Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3


Tô Linh nghĩ một lúc: “Tôi muốn cái tên vệ sĩ tên Thẩm Tử Kiêu của anh.”TrầnKhải: “?!” Tổ tông em nóigì cơ?

Vì tiền.

Môi mỏng của Thẩm Tử Kiêu hơi nhếch lên, sự lạnh lẽo trong ánh mắt của anhkhiến lưng của An Hiểu Chi tê dại.

An Hiểu Chi không nhiều lời, hoặc là nói lời ác độc để khiến Tô Linh tránh ra.Chỉ là cô ta đảo mắt nhìn thấy cái trâm bạc ở trên mặt bàn liền tiện tay cầm lên,cúiđầunắm vàotrong tay,đầu nhọnhướng chuẩnvềphía TôLinh.

Ngườiởtrênsôphaliêntiếpđứnglên,muốnthểhiệntrướcmặtTrầnKhải,đứng lên vừa la hét, vừa bắt người.

“Dao nhọn sẽ không tiếc thương người đẹp đâu.”

Cô vừa cầm nĩa, uể oải xẻ từng miếng bánh, vừa chống cằm xem kịch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anhnhănmày,đôimắtlạnhlẽo,giơtayvữngvàngchụpđượclyrượuởtrướcmặtTrần Khải.

Hai người Trần Khải và Thẩm Tử Kiêu một trước một sau trở lại từ phòng vệsinh, khi xuất hiện trước mặt mọi người, ai ai cũng đều không hẹn mà cùng nhìnchăm chú biểu cảm của hai người họ bằng vẻ mặt mong chờ.

Cậutanói:“Thựcraemkhôngnênratay,sẽgâyphiềnphứcchobảnthânmình.”

An Hiểu Chi ở một bên thấy thế, cười cầm lấy ly rượu ở trong tay của mình, sauđó cả người mềm mại dựa vào bờ vai của Trần Khải. Cô ta nhấc cánh tay lên,đưa miệng ly đến bên môi của Trần Khải, giọng nói mang theo chút vẻ nịnh nọtgây khó dễ: “Nếu đã ra ngoài chơi thì uống trà có gì vui, đương nhiên phải uốngrượu mới vui nha.”

Dù sao cho dù bản thân đi tới đâu, dựa vào gì để sống, anh cô đều có thể nhạybén phát hiện ra được vị trí của cô dựa vào mạng lưới quan hệ của anh trai.

Một chị gái nhỏ phản ứng rất nhanh.

TrầnKhải:“...”

Chỗ Tô Linh ngồi hơi dựa vào cửa, lúc Thẩm Tử Kiêu đứng lên cô hiền chú ýđến sự hỗn loạn ở bên kia.

TrênáocủaThẩmTửKiêuvẫncònướt,dínhchặtvàophầneobụngcủaanh,cóthể nhìn thấy đường nét rắn chắc.

Tô Linh cười híp mắt bổ sung: “Làm người mẫu thể hình của tôi trong mộtngày.”

NgóncáicủaTrầnKhảihơidùnglực,pháthiệnkhốilậpphươngnhỏlàmộtcáihộp nhỏ có thể mở ra được, bên trong có bột màu trắng.

NụcườicủaTrầnKhảivôcùngkhéoléo,khinóichuyệnnghiêmtúcngượclạikhông giống một công tử đào hoa ở trong miệng người khác.

Tô Linh nghiêng người phản ứng nhanh chóng, nhanh nhẹn dứt khoát nắm lấyđược cánh tay của An Hiểu Chi, đầu gối đập vào bàn, sau đó gọn gàng dứtkhoát vác qua vai.

Bỗng nhiên có người tiếp lời với Tô Linh, cô ngẩng đầu, là Trần Khải vẫn luônchiếm vị trí trung tâm ở trên sô pha, không biết cậu ta đến bên cạnh mình từ lúcnào.

Cái đó nhìn qua thì là một món đồ trang sức có cái móc khuyên tai, làm thànhmột khối lập phương nhỏ có cảm giác giống kim loại.

Tô Linh uốn cánh tay của mình, sau đó hơi ngẩng mắt, cười nói: “Sau khi rờinhà họ Tô tôi chỉ là Tô Linh, trừ khi là tôi tự nguyện, bằng không không ai cóthể ép tôi quay về.”

Thẩm Tử Kiêu hơi nhướng mày, gỡ ly rượu ở trong tay An Hiểu Chi xuống,nhấcnhẹcánhtay,cẩnthậnđánhgiáchấtlỏngởbêntrongly,ngóntrỏkhẽgõvàothànhly, nói,“Thứ tựmình rót,bản thânkhông dámuống?”

TôLinhcười,chìatay,thuchiếcnĩavề,đảođiđảolạigiữangóntrỏvàngóngiữa, “Cho nên vẫn không nên đụng linh tinh vào thứ nguy hiểm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

An Hiểu Chi ngã về phía trước, nhưng nhanh chóng lấy lại được thăng bằng.

Tô Linh đứng lên, cô ngẩng mắt, thấy Thẩm Tử Kiêu ở phía ngoài mấy métđang nhìn mình.

Vẫn luôn cảm thấy lại có một tổ tông sống có thể ép khô chính mình.

TrầnKhảinghingờThẩmTửKiêulàngườimàcôngtyđốithủpháitớiđểvơvét tài sản của mình.

Vẻ mặt của An Hiểu Chi thay đổi, cả người trốn theo bản năng.

Sauđó,TrầnKhảiliềnthấyThẩmTửKiêungẩngđầulên,bỏđiệnthoạixuống,đôi mắt hẹp dài hơi chớp, sau đó cầm chén trà bên cạnh lên, rót trà rồi ngườinghiêngvề phía trước, đểchén trà đến trướcmặt Trần Khải.

TrầnKhảinghevậy,tayđểởphíasaungườilặnglẽgiơngóntrỏlên,chọcnhẹvào cánh tay của Thẩm Tử Kiêu, ra một ám hiệu bằng ánh mắt: Không đượcphản bác lời tôi sắp nói!

“Ngoài cửa đều là bảo vệ, cho dù cô ta nhảy ra ngoài cũng không thể thoátđược.”

Nói xong, cậu ta rũ mắt, nói: “ Em được Tô Phó Thần chăm sóc rất kỹ, có rấtnhiều chuyện nguy hiểm hơn em nghĩ nhiều, cho nên … vẫn nên mau chóng vềnhà đi.”

AnHiểuChinghevậy,chìatayđónlấylyrượuởtrongtayThẩmTửKiêu,rũmắt, dường như chuẩn bị yên lặng uống hết.

Nhưng mà động tác của An Hiểu Chi cực kì bất ngờ, các loại đồ vật trang trí vàxe đẩy để bánh ngọt rượu nước giờ đây đều trở thành vật cản trở, nhất thờikhông may cản trở đám người.

Tô Linh đứng lên, nghiêng nghiêng đầu, chắn trước mặt cô ta, trong miệng vẫnngậm quả cherry lấy xuống ở trên bánh ngọt.

TôLinhcười,vứtthứtrongtaychoTrầnKhải.TrầnKhảisửngsốt,chìataybắtlấy.

Anh uể oải ngáp một cái, cúi mắt xuống, thờ ơ đánh ba chữ:[Phải thêm tiền.]

TrầnKhảisữngsờ,vôthức dừnghànhđộngcủamình lại.

Mà Thẩm Tử Kiêu lại không nhúc nhích, chỉ đứng một cách yên lặng, nghiêngtaynhìnáosơmibịhắtnướccủamình,ngẩngđầunhìnTrầnKhảimộtcái,nói:“ Nhớ thanh toán.”

Vẻ mặt của An Hiểu Chi hơi cứng đờ. Cô ta ngẩng đầu, hơi mất tự nhiên hỏimộtcâu:“Anhcóýgì?Trầnthiếugiakhôngsođovớianhchuyệntrướcđây,ngược lại anh muốn cố ý gây phiền à?”

Cô đè An Hiểu Chi xuống đất, khống chế tay cô ta, để đầu nhọn của nĩa vào chỗcổ họng của An Hiểu Chi, sau đó còn để lại một tay nhẹ nhàng kéo cuống củaquả cherry ra.

Nhưng chính vào lúc khóe môi chạm vào miệng ly, lông mày của cô ta bỗngnhiên nhăn chặt lại, mí mắt ngước lên, hất rượu ở trong tay về phía người ThẩmTử Kiêu, sau đó nhanh chóng đứng lên chạy về phía cửa.

Thẩm Tử Kiêu khẽ cười, một nụ cười theo kiểu mọi người khó có thể phát hiệnra, bờ vai hơi thẳng, nhếch mắt lên, gật đầu nhẹ.

TrầnKhải:“…Emmuốncáigì?”

TrầnKhảisữngsờ,sauđónắmchặtmặt dâychuyền.

TrầnKhảikhôngphảilàmộttênngốc,lúcnàyvẻmặtcũngnghiêmtúc,nói:“Uống.”

Được thôi.

Chương 3

Hơn nữa mẹ nó, giống như uy h**p!

Anh và tôi vốn không phải bạn bè.Anh chính là món hời nhỏ của tôi.

Động tác nhanh chuẩn tàn nhẫn chĩa về hướng cổ của Tô Linh.Woa.

TrầnKhải:“. ” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Tự Kiêu nhả chữ rõ ràng, vô cùng tự nhiên, lại thêm cả giọng nói hơi đèthấp của anh nên hiện ra cảm giác vốn chẳng thèm thừa nhận chút nào!

Cho đến lúc An Hiểu Chi đi đến, Tô Linh hơi giơ chân, canh đúng thời cơ đẹptrước, rồi đá vào xương cẳng chân của cô ta.

Cậu ta ho khan một tiếng, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: “Cũng bố nói gì, chính lànhắc anh ta mấy câu, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”

TrầnKhảithỏamãnchỉnhlạicổáocủamình,sauđóngồixuốngsôpha,nửathân trên uể oải dựa vào lưng sô pha, gác một chân, cánh tay nhẹ nhàng để ởtrên đùi.

Cônênbiết TrầnKhảinhất địnhsẽ nhậnrathân phậncủa mìnhtừtrước.

CâumàAnHiểuChivừanóixong,hàmýlậtlạichuyệnmớinãy,aicũngkhôngnhắc.

Động tác của An Hiểu Chi, nhanh nhẹn dứt khoát không giống như nữ streamerđơn giản bình thường, muốn nhân cơ hội trèo cao, nhìn động tác dứt khoát khibỏ trốn cùng với có thể mượn cớ tận dụng triệt để sự hỗn loạn do hoàn cảnhxung quanh tạo thành thì giống như là từng được huấn luyện.

ThẩmTửKiêungẩngđầu,lườibiếngcười,nói:“Trầnthiếugianóirấtđúng.”Xung quanh yên lặng.

Tình huống này vừa xảy ra, ai cũng đều phát hiện bất thường.

Con ngươi của Tô Linh hơi hơi tối đi.

Rượuđượcđưađếntrướcmặtmình,TrầnKhảicũngkhôngphảilàngườikhôngbiết chơi, đương nhiên là cười uống rượu ở trên tay An Hiểu Chi.

Nhưng cậu ta vẫn rưng rưng mà chuyển khoản.

TrầnKhảikhôngngồinổinữa,giảvờkhôngcóviệcgìcầmđiệnthoạicủamìnhlên, gửi cho Thẩm Tử Kiêu một tin nhắn:

TrầnKhảinhănmày,dườngnhưhiểuđượcsựthayđổicủaThẩmTửKiêu.“Sao thế?”

Những người đang ngồi đều là người thông minh, dựa theo tình hình để phù hợpvới cuộc vui, trêu đùa lẫn nhau, dường như đã khôi phục lại bầu không khí lúcnãy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

TrầnKhảigiảvờnhănmàyhungdữ,bổsungmộtámhiệunữabằngánhmắt:Tôi chính là người cho tiền đấy!

[Anh có phối hợp với tôi nói mấy câu hay không?]Thẩm Tử Kiêu cảm thấy hơi phiền.

Sau đó ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người lại dừng ở trên khuôn mặt củaThẩm Tử Kiêu, vừa điềm nhiên như không uống rượu, vừa dốc quan sát phảnứng của Thẩm Tử Kiêu.

AnHiểuChicắn môi,nhìnTrầnKhải bằngánhmắtcầu cứu.

Nểmặtcậuta.

Đám người vây xem nhìn nhau.

Lông mày Tô Linh cong cong: “Nhưng mà ơn huệ này của tôi, thứ phải trả vẫnphải lớn chút, nhỉ?”

“Tội phạm dễ bắt, nhưng vật chứng không dễ cất giữ.”

Cóngườingồixuốnghỏi:“Trầnthiếugia,lúcnãycậunóichuyệngìvớiThẩmTử Kiêu đấy? Sao mà hút một điếu thuốc lâu thế mới quay lại?”

Chính vào lúc những người xung quanh không dám thở mạnh, Thẩm Tử Kiêubỗng nhiên cười, đưa miệng ly rượu đến bên môi của An Hiểu Chi, giọng nóimang theo ý cười: “Uống một ngụm?”

Thẩm Tử Kiêu giật giật mí mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này bảo vệ và những người ban nãy đuổi theo An Hiểu Chi cũng kịp đến,cảnh sát mặc đồng phục cũng đi lên, khống chế An Hiểu Chi.

KhônghổlàTrầnthiếugia!ChỉcócậutamớicócáidũngkhíđếncảThẩmTửKiêu cũng dám dạy dỗ!

Thẩm Tử Kiêu không phản bác, nhưng cũng không có phản ứng nào vô cùnglớn, chỉ chống cằm một cách lười biếng, tay trái cầm điện thoại, giống như đangnhắn tin với ai đó.

Công tử ngày nay để duy trì danh tiếng của mình, quả thật con mẹ nó không dễdàng gì!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3