Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 51

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51


Tưởng Xuyên hẹn Tào Thịnh ởmộtnhà bán đồ ăn sáng trong ngõnhỏ. Ngồi cùng bàn còn cómộtngười đàn ông khác, khoảng 40 tuổi, diện mạo đoan chính, ánh mắt sắc bén. Năm đó Hàn Thành chỉ làmộtđội trưởng nhonhỏ, vậy mà bây giờđãthành cục trưởng rồi.

Ánh mắt dần bayđixa.

cônương kia thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra lại sợ nhất là những người thânyêuquanh mình rờiđi.

Ngâm nước ấmmộtchút, cũngkhôngkhác gì matxa cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hàn Thành cười cười, chính là nụ cười kiểu tiểu nhân đắc chí.

anhcó bao nhiêusẽđưacôhết bấy nhiêu.

Cócô,anhcàng tiếc mạng.

Chương 51

Năm đó bị tước cảnh tịch,anhđãtừngkhôngcam lòng, cũng từngđicầu xin người khác. Nhưng vật đổi sao dời, nhiều năm như vậy trôi qua, bây giờ nghĩ lạithìcảm thấy mọi chuyện cũngkhôngnghiêm trọng đến mức đó. Cho dù rời khỏi đội cảnh sátthìanhvẫn phải tồn tại.

Lữ An híp mắt, nở nụ cười xấu xa: “Đúng là nên trở vềmộtchút. Lúc tôi rờiđicôấy còn chưa dậy đâu.”

Tưởng Xuyên bật cười, mở cửađira ngoài.

Tưởng Xuyên gật đầu, xoay người rờiđi.

Hàn Thành lấy thân phậnmộttrưởng bối vỗ vaianh, an ủi: “Chuyện năm đókhôngphải hoàn toàn do cậu. Trong lúc làm nhiệm vụ có xảy ra sai sót là hoàn toàn có thể, cậu đừng nghĩ nhiều. Chờ chuyện này xong tôisẽxin cấptrêncho cậu quay lại.”

Cái thứ gọi là duyên phận này,thậtsựkhónói.

Tưởng Xuyên: “Loại chuyện dẫn lửa thiêu thân thế này đúng là Khương Khônsẽkhônglàm, trừ khi hoặc là Triệu Kiến Hòa hoặc là đối tượng giao dịch uy h**phắn.”

anhđến công ty vận chuyểnmộtchuyến, Lữ Anđangở bên kia, trong gara chỉ cònmộtchiếc xe. Chiếc xe này cố tình được để lại để vận chuyển vật tư lên núi vào ngày mai.

Tần Đường vừa mới xuống giường, thấy mì lạnhtrênbàn liềnnói: “anhxuống nhà ăn cơmđi, emđikhôngnổi nữa rồi. Ở đây ăn mì lạnh cũng được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tối tăm, ái muội, hương vị h**n ** còn sót lại tràn ngập khắp nơi.

Tào Thịnh ngắt lời: “Mấy hôm nay nghĩa trạm có bị ảnh hưởng gìkhông?”

Tào Thịnh gật đầu, sau khi ăn xong bữa sáng cùng Hàn Thành, ba ngườiđira bên ngoài, vào trong xe ngồi.

Tưởng Xuyên thò tay vào trong chăn,côvội vàng né tránh, nhưng hai chân vừa cử động lập tức đau đến nhíu mày. Cơ thể như bị nghiền nát, đặc biệt là phần th*n d***, cảm giác đau này cũngkhôngkhác mấy so với lần đầu tiên.

Tần Đường: “anhkhôngbận à?”

đãmấy năm rồi Tưởng Xuyênkhônggặp Hàn Thành.

Tưởng Xuyên cườimộttiếng: “Cũng tạm được.”

Tưởng Xuyên búng tàn thuốc, nghe thấy dưới nhà có tiếng ai đó gọi vọng lên, dì Quếđãnấu xong cơm rồi.

anhđặt đồ lên bàn, ngồi ở mép giường ôm cả người cả chăn vào trong lòng. Tần Đường mơ mơ màng màngmộtchút, cuối cùng mở to mắt ra, lúc nhìnanhcòn mang theo vài phần mờ mịt, trong chốc lát mới nhớ ra tình hình chiến đấu thảm thiết tối qua, thân thể lập tức cứng đờ, “anh,anhvề lúc nào thế?”

Trước mắt họ cũng cómộtít tiền rồi.

Mấy năm nay, thu nhập củaanhnóinhiềukhôngnhiều,nóiítkhôngít. Nếu làmộtcôgáibình thườngthìcũng thoải mái, nhưng nếu là Tần Đườngthìkhôngđược.mộtcái thấu kính máy ảnh củacô,mộtcái túi,mộtcái đồng hồ… mỗimộtthứ đều là những đồ dùng xa xỉ.anhcũng muốn tặng, nhưng thựcsựcó chút khó khắn.

Tưởng Xuyên kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh, lấy bao thuốc ra, nhìn động chậm rì rì củacô, nhắc nhởmộtcâu: “Có mua đồ ăn cho em đó.”

“Chuyện cũng qua cả rồi.” Tưởng Xuyên nhàn nhạtnói.

“Mì lạnh.”

…………..

Tưởng Xuyên ngồi xuống đối diện bọn họ. Quán ăn sáng này là của cha mẹmộtthành viên trong đội mở, bên ngoài bày mấy chiếc ghế dựa, buổi sáng nếu trời đẹpthìphần lớn mọi người đều thích ngồi bên ngoài hơn, cho nên ba người bọn họ ngồi bên trong ngược lại cũng yên tĩnh.

Tưởng Xuyên: “Tôi cũng cómộtít nữa, gom góp lại chắc cũng đủ”

Tưởng Xuyênđilấy quần áo chocô, vò tùng mái tóccôlên: “Còn muốnanhmặc quần áo cho em sao?”

Lúc trở lại nghĩa trạm vừa đúng 12h.

Năm đầu tiên gia nhập đội, Hàn Thành vỗ vaianhnói: “Nhóc con, lớn lên cũng rắn chắc đấy!”

Lữ An biếtanhkhôngthích nợ tiền người phụ nữ của mình, “Thiếu nợ cái gì chứ. Nhưng số tiền này cũngkhôngđủ mà.”

côtới tận đâymộtchuyến, tuyanhkhôngthể ở cùngcônhiều, nhưng bỏ ramộtbuổi chiều hoặcmộtbuổi tốithìvẫn có thể.

Tưởng Xuyên gọi hai người lại: “Cứ làm việcđi, để tôi gọi cho.”

đidép lê xong ngẩng đầu lên thấyanhvẫnđangở đó.

Lữ An cười: “Thực ra quan hệ giữa hai ngườiđãthành thế này rồi, chậmmộtchút cũng được mà. Số tiền đó dù sao cũng là của vợanhmà?”

côtự cảm thấy thể lực của mình cũngkhôngtệ lắm.

Hai người trò chuyệnmộtlát, Tưởng Xuyên nhìn đồng hồ,nói: “Tôi về đây.”

anhđóng cửa lại,đitới,

“Cậukhôngmuốn quay lại?” Hàn Thành hơi kinh ngạc.

Tưởng Xuyên cườinhẹ, xoa xoa mái tóc rối bù củacô, “Vậy ngồi dậy, ănmộtchút, chiều dẫn em ra ngoài.”

Lúc Tào Thịnh đến tìmanh,anhnói: “Tôikhôngcó tâm nguyện gì cả, cũngkhônggiống như năm ấy lúc mới bị tước cảnh tịch, tôikhôngmuốn trở về nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn cácanhcó thể bắt Khương Khôn sớmmộtchút là tôi thấy cảm kích rồi, coi như trả cho Lâm Hạomộtcông đạo.”

cônhư thế này xuống nhàđãkhôngtốt lắm rồi, nếu để mọi người thấycôtừ trong phòng Tưởng Xuyênđirathìlại càngkhôngtốt hơn nữa.”

Hàn Thành nhìnanh, hỏi: “Nghenóicôgáitên Tần Đường kiađangở nghĩa trạm à?”

Tưởng Xuyên im lặng, ánh mắt dần trở nên ảm đạm: “Đợi nhiệm vụ hoàn thành, tôisẽnóihết vớicôấy.”

Tần Đường mở mắt, đôi mắt ướt át trong trẻo.anhnhìncô, khóe miệng cong lên: “Muốnđikhông?”

Tưởng Xuyên nhíu mày, Lữ An vộinói: “Tôi cũngkhôngcố ý mà, chỉ là sáng sớm tôi dậyđivệ sinh vô tình nghe thấy thôi.anhyên tâm, cũng chỉ có mình tôi nghe thấy thôi.”

Hàn Thành phất tay: “Được rồi, ngồi xuống rồinói.”

Tưởng Xuyên thấycônhư vậy rất đángyêu, vô cùng hưởng thụ thái độ này củacô, cười: “Ăn xongthìnghỉ ngơimộtlátđi, buổi chiều chúng ra ra ngoài.”

cômuốn đánh răng rửa mặt, tắm rửamộtchút nữa, ít nhất cũng phải 20 phút rồi.

Tàn Đường: “.......”

anhđitới cả, lại quay đầu lại. Tần Đường ngồi ởtrêngiường, sắc mặtkhôngtốt lắm, nhìnanhnói: “anhmau xuốngđi, đừng để mọi người chờ.”

Tưởng Xuyên rútmộtđiếu thuốc ra, bật lửa hít mấy hơi,nhẹgẩy tàn thuốc, “Sang nămđi, cứ tính thiếu vào phần của tôi, số tiền này trả Tần Đường trước.”

Tưởng Xuyên cườimộtcái, đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Thấyanhchỉ xuống lầumộtmình, A Khởi hỏi: “Chị Tần Đường đâu ạ?”

Sau khi Tần Đường xuấthiện, Tào Thịnh lạimộtlần nữa hỏianhcó muốn tham gia hành động lần này haykhông.

Tay Tưởng Xuyên dừng lại giữakhôngtrung, nở nụ cười bất đắc dĩ.

A Khởi và Tiểu Bạch chuẩn bịđigọi Tần Đường dậy, dì Quếđãnấu xong bữa trưa rồi.

Tưởng Xuyên giữcôlại, “Đừng nhúc nhích,anhcũngkhôngphải người sắt,sẽkhônglàm gì em đâu. Đểanhxem.”

Tưởng Xuyên đáp: “Vâng,côấy là người phụ trách quỹ từ thiện, có việc nên tới đây.”

Trong lòng Tưởng Xuyên bắt đầu có suy đoán.

Tưởng Xuyên cúi đầu, dán bên taicô: “đikhách sạnkhông?”

Lúc đóanhta chỉ nghĩ là ảo giác, nhưng sau khi nghe lạithìpháthiệnâmthanh là từ phòng Tưởng Xuyên truyền ra, liền hiểurõmọi chuyện.

khôngxa xỉ chút nào.

Số tiền 87 vạn lần trước để bồi thường đâm xe là Tần Đường ứng trước.

“Được được được, tôi biết rồi.” Chuyện nàyanhta vẫn có chừng mực. Đàn ôngnóiđùa với nhau vài câu, cũngkhôngthể đùa đếntrênđầucônương nhà người ta được.

Tần Đường bất động, đểanhsờ vào phần bắp đùi mềm mịn kia.

Đôi mắtcôhơi sáng lên: “Ồ.”

Bọn họđangcó khoảng thời gian đẹp nhất.

Tần Đường giật mình, sắc mặt lại thay đổi, ngẩng đầu lườmanh: “Em sắp thành người tàn phế đến nơi rồi.”

Tần Đường cuốn chăn chặt hơn: “khôngcần,anhcách xamộtchút là được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thực ra, cho dù Tần Đường có xuấthiệnhaykhông, cơ hội này,anhcũng đềukhôngmuốn đồng ý.

Tưởng Xuyên kéo ghế ra ngồi xuống, “khôngphải để ý đếncôấy. Hôm naycôấykhôngmuốn ăn cơm.”

Tưởng Xuyên đẩy cửa phòng ra, trong phòng rèm che kín mít.

Trong sânkhôngcó ai, chỉ có Hắc Hổđikhắp nơi canh gác.

Tần Đườngđiđến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh mắt trời vừa vặn thích hợp.

Hàn Thànhnói: “Lần nàysẽcó hai đội hành động,mộtđội khác là đội của đội trưởng Trần, bên họ có người nằm vùng bên cạnh Khương Khôn, cụ thể là aithìkhôngrõ. Tôiđãnóitrước là hai độikhôngảnh hưởng đến nhau, nếu hai người gặp phảithìđừng ngộ thương, hànhsựcẩn trọng.”

Hàn Thành và Tào Thịnh vẫn luôn áy náy vớianh, cảm thấy là bản thân lúc trướckhôngbảo vệ đượcanh.

Tưởng Xuyên: “Buổi chiềuanhmuốn ra ngoàimộtchuyến,côấyđivớianh.”

Tưởng Xuyên: “Ừ.”

Tưởng Xuyên: “khôngcó gì.”

Tưởng Xuyên lại cười: “Thể lực yếu quá, sau này phải rèn luyện nhiều hơn.”

Tưởng Xuyênđitới, nhìn về phía người đàn ông, cung kínhnói: “Cục trưởng Hàn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở trong chăn phồng lênmộtcái kén,mộtbên chân thon dài trắng muốt lộ ra bên ngoài, đầu ngón chân đầy đặn hơi cong lại.

Giọngnóikhàn khàn, mang theo vài phần kiều mị.

anhđilên cầu thang, A Khởi và Tiểu Bạch nhìn theo, Tiểu Bạchnói: “anhTưởng cũng lên nhà, tiện gọi luôn cũng được, chúng ta vào bếp phụđi.”

Tưởng Xuyên cũngkhôngngờ lại bị người khác nghe thấy, có chút bực bội, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân di di, “Đừngnóitrước mặtcôấy.”

Bọn họkhôngphải đền toàn bộ, những vẫn phải đềnmộtsố bộ phận.

Tưởng Xuyênđivề,trênđược còn mua cho Tần Đườngmộtsuất mì lạnh.

Tào Thịnhnói: “Tối hôm qua, Triệu Kiến Hòađitheo Khương Khôn trong buổi đấu giá, nhất định là bọn họđangthựchiệnmộtgiao dịchkhôngchính đáng nào đó. Khương Khônkhôngchỉ nắm bắt tình hình mà còn che dấu giúp. Nhưng dựa theo hành động mấy năm của Khương Khôn mànóithìhắngần như rất ít tham dự mấy loại giao dịch kiểu này.”

Tần Đườngkhôngđáp, cúi đầu tìm dép lê.

Tay vừa mới chạm vào,côlập tức rụtcôlại.

Tào Thịnh vẫy tay vớianh: “Ở đây.”

“Cái gì thế?”

Có chút động lòng rồi.

Nhưng, nếucôđồng ý.

côthích ăn món này.

“Haizzz.” Hàn Thành thở dàimộttiếng: “khôngngờ nhiều năm như vậy rồi mà hai người vẫn có thể gặp lại.côbé biết chuyện năm đó chưa?”

“Được rồi, hai người đềuđãđoán ra rồi, bây giờ nhiệm vụ hàng đầu chính là theo dõi Triệu Kiến Hòa. Lần nàythìtuyệt đốikhôngthể như lần trước, chỉ tóm đượcmộttên Triệu Kiến Hòa, mà nhất định phải bắt được tên khốn Khương Khôn cùng luôn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Xuyên im lặngkhôngnói.

Tưởng Xuyên cũng cười: “Tiền hết kiếm lại là được.”

anhchạm vào đùicô, rồi xuống đến cẳng chân, lực đạo vừa phải, Tần Đường thoải mái nheo mắt lại,nhẹnhàng hừ hừ: “Nếu có bồn tắmthìtốt quá.”

Lúc đó là sáng sớm, giọngnóikia, nghe rất thảm, nhưng lại kiều mị đến tận xương.

Hàn Thànhmộtlần nữa đánh giá Tưởng Xuyên, sau đó lại vỗ vaianhnhư năm ấy: “Vẫn rất rắn chắc đó!”

Trước khiđi, Tào Thịnhđãdặn dòanh: “anhcẩn thậnmộtchút.”

Lữ Anđangdặn dò tài xế, quay đầu lại thấyanhliền phất tay để tài xếđilàm việc rồiđivề bên này, “Dạo này công việc làm ăn rất khá, đơn hàng cũng nhiều. Chúng ta có nên mua thêm hai chiếc xe nữakhông?”

Tần Đường cắn môi, gật đầu: “Muốn.”

A Khởi: “Ơ, vậy chị ấy ăn cái gì?”

Tưởng Xuyên biếtcôxấu hổ, cũngkhôngép buộc, đứng dậynói: “Được.”

Tối hôm quaanhhơi quá phận,khôngbiết Tần Đường thế nào rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51