Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60


" Về trước tạ tội với lão đạiđi, mấy người chúng mày lưu lạiđi, đưa mấyanhem bị thươngđibệnh viện."

Mấy năm nay Tưởng Xuyênđãđủ khổ rồi.

"Vâng."

Tần Đường đứng lên, " vâng."

"Sao bỗng dưng chị lại hỏi cái này?"

Sẩm tối, Lộ Toa lại gặp Đỗ Tân, hai người trông có vẻkhôngthoải mái.

Cảnh Tâmnóivới Tần Đường:" Được rồi, conđichơi cùng bạn bèđi."

Triệu Kiền Hòamộtquyền vung lên tên đứng đầu tiên, " Mẹ nó, tao cho bọn mày nhiều tiền như vậy để nuôi phế vật hả?"

Nếu làmkhôngtốt, làm hai người này rạn nứt,anhta áy náy.

Tần Đường mím môi lại:" ừm."

"Uống nướcđi."

Tần Đường liềnnói:"khôngsao, em hiểu ýanh,anhkhôngcần lo kắng cho em, hãy lo cho mình nhiều hơn nữa, emnóirồi, muốn c·h·ế·t cũng chếttrênngười em, em đợianhcho em lời giải thích."

Tần Đường cắn môi, đầu óc trống rỗng mất vài giây, lướt qua trước mắt là cái têntrêntấm giấy chứng nhận mà Tưởng Xuyênđãgửi chocô.

Tào Thịnh nhìn Tần Đường chăm chú,nói:" Cậu ấy chỉ sửa tên, người vẫn là người đó."

Tần Đường đầu óc hơi loạn, có phần cấp thiết:" Hủy bỏ cảnh tịch?"

Đêm khuya hôm sau, thị trấn Du Lâm.

Năm năm trước đó, cái nămcôtừng rối loạn nhất.

Lính của ai người đó đau lòng.

Cảnh Tâm vỗ vỗ đầucô," Năm nay conđãrời khỏi nhà nhiều lần rồi đó, gần đây cứ ở lại Bắc Kinhđi, người đại diện của connóiconđãbỏ rất nhiều việc rồi, như vậykhôngđược đâu."

Hai người cứ thế chạy như điên, máu rơi trong đêm tối.

Đối phương đông người, sau lưnganhvà Tào Nham là đường cùng, thận trọng đối phó.

đãcó bác sĩđangchờ trực.

Tần Đường lại gần Tào Thịnh, hạ thấp giọngnói:" Cơ bản đềuđangở bên cạnh."

Hạ Tòng An nhíu mày, Tần Đường giãy ra khỏi tayanhta, kéo hành lýđivề phía trước.

Chu Kỳ cũngđãnghenói, Trần Kính Sinh khăng khăng tham gia thi đấu, Tần Đường khóc lóc cầu xinanhđừngđinhư thế nào.

Kéo giá gỗ bên cạnh xuống, giá gỗ sụp đổ, chặn lại đám người kia.

sựcố năm đó, làanhta và Hàn Thành ra mặt xử lý, cha mẹ của mọi người đều quen biếtanhta.

Mấy tên trở về tầng hầm, Triệu Kiền Hòa khuôn mặt lạnh lùng mắng:" Đều làm ăn cái gìkhôngbiết nữa! Nhiều người như vậy cũngkhôngbắt nổi hai người?"

Chu Kỳ hơi khó hiểu:" Chị nhìn em chằm chằm dữ vậy?trênmặt em có gì à."

Theo quan điểm của cậu ta, Trần Kính Sinh thấy lần thi đấu này rất quan trọng, cuộc đời còn dài, được sống tiếp âu cũng là may mắn. Trần Kính Sinh bị mấtđinửa chân, ngoài cái đó ra,anhtakhôngnghĩ mình có gì kém hơn người khác, chí ítthìTần Đường vẫn luôn ở bên cạnhanhta.

Tưởng Xuyên bụm lấy vết thương lui về phía sau.

Triệu Kiền Hòa quả nhiên nổi lên đấu đá nội bộ với Khương Khôn, sơ hở ngày càng nhiều, lại thêm manh mối phía bên Tào Thịnh, tin làsẽkhônglâu nữa, vụ ánđãcó chân tướng.

Ngay tại thời điểm mọi người cho rằng Tần Đường cũng bị suy sụp,côđãchịu đựng quá đủ rồi, nguyên thời gianmộtnăm đều ở nướcanhcùng Trần Kính Sinh làm phục hồi sức khỏe. Trần Kính Sinh khôi phục rất tốt, cũng ít khi nổi giận, mang chân giả cũng có thểđivà chạy bộ giống người bình thường. Thậm chí còn có thể xem đua xe giống như trước kia, chỉ cầnanhta oai vệ đứng đó,khôngai phát giácanhta là người tàn tật.

Tần Đườngđitới tủ lạnh lấy chai nước, vặn mở nắp chai, nước lạnh chạy xuống cổ họng, đáy lòng mát lạnh, cả ngườiđãthanh tỉnh, " Em uống xong rồi."

"Người đâu?"

"khôngạ."

anhkhônglừacô.

Tưởng Xuyên nhìn về phía sau, sáu bảy tên cao to lực lưỡng, người nào cũng cầm vũ khí trong tay lao tới.

Tưởng Xuyên mở cửa xe, Tào Nham lên xe, Tưởng Xuyên nhanh chóng nổ máy xe, khởi động, gạt số, nhấn ga.

" Lộ Toa cũngkhôngyêuthích sao? Lúc em vừađikhỏi Nghĩa Trạm, A Khởi cònnóicho em biết, thường xuyên có phụ nữ tên tuổi làm từ thiệnđiđến Nghĩa Trạm, cứ nửa đêm lại đến gõ cửa phònganh."

Chu Kỳ nhìncôcười,"Giờ emđãtỉnh rồi, tay chân cũngkhôngthiếu, rất may mắn đấy, ngày nào bố mẹ em cũng bắt ép ôn bài học tập, nào còn hơi sức đâu màđihận người ta."

Cảnh Tâm lườmcô,khôngcó biện pháp vớicô.

Hạ Tòng An nhìncô,khôngkiên trì nữa," Được."

Tưởng Xuyên xoay xoayđiđộng trong tay, dựa vào góc tường hút điếu thuốc cuối cùng, nhìn chằm chằm phía trước, cómộtchút thất thần.

Tần Đường nhìn nét mặtanhta, có chút dự cảmkhôngtốt:" Vì sao?"

Hành động của bọn họđãbị bại lộ, nếukhôngđi, chỉ có chờ c·h·ế·t.

Tào Nham nở nụ cười:" Đây là trức trách của chúng tôi, chỉ làkhôngbiết có hiệu quả haykhông."

Tưởng Xuyên và Tào Nham liếc nhau, nhanh chóng lắch mình trốn vào phía sau cánh cửa bên phải.

Tần Đường cúi đầu nhìn tay mình, " Tưởng Xuyên,anhnóisau khi vụ án kết thúc cho em lời giải thích, là chỉ cái gì?"

Tưởng Xuyên mím môi:".........."

Đợi rất lâu, mới nhận máy.

Tay trái Tưởng Xuyên cứng đờ, máu vẫnđangchảy.

Tần Sâm nhìn congái, tầm mắt liếc về phía Tào Thịnh ở phía xa xa," Đó là bạn con sao?"

..................

Tưởng Xuyên dừng xe tại cửa bệnh viện, Tào Nham bịt lại miệng vết thương nhìn Tưởng Xuyên, quần áo hai người đều bị máu nhiễm đỏ.

khôngngờ vẫn còn gặp phải.

Đỗ Tân c·h·ế·t sững,mộtcâu cũngkhôngnóira được.

Hai người họ, vấn đề đối phó chắc làkhônglớn.

" Ầm" Chiếc xe phía sau đâm sầm vào tảng đá bên cạnh, toàn bộ phần đầu xe bị mắc kẹt.

Tưởng Xuyên hơi nhếch môi, giọngnóibình thường:" Đây là việc tôi nên làm."

Lên thuyền giặc rồi, cònnóiđường rút lui ở đâu chứ.

Ngay khi sắp ngắt máy,cômới nhận cuộc điện thoại này, " Alo.", giọngnóinhỏmà khàn.

" Lộ Toa và Đỗ Tân ở chungmộtphòng ngủ, sốngmộtnăm."

Hai người vừa xuống xeđãcó nhân viên y tế tiến tới cấp cứu.

.............

Tần Đường cười cười, lúc này mọi người mới chú ý tới người bên cạnhcô, hỏi:" Vị này là....."

Biết lúc nào?

Tần Đường nhìn cậu ta.

âmthanh tiếng nhạc bao trùm lên giọngnóicủa hai người họ.

"Mấy ngày này Tào Thịnh ở Bắc Kinh, có chuyện gìanhấysẽliên hệ thẳng với em, em có việcthìcứ gọi điện choanhấy."

"Chưa đến nỗi?" Triệu Kiền Hòa hừ lạnh, " Mấy năm tôi ở trong tù kia, là ai năm lần bảy lượt muốn mạng tôi hả?"

Tưởng Xuyên bật cười:"anhcòn chưanóixong mà."

" Gặp mặt lúc làm từ thiện,anhấy giúp đỡ ạ."

" Triệu Phong!"

Lúc trời sắp sáng, Tưởng Xuyên tới bệnh viện thị trấn kế tiếp xử lý vết thương, từ bệnh việnđira, trờiđãsáng tỏ.

Thình lình, hai tên đối diện đồng thời vung dao về phía Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên biến sắc, nhấc dao lên chống lại lưỡi dao của đối phương. Tào Nham vội vàng đối phó người phía sau.

Triệu Kiền Hòa liếc mắt qua, con mắt từ từ nheo lại, giọngnóilạnh lẽo tựa như toát ra từ dưới lòng đất:" A."

Tần Đườngđisát qua, kéo cánh tay Cảnh Tâm,nhỏgiọng hỏi:" Mẹ, Đỗ Tân vào quỹ An Nhất lúc nào vậy?"

Đêm khuya.

trênchiếc xe đó, còn bị chếtmộtngười.

Tào Thịnh gật đầu,đitheo hai người họ vào trong phòng tiệc.

Tần Đường:" Ừm, cóyêucầu gì gọi điện thoại cho tôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hạ Tòng An nhìncôchăm chúmộthồi, mở cốp sau xe, giúpcôxách hành lý ra, Tần Đường kéo hành lý muốnđi, Hạ Tòng An kéocôlại:"anhchỉkhôngmuốn em bị lừa gạt, tai nạn năm đó đối với mọi người tổn thương đều rất lớn, nhất là em đó,anhkhôngmuốn em mắc kẹt trong đó nữa."

Hai người tạo thànhmộtvở kịch, làm cho Triệu Kiền Hòa và Khương Khôn hoàn toàn chấm dứt.

Hàn cục trưởng cười, nhìn Tưởng Xuyên:" May mà vụ án này cậu đồng ý hỗ trợ,khôngai hiểu biết Triệu Kiền Hòa hơn so với cậu."

Tưởng Xuyên nhắm mắt lại:"nóisauđi."

Mọi người đều hiểurõtrong lònganhnghĩ đến Lâm Hạo, Hàn cục trưởngkhôngnóigì nữa, dặn hai người họ nghỉ ngơithậttốt, lại dặn dò bước hành động tiếp theo, rồi mớiđi.

Sắc mặt Lộ Toa lạnh nhạt nhìn Đỗ Tân:" Học tỷ, tiền chịđãcầm rồi, lúc này mớinóisợ, có phải quá muộn haykhông?"

...............

Có khoảnh khắc mê mang.

Tào Nham liếc qua, nhíu mày hỏi:" Như vậykhôngđược đâu, tới thị trấn sau, phải đến bệnh viện xem sao. "

Mãi lâu sau.

Sắc mặt Đỗ Tân ửng đỏ, cúi đầu mỉm cười:" Ngày kỷ niệm kết hôn, ông xã tôi tặng đấy,anhấy nào có nhiều tiền như vậy,nóikhôngchừng là hàng nhái thôi?"

đangmuốnnóichuyện, trong phòng tiệc có hai ngườiđira.

Chiếc xe phía sau đuổi tới dừng lại.

Đối phươngrõràngđãpháthiệnra, ngườisẽcàng ngày càng nhiều.

Tưởng Xuyên khẽ cười:" Đâymộtthân da dày thịt béo, cũng chỉ có emyêuthích."

Cảnh Tâm nhìn Tào Thịnh dò xét, sau vài giây, nhìn congái:" Ừ, mẹ và dì Thư conđitoiletmộtchút."

...........

Tưởng Xuyên từngnói, chờ kết thúc vụ án,anhsẽchocômộtlời giải thích,côvẫn luôn nghĩ rằng những gìanhnóilà để xác định thêm vào mối quan hệ của hai người,nóivề tương lai của hai người.

Hàn Thành đè đè tay lại:" Cứ nắm đó, đêm nay các cậu vất vả rồi."

Tào Nham nằm trở lại, quay đầu nhìn về giường của Tưởng Xuyên,nói:" Vụ án này kết thúc,anhthậtkhôngtính quay lại sao?"

hiệngiờcôrất rối loạn, cần yên tĩnh,côcũngkhôngthích người khác nhúng tay vào chuyện tình cảm của mình, đặc biệt là Hạ Tòng An.

" Có, từ nãy giờ rồi."

Về đến nhà, Tần Đường vùi mình vào trong ghế sô pha mềm mại, ánh mắt thất thần nhìn trần nhà chăm chú.

Tào Thịnh hơi kỳ quái nhìncô," Hai ngườikhôngliên hệ sao?"

Tần Đường ngồitrênghế sô pha, kéomộtcái gối ôm vào trong lòng, thanhâmlành lạnh:"anhbị thương saokhôngnóicho em biết."

Bọn họ muốn vừa tung lưới là bắt hết.

Nổ súngsẽchỉ đưa tới người nhiều hơn, vàsẽrất khó để họ rút lui.

Tắm rửa xong nằmtrêngiường,đãqua 0 giờ, sinh nhật 24 tuổi củacôđãtrôi qua.

Hồi lâu, mớinói:" Vậyanhnóicho tôi biết, tên củaanhấy, rốt cuộc cái nào mới là tênthật."

Tần Đường dẩu miệng, "côấy chỉ biết mách lẻo với mẹ thôi, công việc con đều có làm mà, chỉ là có số ítkhôngmuốn nhận tiếp,thìđãtừ chối, giống như khi mẹ từ chốimộtbộ phim."

"Chạy rồi,khôngthấy bóng dáng lâu rồi."

Tào Thịnh gật đầu:"côcó đối tượng hoài nghikhông?"

Tần Đường nhìn Tào Thịnh:"anhquen cha mẹ của tôi và Chu Kỳ sao?"

Tần Đường 19 tuổi cực kỳ sợ hãi.

Tên kia bị đánh cho gần như nằm úp xuống, vội vàng lấymộtmón đồ từ trong túi ra, " Lúc đánh nhau, túm được đồ của đối phương."

Tần Đường c*n m** d***, sắc mặtđãkhôi phục vẻ bình tĩnh," Có liên quan đến vụ tai nạn Chấn Ba năm năm trước sao?"

Khương Khôn nhíu mày, nghĩ sơ quathìhiểu được, thanhâmnhạt xuống:" Taonóikhôngphải người của tao phái tới, kẻ thù của chú mày nhiều, điều này trong lòng mày biếtrõ, tao vẫn chưa đến nỗi chơi sau lưng với chú mày."

Đối phương cũng có s·ú·n·g, nhưng bọn chúngkhôngdám động tới s·ú·n·g, trong bóng tối, bọn chúng cũngkhôngthấyrõmặt nhau, cũngkhôngbiết người đến là ai, nếu là cảnh sát,mộtkhi rút s·ú·n·g, xung quanh có người dân báo cảnh động, có thể dẫn cảnh sát ra, vậythìphiền phức rồi.

Triệu Phong cũng nhíu mày,"khôngtra được gì đầu mối mấy năm trước,đãqua lâu như vậy, cóđitra nữa, các manh mối vẻn vẹn mấy năm trước mà thôi, em biếtanhlo lắnghắncó liên hệ với cảnh sát, nhưng lâu như vậy, cũngkhôngtra ra được cái gì."

Chu Kỳ ngây người, lắc lắc đầu,"khônghận."

Sinh nhật Tần Đường 24 tuổi, mời tất cả người của quỹ An Nhất và phòng làm việc đến nhà hàng, mởmộttiệc sinh nhật linh đình.

C·h·ế·t người.

mộttiếng " bịch" vang lên.

Tưởng Xuyên căn dặn:"khôngcó cách nào cùng em trải qua sinh nhật, muốn gìthìcứđimua, dùng tài khoản thẻanhđưa cho em đó."

"Mẹ nó, lúc này phải làm sao đây? Thấyrõbọn chúng là aikhông?"

Tào Nham biến sắc mặt, hung hăng vung dao lên, thành công phá bỏ vòng vây,"đi!"

Vốn nghĩ rằng chỉ là cơn ác mộng, tỉnh lại mới pháthiệnđó làsựthật.

Đầu ngõ hẻm đột nhiên có nhiều điểm ánh sáng bị bao trùm, tiếng bước chân nhốn nháo truyền đến, lại có thêm mấy tên nữa tới, Tưởng Xuyên và Tào Nhamkhôngcó thời gian phân tâm, chỉ vội vã liếc mắtmộtcái, Tưởng Xuyên chặn lại lưỡi dao,mộtdao chém trúng bả vaimộttên trong số đó, trầm giọng:"đi."

Giờ này, có thểcôngủ rồi.

Tai nạn đó có thể xử phạt Tưởng Xuyên, nhưng vẫnkhônghủy bỏ cảnh tịch, cấptrêntạo áp lực, hơn nữa thân phận Tưởng Xuyên bị điều tra, Tào Thịnh và Hàn Thànhkhôngcó cách nào, đành phải theo ý tứ cấptrênmà làm.

Kết quả nàykhôngai ngờ được.

Tào Thịnhkhôngtiện trực diệnđiđiều tra quỹ An Nhất, Tần Đường nghĩ đượcmộtbiện pháp, làm tiệc sinh nhật linh đình, đểanhta tiếp xúc gần hơn với những người này.

Tần Đường nhận từng lời chúc phúc, nhìn dây chuyền của Đỗ Tân, cười cười:" Đỗ Tân, sợi dây đó lần trước tôi muốn mua, kết quả hết hàng rồi, tôikhôngmuốn chờ, liền mua kiểu khác."

Tần Đường gật đầu:" Vâng."

Tào Thịnhkhôngcách nào phủ nhận, từ tốn gật đầu:" Ừm."

Từ đầu ngõ Tào Nham bước nhanh lại, giẫm lên tàn thuốcanhvừa quăng xuống, hạ thấp giọng:"đi."

"Tây An à, Thiểm Tây bên đó còn rất nhiều huyện nghèo, năm nay Quỹ An Nhất tập chung cứu trợ là khu vực miền núi nghèo đói ở Thiểm Tây."

Mò vào trong ba lô, lấyđiđộng ra, nhìn chằm chằm "Tưởng Xuyên"trênmàn hình, lẳng lặng thất thần.

TÀo Thịnh mím môi: "đãlâukhônggặp."

Sau đó hai ngườiđi.

" Bên đó có mưakhông?"

Tần Đường vẫnkhôngnóibên trong quỹ An Nhất xảy ra chuyện gì, lo Tào Thịnh và Tưởng Xuyên bị nhiễu loạn.

Cũng may ngõnhỏchật hẹp, đối phương đông người ngược lại phải chen chúc, độ vung daokhôngđược rộng, tạo thời cơ cho Tưởng Xuyên và Tào Nham đối phó.

Tần Đường: "vâng."

Dây chuyền kim cương Cartier.

Miệng vết thương nứt ra rồi,anhcắn răng, băng lại miệng vết thương.

"Ý mày là nókhôngvấn đề gì hả?" Khương Khôn cười," Vậy chứ phiên đấu giá Quỹ An Nhất kia sao nó lại ở đấy?"

Tần Đường:" Tôi biếtanhnghi ngờ lão Viên, nhưng tôi cực kỳ chắc chắnkhôngphải ông ta. Ông ta làm việc bên cạnh cha mẹ tôiđãmười mấy năm rồi, nếu ông ta thiếu tiền, rất có thể trực tiếpnóichuyện với cha mẹ tôi,khôngcần liều lĩnh bất chấp nguy cơ ngồi tù đểđigiúp Khương Khôn rửa tiền."

Tào Thịnh hơi nheo mắt lại, rất khó hiểu đáp:" Chuyện nàyđãqua lâu lắm rồi, kết quả xử lý là cấptrênquyết định, sau khi vụ án này kết thúc, nếu Tưởng Xuyên bằng lòng, cậu ấy có thể quay lại với đội của tôi."

Triệu Phong giương mắt lên:" Là em suy đoán như vậy."

Ngón tay trượt trượt mấy cái, nghĩ nghĩ, vẫn là bỏđi.

Cho tới bây giờ mới hiểu, màn tai nạn đó,côcũng ở trong đó.

"Vâng. "

Vẫn còn năm tên vây đánh.

Tưởng Xuyênnói:" Quá khứ, còn có tương lai."

Ngày 14.

Lộ Toa cười lạnh:" Điều nàykhôngphục thuộc vào chị."

Tào Thịnh gật đầu với họ, " Tần phu nhân, Chu phu nhân."

"Vì sao?"

Tần Đường đặt cài cái muỗngnhỏxuống, hai tay đặt lêntrênbàn, nghiêm túc nhìnanhta:" Lần trướcanhnóiTưởng Xuyên bị hủy bỏ cảnh tịch, là có liên quan đến tai nạn kiakhông?"

côquay về phòng, lấy từ trong tủ ra tấm giấy chứng nhận kia, ngón taynhẹnhàng xẹt qua tấm ảnh chụp, trong tấm ảnh người đàn ông đúng là Tưởng Xuyên, têntrêngiấy chứng nhận lạikhôngphải Tưởng Xuyên.

Rất nhanh, lại có hai tên tiến lên bao vây tấn công.

Tào Thịnhnói:" Tôiđitramộtchút người tên Đỗ Tân này."

Tào Nham cắn răng:"khôngsao."

Tào Nham nhướng mày, lại chui vào trong xe.

Miệng Tào Thịnh mấp máy, cuối cùngkhônghỏi gì.

Xử lý xong miệng vết thương, Tưởng Xuyên và Tào Nham bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, song người vẫn tỉnh táo, Hàn Thànhđivào phòng bệnh, hai người lập tức ngồi thẳng lên," Hàn cục trưởng."

Tào Thịnhđãhiểu, uốngmộtngụm cà phê,anhtakhôngnóitình hình cụ thể cho Tần Đường, chỉnói:" Cậu ấy bị thương."

Khương Khôn:"Taokhônghiểu ý chú mày là gì."

Hạ Tòng An có chút bó tay thất bại:"anhkhôngnói."

Tào Thịnh cười cười:" Tôiđitrước đây."

Tào Nham chửinhỏ:" f*ck!"

Tần Đường hítmộthơithậtsâu,nói:"khôngsao, có hơi khát nước."

Vậythì, Tưởng Xuyên biết làcôkhông?

Tần Đường nhìnanhta trong chốc lát, trong lòngđãđoán được,khônggặng hỏi thêm nữa.

Tiếng bước chân chậm lại, bóng đenđangtiến tới gầnmộtcách thận trọng.

Tiếp đó, dụ bọn chúng vào trong ngõnhỏ.

Mãi cho đến khi Trần Kính Sinh khăng khăng tham gia thi đấu TT Băng Cốc, mọi chuyện đềuđãkết thúc.

Tào Thịnh ngẩn người," Ừm."

Tần Đườngnhẹthở ra, đầu cúi thấp, ngay cả bị thương Tưởng Xuyên cũngkhôngđề cập vớicô.

Phía sauđãđuổi tới nơi. Tưởng Xuyên nhanh chóng xoay người nghênh chiến, mấy lưỡi dao đồng thời chém tới, Tưởng Xuyên dần hết sức, nghe thấy tiếng k** r*n của Tào Nham phía sau, máu tươi tràntrêncánh tay cậu ta, sắc mặt Tưởng Xuyên nặng nề,khôngdám chậm trễ chút nào, lùi bước về phía sau, " Cậu sao rồi?"

Tưởng Xuyênkhôngnhúc nhích, nhả ra mấy hơi khói," Cậu ngủ tiếpđi, tôi gọi điện thoại."

Như vậy, tình nghi lớn nhất chính là Đỗ Tân.

Tưởng Xuyênkhôngcùng cậu ta nhiều lời, dừng xe lại, hai người đổi vị trí, Tưởng Xuyên tự mình xử lý vết thương.

Tần Đường mở cửa xe ra, Hạ Tòng An vội vàng xuống xe, hai người đối diện nhau cáchmộtchiếc xe.

Tưởng Xuyên và Tào Nham vừa tránh thoát đượcmộtmàn theo dõi,đangcấp tốc chạy đến điểm tiếp theo.

"khôngcó gì, chỉ là muốn biết suy nghĩ của cậu thôi."

Tưởng Xuyên nở nụ cười:" Giờđangở đâu?"

.............

Lộ Toa:" Tôi thiếu tiền à?"

" Lão đại,đãghiâm."

Lục Nghiệp.

Khi đócôcũng bị thương, Trần Kính Sinh bị thương nặng, vùng đầu của Chu Kỳ thương tổn nặng nề, hôn mê bất tỉnh. Lúc ấycôchỉ mới 19 tuổi, tất cả biến cố đó épcôtớikhôngthở nổi, ngày nào cũng vô tri vô giác ( đần độn). Toàn bộ những gì sau tai nạn được người trong nhà xử lý,côchưa từng hỏi qua, chỉ cómộtlần mơ hồ nghe mọi ngườinóichuyện, biết lái xe bên kia người họ Lục.

"thật, giá của nó hơn mười vạn."

Cảnh Tâm và mẹ Chuđãquay vào, Cảnh Tâmnóisát bên tai Tần Sâm mấy câu, Tần Đườngđitới," Ba mẹ."

Điều này là đủ rồi.

Những điều này, Tào Thịnh đều hiểu,anhta rấtrõràng quan hệ của Tưởng Xuyên và Tần Đường.

Khi đócôkhôngrõtai nạn màanhnóilà gì.

Tần Đường đứng dậy,điđến ban công, kéo rèm cửa sổ kính, tay túm lấy bức rèm," Tưởng Xuyên."

anhcử độngmộtchút, mở cửa xe ra, "đithôi, nếukhôngđi, tay của tôi thành phế đấy."

"côđừng lo lắng, cậu takhôngphảimộtmình,sẽkhôngcó việc gì cả."

Tào Thịnhđãhiểu, vừa rồianhta trà trộn trong đám phụ nữ trò chuyện qua lạimộtchút, đại khái đoán được phần nào," Trước kia điều kiện kinh tế của Đỗ Tân thế nào?"

Cảnh Tâm nhìn mẹ Chu, nét mặt mẹ Chu hoàn toàn trầm xuống, giọngkhôngvui:" Đường Đường, sao con lại ở cùng người này?"

Sắc mặt mẹ Chu thay đổi.

Tiệc sinh nhật lần này được làm rất lớn, gần trăm người, Tào Thịnh nheo mắt, có phầnkhôngbiết bắt tay từ đâu, Tần Đường nhìn Hạ Tòng An:" Đây là người bạn em quen lúc làm từ thiện, em đưaanhấyđilàm quenmộtchút với người trong quỹ."

Hạ Tòng An hơi kinh ngạc, nhìn chăm chú biểu tình củacô, đôi môi Tần Đường trắng bệnh, môi dưới còn lưu lại dấu răng vừa mới cắn, ánh mắt cũngđãlấy lại bình tĩnh. Biểuhiệnlúc này củacô, thểhiệnđiều gìanhtakhôngnhìn ra nổi.

Sắc mặt mẹ Chu hơi trầm xuống, giữ thể diện cho Cảnh Tâm và Tần Đường, mớikhôngnổi giận, Cảnh Tâm mỉm cười:" Tào tiên sinh,đãlâukhônggặp."

Tưởng Xuyên:" Ừ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đường bình tĩnh nhìnanhta:" Vào thôi, điều tra vụ án là quan trọng, vụ án kết thúc, Tưởng Xuyênsẽnóirõvới tôi."

" Ở nhà."

Cảnh Tâm nhìn congái, lại nhìn Tào Thịnh.

"Vâng."

Đỗ Tân kéo taycôta:" Coi như tôi cầu xincô, tôi trả lại hết tiền chocô,cônóigiúp tôimộtchút, tôikhôngmuốn làm chuyện này nữa."

Triệu Kiền Hòa gọi điện cho Khương Khôn, "anhKhôn, qua cầu rút vánkhôngtốt lắm đâu."

Tào Thịnh cười cười:" Đó là lý do mà tôi phải cảm tạ Quỹ An Nhất."

"Ừ."

Chu Kỳ ngày qua ngày chìm trong giấc ngủ, Bành Nhiễmkhôngchịu nổi áp lực như thế, gần như sụp đổ, được cha mẹ đưa qua nước ngoài tĩnh dưỡng.

Tần Sâm vẫn nhìn Tào Thịnh,đangmuốnđiqua, Cảnh Tâm kéo ông lại:"anhlàm gì?"

Đỗ Tânkhôngngừng hối hận, trước đó Tần Đường thăm dòcôta,côta vẫn luôn cảm thấy bất an. Chắc chắn Tần Đườngđãnhìn ra sợi dây chuyền kia là hàngthật,mộtmón lớn như vậy qua taycôta,côta nhất thời bị quỷ ám, làm chuyện sai lầm. Càng tiêu nhiều tiền, càng trống rỗng và sợ hãi trong lòng càng mãnh liệt,côta muốn trả tiền lại cho Lộ Toa, nhưng Lộ Toakhôngđồng ý.

Xoay người rờiđi, Tần Đường khẽ nhíu mày.

Tưởng Xuyên mím chặt môi,khôngnóilời nào,đisang làn đường bên phải, chiếc xe phía sau nhanh chóng lao lên, Tưởng Xuyên nhanh chóng q*** t** lái trước khi đối phương đâm vào, nhấn ga hết mức, bánh xe mau chóng xoay tròn, quéttrênmặt đất nổi lên những đốm lửanhỏ.

Sắc mặt Triệu Kiền Hòa lạnh như băng, mi tâm xoắn lại, vết sẹotrênmi tâm càng lộ ra vẻ hung tợn, cả khuôn mặtâmu tăm tối," Có thấyrõdáng dấp bọn nókhông?"

Tần Đườngnói: "Tôiđãhỏi lão Viên, lão Viênnóichồng của Đỗ Tân kiếmkhôngđược nhiều lắm, hơn nữa năm trước mẹ Đỗ Tân nằm viện, tuynóiđiều trị xong rồi, nhưng tiêumộtmón tiền rất lớn, hầu như lấy hết số tiền tích cóp của họ, tình hình kinh tế của bọn họ đáng lẽkhôngdư dả mới đúng, chồngcôta sao có thể mua đồ xa xỉ chocôta chứ? Huống hồ, phiên đấu giá ngày đó, phụ trách soát thẻ ký tên chính là Đỗ Tân."

Tào Nhamnói: "Đến lượt tôi lái xe."

Triệu Kiền Hòa cười lạnh:"anhphái người đến chỗ tôi làm loạn,khônghiểu ý tôi à? Cần tôi đưa người đến trước mặtanhđối chấtkhông?"

Tần Đường lại im lặng, tẩn mẩn khuấy sữa trong ly cà phê,mộtlúc sau,côngẩng đầu lên," Tào Thịnh, tôi muốn hỏianhchuyện này."

Tần Đường cầm lấy tay kéo, xoay người nhìnanhta:"anhấykhônglừa em."

Lộ Toađirồi, Đỗ Tân khổ sở che mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tào Nhamnhỏgiọng:" Thứ kia mang theo chứ?"

"khôngcó, Bắc Kinh có mưa sao?"

Tào Thịnh biết cha mẹ Tần Đường và Chu Kỳ quenanhta,anhta cơ bảnkhôngđilung tung, phòng ngừa chạm mặt mấy người họ.

Tần Đường nở nụ cười," Qua đó thử xem."

nóixongthìsờ sờ gương mặt mình.

Tào Nham nhìn cánh tay rướm máu của Tưởng Xuyên:" Tayanhkhôngsao chứ?"

Cơ thể vừa tốt lênmộtchút, căn bảnkhôngquan tâm tới bản thân, vội vã cùng theo Trần Kính Sinh bị cắt nửa chân. Khi đó tính tình Trần Kính Sinh cáu kỉnh đến cực điểm, ngày nào thức dậy cũng nổi giận đập đồ,anhtanóimình làmộtphế nhân, muốn chia tay vớicô.

anhtakhônghiểu những thứ đồ xa xỉ phẩm, nhưng Tần Đường sinh ra trong gia đình giàu có, đồ dùng và cách ăn mặc, đều là cao cấp, có phải hàng nháikhông, chắc chắncôcó năng lực phân biệt.

Tào Thịnh:"Chuyện gì?"

Điều này Khương Khônkhôngcó cách nào khác phủ nhận,hắnthản nhiênnói:" Triệu lão đệ, những gì taođãlàm, tao nhận. Lần nàythậtkhôngphải tao, nếu như chú mày tin,thìđừng nghe người khácnóinữa."

Nhóm thuộc hạkhôngai dám lên tiếng.

Tưởng Xuyên nghiêng người né tránh lưỡi dao, ánh mắt chợt thoáng liếc mũi dao nhọn của đối phương bổ về phía Tào Nham, thần sắcanhbiến đổi, lập tức nghêng dao lên chắn,mộtđám người phía sau nhân cơ hội vung dao tới, Tưởng Xuyên bị dao chém loạn vào bả vai và cánh tay.

côbiết trước kiaanhtừng làm nằm vùng, cũng đoán được cái tên Tưởng Xuyên này có lẽ là tênanhsử dụng trong thời kỳ nằm vùng,côtin tưởnganh, ngoại trừ cái tên này ra, tất cả mọi thứ vềanhđều làsựthật, it nhất tình cảmanhdành chocôlàthật.

Tưởng Xuyên dựa vào ghế, tựa hồ có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại,khôngnóigì.

" Được rồi,đixử lý Triệu Kiền Hòa trướcđi."

Tào Nham nhìn về phái sau, mắng:" Mẹ nó, vẫnkhôngthể thoát."

Chu Kỳ gào khóc,nóivề cái nàythìcáu kỉnh, cậu takhônggiận người khác, chỉ trách bản thân mìnhkhôngcố gắng, saokhôngtỉnh lại sớm hơn chút," Tần Diệuđãsắp tốt nghiệp đại học rồi, nónhỏhơn em hai tuổi đấy!"

..............

“Tào Thịnh." Tần Đường giới thiệu," đây là Hạ Tòng An."

Tưởng Xuyên thầm kêukhôngtốt rồi, trước sau đều có địch,anhnói:" Cậuđiphía trước, tôi bọc hậu."

Cái tên dưới tấm ảnh kia là ----------

mộtđám người đuổi phía sau, Tưởng Xuyên và Tào Nhamkhôngcòn thời gian chú ý đến, liều mạng chạy về phía trước.

Về phần cha mẹ Tần Đường có can dự tạo áp lực haykhông,anhta cũngkhôngbiếtrõ.

Tào Thịnh uống mấy ngụm cà phê, trả lời có chút cẩn trọng:" Ừm, có quan hệ với chuyện đó."

Tào Thịnh:" Vốnkhôngtra ra cái gì, có điều, tối qua người của tôi theo dõi Đỗ Tân, pháthiệnĐỗ Tânđãgặp mặt Lộ Toa, hai người quen nhau,đisâu vào điều tra mới phát giác, trường đại học của Lộ Toa, chính là trường mà Đỗ Tân học nghiên cứu sinh."

Tưởng Xuyên nghe cẩn thận, tiếng bước chân lộn xộn từ xa lại gần, sắc mặtanhkhẽ biến, nhanh chóng xoay người, hai ngườiđisát vào tường, tốc độ nhanh và ổn định, vội vãđiđếnmộtlối thoát khác, tốc độ như gió, ngày càng nhanh.

trêncổ Tưởng Xuyênmộtđường đỏ sậm, thứ đồ đeotrêncổđãbị người ta giật lấy trong trận hỗn loạn trước đó, là cố ý để bị lấyđi. Tai nạn xe cộ lần trước, Tào Nham tóm được vài tên, trong đó cómộttên chắc là thân tín bên cạnh Khương Khôn,trêncổ đeomộtkhối ngọc.

Tần Đường:" Xác định làcôấy chưa?"

Trong lòng Tần Đường đoán được vài phần, rủ mắt đáp:" Đây là bạn con, dì quen ạ?"

"Nghenóitrong xe bên đóđãchếtmộtngười, hơn nữa thời tiết hôm đó, rồi tình trạng giao thông, Trần, Trần Kính Sinh là tay đua, tay đua xe máy, nhưnganhấy lái xe vẫn rất lợi hại, ngay cảanhấy cũngkhôngcó biện pháp kiểm soát chiếc xe được tốt, chúng ta đây còn làm gì được nữa." Chu Kỳnói," Em biết, cái c·h·ế·t của Trần Kính Sinh có mối quan hệ gián tiếp với tai nạn đó, nếukhôngphảisựcố đó, chânanhấysẽrất tốt đấy, nếuanhcấy cómộtđôi chân hoàn hảo,trêntrường đua Băng Cốcsẽkhôngxảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao,anhấy làmộttay đua vô cùng lợi hại."

"Còn có........."

anhkhôngnóigì, Tần Đường cho rằnganhđuối lý, càng được nước lấn tới:"anhđừng quên, mạng củaanhđều là của em, cơ thể cũng là của em, bị thương chảy máu đều phảinóivới em."

Tới điểm dừng xe.

" Lần sau bù lại cho em."

Xuấthiệntrong mắt điều đầu tiên là con dao dài trong tay người nọ, ánh sáng lóe lên trong bóng tối. Tưởng Xuyên hạ mí mắt, ngay khi lưỡi dao vung đến, nhanh chóng tóm lấy cổ tay người ta bẻ gập lại. Đối phương phản ứng cũng nhanh, cấp tốc lùi lại phía sau, giơ chân lên, Tưởng Xuyên nghiêng người tránh thoát, dao của người nọ lại vung tới, Tào Nhamđangmuốn tiến tới hỗ trợ, phía sau lại nhảy ramộttên to con cầm con dao dài, chém mạnh về phía cậu ta, Tào Nham vội vàng né tránh.

Chớp mắt trong xe tĩnh lặng.

Tần Đường vỗ vỗ vai cậu ta, trịnh trọngnói:" Nếu emkhôngtốt nghiệp đại học được, chị có thể nuôi em."

Triệu Phong nghe vậy im lặng vài giây rồinói:" Triệu Kiền Hòa có mối hận rất sâu nặng với Tưởng Xuyên, có điều mấy năm nay Tưởng Xuyên rất im ắng, vẫnkhôngthấy động tĩnh gì, lần trướcanhkhíchhắnnhư vậy,hắncũngkhôngchịu khuất phục, Triệu Kiền Hòa muốn giếthắn,hắnvẫnkhôngtìm đếnanhhợp tác."

Đỗ Tân và người bạn liếc nhìn nhau, chỉ thoáng qua nhưng Tào Thịnhkhôngbỏ quamộtmàn này.

Liên tục hơnmộttuần, Tần Đườngkhôngnhận được cuộc điện thoại nào của Tưởng Xuyên, thỉnh thoảng báomộttin nhắn, biếtanhbình an vôsự.

Đêm nayanhvà Tào Nham lẻn vào hang ổ của Triệu Kiền Hòa, sòng bạc ngầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ban đêm, 11 giờ hơn, Tần Đường về đến nhà.

" Thu hoạch tốt lắm." Tào Thịnh nhìn thấy Đỗ Tân đứng dậy rờiđi, híp mắt theo sau.

Tào Thịnh búng búng tàn thuốc,"côkhôngcó đối tượng hoài nghi sao?"

Tưởng Xuyên mím chặt môi, cùi chỏ làmmộtcúthậtmạnh vào cánh tay người kia, tay đối phương tê rần, buông rơi dao, Tưởng Xuyên thừa cơ hội đoạt lấy dao, nhấc chân đá vào ngựchắnta, lưỡi dao vung lên cánh tayhắnta, tên kia kêu lên thảm thiết, nắm chặt tay mình ngã xuống đất r*n r* quằn quại.

Tào Thịnh đáp:" Cũngđãqua nửa tháng, vết thương gần như đỡ nhiều rồi."

Buổi tối, Tần Đường gọi điện cho Tưởng Xuyên.

" Ừ."

Tần Đường nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua cơn mưa xối xả buổi chiều tối đó,cả thế giới u ám, hai chiếc xe va chạm vào nhau. Tiếng thét chói tai hoảng sợ, lăn xuống vách đá, rơi vào trạng thái hôn mê, cho đến khi tỉnh dậy, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, quá bất ngờ.

Khương Khôn nghe thanhâmtút tút trong điện thoại, cả gương mặt trầm xuống, đập mạnh điện thoại di động vào góc tường, điện thoại di động chia năm xẻ bảy.

"Cảm ơn."

Tần Đường hỏi Tào Thịnh mới được biết.

điđước mấy bước,côdừng lại, quay đầu lại nhìnanhta,nói:"anhđừngnóigì cho ba mẹ em biết trước vội."

Tưởng Xuyên giơ tay xoa xoa cổ, " Vớisựhiểu biết của tôi về Triệu Kiền Hòa, nếu Triệu Kiền Hòa nhận ra khối ngọc kia chính là thủ hạ của Khương Khôn, nhất địnhsẽhoài nghi, mối hiềm nghi củahắnta vốnđãnặng, vài năm ăn cơm tù,sẽkhôngdẽ dàng tin tưởng Khương Khôn nữa."

Tưởng Xuyên cười:"anhnghe thấy mà."

Thời điểm tiệc sắp kết thúc, Tần Đườngđiđến bên cạnhanhta," Sao rồi?"

Tần Đườngđiqua, mấy ngày nay sắc mặt Chu Kỳđãkhôi phục hồng hào,khôngtái nhợt như lúc mới tỉnh lại, dáng người vẫn dừng lại ở 1 mét tám, Tần Đườngđigiày cao gót đứng ngang tầm mắt cậu ta. Chu Kỳ cười:" Chị, chị cũngkhôngđến chơi với chúng em."

...............

Thị trấn Du Lâm.

Tần Đường hốt hoảng, vội hỏi:" Chuyện lúc nào? Thương tích có nặngkhông?"

anhgửi chocôgiấy chứng nhận củaanh,nóichocôbiết điểm mấu chốt của mình.

Tần Đường hỏi:"anhthích làm cảnh sátkhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đường nằmtrêngiường,khônglâu sau ngủ thiếpđi.

Tưởng Xuyênkhôngmuốn làmcôlo lắng, cũngkhôngnóichocô,anhđanglàm nhiệm vụ với đội cảnh sát.

đãnhiều nămcôkhôngtổ chức sinh nhật như vậy, người nhà và bạn bè hiển nhiên vui mừng. Bữa tiệc sinh nhật rất náo nhiệt, Tần Đường mời Tào Thịnh tới đây, Tào Thịnh đếnthìcó đến, nhưnganhtakhôngđivào trong.

Quamộtlúc sau,mộtngườitrênxe bước xuống, người nọ ôm ngực, mặt đầy máu.

Bước chân phía sau theo sát tới.

Hạ Tòng An nhìn sắc mặt tái nhợt củacô, có chútkhôngđành lòng, nhưng chuyện nàyanhta phảinóichorõràng:" Trước đó Tưởng Xuyên tên họ là gì,anhta cónóirõvới emkhông?"

Tần Đường mặcmộtbộ lễ phục dài màu kem đứng trước mặtanhta, nhìnanhta:"anhkhôngvào trong, làm sao mà điều tra nội bộ quỹ An Nhất xảy ra vấn đề gì, nghi ngờ ai nhất."

Tào Thịnh nhìn Tần Đường, nét mặtcôkhôngthay đổi, khóe môi hơi cong lên,cônói:" Mẹ, dì Thư, hôm nay là sinh nhật con, Tào Thịnh là bạn con, nếuanhấyđãđến rồi, con muốn mờianhấy vào trong ngồimộtlát."

"thìra là như vậy,anhTào là người vùng nào vậy?"

"Ừm." Tưởng Xuyên nhéo nhéo mi tâm, mấy ngày rồikhôngnghỉ ngơi tốt, vốn có phần mệt mỏi, nghecônóichuyện cảm thấy hiệu nghiệm hơn cả hút thuốc,anhcứ thế mà nằm luôntrênmặt đất, ngắm nhìn bầu trời đêm ảm đạm.

Cảnh Tâm hơi nhớ lại," Năm năm trước."

Tào Thịnh nhìncô, cuối cùng nhịnkhôngđược:" Nếucômuốn biết cái gì, có thể hỏi tôi, cómộtsố việc, có thể ngay cả Tưởng Xuyên cũngkhôngbiết, mấy năm này cậu ấy cũng khó khăn."

Khương Khôn nhướn mày:" Cái này tao biết, ý của mày là nó tham gia vào trong đó, chỉ vì con đàn bà kia sao?"

"khôngđượcthìlấy thứ kia."

Tưởng Xuyên dựa vào đầu giường,khôngnóigì cả.

Tốc độ xe qua nhanh, Tưởng Xuyên kìmmộtlúc, thân xe súyt nữathìlật nghiêng, sau khi ổn định được, lạimộtchân nhấn ga hết mức, nhanh chóng cho xe laođi.

Triệu Phong đẩy cửa bước vào:"anhKhôn!"

Chương 60

Tần Sâm nhìn nhìn Tần Đường:"khôngcó gì."

Triệu Kiền Hòa ngắt điện thoại.

Tần Đường mím môi," Ừm."

Chu Kỳ:" Chị hỏiđi."

Tần Đường cúi đầu,điđến phía sau xe,khôngnhìn Hạ Tòng An, chỉnói:" Em lấy hành lý."

Tưởng Xuyên dừngmộtchút:" Giọng làm sao vậy?"

Edit: Michellevn

Người của Quỹ an Nhất phần lớn đềuđãtrên30 tuổi, nhiều nhất là nhóm tuổi 35-50, mà bạn của Tần Đường đều trẻ tuổi, ít nhiều cũng có chút khoảng cách thế hệ với họ, vì vậy về cơ bản tất cả họ đều tập chungmộtchỗ cùng ăn và trò chuyện,khôngquá tham gia góp vui với những người trẻ tuổi.

..........

" Hai cái đều đúng." Tào Thịnh thở dài," Lục Nghiệp là tên cậu ấy trước năm 21 tuổi, tôi biết cậu ấy gửi thẻ ngân hàng chocôrồi, như vậycôchắc làđãthấy,trêntấm giấy chứng nhận cậu ấy vẫn gọi là Lục Nghiệp. Sau khi xảy ra tai nạn, bởi vì.... nguyên nhân nào đó mà cảnh tịch bị hủy bỏ, Khương Khôn và Triệu Kiền Hòađãnghi ngờ phía cậu ấy, lúc đóđangđiều tra thân phận cậu ấy,côbiết đấy, nếu thân phận nằm vùng bị phơi bày, là chuyện cực kỳ nguy hiểm, cho dù cậu ấyđãtách rời đội cảnh sát, Khương Khôn vẫn có khả năng muốn mạng cậu ấy. Tôi là cấptrêncủa cậu ấy,khôngthể làm gì nhiều, kể từ đó, thông tin về tên và danh tính củaanhấy, toàn bộ được sửa thành Tưởng Xuyên, theo họ mẹ. "

Sắp ra đến đầu ngõ, lại thấy xuấthiệnthêm vài mũi dao nhọn lạnh lùng nơi cửa ngõ hẻm.

Sắc mặt Đỗ Tân tái nhợt:" Tôisẽkhôngnóira, nhưng sau này tôisẽkhôngbao giờ làm việc này nữa....."

Tần Đường cũng cười:" Em phải học hành chăm chỉ."

Chu Kỳ:"..........."

Tào Thịnh phân phó thuộc hạ tới gần, loáng thoáng nghe thấyâmthanh cự cãi của hai người.

Tất cả đềuđãthay đổi.

" Tôi hiểu rồi." Tần Đườngnói,"anhkhôngcần giải thích nhiều với tôi, tôi đợi Tưởng Xuyênnóivới tôi."

Có lẽcônghĩ sai rồi, lờianhmuốnnóiđó,khôngchỉ là những điều này.

Cảnh Tâm và mẹ Chu nhìn về phía Tần Đường, Cảnh Tâmđangtínhnói, nhìn lướt qua người đàn ông bên cạnh Tần Đường, ngây người.

Đóa hoa cách tangtrênmu bàn tay phải kia vẫn đẹp như xưa.

Tần Đường tối qua có phầnkhôngthích hợp.

Tào Thịnh lắc đầu:" Dựa vào suy đoánthìlà 90 phần trăm, nhung phá án cần dựa vào chứng cớ, giờ vẫn chưa có chứng cớ."

Tưởng Xuyên trả lời:" Hửm."

Hạ Tòng An chưa từng gặp Tào Thịnh, nhướn mày:" Bạn em à? Saoanhchưa từng gặp?"

"Chị biết mà." Tần Đườngkhôngnghĩ tời Chu Kỳ thông suốt đến như vậy.

Tần Đường quay đầu lại, nét mặt thản nhiên,nóibình thường:"khôngcó gì, ra ngoài đónmộtngười bạn."

Tào Thịnh nấp trong góc tối.

Tào Thịnh và Hàn Thành làthậtsựthương cấp dưới của mình, năng lực làm việc của Tưởng Xuyên rất mạnh, nếukhôngphảikhôngcòn cách nào khác, hai người họ muốn giữanhlại biết bao.

Tào Nham ngủtrênxe, lúc này bị chuông báo thức tỉnh dậy, nhìn nhìn thời gian, pháthiệnđãđến phiên cậu ta, mở cửa xe ra, cào cào mái tóc, " Đến lượtanhnghỉ ngơi rồi."

"Tại sao?"

Tào Thịnh nhìn Tần Đường, cómộtsố việcanhtakhôngbiết có nên từanhtanóira haykhông. Năm đó xử lý những việc sau tai nạn đó quả thực thựckhôngđơn giản như vậy.Cái c·h·ế·t của Lâm Hạo làmộtnguyên nhân, khi đóđanglàm nhiệm vụ, đó làmộtđiều bất trắc, Tưởng Xuyên quảthậtcó trách nhiệm,mộtvụ án lớn như vậy, nếu như Lâm Hạokhôngchết,nóikhôngchừng năm đóđãphá được án.

Giọng Tưởng Xuyên có hơi khàn:" Đường Đường."

Khương Khôn híp híp mắt, dựa sát ghế về phía sau, tay trái vuốt chiếc nhẫn ngọctrênngón tay," Thân phậnthậtsựcủa Tưởng Xuyênkhônggiả mạo chứ?"

" Hỏi điều này làm gì?"

Tào Thịnh đứng lên:" Tôiđitrước nhé."

Hôm nay Tưởng Xuyên chưa gọi điện chocô, tin nhắn cũngkhôngcó."

Hạ Tòng An nhìn Tào Thịnh," Ừ,anhđicùng em qua đó."

00:50

Tần Đường lắc đầu:"khôngcó, chị hỏi em chuyện này nhé."

"Có." Tần Đườngnói.

Tưởng Xuyên từngnóitới chuyện này,anhnói, làm vụ án này là muốn có lời giải thíchrõràng với đồng nghiệpđãchết.

Tần Đường cúi đầu, nhìn xung quanh,khôngaiđiqua.

Lộ Toa đứng dậy, cúi xuống nhìncôta," Học tỷ, đừng trách tôikhôngnhắc nhở chị, nếu chịkhôngnghe lời, chị và người nhà của chị đềusẽkhôngyên ổn, hy vọng chị nhớrõ."

...........

Sinh nhật Tần Đườngđãqua rồi.

Tần Sâm nhíu mày:" Sao mà quen được?"

Tần Đường nhìn cậu ta, mãikhôngmở miệng, CK nôn nóng, cho rằng mìnhđãlàm sai chuyện gì, thấp thỏm chờ trong giây lát, Tần Đường mớinói:" Năm đó người đụng xe với chúng ta, em có hậnhắnkhông?"

" Là do cái c·h·ế·t của đồngsựsao?" Tần Đường truy hỏi.

Chu Kỳ ở đối diện gọi Tần Đường, Tần Đường nhìn nhìn,nói:" Mọi người giúp tôi tiếp đãi bạn tôimộtchút nhé, tôi qua bên này chốc lát."

Tần Đường:" Có, nhưnganhấykhôngnóivới tôi, tôi cũngkhônghỏi."

Tiếng chuông di động thình lình vang lên, Tần Đường mở mắt ra.

"Ừm"

"khôngcần."

mộtchiếc xe khác theo sát phía saukhôngkịp né tránh, va vào phần đuôi xe, chiếc xe trượtđi, đầu xe xoay đếnmộthướng, thân xe ra sức kìm lại, tắt máy.

Sắc mặt Hạ Tòng An bất đắc dĩ:" Giờ em nghĩ sao?"

Tần Đường nở nụ cười:"khôngcầu đâu,anhgiúp em tiếp các vị khách khácmộtchút nhé."

Triệu Phong:"hắnđangcùng Tần Đườngyêuđương."

Tào Thịnh chưa kịp mở miệng, trong phòng tiệc lạiđiramộtngười, là Hạ Tòng An,anhta hỏicô:" Đường đường, sao ra ngoài lâu vậy?"

Giới thiệu xong,cônhìn Tào Thịnh:" Vào trong thôi."

Tào Thịnh sáng tỏ, Tần Đườngđiqua đó, mọi người liền nhìn qua, khencô:" Tần Đường, hôm naycôthậtxinh đẹp, sinh nhật vui vẻ nhé."

Chu Kỳ nhíu mày, những lời này cậukhôngđành lòngnóira, "Emkhônghận, chị cũng đừng hận, Trần Kính Sinh c·h·ế·t là ngoài ý muốn, cũng trôi qua nhiều năm như vậy rồi."

Tần Đường nhàn nhạt thu lại ánh mắt,mộtngười nữ có quan hệ tốt với Đỗ Tânnóigiúp vào:" Hàng nháithìsao chứ? Tôi vẫn thường mua đó thôi,nóicho cùng hàng chính hãng quá đắtđi, đeomộtlần thỏa nguyện là được, phụ nữ ấy mà, đều thích trang sức."

Tào Nham phá địa bàn củahắnta, đả thương tên bảo vệ ngoài cửa.

sựtín nhiệm chẳng còn lại bao nhiêu của Triệu Kiền Hòa dành cho Khương Khônđãbị mất hoàn toàn, cất tiếng cười trầm trầmâmu:"anhKhôn, nếu như tôi rơi xuống nước, nhất địnhsẽkhôngđểanhởtrênbờ sung sướng."

Tào Thịnh hỏi:" Cái người gọi Đỗ Tân đó, sợi Cartiertrêncổcôta là hàngthậtsao?"

Đoán ra Tào Thịnhnóichocô.

Tần Đường hỏi:" Phía bên Tưởng Xuyên thế nào?"

Hai người nhanh chóng chạy về phía trước.

"khôngcó gì ạ." Tần Đường bám theo mẹ, hơi làm nũng," Con chỉ muốn hỏimộtchút thôi mà."

........

" À." Tần Đường nhìn Tào Thịnh," Đây là bạn của tôi, họ Tào,anhấy cũng là từ thiện, chẳng mấy khi lần này đến Bắc Kinh, liền mờianhấy đến chơi."

Khương Khôn xoay đầu nhìnhắnta, " Tra cho tao xem, gần đây Tưởng Xuyênđanglàm gì? Rồi nghe ngóngmộtchút bên Triệu Kiền Hòa xảy ra chuyện gì, nó cứ khăng khăng khẳng định là tao phái người gây rối chỗ của nó."

Ngoại trừ Chu Kỳ vẫn chưa tỉnh, mọi thứ đềuđangđitheo chiều hướng tốt.

Tên kia lau máutrênmặt, "khôngthấyrõ, tối quá."

Vẻ mặt Tần Đường tự nhiên, quay đầu, cười gọi:" Mẹ, dì Thư."

Về cơ bản có thể xác định là Đỗ Tân, chỉ làkhôngcó chứng cớ,khôngchứng cớthìkhôngbắt được người, cho dù bắtđithẩm vấn, cũng chỉsẽđánh rắn động cỏ, rất nhanh lại phải thả ra, tạo điều kiện cho đám Lộ Toa và Khương Khôn thời gian trốn chạy.

"đanglàm nhiệm vụ sao?" Tần Đường hỏi,cônghe thấy tiếngnóichuyện của Tào Nham.

Lúc này,côđanng hẹn Tào Thịnh tạimộtquan cà phê tư nhân, "anhtra ra được gìkhông?"

Tần Đường nhìn hai người họ thăm dò, chậm rãinói:" Vâng."

" A Khởi cònnóinhững chuyện này cơ à?" Tưởng Xuyên ngồitrênmặt đất, rút điếu thuốc ra châm.

Tưởng Xuyênkhôngđể ý tớinói:"khôngsao."

Cậu ta cảm thấy mìnhđãbị tổn thương.

"Ừm."

Chiếc xe lao về phía trước với tốc độ cực nhanh, vừa ra đến đường, phía sauđãcó hai xe đuổi theo sau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60