Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69
Tần Đường nhìn tócanhthậtsựdài rakhôngít, muốn giúpanhsửa sangmộtchút,đira ngoài mua kéo.
"anhkhó chịukhông?"côvội vàng đứng lên," Emđigọi bác sĩ đến."
anhhoàn thành sứ mệnh, vậy rồi tính sao.
Tần Đường lắc đầu:"khônglạnh."
...........
Tưởng Xuyên nhìncô:" Em chắc chứ?"
Tào Thịnh và Tào Nham, còn có Hàn Thành, đềuđãđến tìm Tưởng Xuyên,nóirằng nếuanhmuốn quay về đội cảnh sát, lúc nào cũng có thể trở về.
Tần Sâm sờ sờ đầucô, Cảnh Tâm ôm lấy bờ vaicô.
Lỗ tai Tần Đường đỏ lên, đẩyanhra," Ăn nhanh lên."
Tưởng Xuyên giữcôlại, sắc mặt hơi trắng, có chút suy yếu, " Chút nữađi, đểanhôm emmộtlúc nữa."
Sau đó,trênđường gặp được đội cảnh sát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" En nghỉ ngơi rốt rồi." Ngẫm nghĩ,côbồi thêmmộtcâu,"anhlái xe, em có thể ngủtrênxe."
" Mẹ em cũng thíchanh, có bà ấy,anhkhôngcần lo lắng."
Cổ họng Tào Thịnh tắc nghẹn.
................
"Vậy phân chia người thế nào?"
Lần này hai người họ, chủ yếu làđinúi Dương Quyển, thăm Nguyệt Nguyệt vàanhtraicôbé.
Tưởng Xuyên cườinhẹ:" Được."
Tần Đường lại choanhmộtnửa,"anhcũng ăn, bồi bổ."
côđứng ở ven đường, Tào Thịnh trông thấycô, lập tức dừng xe lại, Tần Đường hấp tấp lao tới, túm lấyanhhỏi:" Tưởng Xuyên đâu?anhấy đâu?"cônhìn chung quanh, "anhấy ở trong xe nào?"
côchỉ mặt trời xa vời,"anhcó biếtanhgiống gìkhông?"
Tiểu Thành cười đùa cợt nhả, kéo dài giọng:" Ò................"
Tưởng Xuyên cười:" Phảikhông?"
anhkhôngbỏ nổicô.
Hai người lăn lộn đánh qua đánh lại mấy vòng.
.............
Tưởng Xuyên gọi mấy cuộc điện thoại, chỗ nàykhôngthể có xe kéo, Tần Đường dùng khăn quàng cổ bao lấy chính mình, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp, há miệng a ramộtlàn sương trắng, " Đêm nay chúng ta phải qua đêm ở chỗ này sao?"
Nguyệt Nguyệt xoay người chạy, quamộtlúc, đeo cặp sách quay lại, lấymộttúi táo khô đỏ au trong cặp ra, " Mẹ emnóicho chị, quả táo ngon nhất ngọt nhất, của nhà em trồng đó, cảm ơn chịđãđểanhtrai em được đến trường."
" Vậy ư? Cái bộ dạng này gặp họ,khôngtốt lắm nhỉ."
côngồi dậy, cơ thể hơi ê ẩm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"..........."
Tưởng Xuyên:" Tiểu Thành làm đó, đường núikhôngdễđi, xe xảy ra vấn đềkhôngphải lầnmộtlần hai, cậu ta sợ bị đói, liền chuẩn bị đồtrênxe."
Từ vách núi Khương Khôn rớt xuống, cơ thể va vào vách đá, phát raâmthanh trầm đục, kêu thảm thiết.
Vốn cho rằng đến thị trấn có thể đưacôđiăn bữa nóng hổi,khôngngờ.
Tần Đườngđãđitới, kéo cửa xe ra," Tôiđivới cácanh,anhđưa tôiđithămanhấy."
Tưởng Xuyên cự tuyệt.
Giọngnóicàngyêukiều, động tácanhcàng mạnh mẽ.
Tào Thịnh kéocôlại:" Cậu ấykhôngở đây."
Tưởng Xuyên lau nước mắtcô, "Cònnóikhôngcó."
Tưởng Xuyên nhíu mày:"anhgọimộtcuộc điện thoại nữa."
Sau tết nguyên đán, Tần Đường xử lý xong tất cả công việc, đặt luôn vé cùng ngày, đêm đó tới Tây An.
Tưởng Xuyên mở thùng dự phòng ra, Tần Đường ngạc nhiên nhìn thấymộtcái lẩu cồn, nửa bình nước, còn có mì đồ gia vị linh tinh," Chúng ta nấu mì ăn."
Còn chưa kịpnóigì, đèn phòng cấp cứuđãtắt.
anhbiếtrõcôkhôngcó khả năng chịu đựngmộtlần nữa, lại ích kỷ muốn cùngcôởmộtchỗ.
anhrất sợ hãi, sợmộtmìnhcôkhôngchịu đựng được, lại làmộtcái bốn năm, hoặc là lâu hơn.
Tần Đườngđãở bệnh viện trông coi hai ngày, trong lúc đó, Tào Nham từ phòng chăm sóc đặc biệt được chuyển ra phòng bệnh thường.
Đầu Tưởng Xuyên nghiêng sangmộtbên, phun ramộtngụm máu tươi.
............
Gương mặt Tần Đường ngập nước mắt, thanhâmbi thương, quay đầu lại gào lên:" Vậyanhấy ở đâu! Tôi muốnđitìmanhấy!"
Tần Đường sờ sờ mặt Nguyệt Nguyệt:" Cao lên rồi."
" Ừm ừm."côôm chặtanh,"anhkhôngbiếtanhdọa c·h·ế·t người ta rồi, chảy rất nhiều máu,trênngười trúng mấy vết thương liền."
Tào Thịnh có chútkhôngđành lòng, đè vaicôlại:"sẽkhôngđâu, cậu ấy rất kiên cường, nhất định có thể chống đỡ được."
Tần Đường cầm kéo, sửng sốt tại chỗ.
Chờ những đứa trẻ kiađixa,côgọimộttiếng:"Tưởng Xuyên."
Trời sáng tỏ.
Tưởng Xuyên nhướng mày:" Bổ cái gì?"
Tần Đường hưng phấn ngồi xổm bên cạnh nhìn," Sao lại có những thứ này?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhđến cùng rạng đông.
Tần Đường nghe thấy tiếng động cơ ô tô, từtrêngiường ngồi dậy.
" Hai chỗ á?"
" Ýanhlà......anhấysẽchết sao........."
Từ trong phòng bệnh Tần Đườngđira, nhìn cha mẹ: " Ba, mẹ."
Nhìn chung là Phàn Dịch và Khương Khôn bị bao vâykhôngđira được,khôngdám lái xeđi.
Khương Khôn túm lấy áoanh, lật người vùng dậy,mộtquyền đánh vào mặt Tưởng Xuyên.
Rời khỏi độiđãquá lâu rồi,khôngphảikhôngcòn niềm tin nữa, tin tưởng vẫn ở tận đáy lòng, chỉ là tư tưởngđãkhônggiống nữa.
Tưởng Xuyên nổ s·ú·n·g vào bánh xe, chiếc xe hơi chao đảo, đụng vào vách đá, ngừng lạimộtchút.
Tưởng Xuyên nhìn thấy ngôi chùa trong rừng núi, nhìn sông Hoàng Hà chảy xuôi dưới chân núi, bờ bên kia cócôgáicủaanh.côkhôngchỉnóimộtlần:" Em chờanhtrở lại."
Khương Khôn tràn ngập vẻ tàn độc, rút s·ú·n·g lục ra, nhấn mạnh ga, chĩa s·ú·n·g ra cửa sổ bắn về phía sau.
Tất cả mọi chuyện, hai người họ cũng đềuđãbiết.
.............. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đường tỉnh lại,trênngưởi phủ hai cái áo khoác,khôngbiết Tưởng Xuyênđiđâu rồi.
Nếuanhkhôngcòn nữa,côcó thể làm gì?
Tưởng Xuyên còn nhanh hơn cậu ta, chạy lao qua ngọn lửa, xe lại khởi động, Tưởng Xuyên nổ liền mấy phát s·ú·n·g, bắn vỡ kính xe, cùng với đầu hai ngườitrênxe.
" Chưarõlắm.............." Ánh mắtcôdại ra, nước mắtkhôngngừng tuôn rơi,nóilẩm bẩm,"khôngrõlắm là ý gì?"
Ánh nắng ban mai.
" Chú muốnđitrường học chúng cháu sao?"
Tưởng Xuyên bước nhanh về phíacô," Chụp gì hả?"
Tưởng Xuyênnóikhôngsai, hôm nay mặt trờiđãlên rồi.
Tưởng Xuyên đẩy cửa vào, " Thức rồi à?"
Tưởng Xuyênđitới, chỉ hỏi:" Khương Khôn đâu?"
khôngbiết là ai thông báo cho cha mẹcôbiết, chiều cùng ngày, Tần Sâm và Cảnh Tâmđãchạy tới, hai người họ trông thấy congáico thànhmộtcục, hết sức đau lòng, Cảnh Tâmđitới ôm lấycô,yêuthương gọicô:" An An........"
Cả người Tưởng Xuyên ngồi quỳ bên sườn núi, toàn thân là máu,khôngnhúc nhích, yên tĩnh nhưmộtpho tượng đá.
Răng môi quấn quít, hơi thở nóng bỏng trao nhau, Tưởng Xuyên ngậm lấy đầu lưỡicô, tay lần mò vào trong áo lông củacô, cởi ra móc áo, nắm lấymộtbên trắng nõn mềm mịn.
................
Tưởng Xuyên nhìncô," Đóikhông?"
Tưởng Xuyên cười ra tiếng, cúi xuống ăn mì.
"Đoàng!"
Trời rất lạnh, tuyết tích tụ lại rất dày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
côtrông thấy máy bay trực thăngtrênbầu trời.
côôm chặtanh.
Tần Đường lắc đầu, nhìnanh:"khôngsao, em thíchanh."
Tần Đường ngẩng đầu, lau nước mắt, nhìnanhvô cùng ngây dại, lờicônóira, giống như cam đoan với chính mình:" Đúng,anhấy kiên cường lắm, coi bóiđãnóianhấy mạng lớn,anhấysẽcùng tôi sinh hai đứa con."
"Ừm."
Cảnh Tâm ngẩn người, nhìn Tần Sâm, lắc đầu:"khôngcó, mẹ và ba conkhôngnhúng tay vào."
" A,khôngphải là chú chưađichứ?"
Mấy ngày nàycôvẫn kéoanhnóichuyện, ngay cảcôcũngkhôngbiết,thìra giữa hai người họ sao mà có nhiều chuyện đểnóinhư vậy, giống nhưnóicả đời cũngkhônghết.
Tần Đường nghe thấy Tưởng Xuyên cườinhẹ:" Chú đến xem các cháu có ngoan ngoãn đến trường haykhông."
Ngoại trừ Tần Đường và Lữ An,khôngai biết quá khứ của Tưởng Xuyên.
Mì nấuđãxong.
Tần Đường giờ máy ảnh lên.
"hắnkhôngtới nữa, giờ màkhôngđi, chúng mày chờ c·h·ế·t cả lút sao?" Khương Khôn rống lên giận dữ.
Tần Đường cúi đầu, rồi dựa trở lại, " Vâng."
Mọi chuyện trước kia toàn bộ buông xuống.
Từ trong xe Khương Khôn trèo ra, bắn liền mấy phát s·ú·n·g, Tưởng Xuyên tránh ở sau xe.
"Ừm,anhkhônglo lắng."
Triệu Phong hi sinh vì nhiệm vụ.
Tưởng Xuyên lại làm nổmộtbánh xe nữa, chiếc xe tiến lên mấy chục mét, thân xe lắc lư, lao về phía sườn dốc, Khương Khôn dẫm mạnh phanh xe, đầu xe treotrênsườn núi.
Tưởng Xuyên nhéo mặtcô," Ấn tượng của họ đối vớianhkhôngtốt."
Tiểu Bạch hỏi:" Ngày mai chúng ta muốnđiđâu đây?"
mộttháng sau, Tưởng Xuyên xuất viện.
"khôngcó."côchối, hít hít cái mũi.
Tần Đường rụt lại, giọngnóimềm mại:" Ừm........."
Tào Thịnh đècôlại, ánh mắt cũng đỏ lên," Cậu ấy và đồng đội thương thế nguy cấpđãđược đưa lên máy bay trực thăng,hiệnđangcấp cứu, tình hình...... vẫn chưarõlắm....."
mộtgiờ sau, xe Jeep màu đen lái ra khỏi sân.
Tần Đường ngửa đầu, hôn lên môianh,"khônglạnh."
Tần Đường cắn vành taicô," Ban đêmsẽlạnh, bầu trời quang đãng, ngày mai mặt trờisẽlên."
Áo quần tuột nửa,côd*ng ch*n ngồitrênđùianh, cao thấp lên xuống, mắt nhắm lại, bật ra tiếng rên khẽ, trong đêm mênh mong vô cùngyêukiều.
" Chờ em nghỉ ngơi cho tốt."
Tưởng Xuyênđisân bay đón người, đưacôvề Nghĩa Trạm.
Đội chống m* t**đãđuổi tới.
Chớp mắt tiếp theo,khôngbiết sức tực từ đâu tới, thình lình nắm chặt cánh tay Khương Khôn, mạnh mẽ quăng về phía sau, tung chân đạpmộtcái.
Trong lúc đó, Bắc Kinh - Tây An, Tần Đường chạy qua chạy lại.
" Ba mẹ emđãtới thămanh."
Ngoại trừ dầu muối, hai túi cải bẹ,khôngcó gì khác nữa.
anhnhanh chóng xông tới, nhảy lên, và tấn công dồn dập.
Mạng lớn chỉ là mượn cớ.
Tần Đường ômanh, từng đợt co rút, hé hé mắt, nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, những con dốc phủ đầy tuyết trắng.
............
Tần Đườngđiđến đầu thôn, người trong thôn lái xe máy đưacôđi.
Tưởng Xuyênđãvượt qua bốn mươi tám giờ đồng hồ, người vẫn chưa tỉnh, bác sĩnóinguyên nhân mất máu quá nhiều, Tần Đườngthìvẫn luôn trông coi.
HOÀN CHÍNH VĂN
Hết thảy tối tămsẽhướng về ánh sáng mặt trời.
Khương Khôn đợi mấy giây,khôngthấy phản ứng, cấp tốc xoay người chạy trốn.
Viên đ·ạ·n cuối cùng xuyên qua cơ thể Tưởng Xuyên, cơ thểanhrung lênmộtcái, đáy mắt trong chớp mắt mấtđitiêu cự.
đãquamộtngàymộtđêm.
Nắng sớm chiếu rọi muôn nơi, ánh sáng dịunhẹbao trùm chốn thiên đường này.
.............
"............"
"nóiđi."
Tần Đường ngẩng đầu, nhìn hai người họ:" Con có lời muốnnóivới ba mẹ."
Tần Đường lảo đảo đứng dậy và lao tới, bác sĩđira,cônhìn nét mặt mệt mỏi của họ, ngay cả hỏi cũngkhôngdám mở miệng, mãi đến khi bác sĩnhẹthở ranói:" Ngườiđãcứu được, có điều mất máu nhiều quá, rồi vết thương ở chỗ hiểm......"
Tần Đường nở nụ cười nhàn nhạt.
Tần Đường gật đầu, " Chúng ta lúc nàođi?"
Tần Đường vội vàng hô lên:" Dừng xe! "
Người của Tào Thịnhđãtới, kết hợp với đội chống m* t**, tóm gọn cả đám này.
Chuyện năm đó, cha mẹ Chu Kỳ và cha mẹ Trần Kính Sinh tham gia vào.
nóiđến đây, phần sau bác sĩkhôngnóitiếp nữa.
Tào Nham lập tức đuổi theo.
Trờiđãsáng
côđitới, thuận theo đường núi bên kia trèo lêntrên.
Tần Đường gần nhưkhôngăn gì, chỉ uống nước,mộtmực trông coi, ai khuyên cũng vô dụng.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thành và mấy người Lữ An xuất phátđiHuyện Cao Lam,đilần này rồi, đưa vật tư đến, sau tếtsẽkhôngđinữa, để những đứa trẻ kia ăn tết vui vẻ chút, ngày xuân năm tới khai giảng,sẽcố gắng hơn.
Dướisựyểm hộ của thuộc hạ Khương Khônđãlênmộtchiếc xe, sau lưng,mộtchiếc xe bỗng nhiên nổ tung, lửa phụt lên, đường bị chặn lại, xekhôngthểđiqua.
Tần Đường cắn môi,khôngrênmộttiếng.
Tần Đường kéo tayanhcàm ràm:" Tócanhmọc dài lắm rồi, nếu kông tỉnh lại cắt tóc,sẽkhôngđẹp nữa đâu đấy."
Tần Đườngkhôngdám dán sátanhquá,trênngườianhvẫn còn vết thương, sợ đè lênanh.
Tần Đường nhoẻn cười," Đó là doanhtrai em cố gắng, còn có quỹ từ thiện, và tổ chức người tình nguyện Nghĩa trạm. "
Khương Khôn cười lạnh ra tiếng, bộ mặt dữ tợn.
Tưởng Xuyên cười, gương mặt đụng đụngcô,"anhbiết."
Hai người ngồi trong xe, Tưởng Xuyên nhớ ra cái gì, lục lọi trong tủ tạp vật lấy ramộtcây lạp xưởng hun khói, là trước đó mua cho những đứa trẻ kia, Nguyệt Nguyệt lại đưa trả vềmộtcây,anhdùng cây daonhỏcắt chân giò hun khói thành từng lát, toàn bộ thả vào trong bát Tần Đường.
Sau khi quay vềthìkêu hộ lý hỗ trợ, đỡanhngồi dậy, kê gối đầu sau lưng,côngồi quỳtrêngiường.
Tần Đường ngây ngẩn nhìnanh, Tưởng Xuyên kéo taycô, áp lên khuôn mặt mình, râu ria đâm vào trong lòng bàn taycô, Tần Đường mới có phản ứng, chớpmộtcái mắt đỏ lên," Tưởng Xuyên............"
côđivề phía trước,đangđịnh gọianh.
Tưởng Xuyên nghe thanhâm, lập tức đuổi theo, bóp cò s·ú·n·g, b*n r*mộtphát đ·ạ·n, Khương Khôn tránh thoát được, bắn phát nữa,đãhết đ·ạ·n.
" Giờkhôngthểđi! Phàn lão đại còn chưa lên!
"Đoàng!"
"khônglạnhthậthả?"
"Đoàng!"
Tần Đường cọ cọ tayanh, toàn bộ nước mắt được lau bằng bàn tay khô ráo thô nhám củaanh," Sau nàykhôngkhóc nữa."
Tần Đường cầm tayanh, nhoẻn cười:" Thôiđi, chúng ta tránh trong xe, cũngkhônglạnh lắm đâu."
Tiểu Thành vội vàng lắc đầu,"khôngkhôngkhông........"
anhphải giữ lại cơ thể này, chocôgáicủaanh.
Tần Đường ngửa đầu, kéo khăn quàng cổ xuống, đểanhhôn lên cổcô.
" Ưm..........." Tần Đường nhíu mày," Đừng chạm.........."
"anh."
Mỗi người sốngtrênthế giới này đều có công dụng của riêng mình.
"khôngđược, nhất định phải chờ ông ấy lên." Có kẻ rống lại," Cácanhem, mọi người theo tôi xuống hỗ trợ, những người khác trông xe!"
" Tưởng Xuyên!"
Tay Tần Đường lần vào trong áo, vòng ra sau lưng, cài laị m*c ** ng*c, sửa soạn bản thân đâu vào đó, ôm máy ảnh và áo khoác củaanhxuống xe.
Sáng hôm sau.
Tưởng Xuyên ôm lấy vòng eocô, ấn người xuống, ánh mắt mềm mại nhìncôchăm chú, nở nụ cười nhàn nhạt.
Đứng cách chỗanhhơn mười mét, an tĩnh nhìnanh.
đãqua hơn mười ngày.
Trời đêm lúc này, nâng cốcnóilời vui.
Ánh mắt Tưởng Xuyên khôi phục tia thư thái.
Tuổi Nguyệt Nguyệt cònnhỏ,khônghiểu lắm cái gì quỹ từ thiện,côbé chỉ biết là Tần Đường để cácanhchịkhôngcó tiền đến trường trong thôn có thể được đến trường, Tưởng Xuyênđãtới đây, đưa tới cho tụi trẻ rất nhiều đồ dùng học tập.
Nơi này là đoạn đường núi, bọn trẻ trong núiđihọc đều di qua chỗ này, Tưởng Xuyên đứng ở chỗ cao, kéo theomộtđám trẻ con.
Tần Đường hỏi:" Năm đó Tưởng Xuyên bị hủy bỏ cảnh tịch, ba mẹ có nhúng taykhôngạ?"
Tần Đường ngồi xổm ở cửa phòng cấp cứu, co mình lại thànhmộtkhối, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc đèn kia.
Chương 69
"Vâng." Tưởng Xuyên ôm lấycô.
Tần Đường ngẩng đầu, tầm mắt dần thu lại:" Mẹ....."
" Hửm?"anhkhàn khàn mở miệng, khóe miệng mang ý cười," Sao trở nên thích khóc rồi?"
Sau lưng, thuộc hạ của Khương Khônđãtràn lên bao vây, Tào Nham xoay người ứng phó.
Hai vai Tưởng Xuyên đềuđãtrúng đ·ạ·n, miệng vết thương ngâm trong nước, may màkhônggây thương tổn đến chỗ hiểm, vết thương cũngkhôngsâu,anhvẫn có thể chống đỡ được.
anhchống đỡ được, làcô.
Chạy được nửa đường, xe bị hỏng, Tưởng Xuyên thử sửamộtchút,khôngsửa được.
TÀo Thịnh mím chặt môi,khôngbiết trả lời thế nào.
" Ừ đó."
Bỗng nhiên, bêntrênmộtloạt tiếng động, có xe khởi động.
mộtlát sau.
Tưởng Xuyên dùng hết sức lực, buông thõng tay.
" Chú Tưởng Xuyên, sao chú còn ở đây vậy?"
Tào Nham:" Rất hỗn loạn,hiệngiờkhôngbiết."
Ăn mì xong hai người tựa lưng vào ghế xe, Tưởng Xuyên ôm người qua, thấp giọng hỏi:" Lạnhkhông?"
Tưởng Xuyên nhướng mày:" Mặt trời?"
Hai người họ là người tốt nhất.
trênthế giới này,khôngai có thể hiểuanhbằng Tần Đường.
" Đoàng!"
Tưởng Xuyênkhôngchịu được nhất chính là vẻ quyến rũ này củacô, di chuyển tay xuống phía dưới, sờ chỗ mềm mại kia.
Tưởng Xuyên và Tần Đường nán lại núi Dương Quyển ba ngày hai đêm, ngày thứ tư rờiđi.
anhvẫn còn công việc ở Nghĩa Trạm,phụ trách vận chuyển vật tư đến vùng núi nghèo khó, quyên tiền giúp đỡ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn.
Liên tíếp hai ba tiếng s·ú·n·g,khôngít người ngã xuống.
Cậu ta sao có thểkhôngthức thời như thế, bóng đènsẽbị đập nổ.
" Ánh rạng đông."
Sinh viên được nghỉ đông sớm, Nghĩa Trạm lại náo nhiệt lên, Tiểu Bạch và Từ Bằng lại tới nữa, còn dẫn theo hai người bạn học, đáng tiếc là trời quá lạnh,khôngthích hợp ngồi trong sân đốt lò nướng, mọi người dựng giá sưởi trong phòng khách.
Hai người dẫn theo mấy người hướng theo mạn sườn núi màđi, dọc đường mưa bom bão đ·ạ·n, tuy rằng Phàn Dịch mang theokhôngít vũ khí, nhưng chắc chắnkhôngtrang bị đầy đủ bằng đội đặc công, Tưởng Xuyên và Tào Nham dướisựche chở của họ,điđến mạn sườn núi chỗ bọn chúng vận chuyển đồ, rất nhiều xe đỗ ởtrênđó, người cũngkhôngít.
Tưởng Xuyênnói:" Tôi và Tần Đườngđihuyện Giai."
"anhấysẽchết sao......."
Tần Đường trông thấy sườn mặtanhtuấn củaanh,cônhìn đến mê muội.
Tần Đường:" Trước đóanhbị thương nằm viện, bổ cơ thể."
Cơ thể Khương Khôn bay lênkhôngtrung, mắt mở lớnkhôngdám tin.
Tào Nham:" Đù má nó! "
Edit: Michellevn
Tào Nham:" Được."
Tưởng Xuyên thản nhiên liếc nhìn cậu ta, " Sao, cậu muốnđi?"
Tới núi Dương Quyển, bọnnhỏtiến tới vây xung quanh, Nguyệt Nguyệtđãcao lên,anhtraicôbé đứng ở sau lưng, có chút ngại ngùng, nhưng lại vui vẻ nhìn hai người họ.
Lữ Annói:"đihuyện Giai và huyện Lam Cao."
Tưởng Xuyên quay đầu lại.
mộtnhóm người xông xuống dưới, trong nháy máy nửa sườn núi thiếu hơn nửa số người, tạo cơ hội cho bọn họ.
Sắc mặt Tưởng Xuyên và Tào Nham biến đổi, cầm s·ú·n·g lao lêntrên, Khương Khônđãlên xe.
Tưởng Xuyên lấn người qua,nóinhỏbên taicô:" Cơ thểanhtốt haykhông, emrõnhất mà."
Tần Sâm và Cảnh Tâm vẫn chưađi,hiệngiờ nhìn Tần Đường thế này, rất giống năm đó, lạikhônggiống lắm, hai người họ lo lắng.
Ngoại trừ Tần Đường,khôngai biếtanhđãlàm gì, buông bỏ cái gì, rồi lại trở về nơi này.
Tần Đườngnói:"trênxe có bánh quy."
côngẩng đầu nhìnanh:" Mọi người đềunóianhmạng lớn."
Nắng sớm ở sau lưnganh, bao phủnhẹnhàng.
côdừngmộtchút, " Và cả ánh rạng đông."
Tưởng Xuyên híp mắt lại, "Chúng tađilên trước xem thử,khôngđể chohắnchạy thoát."
Tần Đường tựa như nhìn thấu cái gì, sắc mặt tái nhợt, thân thể run lên, giây tiếp theo, giống nhưđãphát điên,đitìm từng chiếc xemột,côhét to tênanh:" Tưởng Xuyên!"
Bác sĩnóitiếp:" Bốn mươi tám tiếng,nếu chịu đựng được, ngườisẽổn thôi,khôngchịu được............."
hắnđãthắng.
Lăn đến vách núi, Tưởng Xuyên xoay người đè lên Khương Khôn, dốc sức giữ chặt cổ tayhắn, giằng co sức lực, họng s·ú·n·g đen ngòm chuyển đổi giữa hai người.
côvỗ vỗ gáy ánh, quơ kéo,đangchuẩn bị cắt, eo bỗng nhiên bị người ôm lấy.
anhvội vã đuổi theo, thấy TÀo Nham đứng cùng mấy cảnh sát,đãbắt đầu cuộc bao vây càn quét.
Từ đầu đến cuối,anhngoại trừ thể xác này, cũng chưa từng chocôcái gì.
Sắc trờiđãtối, đêm đông đen kịt, lạnhkhôngtưởng được.
Tiếng s·ú·n·g chỉ hướng choanh.
Tưởng Xuyên nhìn về đằng sau, người của họkhôngnhiều.
Thị xã Tây An.
Tần Đường mím môi, " Con biết mà, ba mẹ chắc chắnkhôngnhúng tay vào."côchỉ muốn xác nhậnmộtchút.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.