Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59
Tần Đường gật đầu, “Ừ.”
Giọngnóicủacônhàn nhạt, nhưng lại rất kiên định.
Tần Đườngkhôngtrả lời mà hỏi ngược lại: “Saoanhbiết em trở về?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 59
Tần Đường nhìn chằm chằm kí tự kia vài giây, nhét điện thoại vào túi, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng thiếpđi.
Tần Đường: “Ừ.”
Dưới nhà truyền đến tiếng còi xe.
Tần Đường liếc nhìnanhtamộtcái, đưa tay thắt dây an toàn.
Tần Đường nhìn bọn họ: “Tôiđiđây. Hẹn gặp lại.”
Hạ Tòng An nhìn về phía Tần Đường. Tưởng Xuyênkhôngphải người tốt hơn, huống hồsựcố năm đó, Tưởng Xuyênkhôngthể thoát được liên can.
A Khởi: “May nhé, dì Quế có phầnanhcơm đó. Vẫnđangđể trong bếp hâm kìa,anhmauđiănđi.”
Hạ Tòng An cười cười: “Đừng nhìnanhnhư vậy, tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé.”
Xe lăn bánhtrênđường, Tưởng Xuyênnói: “Nếu em mệtthìcứ ngủmộtchútđi.”
Tần Đường nghĩ nghĩ: “Chắcsẽkhônglâu đâu.”
Tần Đường vẫn lắc đầu: “Emkhôngmệt.”
Tưởng Xuyên đứng dưới nhà chờcômộtlúc, hút xong điếu thuốc liền lên tầng tìm Tần Đường.
Chỉ riêng hôm nayđãcó đến hai người rờiđinên nghĩa trạm cũng trở nên quạnh quẽ hơnkhôngít. Nhưng lấy quan hệ của Tần Đường và Tưởng Xuyên bây giờthìbọn họ cũngkhônglo lắng nhiều. Tiểu Thành cười hề hề: “Chị Tần Đường, bao giờ chị tới tiếp ạ?”
Tiểu Thànhđãtrở lại.
Mọi chuyện sau đó đều là ba mẹcôxử lý.côchỉ biếtanhta họ Lục.
Lúc Tần Đường ra khỏi sân baythìHạ Tòng Anđãđứng chờcôbên ngoài được nửa tiếng.anhta nhìn về phía người đàn ông phía sau Tần Đường, nhíu mày.
“Cho nênanhmớikhôngđồng ý vớicôta?”
Tần Đường đột nhiên ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tưởng Xuyên.
Hạ Tòng An cười: “Em còn để ý đến thằng nhóc đó hơn cả Tần Dược nữa.”
Nhiều năm như thế rồi, đây là lần đầu tiên Khương Khôn tự mình loạn trận tuyến mà lộ ra chân ngựa.
Tiểu Thành: “Chưa. Chị Lộ Toanóimuốn mời tôi ăn cơm nhưng tôi sợanhTưởng cần dùng xe gấp cho nên liền gấp gáp quay về.”
Tưởng Xuyên phân tích các mặt lợi hại cho Tần Đường nghe, để trong lòngcôcósựchuẩn bị sẵn, “Em phải nhớ, sau khi trở vềkhôngđược dễ dàng tin tưởng bất kì ai.”
Chu Kỳ tức giận phất tayanhta ra: “anhđừng cónóibậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đường ngẩng đầu lên nhìnanh,khôngnóigì.
sựcố tối hôm qua đến quá bất ngờ, nếukhôngphải Tưởng Xuyên phản ứng nhanh, nếukhôngphải Tào Nham ở phía sau yểm hộmộtchútthìhai người nhất địnhkhôngchỉ chịu chút thương tíchnhỏđó. Cho nên bây giờcôkhong hề dám ngủ, luôn nhìn chằm chằm gương chiếu hậu rồi lại nhìn trước mặt.
“Tối hôm qua người là do Khương Khôn phải đến ư?”
Mấy hôm trước Hạ Tòng Anđithăm cậu ta, Chu Kỳ lại hỏi chuyện của Trần Kính Sinh và Tần Đường, Hạ Tòng An vỗ vai cậu: “Sao? Vẫn thích Đường Đường à?”
Chờ vụ án này kết thúc,côsẽnóirõmọi chuyện với người nhà.
Tưởng Xuyên quay đầu lại cười: “khôngphảikhôngthích chụp ảnhanhsao?”
Hạ Tòng Ankhôngăn gì, cũng hạ đũa xuống, gọi phục vụ tới thanh toán: “anhđưa em về.”
Chu Kỳnói: “Chị ấy xứng đáng với người tốt hơn.”
Hạ Tòng An: “Hỏi mẹ em.”
Đến giờ, Tần Đường đứng lên nhìn Tưởng Xuyên: “anhkhôngcần tiễn nữa.”
Tưởng Xuyênđitới: “Chưa.”
Hạ Tòng An nhàn nhạtnói: “Đúng thế.”
Tần Đường hạ đũa xuống: “Em ăn xong rồi.”
“anhđãbảo trợ lý lái về cho em rồi.” Hạ Tòng An đưa chìa khóa xe chocô: “Để trong gara nhà em.”
Chu Kỳ lườmanhta,mộtlát saunóitiếp: “Trần Kính Sinh c·h·ế·t, chị ấy nhất địnhsẽrất đau khổ. Chuyện mấy năm nay em cũng nghe kể rồi. Chị ấy thay đổi rất nhiều.”
Tần Đường cũng nhíu mày,khôngvui nhìn về phíaanhta: “anhđiều traanhấy?”
Thằng nhóc kia từnhỏđãthích Tần Đường, hơn mười tuổi vẫn thích chạy theo saucô. Lúc biết Tần Đường và Trần Kính Sinh ở bên nhau còn đau khổmộthồi nữa. Ngủmộtgiấc 5 năm, người tỉnh lại, tâm cảnh cũng thayđãthay đổi.
Tới sân bay, Tào Thịnhđãchờ sẵn ở đại sảnh, Tưởng Xuyênkhônggặpanhta màđilàm thủ tục cho Tần Đường, còn dư lại chút thời gian, hai người cùng tìmmộtchỗ trống ngồi xuống, Tần Đường cúi đầu nghịch máy ảnh, sau đột nhiên giơ máy ảnh về phía Tưởng Xuyên.
“Chậmđã.” Hạ Tòng An gọicôlại.
Tần Đườngkhôngphủ nhận: “Đó là bởi vì trước kiakhôngthíchanh.”
………
Ngón tay Hạ Tòng An khẽ chà xát vào nhau, nhìncôchăm chú: “Em thựcsựở cùngmộtchỗ với Tưởng Xuyên sao?”
Triệu Kiến Hòa mới ra tùkhônglâu, lại chạymộtchuyến tới Vân Nam, bây giờ tinh lực đều đặt cả lên chuyện kiếm tiền, cho nên Khươngkhôngkhôngthểkhôngchohắntamộtchút chỗ tốt. Hai người tuykhônggặp nhau trực tiếp nhưng có quan hệ rất mật thiết.
Hạ Tòng An nhìn cậu ta: “Suy nghĩ cũng đâu ra đấy đấy.”
Tần Đường nhớ tới vụ tai nạn tối qua, có chút lo lắng: “Tiểu Thànhsẽkhônggặp nguy hiểm chứ?”
Biết rồi còn cố mà hỏi.
Tần Dược là em trai của Tần Đường,nhỏhơncô4 tuổi,hiệnđanghọc ở nước ngoài, nghỉ hè cũng ở lại bên đó làm cái nghiên cứu gì đó, hơn nửa nămkhôngvề nhà rồi. Tần Đườngnói: “Nó có suy nghĩ của nó, đến ba mẹ em cũngkhôngquảnthìem quản làm gì.”
“Ừ, nhưng nó cũngkhôngmuốn đến trường.”
Tần Đường: “Em về nhà ăn.”
Tưởng Xuyên: “anhta vẫn luôn để ý động tĩnh bên phía Khương Khôn. Tối hôm qua cũng là do theo dõi mà đến,khôngngờ lại giúp chúng tamộtphen.”
Tào Thịnh cũng liếc nhìnanhtamộtcái, trao đổi ánh mắt với Tần Đường, sau đó xoay người rờiđi.
Tần Đường quay đầu sang nhìnanh, “Được.”
Đúng làkhônggiốnganhta.
Tần Đường tỉnh lại, hơi dụi mắt, quay đầu nhìn ra bên ngoài, tháo dây an toàn ra.
“Mấy hôm nữa emsẽkhuyên cậu ấy sau.”
Mà cũng có lẽ, là cả hai khả năngtrên.
Tần Đường cười, nghiêng đầu dựa vào vaianh.
Tần Đườngkhôngcó ý kiến gì,đitheoanhta vào nhà hàng.
“khôngđâu. Tiểu Thànhkhôngliên quan đến chuyện này. Bọn họkhôngcần thiết phải phí công tốn sứcđiđối phó với cậu ấy.”
Tần Đường hỏi: “Tối hôm qua sao Tào Nham lại ở đó vậy?”
Tần Đường hạ máy ảnh xuống, cúi đầu xem ảnh.
Đến mức Khương Khôn muốn giếtanh, chỉ sợ cũng là do Triệu Kiến Hòa để lộ ra, cho nên ông ta muốn bán chohắntamộtmối nhân tình giả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đường: “Xe của em vẫn còn ở sân bay.”
Bắc Kinh.
Tần Đường ngồi ở mép giường: “Tiểu Thành về chưa ạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thứ hai: Bên cạnh Khương Khôn có người cố ý tiết lộ, nội ứng ngoại hợp.
“Vâng.” Tần Đường gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, sau đó ôm chầm lấyanh, thấp giọngnói: “anhnhớ cẩn thậnmộtchút.”
Hạ Tòng An cười: “Cũng may Chu Kỳ lại nghe lời em.”
Tần Đường nhớ tới tờ sổ sách kia, nhớ tới vụ án mà Tưởng Xuyênđangtheo đuổi: “Đúng thế.”
Hạ Tòng An: “Em cảm thấy em hiểurõanhta sao?”
Tần Đường hơi dừng lại: “Chuyện nàykhôngthể ép buộc được. Dù sao cậu ấy cũng thành niên rồi, có suy nghĩ của riêng mình.”
Tần Đường quay đầu lại nhìnanh, cười: “Có chuyện gì?anhđãdo dự suốt buổi tối hôm nay. Đâykhônggiống tác phong củaanh.”
Tưởng Xuyên đặt hành lý củacôlên xe, Tần Đường cũng ngồi lên theo, sau đó nhìn về phía cửa sổ, thấy A Khởi và Tiểu Bạchđangvẫy tay vớicô,côcũng giơ tay vẫy lại.
“Đúng.” Hạ Tòng Ankhôngphủ nhận, “Mất rất nhiều công sức mới điều trarõanhta được.”
Tưởng Xuyên đưa tay xoa tóccô: “anhnhìn là được rồi. Em cứ ngủđi.”
Tần Đường lắc đầu, nhìn về phía gương chiếu hậu: “khôngmệt.”
Tần Đường dựa lưng vào ghế, cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, tình cảnh của Tưởng Xuyên càng ngày càng nguy hiểm.côtrầm mặc trong chốc lát: “Em cứ tưởng là Triệu Kiến Hòa.”
Tưởng Xuyên nắm tay Tần Đường, tách còn lại xách hành lý lên: “đithôi.”
Tiểu Thành bê bát ô tô, ngồi xổmtrênhành lang ăn cơm, vừa thấy bọn họđixuống liền vội vã đứng lên, lấy chìa khóa xe trong túi quần ra đưa cho Tưởng Xuyên: “anh, chìa khóa đây ạ.”
Sau khi đồ ăn được mang lên, Tần Đường hỏi: “anhmuốnnóigì với em?”
Hạ Tòng An bình tĩnh nhìncô: “Em biết trongsựcố năm đó, người lái xe bên kia họ gìkhông?”
Tần Đường về phòng thu dọn đồ đạc. Thực ra cũngkhôngcó nhiều, chỉ mấy phút làđãdọn xong.
Hạ Tòng Anđitới kéo hành lý giúpcô, nhìn về phía bóng dáng Tào Thịnh, hỏi: “anhta là ai?”
Tưởng Xuyênkhôngkhuyên nữa, chỉ là càng cảnh giác hơn so với trước đây. Nhưng dù sao bây giờ cũng là ban ngày, hơn nữa cũngđãđiđến khu vực có camera giám sát, cho dù lá gan bọn họ có lớn đến thế nàothìcũngkhôngdám làm xằng bậy.
“Hôm nay muộn rồi, chúng ta ăn luôn ở gần đâyđi. Ăn xong để em về sớm về nhà nghỉ ngơi.” Hạ Tòng Annói.
Tần Đường trầm mặc,mộtlúc sau mới trả lời: “khôngbiết. Nhưngmộtthời gian nữa emsẽnóicho bọn họ biết.”
Tưởng Xuyên nhìn thẳng về phía trước: “khôngphải. Bây giờ Triệu Kiến Hòakhôngcó tâm trạng nào màđitính toán vớianhmấy ân oán cá nhân đó.”
Tốt hơn sao?
Hạ Tòng An đánh thứccô: “Đường Đường, đến nơi rồi.”
Hạ Tòng An nhíu mày, “Em chắc chắn? Em biết trước kiaanhta làm gìkhông? Họ gì? Tên là gì?”
“Tách!” Tần Đường nhanh chóng ấn chụp.
Hạ Tòng An mím môi, vài giây sau mớinói: “Ba mẹ em có biếtkhông?”
Hơn nữa sổ sách của Quỹ An Nhất xảy ra vấn đề, loại sai lầm này Khương Khôn trước nay chưa bao giờ phạm phải, cho nên chỉ có hai khả năng:
Tưởng Xuyên nhìncôchăm chú, cong cong khóe miệng: “Vậy bây giờthìsao?”
Tần Đườngkhôngnóinữa, hai người trò chuyệnmộtchút, rồinóiđến Chu Kỳ. Hạ Tòng Annói: “Thằng nhóc kia bây giờđangđược gia sư dạy học bù, rất ngoan ngoan ở nhà. Chú Chu muốnnóira nước ngoài du học nhưng nókhôngchịu.”
Tưởng Xuyên trả lời rất nhanh, chỉ cómộttừ.
Lạinóiđến chuyện này, lúc trước khi còn là thiếu niên, Chu Kỳ quả thực có thích thầm Tần Đường, cậu buồn bựcnói: “Vốnđãnhỏhơn chị ấy hai tuổi rồi, lại ngủ mất 5 năm, tương đương với việcnhỏhơn chị ấy tận bảy tuổi lận, chị ấy lại càng coi em nhưmộtđứa em trai. Em biết emkhôngđủ thành thục và ổn trọng,khôngxứng với chị ấy. Sau này emsẽkhônghoang tưởng chuyện này nữa, cho nênanhđừng cónóivới chị ấy đấy.”
“khôngphải.” Tưởng Xuyên liếc nhìncô, “khôngcần thiết, mà em cũngsẽkhôngvui.”
Sắc mặt Tần Đường hơi lạnh lại, nhíu mày nhìnanhta.
Hạ Tòng An đưacôđến dưới nhà, Tần Đườngnói: “Em lên nhà đây.”
Tưởng Xuyên nhận lấy.
côkéo hành lý đến trước mặt mình, Tưởng Xuyên nhìncôtrong chốc lát: “Tới nơithìgọi điện choanh.”
côkhôngbiết.
Tiểu Thành cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Nhưng nếu chị bận cũngkhôngsao, đểanhđitìm chị cũng được.”
“Mẹ emđiquay phim rồi, mai mới về cơ.” Hạ Tòng An nhétcôvào trong xe, đỡ ở cửa xe khom lưng nhìncô: “anhcó chuyện muốnnóivới em.”
Tưởng Xuyên ôm lạicô: “Được.”
Hạ Tòng An cười, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.
A Khởi hỏi: “đãăn cơm chưa?”
Tần Đương hơi mệt, dựa vào cửa xe nghỉ ngơi, Hạ Tònganhliếc nhìncô: “Em cứ ngủđi, đến nơianhgọi em.”
anhvẫn nhớrõlúccômới đến, mấy lầnanhvô tình lọt vào khung hìnhcôđều yên lặng chuyển máy ảnh sang hướng khác.
Tưởng Xuyênđangnghiêng mặt,khôngquay đầu lại, cũngkhôngngăn cản.
Tưởng Xuyên liếc nhìn cậu tamộtcái, Tiểu Thành lập tức im lặng.
Hạ Tòng An: “anhta họ Lục.”
“Ừ.”
Khương Khôn bây giờkhôngthể động đến Triệu Kiến Hòa cho nên chỉ có thể xuống taytrênngườianh. Cho dù là ngộ sát hay là gì cứ g·i·ế·t sạch để trừ hậu hoạnđã.
Hạ Tòng An rót chocôly nước: “khôngvội, ăn cơm xong rồinói.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sắc mặt Tần Đường lạnhđi, “Hạ Tòng An,anhđịnh làm gì?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.