Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68
Trền đường về, Tần Đường luôn cảm thấy có chútkhôngđúng,côquay đầu nhìn mấy lần,khôngnhìn thấy gì cả.
...............
Đêm, sâu thẳm hơn cả sắc mực.
..................
Tưởng Xuyên ôm Tần Đường, trốn ở dưới dòng sông, nước sông Hoàng Hà đục ngầu, gột rửa máutrênvaianh.
Tần Đường ngửi được hơi thở quen thuộc củaanh, cả người ngây ngẩn, Tưởng Xuyên dán sát lỗ taicô, giọngnóikìm chế:" Đường Đường."
mộtphát là Tần Đường b*n r*.
"Mau chóng dọn đồ! Rút lui!" Phàn Dịch hét to.
Khương Khôn cũngkhôngthể ngờ có người tìm được nơi này, bọn chúng chọn hành động ban đêm,khôngsơ hở tý nào mới đúng, hiếm cóhắnluống cuống vài giây, rồi bình tĩnh lại ngay:" Cũng có thể chỉ là thôn dân gần đây."
Cánh tay Triệu Phong trúngmộtviên đ·ạ·n,anhtanóivới Tưởng Xuyên:" Hai người tìmmộtchỗ trốnđi."
Tưởng Xuyên nhìnanhta:" Cậu cẩn thận."
Tào Nham l**m mép,khôngnóigì nữa.
Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống:" Cậu giúp tôi theo sát vào, tôi lập tức qua đó."
Tần Đường quay đầu lại, trong mắt ngập nước,khôngchịu di chuyển.
Tào Nham lái xe, Tưởng Xuyên và Tần Đường ngồi phía sau, hai người vẫn chưanóigì, Tưởng Xuyên ôm người lại, nắm bàn taycôtrong tayanh.
Sức lựcanhmạnh mẽ, Tần Đường ngửi được hơi thở quen thuộc, cơ thể run nhènhẹ, ngón tay bám chặt lưnganh.
Triệu Phongđitới thăm dò hơi thở, lắc đầu với Khương Khôn.
Hơn mười nòng s·ú·n·g nhắm ngay hai người họ, từ từ vây quanh lại.
Thùng được mở ra, tiền mặt, vàng, đồ cổ....
Phân quân hai đường.
Tưởng Xuyên và Tào Nham di đến ven sông Hoàng Hà,đangmen theo con đường phía trước, đột nhiên mấy tiếng "Đoàng", hai người cùng biến sắc mặt, vội vãđilên phía trước.
Hai người lăn vào khu nước cạn.
Tào Nham cười:"khôngsao, cómộtLộ Toa rồi, thêmcônữa cũngkhôngcó gì đáng ngại."
Tưởng Xuyên:" Qua đó xem thế nào."
Máu được gột rửa sạchsẽ.
Tưởng Xuyên l**m l**m khóe môi, lại cúi đầu hôn mạnhmộtcái, cũng cười.
"Vâng,anhđiđi."
Cơ thể Tần Đường run rẩy, hai tay hai chân Tưởng Xuyên giữ chặtcôhết mức, bờ môi hung mãnh phủ kín môicô.
Tần Đường cắn môi:" Vâng."
Phàn Dịch:" Đường thủykhôngcòn kịp nữa rồi, kêu người lái xe tới đây, tránh trướcmộtchút."
Tưởng Xuyên và Tào Nhamđangchuẩn bị đưa Tần Đường rút lui.
Hàm dưới Tưởng Xuyên siết chặt.
"Bùm "mộttiếng.
Trong phòng mùi thuốc lá nồng nặc, Lộ Toa dựa đầu giường hút thuốc, trong gạt tàn mấy đầu lọc thuốc,côta nhìn Tưởng Xuyên, nở nụ cười:" Công dã tràng?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sắc mặtcôbiến đổi, hoảng loạn lập tức quay đầu lại.
Tưởng Xuyên đứng yên bất động, cằm dưới siết chặt lại, ánh mắt nhìn bên kia chăm chú, Tào Nham thấy thế, hỏi:" Có cần tìm ngườiđiqua giúp đỡkhông?"
Cơ thểcômới ngừng run rẩy.
( Editor thắc mắc: Chìm trong nước lâu như vậy, máy ảnh có vấn đề gìkhông?")
khôngđợianhtrả lời,côlại hỏi tới:" Có thểkhônghả?"
Phía trước, thình lình tỏa ra hai bóng người.
Bụi đất đầy trời, Khương Khôn bò từ dưới đất lên, nhìn về phìa Triệu Phong:"đixem thế nào."
Tào Nham lập tứcđitiếp ứng, người nọ cả người là máu, chỉ cònmộthơi thở," Bọn chúng rất nhiều người, kho ngầm đều là tiền và vàng, Phàn Dịch....... Phàn Dịch cũngđang....."
" Xe này của ai vậy?khôngphải của Khương Khôn chứ?"
Ba tiếng s·ú·n·g vang lên liên tiếp.
Chờ động tĩnh phía saunhỏđi, Tần Đường ôm máy ảnh cẩn thận dò dẫm dịch chuyển về phía trước.
Tưởng Xuyên đưa Tần Đườngđi.
Lộ Toa cười ra tiếng:" Bởi vì tôiđãvô dụng sao?"
mộtâmthanh loáng thoáng truyền đến, Tưởng Xuyên và TÀo Nham nhìn nhau, cùng biến sắc mặt,"đi!"
Nhất thời, hai người vẫn chưanóichuyện.
" Tới bao vâyđi! "
Sắc mặt Tần Đường tái nhợt, trong nháy mắy trái timđãchết.
khôngphải cảnh sát!
Chương 68
Tiếg s·ú·n·g vang lên sắc mặt Phàn Dịch hơi trầm lại, rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh, nhàn nhạtnói:"Đây coi như là tôi đưa cậu lễ gặp mặt."
"anhnhìn thấy em lúc nào?"côhỏi
côta ngẩng đầu, nhìn phía Tưởng Xuyên:" Tôithìsao?"
"Cám ơn." Khương Khôn hừ lạnh.
TÀo Nham cắn răng,đitheo sau Tưởng Xuyên.
Tưởng Xuyên sờ mặtcô, "anhbiết, giờ emđitheoanh."
đãyên lặng.
Phàn Dịch cười:" Qua đêm nayđi, mọi người đều là ngườitrênmộtchiếc thuyền, còn chưa tới thời khắc cần thiết, càn gì phải đuổi tận g·i·ế·t tuyệt."
Tưởng Xuyên nấp sau những tảng đá, b*n r* mười phát s·ú·n·g, giải quyết được hết mấy tên.
đãsắp đến ven sông Hoàng Hà.
Khương Khôn nhìn Phàn Dịch,khôngbiến sắcnói:" Thành ý của tôi thế nào? GiếtmộtTriệu Kiền Hòa cũngkhôngquá đáng chứ hả."
Tần Đường cực kỳ hoảng sợ, chạy trốnthậtnhanh, chạy đượcmộtnửa, nghe thấy phía trước cóâmthanh, mặtcôtrắng bệch, cấp tốc trốn vào ven rừng bên trái, nấp saumộttảng đá, th* d*c kịch liệt.
Mãi cho đến khianhẩnthân phía saumộttảng đá khác.
Trước lúc xuất phát, Tưởng Xuyênđãkêu ngườiđithăm dò, còn chưa đến nơi,đãnhận được điện thoại.
" Đoàng đoàng đoàng....."
Tưởng Xuyên ngồi xuống đối diệncôta,nói:" Nếucôkhôngchịunói, sáng maisẽcó người áp giảicôđi, đây là cơ hội cuối cùng củacô."
Ba người trốn trốn tránh tránh,đilên phía trước.
Tưởng Xuyên nhìncô, nhanh chóng xoay người.
Còn hai phát s·ú·n·g kia, là do Triệu Phong bắn, sau lưnganhta hai người đổ xuống, con mắt trợn trừng nhìnanhta, " Mày........."
anhôm lấycô, đặt g*** h** ch*n, vén vén tóc trước tráncô.
Tần Đường gật đầu:" Vậy là được rồi."
"anhvào xemmộtchút."
Sắc mặt Khương Khôn trầm tĩnh, ánh mắt lại tối đen dị thường," Giờkhôngphải là lúc cãi cọ,anhnóixem, chúng tahiệngiờ là kiếntrênmộtthuyền, sống c·h·ế·t đều buộc cùngmộtchỗ,người của tôikhôngcòn nhiều bằnganh, lần này, còn phải dựa vàoanh, chuyện tiền bạc, tôi vẫn còn, lần sau gộp lại tặnganh."
Cơ thể Tần Đường run rẩy, nước mắtkhôngcầm được thi nhau chảy xuống, "anhsẽtrở về, đúngkhông?"
Tưởng Xuyênnói:"anhđưa em đến bờ sông bên kia."
Người ở lại Du Lâmkhôngnhiều lắm, cả Tưởng Xuyên và Tào Nham, tổng cộng tám người.
Hàm dưới Tưởng Xuyên kéo căng đến cực hạn,"côấyđangởtrênđó."
Sắc mặt Tần Đường tái nhợt như tuyết, tựa như bản năng tay bám víu lấyanh, suy yếu đáp:" Được."
đãvậy bên cạnh là Lữ An, thân hình cao lớn cường tráng, bọn họ ba nam hai nữ, cũngkhôngchiếm được gì rồi, nhưng lạikhôngcam tâm, giằng co, nước mắt trực trào ra.
Tới giờ khắc này rồi,cômới cảm thấy được nỗi sợ hãi.
Lỗ tai và lỗ mũi của hai người, nổi lên bong bóng.
Tưởng Xuyên quăng lạimộtcâu, nhanh chóng kéo cửa ra, gọi Tào Nham lại."điHuyện Giai."
Tiếng bước chân lại gần.
Tưởng Xuyên liếc nhìncôta:"côngười đưacôvề Tây An."
Tưởng Xuyên kéocôđứng dậy, nhìncôthăm thẳm, lại cúi đầu xuống, hôn lên môicô, rấtnhẹnhàng.
Tưởng Xuyên quỳ xuống đất né tránh.
Tưởng Xuyên cúi đầu, môi lên môicô, cho đến khi môicôkhôi phục chút huyết sắc mới buông ra.
Nét mặt Khương Khôn lạnh như băng, sau vài giây, giễu cợt lên tiếng:"anhnóiđúng."
Cân nhắcmộthồi,anhnhìncô:" Có thể bơi được bao xa?"
"khôngthấy."
Tưởng Xuyên thản nhiên nhìncôta, ngầm thừa nhận.
Tiếng súngkhôngngừng vang lên.
Tần Đường dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn ánh rạng đông phía chân trời, khuôn mặt trầm tĩnh, vô cùng thành kính mà cầu nguyện:
" Đoàng đoàng đoàng ----------"
côleo lên triền núi, trời vừa sáng.
Tần Đường ôm lấy máy ảnh, tay run run nhắm ngayanh.
Cả núi rừngkhôngcòn yên ả nữa.
khôngkịp nữa rồi.
côcũng biết.
Bờ vaicôchùng xuống, ánh mắt có chút chua xót, dáo dác nhìn xung quanh, bước chânkhôngngừngđivề phía trước.
" Bên đó cókhông?"
côtanóira nơi trúẩncủa Khương Khôn,thìđãhết giá trị, đúng chứ?
Vừa thấy Tần Đường chính là bạch phú mỹ, làm thịt loại người này cực tốt,khôngnghĩ tới đó lại làmộtngười cứng rắn.
TRiệu Phong xách s·ú·n·g theo, mang theo mười tên thuộc hạ, chậm rãiđira ngoài.
Toàn thân hai người đều là nước, Tưởng Xuyên ôm ômcô.
Trái tim Tần Đường như bị bóp chặt, có thứ gì đó cơ hồ phá kén mà ra, cắn mạnh môi dưới, mãnh liệt xoay người.
Tần Đường buông máy ảnh ra, tay mò tìm lung tungtrênmặt đất, sờ đượcmộthòn đá, hai taycônắm chặt hòn đá, trốn ra đằng sau, cơ thể run lên bần bật.
" Hơn bốn giờ sáng."
Tưởng Xuyên ngồi thẳng lên," Tình hìnhhiệngiờ thế nào?"
Lộ Toađitới cửa, nhìn thấy Tần Đường ôm máy ảnh, nét mặt nháy mắt trắng bệch.
Ánh mắt Tần Đường ửng đỏ, cắn môikhôngnóigì, sợanhphân tâm, chỉ gật đầu vớianh.
"Dưới nước cũngkhôngthấy hả?"
Tưởng Xuyênđivề phía trước, đẩymộtcánh cửa trong đó ra.
"Đoàng ----"
"Chạy rồi." Triệu Phong ngồi tại chỗ, băng bó cánh tay,"đilên trước tìm xem."
Tào Nham rất hưng phấn:" Tìm thấy rồi hả?"
Edit: Michellevn
anhkhẽ cười ra tiếng.
Tào Nham nghĩ nghĩ,nói:" Chúng takhôngcó thời gian trì hoãn nữa."
Tưởng Xuyên thoáng nhìn thấy đoạn cánh tay tuyết trắng kia, ánh mắt vui mừng, nhanh chóng chụp lại taycô, hòn đátrêntaycôrơi xuống, va trúng đầu gốianh,anhhơi đaumộtchút, vội vã ôm lấy người, hơi thở gấp gáp.
Tưởng Xuyên xoay người, sờ sờ mặtcô, thấp giọng:" Trốn ở chỗ này yên nhé, đừng ra ngoài."
"C·h·ế·t rôì."
Đó cũng là lựa chọn củacô.
anhta choáng váng chưanóihết, ngườiđãngã quỵ.
hắnta luôn cẩn thận, mấy năm trướcđãnghĩ xong đâu đó đường lui, cảnh sát sao?đãđiđiểm khác từ lâu rồi, đến lúc bọn họ tìm được chỗ này,hắntađãtrốn xa rồi.
Ai biết có còn mạng để ra ngoài tiêu tiền này haykhông?
Tay chân đan xen, Tần Đường liều c·h·ế·t ômanh, môi mím chặt lại.
Phàn Dịch.
Lữ An đón lấy cái túi trong tay Tần Đường,:"khôngsao chứ?"
" Qua đó xem thế nào."
Khương Khônkhônghề sợ hãi:" Tìm thấy, nhưngkhôngphải đêm nay."
Căng thẳng suốtmộtgiờ đồng hồ.
" Tiền đâu?"
Như thế, rất dễ dàng bại lộ.
Đợimộthồi,khôngđợi được câu trả lời củaanh.
...............
Tần Đường an tĩnh ngồitrênxe, tia sáng được chiếu rọi từ phía sau,côxoay người nhìn, vội vã xuống xe, tìm nơiẩnnúp.
Triệu Phong dẫn người từng bướcmộttới gần, mục tiêu của bọnhắnlà Tưởng Xuyên,hiệntạikhôngai phân tâm tới đối phócô, Tần Đường rất an toàn.
Sắt mặt Tần Đường tái nhợt, nhìn thấy máutrênvaianh, lấy tay bụm lại.
Tưởng Xuyên cho Tần Đườngmộtcái ôm ngắn ngủi, thanhâmrất thấp:" Ở đây chờanh."
"đixem xem."
Thình lình dưới dòng sông nhô lênmộtcái đầu,côsững sờ.
Tưởng Xuyên bò lên bờ, nhìn về phía đối diện, trái tim Tần Đườngđãsống trở lại,côgạt nước mắt, cố gắng nhìnrõdáng vẻanh, đáng tiếc khoảng cách có hơi xa,cônhìnkhôngrõ, nhưngcôbiếtanhđangchăm chú xem ýcô.
Tào Nhamnóivới Tưởng Xuyên:" Chúng ta chia làm hai đường, như vậy an toàn hơn."
Tưởng Xuyên và Tần Đườngđinhanh đến ven sông Hoàng Hà, sau lưng đột nhiên xuấthiệnmộtngười, xách theo s·ú·n·g, Tưởng Xuyên cấp tốc túm lấy Tần Đường, Tần Đường lập tức ôm chặtanh, Tưởng Xuyên ômcôlănmộtvòng, viên đ·ạ·n đuổi theo hai người họ.
Tần Đường mang theo Tần Đường bò lêntrênbờ, đặt Tần Đường nằm thẳng, chống hai bên ngườicô, cúi đầu nhìncô, nước từtrêntrán, tóc và cằmnhỏxuống ngườicô,anhlău mặtmộtcái, c** q**n áotrênngười, vắt khô, lau mặt chocô.
anhbuôngcôra, đẩycôđivề phía trước:"đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Sâm nhìn ánh mắtcô, Tần Đường nhìnanh,nói:" Emkhôngmuốn tách rờianh." Đáy lòng luôn có loại dự cảm xấu,côrất sợ hãi.
" Lúc ở quán bán hàng."
Bên kia, Lữ An mở miệng:"côà, nơi nàykhôngcó máy ghi hình, có điều nếucôcảm thấy mình đúng, chúng ta có thể báo cảnh sát, nếu cảnh sát phán quyết là chúng tôi sai, di động này chúng tôi bồi thường."
" Cácanhđông người lắm đúngkhông? Emđitheoanh,khôngồn àokhôngquấy rối,anhđira ngoài emsẽchờanhtrở lại, như vậy cũngkhôngđược saoanh?"
mộtlúc lâu, Tưởng Xuyên kề sát tráncô, nắm cằmcô:" Vẫn ổn chứ?"
Hồi lâu, Tưởng Xuyên buôngcôra, ánh mắt đen láy cúi đầu nhìncô.
" Có thể ở trong nướckhông?"
Khương Khôn:"khôngđược, đường lộ càng nguy hiểm."
Lại ngã xuống ba người nữa, có người tập kích từ phía sau, Tưởng Xuyên quay người bắnmộtphát s·ú·n·g, khom người trốn tránh, nékhôngkịptrênvaiđãtrúngmộtviên đ·ạ·n,mộthọng s·ú·n·g đen ngòm lại tiếp tục chĩa vàoanh.
Tần Đường ôm máy ảnh và s·ú·n·g, quay đầu lại, từng bướcđivề phía trước.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, lạimộtđám khác kéo đến.
Phàn Dịch nhìn chằm chằm đống thùng chất rất cao kia, ánh mắt sáng lên, lập tức ra hiệu cho bọn thủ hạ,"đixemmộtchút."
Tiếng s·ú·n·g liên tiếp phá vỡ hoàn toàn cảnh đêm tĩnh mịch.
" Chỗ này có máu, đuổi theo phía trước."
đãkhôngcòn đường lui.
"Đoàng Đoàng --------"
Bên cạnh Triệu Phong còn dư lại sáu tên.
"trênxe có còng tay!"
Tần Đường chạy nhanh ra cửa lớn nhà nghỉ, lao tới đầu ngõ.
Tần Đường có chút suy yếu, gật đầu:" Ừm."
đãkhôngcòn bóng người.
mộtcơn gió thổi qua.
côvừa lặp lạimộtlần nữa.
Tần Đường lập tức nắm lại cằmcô, nâng lên," Được."
Sắc mặt Phàn Dịch đen triệt để, nổi giận đùng đùng nhìn Khương Khôn," Cậu mẹ nóđãdẫn cái gì đến hả?"
Tưởng Xuyên mang theo Tần Đường chạy về phía trước,điqua bên tên kia, Tần Đường khom người, nhặt s·ú·n·g lên, nắm ở trong tay.
Tần Đường xoay người, nhìn thẳng vào Tưởng Xuyên," Emkhôngnghĩ liên lụyanh,đithôi."
côgáikia vừa nghenóibáo cảnh sát,đãcó chút luống cuống,điđộng củacôta kỳthậtđãrơi bể từ lâu, bạn bè xúi giục ra chiêu xấu, tìm người có tiền dàn cảnh va chạm, bọn họđãlàm được mấy lần, lần nào cũng thành công, cho dùkhôngbồi thường được năm nghìn,mộthai ngàn vẫn có được.
cônúp ở phía sau, tầm mắt nhìn về phía trước, cả người Tưởng Xuyên ướt đẫm, bùn đất lẫn lộn, mắt đen như chim ưng,ẩnnáu sau tảng đá, tùy thời cơ mà hành động.
Tần Đườngđiđến trước mặtanh, Tưởng Xuyên n*n b*p taycô," Tối nay em theo tụianhđihuyện Giai, ngày mai chờ Lữ An ở Huyện Giai."
"anhTưởng, khe núi lớn bên này, cácanhnhanh nhanh lên,khôngthìkhôngkịp đâu."
.............
TRong đó cómộtngười đàn ông dáng cao, nhìn thấycôgọi điện thoại báo cảnh sát, lập tức đè lại taycô, có chút phiền muộn:" Bỏđibỏđi, coi như hôm nay chúng tôi xui xẻo,đithôi."anhta vừađi, mấy người khác liềnđitheo.
“Người của tôi sắp đến rồi,anhđưacôấyđiđi."
Tàn thuốc cháy hết, bóng đen quay người.
Đám người Triệu Phong đuổi tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đường lấy di động ra,khôngnóitiếng nào.
Dọc đườngđi, Tưởng Xuyên đều quan sát, chỗ nào có thể giấu người,anhmuốn giấu Tần Đườngđi.
Tưởng Xuyên căn đúng thời cơ, lăn người ra ngoài.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, mấy tên quỳ sụp xuống đất, ầm vangmộttiếng, ngọn lửa vọt lên cao.
Lộ Toa đứng trước mặtanh, " Những gì tôi biết,nóichoanhhết rồi, có thể bắt được người haykhôngcòn phải xem vận may của các người."
Tưởng Xuyên cầm taycô:" Đau, nhưngkhôngsao, viên đ·ạ·n cắmkhôngsâu."
Tưởng Xuyên bắnmộtphát s·ú·n·g, có ngườiđãngã xuống.
Tần đườngđãhiểu,côc*n m** d***, cúi đầunói: "Em biết rồi, em ở Tây An chờ......"
Phàn Dịch mang theo s·ú·n·g ngắn, Tưởng Xuyên và Tào Nham vừa rồi đoạt được,khôngngờ lại có đất dụng võ.
Phàn Dịch mắng lớn:" Giờkhôngthể tùy theo cậu! Trì hoãn nữa, toàn bộ phải c·h·ế·t ở đây! Lão tử tự có sắp xếp."
Tào Nham nhìn thấy, ngẩn người, rất nhanh hiểu ra, lên tiếng chào hỏi Tần Đường, biết Tần Đường là theo Lữ An đến huyện Giai tặng đồ dùng, cậu ta chỉ chỉ bên trong,nóivới Tưởng Xuyên:" Lộ Toa vẫnkhôngchịunói,anhnghĩ cách coi sao."
"Tần Đường, bị đám đông vây quanh."
Có Lữ An, Tần Đườngsẽkhôngbị người ta khi dễ.
"Có kẻ xâm nhập!"
"Ừm."
Triệu Kiền Hòa cười lạnh, khinh thường nhìn Khương Khôn," Ông chủ Khương,hiệngiờ cảnh sát đềuđangbắtanh, chúng tôi mạo hiểm cứuanhnhư vậy,anhnóinhảm nhiều thế đấy."
Tưởng Xuyên dâng lên luồng k*ch th*ch, Tần Đường hiểu,côđong đưa eo mông, kiễng mũi chân.
côsợ lắm rồi.
anhôm Tần Đườngđivề phía trước.
Tiếng s·ú·n·g nổi lên bốn phía, Tần Đường nhìn thấy đ·ạ·n xuyên thành từng lỗtrênmặt đất, mối nguy hiểm quét qua cơ thể Tưởng Xuyên.
"hắnta ở huyện Giai."
anhvội vã chạy về phía trước, Tào Nham đèanhlại:"anhlàm gì đấy hả!"
Triệu Phongđiở chính giữa.
" Đúng,anhnhất định trở về."
Tần Đường nắm chặt s·ú·n·g, th* d*c kịch liệt.
Tần Đường đứngtrênvách đá, gió đêm đìu hiu, cơ thểcôkhẽ run lên, ôm chặt máy ảnh.
Tưởng Xuyên hítmộthơithậtsâu, hạ giọng:" Tôiđãnhìn thấycôấy."
.................
Tần Đường cắn môi, khôi phục tia huyết sắc," Vâng."
Tưởng Xuyên gật đầu:" Ừm, cậu cẩn thận."
Phàn Dịch phân phó:" Đừng lề mề nữa, mau mau dọn sạch cho tôi."
Ngôi chùa.
Che chở cho họ cả đời bình an.
Mới vừađimộtđoạn.
Mấy người kiađiđến là nhanh, rất nhanhđãkhôngthấy tăm hơi bóng dáng, Lữ An nở nụ cười,nóivới đám đông vây quanh:" Dàn cảnh va chạm phương thức mới, mọi người phải cẩn thận đấy."
Hốc mắt Tưởng Xuyên cũng ẩm ướt, cổ họnganhtắc nghẹn, quay qua nhìn, nhìncôlần nữa,đãkhôi phục như cũ, khóe miệng cong lên:" Nghe lời nào,điphía trướcđi,khôngđường quay đầu lại."
Tần Đường ngọ nguậy ngồi dậy, nhìnanhchăm chú, tay sờ đến bả vaianh, vết thươngđãngâm nước đến nhìnkhôngra máu, chỉ để lạimộtlỗ máu," Đaukhông?"
ẩnnáu trong núi rừng Tưởng Xuyên và Tào Nham liếc nhìn nhau, Tưởng Xuyênnóivới người phía sau:" Các cậu cẩn thậnmộtchút,khôngđược để lộ."
Tần Đườngnói:" Em biết, chỉ là emkhôngbiếtcôta cũng ở đây."
" Trước đó em có nghe thấy tiếng s·ú·n·g, bên đó có thuyền."
..........................
Tần Đườngnóirất nghiêm túc:" Tôi ở đây có gây trở ngại cho cácanhkhông?"
côta gắt gao nhìnanhchằm chằm, giọngnóilại hoảng loạn:" Đây chính là cơ hội cuối cùng màanhnóisao?"
" C·h·ế·t chưa?"
Tần Đườngđirất chậm, bò lên triền núi, cầm trong taymộtnhánh cây, chân mới vừa ổn định, phía sau vang lênmộttiếng s·ú·n·g, chìm trong dòng nước.
" Lâu như vậy rồi, nếu ở dưới nước, c·h·ế·t ngạt từ lâu rồi."
côkhôngdám quay đầu lại.
" Báo cho lão đại, xe chúng ta tới rồi, kêu họ nhanh lên."
Tần Đường run rẩy đặt máy ảnh xuống, siết chặt s·ú·n·g trong tay.
Phàn Dịch giận dữ:" Tiền quan trọng hay mạng quan trọng! Chạy mauđi! "
" Còn có..... Triệu........."
" Đoàng --------"
Còn phải hơnmộttiếng nữa, người của Tào Thịnh mới tới, phải nghĩ cách ngăn chặn bọn chúng.
Cho dù có bất hạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mười mấy người sau lưng dắt theo s·ú·n·g đuổi theo.
Tần Đường nghe lời đứng im,hiệntạikhôngthích hợp,côhiểu.
Tần Đường tỉnh táo lạ thường,khôngngừng bước chân,đitheoanh.
Chậc chậc, gần đây phương thức dàn cảnh va chạm càng ngày càng nhiều rồi.
Tất cả mọi người chuyển đồ lêntrên.
Tào Nham nhìn lướt qua, rất nhanh liền đến phân nhánh giao lộ, cậu ta cắn răngmộtcái, đem xe vọt vào giao lộ.
Lần này,khôngquay đầu lại.
Phàn Dịch nhìn Khương Khôn:" Cậu mẹ nókhôngphảinóinơi này rất an toàn sao? Thế nào lại có người?!"
Hai người trở lại chỗ ngồi, đồ ăn đặtđãđưa lên, A Khởi và Tiểu Bạchđangtrò chuyện rôm rả, mắng mỏ mấy người kia, Tần Đườngkhôngbiểu lộ gì, Lữ An cười cười," Được rồi, mau mau ănđirồi còn sớm về nghỉ ngơi nữa, ngày mai phải dậy sớm."
"Ai?"
anhgọi điện thoại cho Tào Thịnh, thông báo cho bọn họ.
Từtrênsườn núicôchạy như điên xuống, chật vật ngã xuống, lại bất chấp bò lên, chạy về phía trước.
côbiết Tưởng Xuyênđãnhảy xuống sông Hoàng Hà,côbiếtanhsẽtrở về.
mộtloạt tiếng s·ú·n·g vang lên hỗn loạn.
Trong nháy mắt tay Tưởng Xuyên siết chặt, nắm đến Tần Đường thấy đau,côôm cánh tayanh:" Emkhôngsợ."
Tưởng Xuyên che lỗ tai Tần Đường lại.
Trời thu tháng mười, nước sông lạnh buốt, cơ thể Tần Đường co rúm lại, tay chân dần trở nên cứng ngắc, Tưởng Xuyên bảo hộ phía saucô.
côngẩng đầu, Tưởng Xuyên lập tức cúi xuống hôn môicô, nụ hôn này vô cùng kịch liệt, đầu lưỡi xông thẳng vào, dùng hết sức quấn lấy đầu lưỡi m*t,anhgiống như muốn nuốt chửngcô, cơ thể Tần Đường tựa như nhũn ra, trong miệngkhôngngừng phát ra tiếng nức nở, dầnkhôngchống cự nổi nữa.
Trong dòng sông Hoàng Hàkhôngcó bóng người.
Tưởng Xuyên siết chặt nắm đấm, ánh mắt như có máu:" Tôi qua đó xem thế nào."
Tần Đường trở vềtrênlầu, đứng ở cửa sổ nhìn phía dưới lầu, ánh mắt dừng lại cái bóng lờ mờ đầu ngõ, mũi giày leo núi màu đen, quần màu đen, ngón tay thon dài rủ xuống, búng ngón tay, đốm lửa kia thoáng lay động, nhịp timcôbỗng nhiên tăng nhanh.
Tần Đườngđãrõ, dàn cảnh đụng chạm gây nên ồn ào,côngẩng đầu nhìnanh:" Chút nữaanhmuốnđiđâu?"
Tưởng Xuyên biết Tần Đường có chút khôn vặt, tâm tư vẫnđangcùng quẫn,anhnhất định phải đến trướcmộtbước so với đám người kia, tốc độanhcực nhanh, Tào Nham suýt nữa theokhôngkịp, Tưởng Xuyên nhìn chăm chú phía trước, s·ú·n·g nắm trong tay.
Tần Đườngnói:"khôngsao,đithôi."
Giờ khắc này cũng vậy, bất luận kết cục thế nào,côcũngkhônghối hận.
Tay Tần Đường bị chấn động có hơi tê dại, trái tim nhảy vọt lên cổ họng, nhìn thấy tên kia ngã xuống trước mắt mình.
Phía trước,mộtngười toàn thân đầy máuđangchạy về phía này, Tưởng Xuyên tập trung nhìn, sắc mặt biến đổi," Là người của chúng ta."
Tần Đường buônganhra,điđến bên cạnh ngồi xuống.
Giây tiếp theo, rút s·ú·n·g, nhanh chóng chĩa vào ngực Triệu Kiền Hòa " Đoàng"mộtphát s·ú·n·g, hai mắt Triệu Kiền Hòa trợn trừng,khôngdám tin nhìnhắnta, rồi cúi đầu nhìn máu tuôn tràotrênngực mình, thân thểkhôngchống đỡ được nữa, quỳ rạp xuống đất, đầu gục xuống vô lực.
Tần Đườngkhôngphânrõđược đó là máu ai.
Tưởng Xuyên:" Nếukhôngcó gì sai,thìchính là rồi."
Phàn Dịch cười ra tiếng," Cậu xác định cảnh sátkhôngtìm thấy chỗ này?"
Chỉ là, sợ có gì nguy hiểm.
" Đoàng --------" Nước sông bắn lên tung tóe.
côkhôngmuốn tách ra khỏianh, nhất là vào giờ khắc này.
Phía saumộtchiếc xe dừng lại.
Hắc ám hơn cả trời đêm chính là giao dịch đen, Khương Khôn nhìn chằm chằm Triệu Kiền Hòa,nóivới Phàn Dịch:"khôngphảianhnóinó c·h·ế·t rồi sao? Tôi cho làanhnóichuyện luôn luôn giữ lời."
Khương Khôn cười thổi thổi nòng s·ú·n·g," Nhiều nămkhôngdùng s·ú·n·g, kỹ thuật bắn vẫn xem là chuẩn."
" Mấy giờ rồi?"
"sẽbắt được."
Tào Nham sửng sốt, quay qua quay lại nhìn, chỗ nào đâu? Cậu takhôngtrông thấy, chỉ nghe thấymộtcôgáiđangkhẽnóimuốn người ta bồi thường điện thoại di động, có vẻkhôngbỏ qua, bên cạnh có ngườinói:" Tôi nhìn thấy tựcôcốđilên, có phải dàn cảnh va chạmkhôngđây....."
Bờ sông bên kia, thi thoảng có tiếng s·ú·n·g.
Tất cả đềuđãrút s·ú·n·g ra, thận trọng đối phó tình huống, Phàn Dịch và Khương Khôn cònđangở cửa tầng hầm, Phàn Dịch lạnh giọng:" Rút!"
Chân trời xám trắng.
Tưởng Xuyên đáp:" Giờ chưa biết nữa."
" Hãy ngheanhnói." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Xuyên ôm Tần Đường chồi lên mặt nước, gương mặt và môi Tần Đường trắng bệch, đổ ập vào vaianh, hai người th* d*c kịch liệt, hít thở từng hơi từng hơikhôngkhí.
Nơi này là bờ sông, ngoại trừ những tảng đá, hầu nhưkhôngcó nơiẩnnáu.
" Cũngkhônghối hận."
Ngoại trừ Triệu Phong, những tên kia đềuđãgục xuống.
mộtrặng mây đỏ nhô lên phía chân trời,khônglâu sau, mặt trờisẽmọc.
Tưởng Xuyên đẩy Tần Đường ra phía sau những tảng đá,anhkhôngkịp né tránh, bị đường đ·ạ·n xẹt qua trầy da, bả vai ứa máu.
Tào Nham vội vàng đỡ lấyanhta, đưa tay sờ, " Vẫn còn thở....."
Nhưng...........Chỗ nào có thể trốn?
Lần đầu tiênanhphủtrênngườicô, kêucôđừng hối hận,cônóikhônghối hận.
Tưởng Xuyên đứng dậy,khônghề nhìncôta, xoay ngườiđira cửa, giữ tay nắm cửa ---------
Đôi mắt Tần Đường ướt át, môi đỏ lên, ánh mắt mềm mại nhìn thẳng, bỗng dưng cười vớianh.
Dưới hầm ngầm, sau khiđiqua tầng tầm cơ quan, cuối cùng cũngđãmở ra.
Triệu Phong bước qua đống thùng chồng chất, ra khỏi hầm ngầm, ánh mắt trầm xuống.
Đáy sông, sắc mặt Tần Đường ngày càng trắng, uống mấy ngụm nước, Tưởng Xuyên nắm cằmcô, hôn lên môicô, chocôkhôngkhí.
điđến chỗ ngoặt, thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Tần Đường biết, lúc này khẳng địnhanhvô cùng hối hận, hối hận vìđãđưacôtới đây,anhsợ mìnhkhôngche chở đượccô.
Tần Đường lao mạnh tới, khoảnh khắc đó Tưởng Xuyên quay đầu lại, đáy mắthiệnlên kinh ngạc,thìcôđãlao vào trong ngựcanh,anhhơi sững sờ, nhưng cơ thể lại phản ứng nhanh chóng đón lấy người, ôm chặt lấy.
Tưởng Xuyên chỉ vào con đường núi kia, "đilêntrên, lại dọc theo con đường nàysẽđivào trong thôn phía trước, xin người dân trong thôn giúp đỡ, nhờ họ đưa em đến thị trấn, ở đó chờanh."
trênmặt nước liên tiếp nổ ra vài tiếng s·ú·n·g.
Thuộc hạ hỏi:" Đồ kiathìsao? Vẫn cònmộtnửa."
Ánh mắt mọi người đều tỏa sáng, ai có thể nghĩ tới Khương Khôn vậy màẩngiấu nhiều tiền như vậy.
Tưởng Xuyên lặn xuống nước, vớtcôlên, thở hổn hểnnói:" Ôm chặtanh, được chứ?"
Phật tổ à, nếu ngài nghe thấy.
Tào Nham đứng lại, nương chỗ cao, nhìn về phía trước:" Bọn chúng vận chuyển đồ từ trong ngôi chùa ra."
Cả quá trình Tần Đường lạnh mặt.
" Lão đại! Có kẻ xâm nhập!"
Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên liền gọi điện thoại cho Tào Thịnh.
Thấy xa xa,mộtkhoảng nước sông Hòang Hà nhuộm màu máu.
Lại thăm dò," Tắt thở rồi."
Tần Đường im lặng vài giâu, hỏi:" Em có thểđicùnganhkhông?"
.....................
trênbờ đứng ba người.
Tần Đường cắn môi,đivề phía trước.
Tào Nham ngồi đối diện Tần Đường, vắt chéo chân lên,nói:" Vừa rồianhấynóira ngoài xem thế nào,khôngngờ là đưacôvề đây."
Tiếng s·ú·n·g dẫn đám người Triệu Phong tới.
Ở phía sau -------
Tưởng Xuyên hoàn toàn bác bỏ:"khôngđược."
Tưởng Xuyên dẫn theo Tần Đường, Tào Nham đỡ lấy đồngsự,đivề phía trước.
Tần Đường ngẩng đầu nhìn Tưởng Xuyên, sắc mặt Tưởng Xuyên lạnh lùng thâm trầm, hàm dưới kéo căng, rủ mắt nhìncô, hítmộthơithậtsâu, ômcôchìm vào trong dòng nước, đặttrênvách đá ở đáy sông.
Tần Đường cắn môi, hốc mắt ướt át, gật đầy:" Được,anhphải cẩn thận."
Tầm mắt Tưởng Xuyên nhìn thẳngcô, giống nhưđangnói: Làm tốt lắm.
cônóimấy câu liền, lồng ngực Tưởng Xuyên nghẹn lại,khôngthểnóira lời cự tuyệt.
Hai người họ giống như hai con cá dạo chơi trong dòng nước Hoàng Hà.
Chớp mắt tiếp theo, Tưởng Xuyên nổ mấy phát s·ú·n·g liên tiếp, ba tên kia đổ nhào xuống sông, máu nhuộm đỏ nước sông Hoàng Hà.
côlao tới bờ sông.
Trong đêm tối ô tô laođivun vút.
" Đệt! " Có tên mắng chửi
............
Tưởng Xuyênkhôngnóigì nữa, vội vàng sắp đặt bố trí, mau chóng xuất phát.
Tần Đường lập tức ngẩng đầu, Tưởng Xuyên sờ sờ đầucô, " Lộ Toa có liên quan đến vụ án."
Tần Đường gật đầu:" Vâng."
Tần Đường ngồi quỳ trước mặtanh, ánh mắt ướt át," Ừm."
Tào Thịnhnói:" Các cậuđitrướcđi, cẩn thậnmộtchút."
Tần Đường liều c·h·ế·t chống chọi, còn cáchmộtphần ba nữa, gương mặt nhăn nhúm thống khổ, cả người chìm xuống, thể lực chống đỡ hết nổi.
"anhTriệu, người đâu?"
Tần Đường giơ s·ú·n·g,côđãgiếtmộtngười rồi, tay tê dại, trái tim cũng tê liệt,đangmuốn nổ s·ú·n·g về phía Triệu Phong, Tưởng Xuyên nhào tới," Đừng động, cậu ấy là người của mình."
( Raw chỗ này khó hiểu quá 樊奕带了手枪, 蒋川跟曹岩刚才抢了过来, 没想到派上了用场)
"Ấm áp."
Tưởng Xuyên chậm rãi thu lại ánh mắt, xoay ngườiđivề phía trước, "khôngcần."
Tưởng Xuyên kêu Tào Nham dừng xe ở vách đá bên mạn sườn núi, nơi này rừng núi bao quanh, những cây thông cao chót vót, xuống chút nữa làmộtcon dốc với đường xuống gồ ghề,điphía trướcmộtchút,thìnhìn thấy Hoàng Hà bên dưới, xuôi dòng chảy trong thung lũng sâu.
Phàn Dịch cười:" Đừngnóimộttên Triệu Kiền Hòa, dù chomộttrăm tên, cũng tùy cậu xử trí."
Đây quả thực là núi vàng núi bạc đấy!
" Phía sau những tảng đá, tìm toàn bộmộtlượt."
Từ đầu tới cuối Tần Đường cũngkhôngliếc mắt nhìncôta,đitheo Tưởng Xuyên, Lộ Toa bị còng tay lại, hai người nam giới cùng áp giảicôta lên xe, đưa về Tây an.
Tần Đường cắn môi, nước mắtkhôngkiềm chế được, ngoan ngoãn gật đầu, "Được,mộttraimộtgái."
Tiểu Bạch:" Ò."
Tưởng Xuyên ômcôxoay người, nhìn dòng sông trước mặt.
Tần Đường nín thở, chờ tiếng bước chân tới gần, lập tức giơ hòn đá lên cao cao,sẽđập xuống luôn.
" Đừng khóc."anhlau nước mắt chocô, hai tay bưng lấy khuôn mặtcô, hôn lên mắtcô," Trở về cùng em sinh hai đứa con."
Những kẻ kiađangchuyển đồ.
Bọn họ tìm thấy thi thể kia, Tưởng Xuyên lật thi thể lại, nhíu mày, đồng thời thởnhẹra, "khôngphải người tôi tìm."
" Emkhôngsợ."
Tần Đường th* d*c yếu ớt, mở mắt ra nhìnanh.
Mỗimộttiếng s·ú·n·g, cơ thểcôđều runmộtchút.
Tào Nham nhìn đoạn đường phía trước bị nổ phá hủy, nở nụ cười.
Mấy người biết mất trong núi rừng.
Lộ Toakhôngchịunói, Tào Thịnhđãdẫn người trở lại, cũng là công dã tràng,khôngthấy tăm hơi Khương Khôn, tất cả mọi người đều trong trạng tháikhôngcam lòng,anhcũngkhôngcam lòng, thậm chí còn hơn nữa.
Tưởng Xuyên quay đầu lại, Lộ Toa dụi tắt thuốc,đivề phíaanh, nét mặt suy sụp chán nảnnói:" Tôi chỉ biếthắntađãđihuyện Giai, vị trí cụ thểkhôngbiết, tôi biết Phàn lão đại giao dịch m* t** rất nhiều đều làđiđường thủy, như vậy tương đối an toàn, tiền trong tài tài khoản của Khương Khôn toàn bộ bị đóng băng, nhưng cácanhcũng biết, đối với Khương Khôn những tiến đókhôngtính là nhiều, chỗ cất giấu tiền tôikhôngbiết, có điều, tôi đoán, bọnhắnkhả năngđangở gần sông Hoàng Hà.
Phù hộ tất cả chiến sĩ mang trọng tráchtrênvai.
Tần Đường bơi lội rất lợi hại, nhưng thể lựchiệngiờ,côkhôngbiết.
Tần Sâmđitheo saucô, nấp trong ngõnhỏmờ tối đối diện với nhà nghỉ, nhìncôđivào trong, tựa người lên tường, chăm chú nhìn phía đối diện, quamộtlúc, lấy ra bao thuốc lá.
Tào Nham liếc nhìn Tần Đường qua kính chiếu hậu, Tần Đường nắm chặt tay Tưởng Xuyên," Emđicùnganh, emsẽtìm chỗẩnnấp,sẽkhôngliên lụy cácanh."
Cảnh sát chống m* t** vẫn luôn muốn truy bắt trùm m* t** này.
Tưởng Xuyên nhắm mắt lại, đè xuống cơn kích động kia, giữ chặtcô, khàn giọng:" Đừng nhúc nhích."
Tào Nham thoáng biến sắc, buông lỏng tay, " Tôiđivớianh."
Tào Nham nghi hoặc, cũng quay đầu lại nhìn theo:" Sao vậy?"
Xin ngài, nhất định phù hộanhấy.
Cảm xúc căng thẳng của Tần Đường trong nháy mắt tan rã, hốc mắt đỏ lên, ôm lấyanh,nhỏgiọng khẩn thiếtnóichoanh:"trênđó rất nhiều người, nhiều xe,khôngbiết bọn chúng vận chuyển cái gì."
Tưởng Xuyên nhìn theo phương hướng của bọn chúng, tim đột nhiên nhảy lên, Tần Đườngđangởtrênđó!
Hoàng Hà cuồn cuộn, kéo dài mênh mông.
Tưởng Xuyên rút s·ú·n·g, nhanh chóng hướng tên kia bắnmộtphát s·ú·n·g.
" Sao mặc áoanh? "
Suốt đoạn đường,yêucầu của Lộ Toakhôngtính là cao, nhưng có chút quá đáng,côta chỉ nghe Tưởng Xuyên.
Ngôi chùa xa xa truyền đến tiếng chuông, thanh bình, an tĩnh, tốt lành.
..............
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.