Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50


Tần Đường:" Vâng, em vốn cũngkhôngnghiện thuốc lá mà. " (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Xuyên cúi xuống hôn môicô, kéo lấy đầu lưỡi củacô.

điqua hành lang, bầu trời đêm rằm lan toả màu xám xanh, ánh trăng dịu dàng yên tĩnh, gió khuya cũng mang theomộttia mát lạnh.

Tần Đường uống nước xong, Tưởng Xuyên lại ôm người vào trong lòng,khôngđếnmộtphút,côđãngủ rồi.

Có thể gì chứ?côbỗng dưngkhôngnóinên lời.

Đêm qua mọi người ngủ rất muộn, ngoại trừ Lữ An, còn lại đều chưa dậy.

côvòng tay ômanh, chăn trước ngực bị tuột xuống, Tưởng Xuyên đưa tay ra, nắm lấymộtkhối mềm mại trắng mịn.

Làm việc ra làm việc, chơi đùa là chơi đùa.

Ban đêm yên tĩnh, toàn bộâmthanh đều là tiếng r*n r*nhỏvụn.

côcàng cầu xin,anhlại càng mãnh liệt hơn.

Tưởng Xuyên nắm lấy hôngcô, mỗi lần xâm nhập đều thúcthậtsâu vào, con mắt đỏ lên, " Đường Đường, kêu lên nữađiem."

Nghĩ nghĩ, lại đút trở vào.

Trong chuyện t*nh d*c, Tần Đường vẫn còn rất mới mẻ,côsẽhíp mắt lại khi đón nhận, tiếng r*n r* mềm mại như mèo, toàn thânyêukiềukhôngchịu nổi, phụ nữ như nước,côchính là như vậy.

Tưởng Xuyên:" Hửm."

Sau khi kết thúc, toàn thân Tần Đường giống như bị hủyđimộtlần, cả người xụi lơ bám lên ngườianh, ánh mắt ẩm ướt mà trong trẻo.

Tiếng rên củacôlàm cho da đầu Tưởng Xuyên tê dại, nét mặt ngày càng phát ra vẻ kiềm nén khó nhịn, cứ nặng nề mà húc tới thôi.

Giờ đây nhớ lại, cũngkhôngbiết làm thế nào vượt qua được.

anhvuốt vuốt tóccô:" Sau này ít hút thuốc thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kề sát taicôtiếnganhthở hổn hển mà nhẫn nại hỏi:" Dễ chịu sao?"

Tưởng Xuyên ôm lấy vòng eocôdùng lực xoay cả ngườicôlại vào trong lòng mình,mộttay giữ chặt hai taycôáp ởtrêntường, th*n d*** vẫnkhôngngừng ra vào xông tới.

Tưởng Xuyên lại cúi xuống hôncô, cười ra tiếng, "thậtkhônglàm em nữa mà, xem em bị dọa kìa."

Mười giờ hơn, Tiểu Bạch:" Sao chị Tần Đường vẫn chưa dậy nhỉ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đường gần như bịanhva chạm đến choáng váng.

Cũng chỉ cóanhthấy được mặt này củacô.

Tưởng Xuyên tối qua tiêu hao sức lực nhiều, so với ngày thường ăn nhiều hơn hai cái bánh bao, uống hết nửa chai nước, cầm lấy chìa khóatrênbànđira ngoài, Lữ An liếc nhìnanh:"anhkhôngcần nghỉ ngơi hả?"

Lữ An nhướn mày,khôngnóigì nữa, tiếp tục đút cho Hắc Hổ ăn.

âmthanh trầm khàn của đàn ông cùng tiếng r*n r* cầu xin của phụ nữ tràn ngập trong phòng tắm.

Tần Đường:"............"

côôm lấyanh, ánh mắt lấp lánh:" Tưởng Xuyên."

Lữ An ngồi trong phòng khách gặm bánh bao, liếc nhìnanh, cười ra tiếng: "Tinh thầnkhôngtệ nha."

Giày vò cực hạn, khiếncôsuýt nữathìngấtđi.

Giọng của Tần Đường giờ yếu như tiếng mèo kêu:"khôngnhớ nữa...."

Chỉ có năm đầu tiên hút rất nhiều, ba năm sau này, mỗimộtnăm lại hút ítđi.

Tần Đườngnóitrong hơi thở hổn hển:" Em còn chưa tắm xong...."

Đây làmộtcâu trả lời hoàn hảo.

Chiều cao Tần Đườngkhôngđủ, thắt lưng bịanhnâng lên, mũi chân chạm sàn, càngkhôngchống đỡ nổi hai chân, toàn bộ dựa hết vào sức lực củaanh, hai tay dần dần trượt xuống dưới, dướisựva chạm mãnh liệt củaanh, cả người lao về phía trước.

Vầng mặt trời đỏ rực từ từ ló dạng phía trời đông.

cônhéo cánh tayanh, " Được món hời rồi còn ra vẻ!"

Lữ An nhìnanhchăm chú vài giây,nóitrêu chọc:" Động tĩnh đêm quathậtlớn đó, màkhôngđúng, là hôm nay chứ, mặt trời cònkhôngsớm bằnganh."

Ômmộtlúc,anhđứng lên từtrêngiường, ném bao cao su lộn xộn vào trong thùng rác, xỏ vào cái quần, lấy ra bao thuốc.

Mọiâmthanh đều bị khuyếch đại vô hạn.

" Cảm thấykhôngthể chấp nhận được, em có thể....."

Tưởng Xuyên mở cửa phòng ra, " Qua thời gian nàyđiđã."

Cầm lấy taycôđưa lên môi, ngón cáinhẹnhàng v**t v*:" Hình săm đau hả?"

Trờiđãsáng, Tưởng Xuyênkhôngbuồn ngủ chút nào.

trêntrán Tần Đường mồ hôi ẩm ướt dính vài sợi tóc đen nhánh, trong mắt đều là hơi nước, ý thức mù mịt mờ hồ, linh hồn nhưđãbị rút cạn.

Giữa hai người họ, đây là lần đầu tiên nhắc đến cái tên này.

A Khởi:" Tiệc nướng tối hôm qua trễ quá, khả năng quá mệt rồi."

Đoạn thời gian đó, đau khổ tột cùng.

" Đợi chút nữa hẵng tắm, tiết kiệm nước chứ."

Tần Đường:" Bốn năm trước rồi."

" Ừ,anhkhôngbuồn."anhnói,âmthanh khàn khàn.

Tưởng Xuyênđitới ngồi xuống:" Vẫn ổn. "

Tần Đường nhắm mắt lại, "anhđáng sợ quáđi."

Lữ An cười phá ra, lấy đồ ăn ra ngoài đút cho Hắc Hổ.

Tưởng Xuyên dập tắt thuốc, xoay người đè lêncô, " Xem ra tinh thần em cũngkhôngtệ lắm, tiếp tục."

Tưởng Xuyên mỉm cười, " Emkhôngthích sao?"

Tưởng Xuyên thấycônhư vậy, cũngkhôngnhẫn tâm làm thêm lần nữa, cọ rửa qua loasạchsẽ, ôm Tần Đường mềm mại như bông ra ngoài.

Tưởng Xuyên vén tóccôra hai bên, lộ ra cái trán trơn bóng củacô, thở hào hển hôn hai má và đôi mắtcô, nhènhẹvân vê vành tai xinh xắn mềm mại củacô.

"Trần Kính Sinh, emkhôngyêuanhấy, nhưnganhấy tồn tại trong lòng em."

anhvừanói, th*n d*** dùng sức th*c m*nh vào.

Tần Đường hơi trốn tránh, " Muộn lắm rồi á."

anhnóitrong hơi thở:" Mạng cũngđãgiao cho em nắm giữ, còn có gìkhôngthể chấp nhận hả?"

Cúi đầu hôn môicô, ánh mắt càng lộ ra vẻ thâm sâu, g*m c*n môicô, tay dùng sức nhào nặn ngựccô, dùng đầu gối tách hai châncôra.

" Uhm............"côhá miệng th* d*c, ý thức mù mịt, đuôi mắt hếch lên.

Lúc ấy rất đau,côđau đến nỗi rơi nước mắt.

Tưởng Xuyênkhôngbiểuhiệngì: "khôngcần, tôi ra ngoàimộtlúc."

Tưởng Xuyên hút liền mấy hơi thuốc,côkhôngbiếtanhđangnghĩ cái gì,anhcũngkhôngbiết phảinóilàm sao đểcôhiểurõ.

Tưởng Xuyên cắn đầu lọc thuốc, màu mắt sẫm hơn cả cảnh đêm, " Vì sao?"

Tưởng Xuyên hỏi:"anhcảm thấy cái gì?"

Sau khi Trần Kính Sinh c·h·ế·t.

Bàn tay ôm bờ vaicôsiết chặt lại.

Ánh sáng lan tỏa phía chân trời.

So với hai lần trướcanhcàng mạnh bạo hơn,khôngđể chocôgiữ lại chút sức lực nào, Tần Đường bịanhhôn đến cả người nhũn ra, "anhđangtức giận sao?"

Thời gian đó quá mức u ám, cho tới bây giờcôvẫn chưa từng nghĩ, loại chuyện bi thảm nàysẽxảy ra với mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cứ như vậy trong chốc lát,đãqua nửa tiếng đồng hồ.

anhcàng lúc càng hung hãn, Tần Đường run rẩy co rútmộthồi, hai chân run theo, cả người mềm rũ ra, mang theo tiếng nức nở:" Em đứngkhôngnổi nữa rồi...."

Tưởng Xuyên quắc mắt, mắng luôn:" CMN cậu nhiều chuyện quá vậy."

Ở Thiểm Tây còn có mấy chỗ chưađi.

Tần Đường đung đưa đôi chân trắng mịn, " Em muốn ngắm trăng."

anhchống cơ thể, cúi xuống nhìncô.

" A.........."

Tưởng Xuyên xuống cửa dưới lầu, dì Quếđãđibán đồ ăn sáng từ lâu.

Tần Đường bịanhthúc cho vỡ tan thành từng mảnhnhỏ,anhlàmcôsắp c·h·ế·t luôn rồi, xin cái gì?côkhôngbiết nữa, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại xúc cảm cực hạn của cơ thể.

"Ừ." Tưởng Xuyên mỉm cười, " Ngủđi."

Giờ nghĩ về nó, có vẻ nhưkhôngnhớ nổi cảm giác đau đó.

Ánh mắt Tưởng Xuyên sâu thẳm tựa như đại dương trong đêm, tĩnh lặng mà thâm sâu,anhnói:"anhbiết."

Tưởng Xuyên đứng lên lấy nước chocô.

Hai má Tần Đường ửng hồng, đôi mắt ướt át nhìnanh, đầu lưỡi khẽ l**m đôi môi khô khốc.

Về phần mấy giờ,côkhôngnhìn thời gian.

Tần Đường lại mở mắt ra, con mắt hồng hồng, "anhđiđâu à?"

Tần Đường nhìnanh,nói:" Nếuanhcảm thấy................"

Trời sáng rồi,anhđiđâu nữa?

Mọi người lục tục thức dậy, ăn sáng như mỗi ngày, tháo dỡ bao hàng.

Tần Đường trầm mặc, hồi lâu, giọngnóicônhẹnhàng, giống như từ bên ngoài xa truyền đến:" Bạn trai cũ, c·h·ế·t rồi."

Tần Đường há miệng khàn giọng, " Em muốn uống nước."

Xong chuyện xuống giường, lại khoác lên mình bộ dạng lạnh lùng, yên tĩnh.

Tưởng Xuyên cúi xuống nhìncô, Tần Đường ngẩng mặt, cổ họng tắc nghẹn, ánh mắt vẫn mang sắc hồng, là doanhđãlàm trước đó,anhvỗ về vùng mắtcô, Tần Đườngnói:" Emkhôngkhóc,anhcũngkhôngcần buồn,anhấyđãkhôngcòn rồi."

Chương 50

khôngcòn tiếng nước chảy, cảnh đêm tĩnh lặng.

Tưởng Xuyên nắm cằmcô, nâng mặtcôlên.

Lữ An hai ba miếng ăn xongmộtcái bánh bao, " Buổi sáng dậyđixả nước,cônàng kia kêu đến rất......."

Nămanhấy vừa rađiđó, toàn bộ con ngườicôrối loạn đếnkhôngchịu nổi, gần như nguyên cả nămkhôngđụng đến máy chụp hình, cộng vớimộttuần ngủkhôngđược, tuyệt vọng, khổ sở, chán nản, áp lực đến nỗicôkhôngthể thở nổi, mỗi khi nhớ lại đều đau muốn co mình lại.

Tưởng Xuyên xoay người nằm xuống, ômcôtừ phía sau, "Ngủđi, đừngnóinữa."

Tưởng Xuyên cúi xuống hôn phía sau cổcô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Trời sáng rồi." Giọngnóicôkhản đặc.

Trận h**n ** nàykhôngcòn lại sức lực dư thừa.

Tần Đườngkhôngphủ nhận,côthích cảm giác cùnganhyêuđương.

Hútmộthơi như vậy,đãphần nào vực dậy được bộ não tinh thần, Tưởng Xuyên nhìncô:" Học hút thuốc hồi nào vậy?"

Mang theo giọng nghẹn ngào,côcầu xin:" Xinanh....."

Tưởng Xuyên liền ômcôđứngtrênhành lang ngắm trăng, vài phút sau,côlạinói:"khôngngắm nữa đâu."

Thoáng thấy hình sămtrêntaycô, hơi ngừngmộtchút.

anhnâng người lên, mạnh mẽ tiến vào trongcô, " Xinanhcái gì?"

Trong tiềm thức, cảm thấy Tưởng Xuyên dùng cách này để trừng phạtcô, hoặc là, trút ra bất mãn trong lòng.

Tưởng Xuyênđitới ôm cả ngườicô, cách mấy phút, ngồi dậy tựa vào đầu giường, châm điếu thuốc hút, kéo người vào trong ngực, nở nụ cười:" Còn muốnnóichuyện phiếmkhông?"

Tưởng Xuyên cắnmộtmiếng bánh màn thầu,khôngnóigì, Lữ Annói:" Em biếtanhnghẹnđãlâu, có điều vẫn nên chú ýmộtchút, em nhìn Tần Đường vài ngày lại ngơ ngẩn, đều doanhép khô người ta rồi."

Chỉ biết là bọn họđãlàm trong phòng tắm hai lần, lần nào cũng rất lâu.

Tần Đường khỏa thân nằmtrêntấm ra trải giường màu tối, đôi chân thon dài óng ánh như ngọc móc lấy cái chăn, tay kéo lấy, trùm lên người mình.

" Trăng ở quê đẹp hơn thành thị, cũng tròn hơn nữa."cônhớ lại những ngày trước kia hai người vào khu vực núi, nơi đókhôngcó ô nhiễm,khôngcókhôngkhí vẩn đục, ngay cả ánh trăng cũng đẹp hơn thành thị, " Lúc nào em mới có thểđichụp ảnh được?"

Tưởng Xuyên khẽ hôn mu bàn taycô, lạimộtlần nữa xoaycôúp trở lại tường, cúi xuống hôn vành tai đỏ hồng, làn da trắng như tuyết củacôcũngđãửng sắc hồng, mướt mát, giốngmộtcon cánhỏmàu trắng, mặcanhkhi dễ, xoay qua lật lại.

Tưởng Xuyên cầm lấymộtcái bánh màn thầu, dừng lạimộtchút, " Đều nghe thấy rồi sao?"

Mặc xong quần áo, cúi xuống bêncô, sờ sờ qua lại gương mặtcô, ngắm nhìn trông chốc lát.

Tưởng Xuyên im lặng, hôn đến vùng bụng phẳng lì củacô,đixuống ngậm lấy chỗ kia,cômãnh liệt cong người lên, th* d*c dữ dội, hai chân khua loạn lên, níu chặt lấy mái tóc ngắn củaanh, bàn chân cọtrêntấm ga giường trong vô vọng.

Tưởng Xuyênkhôngchocôcó thời gian nghỉ ngơi, đè lại taycô, nâng thắt lưngcôlên, cố định lại.

" Chúng ta đều có người cũ, Lộ Toa vẫn còn sống sờ sờ ra đó, thường xuyên ở trước mặt em khiêu khích, em đây người lớn hiểu chuyệnkhôngthèm chấp đấy." Đầu Tần Đường cọ cọanh, "anhcũng đừng nghĩ nhiều."

Tần Đường vốn mệt sắp ngủ đến nơi, lấy đâu ra sức lực mà tán dóc nữa, nghỉ ngơi trong chốc lát, lại hơi có tinh thần, lấy điếu thuốc củaanhđưa lên miệng mình, hútmộthơi, thuốc củaanhnồng đậm giống con ngườianh.

khôngnhớrõnữa....

Tần Đường há miệng th* d*c, run rẩy trong lònganh, nức nở cầu xin:" Chịukhôngnổi....nhẹmộtchút......"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50