Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40
Tưởng Xuyên dừngmộtchút, lực đạo cũng giảm bớt.
trênđường bị tắc đường, cho nên lúc tới nghĩa trạmđãlà 8h.
5r chiều Tần Đường xuống máy bay.côkhônggọi điện cho Tưởng Xuyên mà trực tiếp bắt xe tới nghĩa trạm.
Tiểu Thành và A Khởi thấycô, cũng kinh ngạckhôngthôi, rất nhanh liền vây quanhcô. Tiểu Thành vô cùng cao hứng, “Chị Tần Đường, chịđãđến rồi! Em còn tưởng lại chịsẽkhôngđến nữa chứ.”
trênhành lang tầng hai, Tần Đườngnhỏgiọng gọianhmộttiếng: “Tưởng Xuyên.”
Tưởng Xuyênnói: “khôngcầnnóivớianh.”
Tần Đường nằm dưới người Tưởng Xuyên, thân thểđãlộ ramộtnữa.
Tào Nham cười: “Vị kiathìkhôngà? Xem diễn xuất của chúng ta thế này, Oscar cũng thiếu chúng ta mấy cái cúp đó.”
Tần Đường đưa tay vòng lêncôanh, ngẩng đầu lên hôn. Đây là lần đầu tiêncôchủ động hônanh.
“Bởi vì tấm giấy chứng nhận kia?”
Tào Nham cườimộtcái: “Khoảng thời gian này tôisẽđến đây ở vài hôm. Nơi này vắng vẻ, lại an tĩnh, nửa đêm có trộm cũngkhôngbiết.”
Tưởng Xuyên dùng sức,côdường như nghe được tiếng vải rách, vội vàng đè tayanhlại, hoang mang rồi loạnnói: “anhđừng xé…..”
Tim Tần Đường trong nháy mắt liền đập nhanh hơn, còn chưa kịp phản ứng, ngườiđãbịanhđè lên cánh cửa.anhcúi đầu nhìncô, chậm rãi tới gần, dường như là chạm vào môicô, khuôn mặtanhtuấn gần ngay trước mắt, mang theo hơi thở tràn ngập mùi thuốc lá phả lên mặtcô.
Tào Nham nhíu mày,khôngphảicôgáikiađangở Bắc Kinh sao? Sao lại chạy tới đây rồi?
Tần Đường lạnh nhạtnói: “Ainóitôikhôngtới cơ?”
côbảo tài xế dừng xe ở ngoài sân, tự mình kéo hành lýđivào, ngực đeo máy ảnh,điđượcmộtnửa liền thấy hai bóng người cao lớnđangđứng hút thuốc ở trong sân.
Hôm nay Tần Đường mặcmộtbộ đồ liền thân màu vàng nhạt, lưng đeo thắt lưng, cổ chữ V, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng b* ng*c đầy đặnđangkhôngngừng phập phồng. Tay Tưởng Xuyên ở sau lưngcôkhôngngừng v**t v* tìm khóa kéo, nhưng sờ cả nửa ngày cũngkhôngthấy đâu.anhcó chútkhôngkiên nhẫn, hôn lên taicô, cổcô, bàn tay thô ráp từ cổ áo xâm nhập vào, nắm lấy b* ng*c đầy đặn, mềm mại củacô, liền có chútkhôngkiềm chế được, cắn lỗ taicô, bàn tay cũngkhôngnhịn được mà dùng sức xoa bóp.
Tưởng Xuyênđitới: “Là tới ăn trựcmộtbữa, hay là ăn trực nhiều bữa thế?”
Tưởng Xuyên hạ mắt, ánh mắt hai người nhìn nhau chăm chú.
Tưởng Xuyên nhìncôta, cười nhạt: “côthựcsựcoi nơi này là nhà mình à? Khách sạn xa hoakhôngở lại chạy tới tận đây,côrảnh quá nhỉ.”
Lữ An chỉ vào Tưởng Xuyên: “anhấynói.”
Bước chân Tần Đường dừng lạimộtchút, rồi lại tiếp tụcđivề phía trước. Bánh xe valy ma sát với mặt đường vang lên tiếng “lộc cộc lộc cộc”, khiến người đàn ông kia chú ý.
Chiều hôm sau, Lộ Toađãtrở lại.
anhcũng nhìncô.
côta liếc nhìn Tưởng Xuyên,nói: “Vìmộtngười đàn ông.”
Tưởng Xuyên chỉnóimộtcâu, sau đó cũngđivào nhà ăn cơm.
Tần Đường cũngkhônghỏi là ai. Nghĩa trạm người đến ngườiđi, điều nàycôcũng biết, cho nên phòngkhôngcố định là chuyện thường.cônói: “khôngsao.khôngphải vẫn còn phòng sao? Tôi ởmộtphòng khác cũng được.”
Tưởng Xuyên hútmộtđiếu thuốc với tốc độ nhanh gấp mấy bình thường, ném tàn thuốc xuống, lấy chân di di, sau đóđiđến bên cạnhcô: “Lại đây vớianh.”
Tào Nham cũng cười, hai người trò chuyện vài câu, sau đó dừng lại ở quầy bán đồ vặt ở chỗ rẽ. Nửa phút sau,anhta liếc mắt lên nhìn ngườiđiđằng trước, liền thấy Lộ Toa lênmộtchiếc xe hơi rờiđi.
Tưởng Xuyênkhôngnóichuyện.
côcắn môi, ngước mắt nhìnanh.
Giây tiếp theo, Tưởng Xuyên duỗi tay, kéocôvào.
Tự nhiên có người luôn nhìncôta chằm chằm rồi.
Tần Đường cắn môi: “Em chỉ tới nhìnanhmộtchút thôi, mấy ngày nữasẽđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đường nhìn về phía Tưởng Xuyên, thần sắc Tưởng Xuyênđãkhôi phục lại như bình thường, cắn chặt điếu thuốc trong miệng, nhíu mày nhìncô.
Dì Quế lớn tiếng hô: “Mì được rồi này.”
Tiểu Bạch cười cười: “Bọn em đều cho rằng như vậy.”
Lộ Toa cười: “Do công việc thôi.”
Dì Quếnói: “Hết thức ăn rồi, dì Quế làm cho cháu bát mì nhé?”
Tưởng Xuyên tay cònđangđưa thuốc lên miệng, lập tức sửng sốt, đôi mắt đen nhìn chằm chằmcôgáivừa xuấthiện, sắc mặt nghiêm nghị.
Khoảng thời gian này,mộtcuộc điện thoạicôcũng chưa từng gọi choanh,anhgọi điện thoạicôcũngkhôngnhận, dùng loại thủ đoạn này để ép buộcanhchocômộtlời giải thích.
khôngcó ai đáp lại.
Tần Đường mặt mũi đỏ bừng, kéo chăn che cơ thể lại,nhỏgiọng kháng nghị: “Em còn chưa ăn cơm mà.”
Tào Nham nhướng mày, bày ra dáng vẻ hiểurõ.
Tưởng Xuyên rất ít khi ở nhà vào ban ngày,côta vừa thấy liền ngây người ramộtlúc, bước nhanh đến trước mặtanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Thành gãi đầu, có vẻ ngượng ngùng: “Chị Tần Đường, phòng của chị có người ở….”
A Khởi cũngnói: “Đúng đó,anhTưởngnóichịsẽkhôngtới nữa.”
Lữ An liếc mắt nhìn lên lầumộtcái,nóivới dì Quế: “Dì cứ để ở đóđi.”
Giây tiếp theo,anhliền đảo khách thành chủ, cắn lấy môicô, hung hăng hôn. Đầu lưỡi xâm nhập vào, bàn tay to lớn ép sát gáycôvề phía mình, tay ôm lấy eocôkhôngngừng dao động.
Tần Đườngkhôngbiết đây làanhđanggiận hay là do chịu áp lực gì.
Di Quế liên tụcnói,khôngphiềnkhôngphiền, sau đó liềnđivào phòng bếp chuẩn bị.
Chương 40
Tần Đường hơi co người lại, cắn môikhôngnói.
côkhôngchút do dự gật đầu. Tưởng Xuyên hít sâu vàomộthơi, cảm thấy bản thân có chútkhônghiểu nổi đầu óc củacô.anhcho rằnganhlàm như vậy là chocômộtsựđảm bảo, sau đócôcó thể yên tâm mà ngoan ngoãn ngây ngốc ở đó, chờanhgiải quyết xong mọi chuyệnthìsẽtới tìmcô.
Tần Đường hítnhẹmộttiếng: “Đau……”
Tần Đường dùng chânnhẹnhàng cọ vào chânanh: “Emsẽkhôngở lại lâu đâu mà. Chỉ nhìnanhmộtchút thôi rồi emsẽđingay.”
Thân hìnhcôcứng lại theo bản năng, hai chân dựa chặt vào ván cửa.
Mấy hôm nay Lộ Toa thườngkhôngở nghĩa trạm, đôi khi đêm cũngkhôngvề ngủ. Nhưng dù saocôta cũng là người trưởng thành rồi,khôngai ép buộc được tự do củacôta cả, cho nên dù cókhôngtrở về cũngkhôngcó gì kì lạ. Nhưngcôta vẫnnóivới A Khởimộtcâu, sau đó A Khởisẽbáo lại cho Tưởng Xuyên.
Tưởng Xuyênkhôngmuốn phân tâm vào thời điểm này nên cũngkhônggọi điện thoại chocô. Đám người kiakhôngtìm thấy đồ mình muốn trong phònganh, nghĩa trạm có thể được an bìnhmộtkhoảng thời gian nữa. Nhưng loại an bình này lại giống nhưsựan tĩnh trước cơn bão lớn vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
………
Tiểu Thànhnhẹnhàng thở ra, A Khởi vội vàngnói: “Để em và Tiểu Bạch đến giúp chị dọn dẹp, chị ăn cơm xong là có thể lên lầu nghỉ ngơi rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhìn cái gì?”anhlại cúi đầu tới gần.
Lộ Toa nhìnanhta chăm chú khoảng vài giây, hơi mỉm cười: “thìra là như vậy. Tôi là Lộ Toa.”
Tần Đường mím môi,đitheo phía sauanh.
Lữ An cũng ngây ramộtlúc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Là Tần Đường sao? Tôi còn cho rằngcôsẽkhôngđến đây nữa cơ đấy.”
Tưởng Xuyên bật cười, trêu chọccô: “Vậy em muốn thấy như thế nào?”
Ngày tháng sau này còn dài,anhphải lên kế hoạch trướcmộtchút.
Tần Đường ngẩn ngơ, mặt cũng đỏ lên, nhíu mày nhìnanhchằm chằm. Tưởng Xuyên cầm lấy chiếc cằm tinh xảo củacônâng lên: “khôngphải bảo em đừng tới rồi sao? Sao lạikhôngnghe lời?”
anhcắn vaicô, khàn giọngnói: “Thứ này cởi như thế nào?”
côlập tứckhôngchút suy nghĩ, ngẩng đầu, môi đưa lên, nhưng Tưởng Xuyên lại hơi nghiêng mặt, cho nên môicôchỉ có thểnhẹnhàng chạm vào khóe miệnganh.
Hai ngườinóixong liền xách hành lý lên lầu.
Tần Đường quay đầu lại,khôngtiếng động liếc nhìn Tưởng Xuyên mọt cái.
“Nhìnanh.”cônói.
Đúng lúc đó Tào Nham bước vào trong sân, chỉ nhìn thấymộtcôgáidáng người yểu điệu, làn da trắng nõn, mặcmộtbộ đồ liền thân màu vàng nhạtđitheo Tưởng Xuyên lên tầng hai.anhta nhìn chằm chằm bóng lưng kia, hỏi: “côgáiđó là ai vậy?”
Tưởng Xuyên dựa vào gốc cây cổ thụ trong sân, rútmộtđiếu thuốc ra, Tào Nhamnói: “Lộ tiểu thưhiệnđangcông tác ở đâu vậy? Hay cũng tới đây để trải nghiệm cuộc sống?”
“Ừ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâu như vậykhôngra ngoài, nếu lại thêm quần áo hỏng nữa, người tasẽnghĩ thế nào đây?
Đợi vài giây, nụ hôn vẫn chưa rơi xuống,
Tưởng Xuyênkhôngquay đầu lại, thân hình cao lên kéotrênmặt đấtmộtcái bóngthậtdài. Tới cửa phòng rồi,anhmới dừng lại, quay đầu lại nhìncô, tay khẽ vặnmộtcái, mở cửa phòng ra, tiếngnóitrầm thấp tràn đầysựđè nén: “đivào.”
Lộ Toa: “Tôi là đấu gia viên.”
………
Lần này Lộ Toa đến đây là được công ty cử đến. Ngày 9/8 ở Tây An cómộtbuổi đấu giá tư nhân, Lộ Toa tham gia với tư cách là đấu giá viên, mấy hôm nay vẫn luôn vì chuyện này mà bận bịu.
Tào Nhamđitới, nhìncôta cười: “Tào Nham, đến đây để trải nghiệm cuộc sốngmộtchút.”
mộtlát sau, Lộ Toa thay quần áo xong bước xuống nhà, làmộtchiếc váy dài cổ chữ V màu đỏ rực, nhìn vô cùng phong tình vạn chủng.
Thời gian lâu như vậykhônggặp,nóikhôngmuốn là giả,anhmuốn đến đòi mạng rồi.
……….
côta nhìn về phía người đàn ông mới tới trong nghĩa trạm: “Bạn củaanhà?”
Lữ An nhìn theo ánh mắtanhta lên lầu, cười ra tiếng: “Tần Đường.”
Sau khi Lộ Toa lên lầu, Tưởng Xuyên liếc nhìnanhtamộtcái: “anhcmn giả bộthậtlà đủ chuyên nghiệp.”
Tần Đườngnói: “Còn chưa kịp ăn đâu ạ.”
Buổi tối, lúc Tưởng Xuyên trở về từ công ty vận chuyển liền thấy Tào Nhamđangở trong sân bê bát mỳ đứng ăn.
Hơn nữa, lúc nãy mọi người đều nhìn thấycôlên lầu cùng Tưởng Xuyên.
Tần Đường gật đầu: “Làm phiền dì rồi, dì Quế.”
đãba hôm kể từ khi Tần Đường nhận được văn kiện, nhưng Tưởng Xuyên vẫnkhôngnhận được cuộc điện thoại nào củacônhư cũ.anhđãbắt đầu đoánkhôngra suy nghĩ củacôrồi, hay làcômuốn hoàn toàn cắt đứt mọi chuyện?
Trái tim Tần Đường treo lơ lửng, cho rằnganhsẽhôncô, giống như trước đây vậy, cường hãn bá đạo mà hôncô.
côđứng ở cửa, do dự vài giây.
Vai áo nhanh chóng bị kéo xuống đến tận eo, Tưởng Xuyên bế ngangcôlên, xoay người ba bước gộp làm haiđiđến bên giường. Tần Đường bịanhném xuốngtrêngiường,mộtgiây sau liền bị thân hình nặng nề củaanhđè lên.
Dì Quế đứng ở cửa phòng khách, cười tủm tỉm: “Đường Đường ăn cơm chưa?”
Tưởng Xuyên liếc mắt nhìnmộtcái, lại nhớ tới Tần Đường.côcũng rất thích mặc đồ màu đỏ, nhưng lạikhônggiống Lộ Toa, khí chất lạnh lùng củacôkhiếncôcó thêm vài phần cảm giác là người sống chớ lại gần.
Dưới nhà.
Tào Nham gõ chiếc đũa vào bát: “Tới đây ăn trực bữa cơm.”
Tưởng Xuyên chống người lên, nhìncô: “Vậy em tự cởiđi.”
Lộ Toa cườinhẹ: “khôngđược sao?”
Bịanhnhìn như vậy, bước chân Tần Đường chợt có chút ngừng trệ.
Hô hấp nhanh hơn, mà tai cũng bắt đầu đỏ.
“Tùyanh.”
Cuối cùng,côthắng.
côchưa từng vào phòng củaanh, trước kia trùng hợp gặp nhau ở cửa, cửa phònganhluôn nửa khép nửa mở, chỉ có thể nhìn thoáng quamộtnửa chiếc giường lớn, drap trải giường màu tối.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.