Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chiêu Loạn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5
Thẩm Tử Kiêu thấy lòng bàn tay mình nóng như lửa đốt.
Con mèo trong ngực thò ra, lấy đầu cọ vào cánh tay cô.
Tô Linh phản ứng lại, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lưng Thẩm Tử Kiêu, đặt haichân lên vai anh, và đặt cả trọng lượng cơ thể của cô lên vai anh
Tô Linh đi ra ngoài, đổi cho Thẩm Tử Kiêu đi vào.
Thẩm Tử Kiêu nhấc mí mắt, đem điện thoại bỏ vào túi, anh nhìn vào mắt TôLinh, suy nghĩ xem phải làm thế nào nói rõ ý của Trần Khải cho cô. Lại pháthiệnTôLinhđứnglại,hơingẩngđầu,caumày,dườngnhưđangnhìncáigìđó.
Nhưng nóc nhà này nhìn có vẻ lâu năm không sửa chữa, sợ là không chịu nổisức nặng.
Cậu ta vừa nhấc mắt lên liền trông thấy Tô Linh đang giơ tay làm dấu hiệu gìđó: “Tô Linh, còn chưa ngủ hả?”
Tô Linh so sánh chiều cao của xe đẩy với căn phòng, trong lòng có suy nghĩ.
TôLinhtrảlờivấnđềanhtahỏi:“Thìtôiđithangmáylênđây.”Hoàng Dịch Hạc tỉnh táo lại: “Là Thẩm Tử Kiêu dẫn lên?”
Tô Linh đặt con mèo trong tay xuống đất, dùng khăn tắm lau mái tóc ướt củamình, nhẹ nhàng cảm ơn rồi bước vào phòng tắm.
Tô Linh: “Ồ, anh lại đây nghe đi.”ThẩmTửKiêudichuyểnbướcchân.
Vốn cho rằng Tô Linh chỉ là nói mồm, không ngờ cô tính làm thật.
【 Làm thế nào làm cho mèo câm miệng 】
Hoàng Dịch Hạc: “Anh đang lợi dụng người khác!”
Cho nên cô suy nghĩ một lát, nghiêm túc phân tích nói: “Gọi cảnh sát.”Thẩm Tử Kiêu “. ”
Vừa nhấc mắt, phát hiện trên sô pha có một cái di động, màn hình còn sángkhông khóa.
TrầnKhảikhôngcónóivớianhtachuyệnnày,chỉlàđộtnhiênchuyểnđếnmộtcăn phòng khác.
.....Tại sao tất cả sinh vật trên thế giới này đều có cách làm nũng như vậy chứ?Thẩm Tử Kiêu nhận mệnh, đem tay vươn ra, ôm lấy con mèo.
Tô Linh xuống khỏi vai Thẩm Tử Kiêu, vươn tay xoa xoa đầu con mèo bị sợhãi, sau đó ngẩng đầu, nghĩ muốn nói lời cảm ơn với Thẩm Tử Kiêu.
Hoàng Dich Hạc đang nói giữa chừng, khi anh ta nhìn lên, anh thấy Tô Linh đãmở cửa.
Toànthânanhtrànđầyhormone,anhthựcsựrấtconmẹnócấmdục,ThẩmTửKiêuchỉnhướngmi,đứngdậy,cúixuốngnhặtchiếcôbêncạnh,dơlênđầuTôLinh, nói: “Đi thôi.”
Lúchỏicâunày,TôLinhđãđirakhỏichiếcô,lùirasaumộtchút.Nướcmưarơi xuống người cô, cô làm như không có gì, ngữ khí tự nhiên nói: “Dù saocũng không quá cao, cho nên tôi nhảy lên, sau đó ôm nó xuống.”
Thật là khốn kiếp.
Có lẽ là bởi vì trời mưa, cảm giác da thịt tiếp xúc vô cùng rõ ràng, dù là cơ lưngvạm vỡ của Thẩm Tử Kiêu, hay là đôi chân dài mảnh khảnh của Tô Linh., (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Dịch Hạc tự động tưởng tượng ra âm mưu của cô gái vô gia cư nghèochạy trốn khỏi nhà và bị Thẩm Tử Kiêu b·ắ·t· ·c·ó·c, Hoàng Dịch Hạc nhìn ThẩmTử Kiêu với vẻ mặt thậm chí còn tức giận hơn.
Hoàng Dịch Hạc lại hỏi: “Vậy Thẩm Tử Kiêu đâu rồi?”Tô Linh: “Đang tắm.”
Tô Linh gần như bị ướt sũng, quần áo bó sát vào da thịt, tôn lên dáng ngườixinh đẹp.
Oa! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa cho dù có Thẩm Tử Kiêu ở bên cạnh, Tô Linh cũng không hề nghĩ lấychuyện cứu mèo nhỏ nhờ anh, nhờ anh không bằng mình tự nghĩ biện pháp cứumèo xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
【 Đói một ngày không ăn mèo có c·h·ế·t không 】
Hoàng Dịch Hạc run rẩy hỏi: “Cô làm thế nào mà lên đây?”
Chỉ là vị trí của mèo con hơi lùi vào bên trong, hơn nữa vừa rồi nó suýt bị trượtchân, cho nên giờ phút này cả người phát run, lùi sát vào trong vách tường,không dám tiến lên nửa bước.
Ngay sau đó, liền nghe thấy một tiếng mèo kêu nho nhỏ.Tiếngkêu mangtheo âmsữa cùngchút run run.
Tô Linh gật đầu.
Thẩm Tử Kiêu nhíu mày nói: “Cô muốn làm gì?”
Tô Linh ngồi ở sô pha đằng sau, vui vẻ ôm mèo con đùa giỡn.
Vì thế Tô Linh đành phải bỏ cánh tay đỡ vai Thẩm Tử Kiêu, cố định thăngbằng, để có thể rảnh cả hai tay ôm lấy nó.
Nó vội vàng dùng móng chân nho nhỏ ổn định thân thể, hoảng sợ lùi về sau.
Tô Linh:...
ThẩmTửTiêucaumày,xoayngườiđitớigầnphòngtắm,vươntaycầmlấymộtcái khăn tắm đã khử trùng, tiến lên hai bước, tùy ý đem khăn tắm đặt ở trên đầuTô Linh, hất cằm hướng phòng tắm nói: “Cô đi tắm trước đi.”
Anh lười biếng nghiêng đầu, một tay đút túi quần, không chút để tâm hỏi: “Côchuẩn bị làm thế nào?”
ThẩmTửKiêutrongvònghaimươinămnay,nhữngchuyệnkhôngthểkhốngchếrất ít,một nửa trongsố đóxảy ra vàongày hôm nay.
Âmthanh“rắcrắc”giòntancàngnổibậttrongbầukhôngkhíyêntĩnhnày,haingười quay đầu lại nhìn cô.: “Đừng quan tâm đến tôi, hai người tiếp tục đi!”
ViệcmàTôLinhmuốnlàmtừtrướcđếnnay,đềukhôngchỉlànóimồm.
Ban đêm, một chị gái, áo choàng tắm.Lại còn là một chị gái xinh đẹp!!!
Thẩm Tử Kiêu thu ô đặt sang một bên, sau đó ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai củaanh, nói: “Lên đi.”
Bịtiếngồnlàmtỉnhlại,TrầnKhảimặcáongủ,xiêuvẹođứngởcửa,ngápmộtcái nói: “Các người tranh cãi cái gì vậy?”
Con mèo nghiêng đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm TửKiêu, một lúc sau, nó ngẩng đầu lên, l**m ngón tay của Thẩm Tử Kiêu, khẽ kêugừ gừ.
Thực sự là những vấn đề rất bình thường
Con mèo trắng vui vẻ cọ cọ vào cánh tay anh, sau đó ngẩng đầu, meo meo kêulên, dường như muốn nói gì đó.
ThẩmTửKiêunhíunhíumày.Có ý tứ gì, nghe không hiểu.
Hoàng Dịch Hạc không cởi giày đã bước vào phòng, tìm theo tiếng nước màđến cửa nhà tắm, vỗ mạnh vào cửa: “Thẩm Tử Kiêu, anh có còn là ngườikhông?”
Đúng lúc Thẩm Tử Kiêu cũng xoa xoa bả vai, xoay người cúi đầu xuống.
Con mèo nhỏ màu trắng đi về phía Thẩm Tử Kiêu, dùng chân chạm nhẹ vàoống quần của anh và phát ra một tiếng kêu như trẻ con.
Bâygiờlàtìnhhuốngyêuhậntìnhthùgìgiữahaingườiđànôngđây.
Thẩm Tử Kiêu cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một qua kẽ răng nói:“Đêm nay cậu cảm thấy sống đủ rồi?”
Sau đó, một chú mèo trắng nhỏ từ trên cửa sổ ở nóc nhà của một căn phòng lócái đầu ra, nhìn thấy hai người, duỗi cổ ra kêu một tiếng, người không ổn địnhsuýt chút nữa bị rơi xuống.
Cô đem túi xách của mình bỏ xuống, đưa cho Thẩm Tử Kiêu, giương mắt nói:“Giúp tôi cầm một lát.”
Không nói đến trời mưa trơn trượt, quần áo cùng với giày của Tô Linh, dù thếnào cũng rất dễ bị thương.
Sau đó, cô lấy dây buộc tóc ở cổ tay buộc mái tóc dài xõa qua vai thành kiểuđuôi ngựa.
Con mèo dường như hiểu lời của Thẩm Tử Kiêu, cúi đầu, cuộn tròn trong sự bấtbình, ngẩng đầu lên và nhìn anh với đôi mắt chớp chớp.
Kiêu, tất cả sự kiêu ngạo của anh ta đột nhiên vụt tắt.Sau đó, giữa hai người là một hồi im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có thể do bị kẹt hồi lâu, bây giờ cả người bị mưa to xối ướt, nó co người runrẩy.
MắtnhìnthấyTôLinhchuẩnbịlấyđànhảy,ThẩmTửKiêuvươnbắtlấybảvaicô, nhấc mí mắt nói: “Vội cái gì? Thân thể này không cần nữa à?”
Tô Linh sững sờ.
Dáng người cao 1m9 của anh, cộng thêm chiều cao của Tô Linh, cũng đủ đếnnóc nhà.
Thẩm Tử Kiêu thu hồi cảm xúc, cánh tay chống đỡ mặt đất, rồi đứng lên.
Vẻ mặt Hoàng Dịch Hạc vô cùng đau khổ, trong mắt Tô Linh quả thật là dángvẻtình yêucầu mà khôngđược rõ ràngnhư ban ngày.
Cửa nhà tắm được mở ra.
ThẩmTửTiêunghiêngđầu,nhữnggiọtnướcẩmướttrêntócnhỏxuống,nhưngánh mắt vẫn rất sâu, anh nhướng mi, ngữ khí lạnh lùng nói: “Còn đứng đó làmgì?”
Người phục vụ của Dạ Đăng rất chu đáo, trong phòng tắm có quần áo thay sạchsẽ.
Tô Linh đưa tay ra, từ đĩa trái cây trên bàn nhặt một quả táo đã rửa sạch.Âm thầm tiến vào.
Đúng lúc này người cô không chắc, thân thể hơi lắc lư.
Những tin tức này nhanh chóng xoay một vòng trong đầu Hoàng Dịch Hạc, sauđó biến thành những hình ảnh khó miêu tả, nháy mắt nổ tung trong đầu.
ThẩmTửKiêunhìnTôLinhnhíuchặtlôngmày,liềnbiếtrằngcônhấtđịnhloviệc này rồi.
TôLinhkhôngthíchkiểuépbuộcđạođứctráhìnhnày.
Sự đụng chạm trên da thịt mềm mại tinh tế của Tô Linh cùng với mùi hươngsữa tắm của cô.
Hoàng Dịch Hạc: “!”Tô Linh?
Tầng dưới là một cửa hàng tạp hóa, vừa hay đang đóng cửa để sửa chữa lại, chonên hẳn là chú mèo nhỏ này không biết trèo lên như thế nào, nhưng lại vì tuổiquá nhỏ không dám trèo xuống.
Chương 5
Cho nên lúc Thẩm Tử Kiêu cùng Tô Linh quay lại trong phòng đã không cònmột ai.
Nóc cửa cao khoảng hai mét rưỡi, nếu Tô Linh đủ khỏe, cô có thể leo lên được.
Lúcnày,imlặngkhôngmộtâmthanh!Sau đó cô cắn một miếng táo.
TrầnKhảilănqualănlạicảngày,khôngthểchịuđựngđượcnữa,nêncùngHoàng Dịch Hạc đến một căn phòng khác và trùm kín đầu ngủ thiếp đi.
Cô một tay lau tóc, tay còn lại vươn ra đùa nghịch với con mèo nhỏ trên sô pha,nghĩ một lát nữa giúp nó tắm rửa một cái, tránh cảm lạnh.
Mèo con thấy Thẩm Tử Kiêu không hiểu ý mình, ủy khuất lại kêu lên.Haizzz, thật phiền toái.
Nhưng nó lại thể hiện rất rõ diễn biến tâm trạng của Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu hơi nheo lại đôi mắt dài và hẹp, nhìn nhẹ vào Hoàng Dịch Hạc,trên mặt anhviết: Tốt nhất anh nên cho tôi một lý do, nếu không anh sẽ lập tứcchết, khi Hoàng Dịch Hạc nhìn thấy Thẩm Tử
ThẩmTửKiêunhanhtaylẹmắtvươntay,mộttayđỡlấyeoTôLinh,taykiatheo bản năng đỡ lấy chân Tô Linh giúp cô ổn định thân thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Linh đem biện pháp này nói ra, trong lòng cũng tự cân nhắc xem có thíchhợp không, cô nhìn xung quanh, nhìn thấy xe đẩy của cửa hàng tạp hóa đangsửa chữa.
Thẩm Tử Kiêu quỳ xuống, vươn ngón trỏ sờ sờ cái trán con mèo, nói: “Đừngnghĩ nữa, ai nhặt được người ấy quản, tao không ôm mày đâu.”
Bên trên còn có lịch sử tìm kiếm
Dạ Đăng tổng cộng có hai dãy phòng, mỗi dãy đều giống như một căn nhà cóhai phòng ngủ một phòng khách, bài trí cũng không tệ.
Tô Linh áng chừng chiều cao của bản thân.Cao không với tới.....
【 Mèo con có thể ăn cái gì】
Có một người đàn ông đứng ngoài cửa, vừa ngáp vừa dụi dụi đôi mắt ngái ngủ,vừa thấy cửa mở ra, liền bắt đầu lải nhải: “Thẩm Tử Kiêu, anh thật biết cách ralệnh cho tôi cả ngày, buổi tối còn bắt tôi tìm thức ăn cho mèo. Thức ăn chomèo lấy ở đâu ra, anh đi ra ngoài nhặt cái gì…”
Tắm!!!
Tô Linh bị bàn tay nó cào cào cảm giác có một chút tê ngứa.
Vàolúcnày,chuôngcửađộtnhiênvanglên,TôLinhđứngdậykhỏighếsôphavà đi ra mở cửa.
Con mèo cuối cùng cũng được Tô Linh ôm vào lòng, phát ra tiếng kêu, toànthân run rẩy chui vào trong lòng cô.
【 Mèo kêu là có ý gì】
Thẩm Tử Kiêu: “. không được làm nũng.”
“Anh là đồ tồi, cùng lũ mặt người dạ thú kia có gì khác biệt chứ?”Ồ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.