Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43


“Ừ, chúng tôikhôngở cùngmộtđội.” Tào Nhamnói.

Tào Nham vừa lái xe vừanóichuyện phiếm: “côtrước đây từng gặp Khương Khôn rồi à?”

Khương Khôn: “Vậy làm phiềncôrồi, Lộ Toa tiểu thư.”

Tần Đườngkhônghỏi lại nữa.

Bầukhôngkhí có chút quái dị, Tiểu Thành vò đầu: “A, em quên mất. Tháng trướcanhvừa trở về từ Bắc Kinh, nhất định chị Tần Đườngđãđưa choanhrồi.”

Người nọ: “À à…...vậy mời hai vị vào trong.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“À.”

Tào Nham sửng sốt: “Cmn chứ! Cònnhỏnhư vậy màđãbiết giở trò lưu manh rồi sao?khôngđúng, lúcnhỏkhôngphảianhở tít tận trong núi sao? Sao lại quen biết với đại tiểu thư nhưcôấy được?!”

Sau khi Khương Khôn tiến lên phía trướcthìnhìn thấy Tần Đường, ông ta dường như cũngkhôngcảm thấy kinh ngạc, cườinói: “Tần tiểu thư.”

Tưởng Xuyên: “Cái gì?”

Ánh mắt Tần Đường quét về phía chiếc vòng Quý phi trong tủ kính, cười: “Cái vòng kia trông rất đẹp.”

Lộ Toađãvề phòng rồi, nhưng Tần Đường vẫn đứng đó nghe điện thoại. Gió đêm thổi tới, khoảng cách cũng hơi xa nênkhôngngherõcônóigì, chỉ nghe đượcmộtchất giọngnhẹnhàng truyền đến.

Tần Đường gật đầu.

Tưởng Xuyên xoay ngườiđira sân hút thuốc với Lữ An.

Lộ Toa: “thìra là như vậy à.”

Phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, dư quang của Tần Đường nhìn thoáng thấymộtlàn váy đỏ phấp phới. Lộ Toađãđiđến trước mặtcô: “Có hứng thú sao?”

Tần Đường nhìnanhta. Lần trước bị Triệu Kiến Hòa bắtđicũng làanhta cứucô. Mọi người trong nghĩa trạm trừcôvà Tưởng Xuyên, có vẻ nhưkhôngai biếtanhta cũng là cảnh sát cả. Tần Đườngkhôngbiếtanhta lạiđanglàm nhiệm vụ gì, nhưng sau khi suy nghĩmộtlát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Tần Đường ngồitrênghế sofanhỏtrong phòng khách, cúi đầu nghịch máy ảnh, hộp quà để ở trước mặt.

Trong lòng lại thầm nghĩ, Tào Nham này rốt cuộc muốn làm gì thế?

Đây là buổi đấu giá tư nhân, vật phẩm hiếm cókhôngnói, giá cảthìlại càng chẳng cần bàn.

côta làmộtngười phụ nữ, hơn nữa tính cách lại khôn khéo, dáng vẻ cũng rất đẹp, nên rất nhiều người đàn ông đều bịcôta thu hút.

Khương Khôn cười: “Lộ Toa tiểu thư, chúng ta lại gặp lại rồi.”

Hai người rời khỏi trung tâm triển lãm, người lúc trước tiếp đón bọn họ đưa bọn họ ra tới tận xe.

Ông ta cũng tham gia buổi tiệc đấu giá lần này?

Trong taycôvẫn cònmộthộp quà nhưng lạikhôngchịu đưa qua.

Ở chỗ rẽ của cầu thang, góc c·h·ế·t mà mọi ngườikhôngnhìn thấy được, Tưởng Xuyên đưa tay nắm lấy cổ taycô. Tần Đường giãy rakhôngđược, quay đầu lại lườmanh. Tưởng Xuyên đècôởtrêntường, cúi đầu nhìncô: “Giận à?”

Nhưng mọi người nhận được quà vẫn vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Tiểu Bạch,côấy nhìn Tần Đường cười tủm tỉm: “Chị Tần Đường, chịthậtlà tốt. Quay trở lại còn mang quà cho bọn em.”

Nhưng Tào Nham hình như lại rất hứng thú, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy món đồ kia.

Vật kỉ niệm cũngkhôngphải thứ gì quý giá, chỉ đơn giản làmộtmón quà kỉ niệm mà thôi.

Lữ An nhịn cười đến phát nghẹn, xoay ngườiđira sân hút thuốc.

Sau khi ăn xong, Tần Đường lại lên phòng.

Tào Nham lái xe, Tần Đường hỏi: “anhvà Tưởng Xuyên là đồng nghiệp à?”

Lúc Tưởng Xuyênđira sân, Tào Nham vẫnđangngồi xổm dưới tàng cây hút thuốc, đôi mắt nhìn chằm chằm hành lang tầng hai.

Tào Nham cười nhận lấy.

Nhân viên đón tiếp vẫnkhôngtiến lên, mãi cho đến khi Tần Đường bước xuống mới có người tiến tới, lên tiếng xin lỗi: “Tần tiểu thư, nếucôđãđến nơithìcó thể gọi cho chúng tôimộttiếng, chúng tôisẽcho lái xe tới khách sạn đóncô.”

Tào Nham nhướng mày: “Thế ư?”

Tần Đường ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, đáy mắt còn cómộttia khổ sở.

Bầukhôngkhí càng trở nên xấu hổ.

Buổi đấu giá lần nàykhônggiống với đấu giá từ thiện.

côđứng ở lan can, cất tiếngnóiôn nhu: “Sao thế?”

Tưởng Xuyên nhả ramộtngụm khói: “khônglàm gì cả.”

“Chưa đưa.” Tưởng Xuyên nhìn Tần Đường: “côấy vẫn chưa đưa choanh.”

Khương Khôn dường nhưkhônghề có ý định trò chuyện thêm vớicô, Lộ Toa thấy vậy liền đưa tay làm cái thủ thế, Khương Khôn liềnđivề phíamộtkhối ngọc thạch được bày phía trước.

Tần Đườngnói: “anhta đưa tôi tới đây.”

Chương 43

Tưởng Xuyên bị tước cảnh tịch làmộtchuyện bí mật, Tào Nhamkhôngbiết quan hệ của Tần Đường và Tưởng Xuyên nên lúcnóichuyện mang theo vài phần cẩn trọng: “Trước kia thôi.”

Tào Nham gật đầu tỏ vẻđãbiết,khônghỏi thêm gì nữa.

Đây làmộtbuổi đấu giá tư nhân nênkhôngcó tuyên truyền hay quảng cáo gì cả, tất cả đều được tiến hành bí mật. Trung tâm triển lãm nằm trong khuôn viên củamộtkhu biệt thự ở vùng ngoại thành. Trong sân có vài chiếc siêu xe giá trị cả trăm vạnđangđỗ, vừa vặn hôm nay chiếc xe Tào Nham lái lại là chiếc xe Jeep đỏ của nghĩa trạm, đứng giữamộtdàn siêu xe, trông nó càng thêm tàn tạ.

Tần Đường liếc nhìn Tào Nhammộtcái, thấy ánh mắtanhta như có nhưkhôngliếc nhìn về phía Khương Khôn và Lộ Toa.

Tưởng Xuyên vẫn đứng tại chỗ, đùa nghịch điếu thuốc là trong tay, nghecônhỏgiọng trò chuyện, nhìn chăm chú vào bóng dángcô.

Con ngươi Tần Đường khẽ đảo, cười: “Cũng được.”

Tào Nham chợt cảm thấy hứng thú, ngồi xuống cái ghế đẩu bên cạnh: “khôngthích như thế nào cơ?”

Lộ Toa nhìn theo bóng dáng Tần Đường, lộ ra nụ cười châm chọc.

Mấy người trẻ tuổi cũng sửng sốt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ. Cuối cùng Tần Đường vẫnkhôngđưa hộp quà cuối cùng trong tay mình cho Tưởng Xuyên.

Tần Đường: “Bạn tôi.”

Tần Đường: “Gặpmộtlần ở Bắc Kinh.”

Tần Đường liếc nhìncôtamộtcái: “côkhôngcần tiếp đón tôi.”

điqua đại sảnh rộng lớn, tới cuối hành lang.

Tần Đường liếc xéoanhcái nữa, sau đó mới bực bội xoay ngườiđilên lầu, lấy điện thoại ra xem. Người gọi là Chu Kỳ.

Ởtrênhành lang tầng hai, Tần Đườngđãsớm quay đầu lại, điện thoại áp bên tai, dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìnanh.

Đúng lúc đó, Tưởng Xuyên và Lữ An cũng trở lại.

Tưởng Xuyên đứng tại chỗ, ấn đường hơi nhíu lại.

“Được ạ.”

Tần Đường nhìn thoáng qua, rồi cũngđilên theo.

Vài phút sau, có tiếng giày cao gót vang lên.

Tần Đường nhìn về phía Tưởng Xuyên, mím môikhôngnóilời nào.

Tần Đường chợt nhớ trong va ly vẫn còn ít đồ liềnđilên phòng, lúcđixuống trong tay còn cầm theo mấy cái hộp, sau đó chia cho mọi người. Đây là vật kỉ niệm của buổi đấu giá hôm trước của An Nhất Quỹ,cômang tới 10 cái tới đây.

Đáy mắt Lộ Toa hơi lạnh, thu lại nụ cười,đilên phía trước hai bước, mặt đối mặt với Tần Đường.côta hơi nhướng mày, khẽ nởmộtnụ cười, sau đó tao nhã bước lên tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người nọ lại liếc nhìn về chiếc xe thảm hại kia, rồi lại nhìn về phía Tào Nham, cười hỏi: “Vậy vị tiên sinh này là…..?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đócôta nhìn về phía Tào Nham, trong ánh mắt làsựtìm tòi nghiên cứu.

Tần Đường liếc nhìnanhtamộtcái: “khôngcần.”

Tào Nham nhướng mày: “thậtthế sao?”

Trong tay Tần Đường còn dư lại hai hộp,côđưa cho Lữ Anmộthộp, “Quà kỉ niệm.”

Lộ Toa cười cười: “Được. Chúng ta dù sao cũng coi như là người quen, vậythìtôi liềnkhôngkhách sáo vớicônữa. Có chuyện gìcôcứ tới tìm tôi.”

Tào Nham đáp trảcôbằngmộtánh mắt, “Được.”

cônói: “Chúng tađithôi.”

Đây là lần đầu tiên Tần Đường tham dựmộtbuổi đấu giá tư nhân. Bacôthường xuyên được mời tới tham dự mấy buổi đấu giá kiểu này, thỉnh thoảng ông cũngsẽchọn đượcmộtvài món đồ như ý về làm quà cho mẹcô.

Tần Đường mỉm cười: “Khương tiên sinh.”

Tào Nham nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Tên kia sao lạikhôngcó vậy?”

Lộ Toa vừa xoay người, lập tức cất tiếngnóiôn nhu: “anhKhôn,anhtới rồi sao?”

Tưởng Xuyên đứng ở ngoài cửa, sắc mặt có chút thâm trầm. Tào Nhamđivệ sinh xong, thấy bầukhôngkhí rấtkhôngthích hợp. Thoáng nhìn qua hộp quà trong tay Tiểu Thành, lại thấytrênghế vẫn còn hai cái hộp như thế, liền hỏi: “Hộp gì thế?”

Tưởng Xuyên hítmộthơi thuốc nữa, cũng nhìn thẳng vào mắtcôvài giây, sau đó xoay ngườiđixuống.

Thái độ của Tào Nham đối vớicôđột nhiên trở nên thân thiết hơn hẳn trong khi hai người mới chỉ gặp mặt nhau có hai lần. Tần Đường cũng phối hợp vớianhta,đithẳng vào trung tâm triển lãm.

Tần Đường nở nụ cười đáp lại.

Tiểu Thành vội vàng đưa mắt ra hiệu, hạ giọngnói: “Ây da, cũngkhôngbiết nữa….chị Tần Đường hình nhưkhôngthíchanhấy………”

Tào Nham cười: “Vậy tôi có thểđicùngcôkhông?côsẽkhôngngại chứ?”

Tào Nham hất cằm chỉ về phía Tần Đường: “anhlại trêu chọc gìcôấy thế?”

Tiểu Thành lấymộttrong hai cái hộptrênghế lên: “Đây, cái này là chị Tần Đường tặnganh.”

Tào Nham cười: “Tôi thấy Tần Đường đối xử với ai cũng rất hòa nhã, chỉ có vớianhlà luôn chưng ra khuôn mặt lạnh lùng. Có phảianhlại bắt nạt congáinhà người takhông?”

Việc Tần Đường tham gia buổi đấu giá hôm nay làmộtchuyện ngoài ý muốn. Lộ Toa nhìncôchằm chằm, muốn từ ánh mắtcônhìn ra được điều gì đó.côta làm đấu giá viênđãnhiều năm, cho nên ngay từ lúc nhìn ánh mắt người muađãcó thể thấy được rốt cuộc đối phương có ý muốn cạnh tranh haykhông, sau đó chờ tới lúc đấu giá chính thứcthìsẽdẫn dắt đối phương, sau đó đẩy giá lên cao.

A Khởi kéo Tiểu Bạchđicùng, hai người cùngđivào bếp rửa hoa quả.

Tần Đường gật đầu: “Ừ.”

Tần Đườngđivào, các vật phẩm đấu giá được bày ở giữa phòng, vừa vào là nhìn thấy. Tổng cộng chỉ có năm thứ, giá cả vô cùng xa xỉ.

“Trước kia thôi?” Tần Đường có chútkhôngrõ.

Khóe môi Tần Đường cong lênmộtnụ cười nhàn nhạt, xoay người về phòng, hoàn toànkhôngngherõChu Kỳđangnóigì ở đầu bên kia, đầu óc hỗn loạn, bắt đầu suy nghĩ miên man: rốt cuộc trong khoảng thời gian Lộ Toa và Tưởng Xuyên ở cùng nhau ở chỗ này giữa hai người có phát sinh chuyện gìkhông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đường lại làm nhưkhôngcó chuyện gì,đivào phòng kháchnói: “A Khởi, hoa quả sáng nay em mua để đâu vậy?”

Mấy năm nay, Lộ Toa lăn lộn trong giới đấu giáđãcó chút tiếng tăm, hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió.

Tưởng Xuyên bật lửa châm thuốc, xoay người lại nhìn. Lộ Toa ngẩng đầu nhìnanh, đôi môi đỏ khẽ mỉm cười: “anhđứng đây làm gì thế?”

Tiểu Thành: “Dù sao chị Tần Đường cũng đối xử với bọn em dịu dàng hơn so vớianhTưởng rất nhiều.”

Tần Đường theo bản năng quay đầu lại, thấy Lộ Toađangnghênh đón người đấu giá được vật phẩm trị giá 1000 vạn ở hội đấu giá của An Nhất quỹ hôm đó, Khương Khôn. Đêm đó lúc An Nhất Quỹ tổ chức tiệc từ thiện, Khương Khônđãtrò chuyện với cha mẹcôkhá là vui vẻ.

Ở nơi này, trừ Tần Đường, chỉ có Lộ Toa làđigiày cao gót.

Tần Đường nhận lời mời, buổi chiều liền tới trung tâm triển lãm để xem ảnh chụp vật phẩm.

Tiểu Thànhnói: “anhTưởng vẫn chưa có kìa.”

Đợi cả nửa buổi, cuối cùng Tưởng Xuyên cũng thỏa hiệp buôngcôra, lùi lại đằng saumộtbước.

Tào Nham nhìncôchuẩn bị ra ngoài, bước đến: “Tần tiểu thư muốn ra ngoài à?”

Lộ Toa mím môi cười, vũ mị lòng người: “Để em làm hướng dẫn choanh.”

Tào Nham tỏ rakhôngcó chuyện gìđiđằng sau Tần Đường, thậm chí xưng hô cũng đổi lạimộtcách rất tự nhiên: “Tần Đường, nơi nàykhôngtệ nha.”

Tưởng Xuyên im lặng vài giây,đangđịnh lên tiếngthìđiện thoại của Tần Đường đổ chuông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Xuyên hút thuốc, nhớ dáng vẻ củacôtối hôm qua khi đứng ở cửa phòng mình, lại nhớ tới thân thể mềm mại kia củacô, cùng với chỗ ẩm ướt nóng ấm đến tiêu hồn kia,nói: “Hồinhỏhôncôấymộtcái,côấy liền khóc đến long trời lở đất.”

Lữ An thấy trong tay mọi người đều cầmmộthộp quànhỏtinh xảo, tò mòđitới: “côcho mọi người cái gì thế? Tôi có phầnkhông?”

Tưởng Xuyênrõràng làmộtngười to đùng đứng ở đó, nhưng lại bịcôhoàn toàn bơđi.

Tần Đườngkhôngcó hứng thú với mấy buổi đấu giá kiểu này cho lắm, cũng càngkhôngnghĩsẽtiêu tiền cho mấy thứ đồ vật này.

“Thanh long với nho.”

Lộ Toa nhìn thẳng vào mắtcôvài giây, mỉm cườinói: “Đúng là rất đẹp, giá cả cũng rất “đẹp” nữa.”

Tiểu Thành chỉ còn biết “a”mộttiếng, sau đó liền im lặng.

A Khởi vội vàng đứng lên: “Ở trong tủ lạnh ạ. Để emđilấy. Chị muốn ăn gì?”

Tiểu Thành suy nghĩmộtlát,nói: “Chị Tần Đường vẫn luônkhôngthíchanhTưởng.”

Tiểu Thành đáp: “Chị Tần Đường tặng, mỗi ngườimộthộp.”

Dọc theo hành lang đều có bảo vệ canh gác, vô cùng cẩn thận.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43