Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41


Tần Đường ngồi ởtrêngiường rất lâu, ôm điện thoại và máy ảnh ra khỏi phòng,đixuyên từ đầu hành lang bên này sang đầu bên kia, đến tận cuối hành lang mới dừng lại.

Tưởng Xuyên hỏi: “Lần này em tới làm gì?”

Dì Quế sợ mì dính vào nhau, vẫnđangdùng đũa đảo lên chocô, vừa thấycôtới liền dúi đũa vào taycô: “Ăn nhanhđikhôngnguội.”

côkhóc,cônháo,côcầu xin….cách gì cũng đều dùng.

Tần Đường bị hơi thở củaanhphả vào làm đỏ hồng cả tai, cúi đầu chỉ choanhxem khóa kéoẩnở bên hông ra: “Khóa kéo ở đây, là kéo ngang.”

“Trần Kính Sinh, em xinanhđấy, đừngđi…….”

anhđứng dậy: “Xuống nhà ănđi.”

Trong lòngcôvẫn cómộtđiểm gút mắc. Trước đây,côvẫn luôn mơ thấy cảnh Trần Kính Sinh ngã xuống từtrênxe máyđangchạy như bay, cả người bị văng xuống khúc cong kia. Hình ảnh đó như đâm vào mắtcô, đâm thẳng vào trái timcô, khiếncôđau đến c·h·ế·t lặng.

“Ừ…..”anhbật cười.

cômuốn xoay người lại ômanh, lại pháthiệnkhôngđược, cho nên chỉ có thể quay đầu, cố gắng nhìn mặtanh: “khônghối hận.”

Tưởng Xuyên duỗi tay túm lấycô. Tần Đường còn chưa kịp đứng vững liền bị kéo ngã ngồi trở lại, có chút bực tức: “anhlàm cái gì thế?!”

côđithêm vài vòng nữa rồi lên lầu tắm.

Tưởng Xuyên kéo hai taycôquá đỉnh đầu, cúi đầu, chậm rãi hôn từ lỗ taicôđixuống. Hôn đến đâu liền để lạimộtloạt ấn kí đến đó, đến trước ngựccôliền phân chia miệng và tay mỗi thứmộtbên.

côôm cổanh, thân thể kề sát vào ngườianh, lúc đầu còn có thể hôn trả, nhưng chỉ hai phút sau, chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Tưởng Xuyên nhìncôvài giây, biếtcôđangnóithật.

……….

Tần Đường lấy cái váy đỏ mua ở Vân Nam ra, đưa lưng về phía mấycô, nhanh chóng cởi bộ đồ liền thân ra. A Khởi và Tiểu Bạch lén nhìncô: làn da trắng như tuyết, phần lưnghiệnra đường cong nhu mì, vòng eonhỏgọn, mông vểnh tròn, hai chân thon dài thẳng tắp.

Tần Đường an tĩnh đững bên ngoài, ngửa khuôn mặtnhỏnhắn trắng nõn nhìnanh.

Bị bàn tay thô ráp x** n*n, Tần Đường rênnhẹmộttiếng, ở dưới thânanhrun rẩy.

“Ừ.”

côkhôngmuốn vừa mới đến liền lăn giường luôn vớianh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Váycôbị kéo lên đến đùi,anhquỳ gối ngồi hai bên sườncô, lột áo ra, sau đó cả người liền đè xuống, ngón tay từ đôi chân thon dài v**t v* lên, lên đến môngcôđược vài giây liền nhịnkhôngđược mà dùng sứcmộtchút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

anhvẫn nhớ, lần trướccôtới, lúc A Khởinóithường xuyên có phụ nữ đến gõ cửa phònganh,côđãlạnh lùngnói: “Tôisẽkhôngbao giờđigõ cửa phònganhta.”

Tào Thịnhnói: “Người đến chỗanhchưa?”

“A…..”

Trong nháy mắt được giải phóng,anhcảm thấy,anhthựcsựcó thể chếttrênngườicô.

“Trần Kính Sinh……..anhnhất định phảiđisao?”

Tưởng Xuyên sờ đồ vật trong túi, khóe miệng cong lên: “đira ngoài dạo vài vòng thôi.”

Đầu óccôtrở nên trống rỗng,khôngngừng ở dưới thânanhrun rẩy.

Tưởng Xuyên: “Xấu.”

Tưởng Xuyên nâng ngườicôlên, lột xuống cái váy vướng víu kia ra. Bên trongcôkhôngmặc nội y, th*n th* tr*ng n*n, mềm mãi, kiều diễm, khiếnanhnhìn thôi cũng đỏ mắt. Kéo xuống cái quầnnhỏlà vật che chắn cuối cùng củacôra, cả thân thểcôcuối cùng cũng lộrõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côcườikhôngnổi nữa rồi.

Tần Đường cúi đầu xuống nhìn.

Tưởng Xuyên nheo mắt lại, nhìn về phía Tần Đườngđangbò xuống giường: “Tôi biết rồi.” Sau đó cúp điện thoại.

“Huhuhu…..Trần Kính Sinh….xinanhđấy…..đừngđimà…..”

Tần Đường nhìn thẳng vào mắtanh: “đãbảo là tới để nhìnanhcòn gì.”côdừng lạimộtchút, “Ừm, nhìnanhlà chính, phụ là ba em có nhận lời mời tham giamộtbuổi đấu giá, em tới đây rồithìtiện thể thay ba em tham gia luôn.”

anhhỏi: “Tắm xong rồi à?”

“Đau.”

anhhơi dừng lại: “Lần trước là khi nào?”

Bởi vì trong đầucôlúc đó lạihiệnlênmộtkhuôn mặt khác, nhớ đến giọngnóicủaanhthìthầm bên taicô:

Tần Đường hít sâu vàomộthơi, vội vàng lau đầu,khôngdám nhìn chằm chằm vào gương nữa, sau đó cầm chậu rửa mặtđira ngoài.

………..

A Khởi còn chưa kịp nhìnrõthìvết hồng kiađãbị che lại rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Bạch vừa kéo drap trải giường vừa hâm mộnói: “Chị Tần Đường, dáng người của chị đẹpthậtđấy.”

“Mới hết hai hôm trước……..”

Lữ An hỏi: “điđâu đó?”

Tưởng Xuyên ngồi ởtrêngiường, miệng ngậmmộtđiếu thuốc khôn châm lửa, yên lặng nhìn cửa phòng.

Hầu kết Tưởng Xuyên trượt lên trượt xuống, hô hấp nặng nề, nhanh chóng ôm eo bếcôlên, xoay ngườimộtcái, đóng rầm cửa lạ, đè người lên ván cửa, cúi đầu hôncôthậtsâu, dường như là dùng sức mà c*n m*t khiến môi lưỡicôtê dại, nhưng kèm theo nỗi đau là cảsựk*ch th*ch.

A Khởi cắn môi, đột nhiên nhìn thấytrênđầu vaicôcó vết hồng hồng, liền “a”mộttiếng, vội chạy tới: “Chị Tần Đường, chỗ này của chị bị làm sao vậy?”

Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn, bảo saoanhsờ mãi màkhôngthấy.

anhcúi người, hung hăng m*t vị trí kia, thẳng cho đến khi cả ngườicômềm nhũn nhưmộtvũng nước,anhmới nhỏm dậy, kề trán vào tráncô, gân xanhtrêntrán giật giật, giọngnóinặng nề: “Lần này là tự em tìm đến cửa nhé.”

Tưởng Xuyên hơi dừng lại, cúi người hôncô: “Rất đau sao?”

Tưởng Xuyên im lặngmộtcách kì lạ, cúi đầu nhìncôchăm chú, ánh mắt đen nặng nề.

mộtkhiđi,thìnhất địnhanhsẽkhôngdừng bước được.

“Cạ….”

Sau đó vội vàngđixuống nhà.

anhđira ngoài làm gì nhỉ? Cũngkhôngnóicâu nào cả.

Tưởng Xuyênđangđịnh lên tiếngthìđiện thoại trong túi quần chợt đổ chuông,anhxoay người ngồi dậy, nhìn túp lều lớntrênđ*ng q**n mình, xoanhẹmộtcái bên ngoài, sau đó mới rút điện thoại ra. Người gọi là Tào Thịnh.

Nhưng khi tỉnh lạithìcôđãkhôngcòn lệ rơi đầy mặt như lúcanhvừa mới c·h·ế·t nữa.

Tưởng Xuyên đứngtrênhành lang, miệng ngậm thuốc, nghiêng đầu nhìncô.

Tần Đường nhanh chóng để valy xuống bên cạnh: “Chị xuống trước, làm phiền các em rồi.”

Tần Đường nhìn bản thân mình trong gương, thấy dấu hôntrênđầu vai, trái timnhẹrun lên.côkhôngbiết quyết định lần này của mình là đúng hay sai nữa.

Tần Đường cúi đầu kiểm tra bản thân,mộtbên kim tuyến bịanhkéo rách, cũng may nhìnkhôngrõlắm. Nhưng bộ đồ nàycômới mặc lần này là lần đầu tiên vậy mà cứ như vậy mà rách rồi.côliếc nhìnanhmộtcái: “Emđithay quần áo trước.”

A Khởiđangở bên trong trải drap giường, thấycôliền lấy làm lạ: “Chị Tần Đường,khôngphải chị ở dưới nhà ăn cơm sao?”

anhnói: “Đừng hối hận.”

Mắtcôphiếm nước, mãikhôngdám nhúc nhích, chỉkhôngngừng hít khí lạnh.anhhôn lên mắtcô, hôn lên mặtcô, cố nhịnkhôngcử động.

Tiếngnóivừa dứt, vật thể to lớn kia liền dứt khoát,khôngmộtchút do dự tiến thẳng vào.

Lại khẽ nhéo taicômộtcái, cất tiếng mang theo cảnh cáo: “Lần saukhôngđược mặc loại quần áo này nữa.”

Tần Xuyên cúi đầu nhìn chằm chằm vị trí kia, ngón tay tiến sâu vào rồi lặp lại động tác.

Tần Đường: “.......”

Tần Đường: “Được.”

Tần Đường nhìn hai tay trống trơn, dù sao cũngđãquen rồi, nên cũngkhôngkhách sao với dì Quế nữa.

Tào Thịnh: “Vậy được rồi, ở Bắc Kinh cũngkhôngcó chuyện gì. Mấy hôm nữa tôisẽvề. Hơn nữa lần này Tần ĐườngđiTây An là để tham dự buổi đấu giá tư nhân kia.”

Trong viện cũng khôi phục lạisựan tĩnh của nó.

……….

khônghỏi quá khứ, cũngkhôngnghĩ đến tương lai.

Ánh trắng chiếu lên gương mặtcôkhiến nó trở nên mờ ảo như trong mộng,khônghề chânthật.

Tưởng Xuyên bế ngangcôlên, xoay người.

Tần Đường nghe thấy tiếng c** th*t l*ng, đồng thời tayanhở bên dưới cũng càng thêm dùng sức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côsợ, thựcsựrất sợ.

“..........” Đầu ngón taycôbấm chặt vào lưnganh, đau đếnkhôngthốt thành lời.

Tiểu Bạch lập tứcđiqua hỗ trợ.

Tần Đường ngâmnhẹra tiếng, dùng sức ôm lấy thân thể nóng bỏng mướt mát mồ hôi củaanh.

Dì Quế liền đoạt cái bát trong taycô: “Để dì rửa. Tay cháu đẹp như thế này,khôngnên chạm vào mấy việc nặng đó.”

Tưởng Xuyên nghe xong nhanh chóng ném đồ vật trong tay xuống,mộtlần nữa đè lên ngườicô.

“Lại mềm hơnmộtchút rồi.”

“Có c·h·ế·t,anhcũng phải chếttrênngười em.”

A Khởi “à”mộttiếng, sau đónóivới Tiểu Bạch: “Qua đây giúp tôimộtchút.”

Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn về mấy ngườiđangđuổi muỗi dưới nhà, mím chặt môi, cũng về phòng lấy quần áođitắm.

Tần Đường ôm cổanh, đáy mắt hơi nước mờ mịt, lông mi khẽ run, sắc mặt ửng hồng.côkhôngcầnnói, cũngkhôngcần lên tiếng, màanhchỉ cần nhìncôthôi, cũngđãkhôngkiềm chế được rồi. Tưởng Xuyên cúi người, bên taicôlúc này tràn ngập tiếng th* d*c nặng nề củaanh.

Vừa thấycôđãthay quần áo, mày liền nhướng lênmộtđộ cong rấtnhỏ.

Đèn trong phòng tắm hơi tối, gươngkhônglớn, hơi bẩn.

Vào ban đêm, ánh trăng sáng tỏ, mọiâmthanh đều trở nên yên tĩnh.

Bàn tay còn lại lướt xuống phía dưới khẽ tìm kiếm.

Némcôlên cái giường mà mấy tiếngcôvẫn còn nằmtrênđó.

Tần Đường cười: “Cảm ơn dì, dì Quế.”

Cửa mở ra.

Tần Đường: “Rất đói.”

“Hả?”

Mặt Tần Đường đỏ ửng, hai chân khép lại,khôngnhịn được mà hơi co lại, tay cũngkhôngbiết đểđiđâu.

“.......”

Tần Đường lại cho rằnganhkhôngtin, giải thích thêm vài câu: “Sau khi em đặt vé rồi mới biết ba em muốnđi, thư mờiđãđược đưa đến tay ông từmộttháng trước rồi.anhcũng biết đấy, dù sao bây giờ quỹ An Nhất cũng là do em phụ trách, cho nên em tham gia cũngkhôngcó gìkhôngphù hợp cả.”

Tưởng Xuyênđiđến trước mặtcô, cầm taycôlên ngắm nghía. Thực racôgáinày chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng mềm hết.

Tần Đường cười, cố tình hỏi: “Vì sao?”

cômở cửa ra ngoài, liếc mắt nhìn ra sân, trong sânđãkhôngcòn ai. Sau đó thừa dịp mọi ngườikhôngchú ý liền nhanh chóngđivề phía cuối hành lang.

Cho tới nay đều doanhxúc độngkhôngkiềm được, nửa cưỡng épcôtheo mình.anhđứng dậy,đilại trong phòng hai vòng, trong lòng cảm thấy có chút áp lực, lại thò tay vào túi quần tìm bật lửa,nhưng lại sờ đượcmộtcái hộp.anhnhìn hộp áo mưa kia cả nửa ngày, châm thuốc, bước nhanh về phía cửa.

Chương 41

côcũng ngạikhôngdám lên tiếng hỏi Lữ An nên đành cúi đầu ăn mì.

Những người khác đều ở đây, nghĩa là người ra ngoài là Tưởng Xuyên.

anhcó chút do dự, có nên mở cửa phòng vàđiđến đầu hành lang phía bên kia haykhông.

Tần Đường gật đầu, ôm chậu rửa mắtđivề phòng.

Tưởng Xuyênkhôngđáp lại, hơi giật mình, nhìn chăm chú vẻ mặt củacô.

“Tưởng Xuyên, bây giờanhlà của em.”

anhxoay ngườicôlại đểcôđối mặt mình, Tần Đường ôm lấy cổanh: “Emnói, mạng củaanh, là của em.”

Mấy người đàn ôngnóinóicười cười với nhau còn Tần Đườngđãđira ngoài sân,đangđiđilại lại cho tiêu cơmthìTiểu Bạch và A Khởiđixuống,nói: “Chị Tần Đường, phòng chịđãdọn dẹp lại xong rồi. Chị có thể lên nghỉ ngơi được rồi đó.”

Tưởng Xuyên nhéo bàn tay mềm mại củacô,nhẹnhàng thở dài.

“Muỗi gì cắn mà lại sưng thành như vậy chứ………”

Đừngnóilà đàn ông, cho dù là phụ nữ nhìn cũngkhôngdời mắt được.

Tần Đường sờ sờ cánh tay, cúi người kéo valy lại: “Chị lên thay đồ.”

Tưởng Xuyên lăn qua lộn lại thân thể càng ngày càng mềm nhũn củacô, nuốt hết trong miệng những tiếng rên vụn vặt củacô.mộtlúc lâu sau,anhmới rút ra, đưa tay tìm áo mưa. Tần Đường đè tayanhlại, “khôngcần……….”

Nhanh chóng mặc váy vào, kéo vai áo lại,cônói: “khôngsao, muỗi đốt thôi.”

Dì Quếđãđánh giá cao sức ăn củacô, nấu hơi nhiều. Nhưngcôkhôngmuốn lãng phí, nên liền cố ăn hết.

Lữ An bật cười, hiển nhiên làkhôngtin.

anhtừ trước đến giờ đềukhônghỏicôcó nguyện ýkhông.

Năm đó Trần Kính Sinhmộtmực muốn tham gia giải đua IOM TT ở Băng Cốc.côquenanhtừ lúc 14, 15 tuổi, đến năm 17 tuổiđãtiếp xúc với xe máy, cũng bởi vìanhmà biết đến các giải đua xe đó, cũng biết đượcsựnguy hiểm của nó.

Tưởng Xuyên nghe thấy tiếng sột soạt ở phía sau, quay đầu lại liền thấy Tần Đườngđangngồi chỉnh lại quần áo của mình,anhnhìncôchằm chằm,nói:

Tưởng Xuyên ômcôtừ đằng sau, cúi người đè nửa người lên ngườicô, dán vào bên taicôcườinhẹ: “Mặc quần áo như thế nàythìemđivệ sinh kiểu gì?”

anhhít sâumộthơi, sau đó mới nhận điện thoại.

Tưởng Xuyênđãtrở lại.

Tai Tần Đường ửng đỏ, dưới nhà, giọngnóicủa dì Quế vang lên: “Đường Đường, mì sắp trương rồi…….”

Cứ như vậy mà sống mơ mơ màng màng, say mêkhôngtỉnh.

Tần Đường cũng nhìnanhchăm chú, ánh mắt hoảng sợ, rồi đột nhiên vươn tay ôm lấy cổanh.

“Cảm ơn cái gì chứ.” Dì Quế cười, bà thựcsựrất thíchcôgáinày.

Tưởng Xuyên thò tay vào trong chăn, xoa xoa phần bụng bằng phẳng củacô, hôn lên đầu vai lộ ra bên ngoài: “Đóithậtsao?”

“Trần Kính Sinh, nếuanhđi, đời này emsẽkhôngbao giờ để ý đếnanhnữa!”

Lông mi Tần Đường giật giật, ý thức từ từ trở lại.

Vừa bê bát đứng dậythìxe Jeepđãđivào trong sân.

Tưởng Xuyên ôm lấycôtừ phía sau, cất giọng trầm thấp khàn khàn kề sát taicôgọi têncô: “Tần Đường.”

“anhtiếc mạng, cũngsẽkhôngđể mình chếtđimộtcách dễ dàng.”

Là do hơi nước mịt mù trong phòng tắm sao? Nếukhôngsao đôi mắtcôlại trở nên long lanh ngập nướcmộtcách kì lạ thế này?

Nghe thấy tiếng động cơ ô tô vang lên, lúccôvừa xuống dưới nhàthìchiếc xe Jeep đen cũng vừa phóng ra ngoài. Lữ An và Tào Nham vẫnđangngồi ở phòng khách xem TV, nhìn thấycôliền nở nụ cười. Tần Đường tỏ ra bình tĩnhđiđến trước bàn ăn, thực ra trong lòngđãsớm muốn phát điên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41