: “Lớn lên xinh đẹp, còn có chút đồ vật”.

với một trang nhiệt huyết với mỹ thuật, chút mưa nhỏ này tính là gì!”Lời lẽ hùng hồn của Tô Linh làm Thẩm Tử Kiêu cũng xém tin.

Tô Linh chu miệng: “Anh đây là chơi xấu!”

Thẩm Tử Kiêu “...”

Hoàng Dịch Hạc để đồ vật trong tay xuống, không chút để ý cười một tiếng nói:“Này sợ cái gì, giống dạng đại tiểu thư giận dỗi bỏ nhà ra đi này, rất kiêu ngạo,chịu một chút oan ức sẽ khóc chạy về nhà. Đảm bảo chịu được đau khổ khôngquá mấy ngày liền ôm mông bỏ chạy”.

Thẩm Tử Kiêu không chút để ý nhìn lướt qua.Vừa khéo, gặp người quen.

Hoàng Dịch Hạc không hề cho Trần Khải mặt mũi, ra sức ngẩng cao đầu tránhthoátkhỏisựtróibuộccủaTrầnKhải,câuchữrõràngdiễncảmnói:“Bởivìănuống không điều độ với làm việc nghỉ ngơi rối loạn dẫn tới táo bón! Đề nghịđiều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi! Ăn nhiều hoa quả rau xanh!

Bác sĩ tư nhân đang cúi đầu vừa xem kết quả kiểm tra vừa nói: “Tất cả bìnhthường, không có hút vào bất cứ thứ gì không tốt cho cơ thể. Tình trạng sứckhỏe tốt, ngoại trừ gần đây bởi vì ăn uống không điều độ với làm việc nghỉ ngơirối loạn dẫn tới…”.

Trần Khải nghe khuyên giải, ngay lập tức cảm thấy thoải mái không ít: “Cũngđúng, tôi lại sợ lỡ như có gì không may xảy ra, Tô Phó Thần còn không lột sốngda tôi?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4