Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42


Tiểu Bạch xoa bụng: “Hôm nay em dậy sớm, sáng mới ăn có hai cái bánh bao nên bây giờđãlại đói rồi.khôngbiết trưa nay ăn gì đây?”

Thân thể được thoả mãn, nhưng lý trí lại làmộtmảnh trống rỗng hư vô.

Tưởng Xuyên liếc nhìncôtamộtcái: “Có ý gì?”

Haicôgáivừa nhắc đến ăn liền lập tức hăng hái,khôngchút chậm trễ rờiđi. Tần Đường ở bên cạnh nghe, vừa nâng mắt lên liền thấy ở đằng cửa xuấthiệnmộtbóng người, dáng người cao gầy, thành thục, gợi cảm.

Lộ Toa cũng cười: “Tối hôm qua có chút xã giao hơi muộn nênkhôngvề.thậtkhôngngờ hôm nay về lại có thể gặp được người quen.”

Tần Đường có chút ngượng ngùng, chỉ cười khan hai tiếng.

Lộ Toa dư quang liếc về phía Tưởng Xuyên, thấyanhvẫnđangthản nhiên ăn cơm.

Lộ Toa cười: “Còn mấy ngày nữa mới tới buổi đấu giá. Tôikhôngnghĩ làcôsẽtới sớm vậy đâu.”

“À.” A Khởi cười: “Vậy để emđinóivới dì Quế, nấu thêm cơm cho chị ấy.”

Ngay sau hôm trở về ư……….

Vẻ mặt Tần Đường lạnh nhạt: “Trước kia từng ở lại tại nghĩa trạmmộtkhoảng thời gian, còn cómộtsố việc, cũng muốn thăm mấy người dì Quế và A Khởi luôn.”

“Dì Quếđichợ về rồi, tôi thấy có cá đó.”

Tần Đường cắn môi, im lặngkhôngnóigì.

……

mộtlát sau,côcảm giác có ánh mắtđangnhìn mình từ phía sau, liền xoay người lại. Là Tưởng Xuyên đứng ở cửa phòng khách,đangnhìncô.

Vội vàng xốc chăn lên, nhưng cơ thể vừa độngmộtcái liền cảm thấy đau mỏi toàn thân.

Tần Đường: “........”

Tưởng Xuyên uống nước, khẽ nhìn về phíacô.

Tần Đường gật đầu,khôngnóigì.

Trong sân liền chỉ còn lại Tần Đường và Lộ Toa. Lộ Toa cười: “Tôi lên phòng thay quần áo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

anhvẫn bất động. Tần Đường lại giục: “Nhanh lênđi…”

A Khởi: “Được, vậy chúng ta cùngđi.”

Tưởng Xuyên cườinhẹ: “Sợ cái gì chứ?khôngcó ai mà.”

A Khởi cười: “Được ạ.”

Tần Đường: “Được, chị biết rồi.”

A Khởi gật đầu “Vâng ạ.”

anhchocôlà được. Người phụ nữ củaanh, trước sau gìthìtất cả thân thể và trái tim củacôrồi cũng thuộc vềanhmà thôi.

………

Tần Đường đỏ mặt: “Cả người đềukhôngthoải mái.”

Tiểu Bạch: “Tôi cũngđi.”

Nếu có người thấythìxấu hổ c·h·ế·t mất.

Bốn năm sau,côlại dùng chính bản thân mình để đổimộtTưởng Xuyên.

Dì Quế và A Khởi đềukhôngnhịn được mà nở nụ cười vui vẻ.

Nhưng mớiđiđượcmộtnửa, trước mặt liền nhiều hơnmộtđôi giày nam.

Cơm trưa nhanh chóng làm xong, dì Quế ra gọi mọi người vào ăn cơm. Tưởng Xuyên để trống vị trí bên cạnh mình, Lữ An cũng rất thức thờikhôngngồi xuống, Tần Đường liếc nhìnmộtcái, liền ngồi xuống cạnh A Khởi, Lộ Toa cườimộttiếng, liềnđiqua vị trí kia ngồi.

Vẻ mặt Tưởng Xuyên nhàn nhạt: “côphục haykhôngcũng chẳng sao.côấykhônggiốngcô.”

Sắc mặt Lộ Toa khẽ biến.

Tần Đường cúi đầu, nhìn hình xămtrêntay phải.

cônhìn thoáng qua cầu thang bên kia, lại nhìn về phía trong sân thấykhôngcó ai để ý bên này liền chậm rãi đứng thẳng dậy, cũngkhôngnhìn Tưởng Xuyên lấymộtcái, thản nhiên lướt quaanhđivề phòng mình.

Tiểu Thànhnói: “Còn ạ. Lúc sánganhTưởngđãđể lạimộtphần, vẫnđangđể ở trong lồng hấp cho ấm đó. Để emđilấy cho chị.”

Tần Đường gật đầu: “Ừ…”

trênđườngđianhcó gọi cho Tần Đườngmộtlần, nhưngcôtắt máy.

Sau đó cậu ta liền lăng xăng chạy tới phòng bếp.

“Vậy để tôiđivào giúp dì ấymộtchút, như thếthìcó thể ăn cơm sớm hơn rồi.”

Tần Đườngnói: “Đợi lát nữa chịđivới em.”

Lúc trở lại giường, Tần Đường như cảm nhận độsựấm áp từanh, chủ động dựa vào.

Tần Đường ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi thẳng: “Lộ Toa đến đây bao lâu rồi?”

Tưởng Xuyên l**m môi, quay đầu lại nhìn, khẽ cười.

côkhôngphải nhất thời xúc động.

Sáng hôm sau, khi Tần Đường tỉnh lạithìTưởng Xuyênđãkhôngcòn ở bên cạnh nữa.

Tưởng Xuyên bế người trở về.côrúc trong ngựcanh, ôm chặt lấyanh, nhắm mắt lại, sau đó liền ngủ thiếpđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng nước chảy ào àođãche khuất mọiâmthanh khác.

Dì Quếđãđẩy xe bán đồ ăn sáng về,côliềnđitới hỏi: “Dì Quế, còn bánh baokhôngạ?”

Tưởng Xuyên nhìncô, tay khẽ nhéo lỗ taicô: “Chỗ nàokhôngthoải mái? Lúc nãykhôngphải còn kêu đền mềm cả người sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bệnh viện thẩm mỹ cũngkhôngthể chữa khỏi hoàn toàn cho em được. Em….em nghĩ…..”

côgiụcanh: “Nhỡ may cóthìsao….”

Giọngnóirấtnhỏ, chỉ sợ người khác nghe được.

Suốt ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiênanhcó cảm giác này.

Giây tiếp theoanhliền lật người đè lên ngườicô, cúi đầu hôn xuống.

Tưởng Xuyên dựa người vào ghế, chậm rãi nở nụ cười.thậtkhôngngờ tiểucônương này máu ghen cũng ghêthậtnha.

…..

Tưởng Xuyên theo ýcô, sải những bước chân rất lớn, nhanh chóng bếcôđivào phòng tắm.

Tưởng Xuyên vén mấy lọn tóc mai lộn xộn củacôra sau tai, lúc chạm đến taicôliền khẽ nhéo, sau đó nhìncôchăm chú.

Tiểu Thành: “Chắc mà, emkhôngcó nhớ nhầm đâu.”

Tưởng Xuyên ômcô.

mộtlúc lâu sau,anhxuống giường, lấy bao thuốc trong ngăn tủ rồiđira khỏi phòng, dựa vào lan can hút hai điếu thuốc.

“Được?”anhcười, giọngnóitrầm thấp: “Đây là emnóinhé.”

Tần Đường nằm trong ngựcanh, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh trăng.

Tưởng Xuyên lại khẽ nhéo taicô, ômcôvào lòng, sau đó tắt đèn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đường ở trong phòng mình lăn qua lăn lạimộtlúc, bụng liền kêu “ục ục” kháng nghị.

Tưởng Xuyên rũ mắt nhìncô, ánh mắt thâm trầm.

Tần Đường trừng mắt liếc nhìnanhmộtcái, sau đó lạnh nhạt quay đầu lại, ngồitrênghế, tay dùng sức xé vỏ túi. Tiểu Thành lẻn tới trước mặtcô: “Chị Tần Đường, mấy chuyện nàykhôngcần chị làm đâu. Chịđinghỉ ngơiđi.”

A Khởi xoa tay, cười nhìn hai người: “Chị Tần Đường,thìra chị cũng quen chị Lộ Toa sao?”

“Vậyanhdẫn em đến bệnh viện thẩm mỹ thử xem nhé?”

Lộ Toa thấycôcũng hơi ngây ngườimộtlúc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười vớicô: “Tần tiểu thư,khôngngờcôcũng đến.côđến tối qua à?”

Trong màn hơi nước mờ mịt, đồ vật kia vẫnđangrũ xuống, lúc đócôcũngkhôngnhìn kĩ, cho nên sau khi do dự vài giây,côliền chậm rãi đưa tay xuống, cầm lấy nó. Sau đó nó đột nhiên nảy lênmộtcái,côbị giật mình lập tức buông tay ra. Tưởng Xuyên thở nặng nề cúi đầu cắn lỗ taicô, bế xốccôlên đècôlên tường, nhấc hai châncôlên đặt ở eo mình.

Tối hôm qua lúccôtới,anhthậm chí còn giận.

Nghĩ nghĩmộtlát,côkéo váy lên rồi khom lưng lén lútđivề phía đầu hành lang bên kia.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp.anhbếcôra ngoài, Tần Đường nhìn bản thân đắm chìm trong ánh trăng chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ, cẳng chân trơn bóng khẽ đung đưa, đầu ngón chân cuộn lại,nhẹgiọng thúc giục: “anhđinhanh lên….”

“Trần Kính Sinh, xăm hình có phải đau lắmkhông? Em hơi sợ…..”

Căn môi mặc lại quần áo, sửa sang lại đầu tóc, lại cúi đầu nhìn về phía ga trải giường lộn xộn và vết đỏ sậmrõràng kia, bên tai ửng đỏ.cônghĩ nghĩmộtlúc, cuối cùng vẫn quyết định để cho Tưởng Xuyên xử lý chúng.

Ôm điện thoại và máy ảnhđitới cửa, lặng lẽ mở cửa ra. A Khởi và Tiểu Bạchđangở trong sân sửa lại hàng rào, trong sân còn cómộtchiếc xe tảiđangđỗ.

Tưởng Xuyên buồn cười nhìncô: “Emđangchơi trò gì thế?”

Tần Đường lập tức vặn vẹo cơ thể: “khôngthoải mái….”

Như thế nào cũng được, chỉ cầnanhđểcôở trong lòng, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng nghĩ đếncôđầu tiên, thế là được rồi.

côcúi đầu, ngón tay v**t v* ga trải giường củaanh, gối củaanh, chăn củaanh. Mọi chuyện tối hôm qua,côvẫn nhớ vô cùngrõràng.

Lộ Toa nhìn Tần Đường: “Tần Đường, lần nàycôtới đây là vì buổi đấu giá kia đúngkhông?”

anhlặp lạimộtlần nữa: “Tắm sạch chưa?”

Tiểu Bạch: “Tôiđigiúp hai người.”

Tưởng Xuyên cắn chặt răng, như thế nàythìsao mà nhịn được chứ?

côngồi ởtrêngiường ngây ngườimộtlúc lâu.côđãthựcsự“làm”, thựcsự“làm” với Tưởng Xuyên rồi.

Tần Đường: “Ừ.”

Tần Đường cười: “Ừ.”

côvề phòng kiểu gì đây?

Việc này cũngđãlâu rồi nên Tiểu Thành cũngkhôngnhớrõ, nhíu mày nghĩ ngợi, rồi đột nhiên vỗ đùinói: “Ngay sau hômanhTưởng về đó.”

đangmuốn hút điếu thứ ba, dường như lại nghĩ đến điều gì đó liền cất thuốcđi, tự giễu c*n m** d***.anhlại cònđighen tỵ vớimộtngườiđãchết làm gì cơ chứ?anhrấtrõđiều Tần Đường muốn là cái gì,anhcũng biết điều mà bản thân muốn là gì.

Ánh mắt Tần Đường mềm mại nhìn thẳng vào mắtanh, mang theosựkiên địnhkhôngnóirõthành lời khiếnanhtrong nháy mắt lại cảm thấy vô cùng chua xót, hầu kết trượt lên trượt xuống vài cái, cuối cùng chỉ hôn lên tráncô, cườinhẹ: “khôngphảiđãnóirồi sao? Có c·h·ế·t cũng phải chếttrênngười em mà.”

Tần Đường cườimộtcái, gặm hai cái bánh bao, lại uống thêmmộtly sữa bò, xong liềnđira sân giúp đỡ mọi người.

Mất cả nửa ngày Tưởng Xuyên mới tắm xong chocô, cất lại vòi sen vào chỗ cũ, “Tắm sạch chưa?”

Sau khi ăn xong, Tưởng Xuyên muốn tìm cơ hộinóichuyện với Tần Đường, nhưngcônương kia đếnmộtánh mắt cũngkhôngthèm choanh, lên lầu lấy túi rồiđimua hoa quả với A Khởi.

A Khởi mỉm cười nhìncô: “Chị Tần Đường, từ khi chị lên đây rất ít khi thấy chị dậy muộn, em còn tưởng chị ốm cơ.”

Dặncôkhôngcần tới, vậy mà quay đầumộtcái bạngáicũđãtới rồi.

anhxoay ngườicôlại đểcôđối mặt với mình, Tần Đường ôm lấy cổanh: “Emnói, mạng củaanh, là của em.”

Tần Đường cong chân kẹp chặt lấy eoanh, ánh mắt như nước, mềm mại nhưmộtcon thúnhỏ.

Trải quamộthồi cao trào sung sướng, cả người đều cảm thấy đau nhức vô lực, lại còn ướt đẫm mồ hôi, thế nào cũngkhôngthấy thoải mái hết.

Lộ Toa thấy Tần Đường ở phòng phía Tây của tầng hai, nhìn về phía Tưởng Xuyên, cười: “Sao? Cònkhôngđuổi theo à?”

“Mà thôiđithôi, emkhôngsợ đau nữa đâu.”

“Ừ.” Tần Đườngnói: “đãtừng làm việc chung.”

Tần Đường có thể cảm nhận được phần lông bụng thô ráp củaanhđangcọ vào bụng mình, thân thể khẽ cứng lại nhìnanh.mộtlát sau Tưởng Xuyên xuống giường mặc quần vào, sau đó lấy khăn tắm baocôlại, bế ngangcôlên: “Được rồi,đitắm nào.”

Tần Đường: “Chắckhông?”

Thân thể đột nhiên bịmộtvật chạmmộtchút, Tần Đương giật mình theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.

Bầukhôngkhítrênbàn ăn chợt trở nên quái dị. Lữ An cảm thấy cả bữa cơm đều bị phá hỏng rồi, nhanh chóng mở miệng: “A Khởi, đợi lát nữađimua chút trái cây về nhé.”

côbay từ Bắc Kinh đến Tây An,côthựcsựđã“làm” chuyện này rồi.

Sắc mắt Lộ Toakhôngđổi, bật lửa, chậm rãi châm thuốc: “Chính làkhôngphục thôi.”

Nhưng Trần Kính Sinhkhôngcần.

Tưởng Xuyênđãđixa, lên xe cùng Lữ An, đến công ty vận chuyển.

côngây ngườimộtchút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn.

Bốn năm trước,cômuốn dùng bản thân mình để đổi lấymộtTrần Kính Sinh.

Bình thường Tần Đường cũngkhôngthấy phòng tắmnhỏ, nhưng lần này là Tưởng Xuyên bếcôvào, thân hình to lớn củaanhdán sát vàocôkhiếnkhônggian trong nháy mắt trở nên vô cùng chật chội.anhmở vòi sen lên giúpcôtắm rửa. Thân thểanhrất nóng mà sau lưngcôlại dán vào vách tường gạch men sứ lạnh ngắt,mộtnóngmộtlạnh khiếncôcảm thấy rất khó chịu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 42

Điện thoại và máy ảnh củacôvẫn đặt ởtrênbàn,côthò tay lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ,đãhơn 10h rồi.

Cửa vừa mở ra ánh trăng liền ồ ạt tràn vào.

Tần Đường vừa nghe liền biết Lộ Toađãđến nghĩa trạm trướccô, còn trước bao lâuthìcôkhôngbiết.

Sắc hồngtrênmặt Tần Đường vẫn chưa rút hết, đầu khẽ cọ lên bả vaianh, vô cùng nghe lời: “Được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42