Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39


“Vậyanhấy trông như thế nào? Làm cái gì? Có ở Bắc Kinhkhông?”

Lộ Toanói: “khôngpháthiệnđiều gì cả.anhta mỗi ngàykhôngở nghĩa trạmthìsẽlà đến cái công ty vận chuyểnnhỏkia, thỉnh thoảng lạiđiđưa đồ cho bọn trẻ trong núi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Kỳ nhìncôchằm chằm, có chútkhôngtinnói, “thậtsao?”

“.......”

nóixong liền đứng dậy bước ra khỏi phòng bao.

Khương Khôn xoa đầucôta, cười lớn: “Ngoan!”

Chỉ là, Chu Kỳ ngủ say 5 năm, đối mắt với 5 năm trắng xóa, có chútkhôngbiết phải làm sao.

Lộ Toa cười: “Là tôi tặngcôấy đó.”

Sắc trời tối đen, trong nghĩa trạm chỉ cònmộtngọn đèn ngoài sân là còn sáng.

Lộ Toa làmộtngười phụ nữ thông minh, khoảng thời gian 2,3 năm ở bên cạnhanhkia, cũng đủ đểcôta ít nhiều hiểu biếtanh. Theo suy nghĩ của Lộ Toa, nếuanhthựcsựlà cảnh sát, kể cả có bị tước bỏ cảnh tịch, bị tiêu hủy toàn bộ tư liệu, nhưng nhất địnhsẽgiữ lại gì đó bên mình.

Khương Khôn cúi đầu, lạnh lùngnóibên taicôta: “Lộ Toa, đừng phản bội tôi, cũng đừng lừa gạt tôi.”

Tào Nham nhíu mày: “Vậythìanhvội vàng gửi đến Bắc Kinh cho nha đầu kia làm cái gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người đại diện: “.........Vì sao?”

Tần Đường: “Vì em có chuyện muốn ra ngoàimộtchuyến.”

Tưởng Xuyên người này, đối vớianhtốtthìsẽrất tốt, nhưngmộtkhi tàn nhẫn lên,thìđúng là đủ tàn nhẫn.

“Thế nao?”

Tưởng Xuyên xuống xe, A Khởi và Lộ Toađãvề rồi. A Khởi môi hồng kiều diễm, có chút xấu hổ nhìnanh.

“Vậy em muốn làm gì? Ăn bám?”

Sau đó, làmộthồi chiến đấu kịch liệt, Lâm Hạo bị trọng thương, xảy ra va chạm vớimộtchiếc xe việt dã, lăn xuống núi, mà ông trời đúng làđãgiúp Khương Khônmộttay, bởi Lâm Hạođãchết.

Lúc trước Triệu Kiến Hòa bị bỏ tù, Khương Khôn cũngđãhoài nghi Tưởng Xuyên là nằm vùng, nhưng Hàn đội và Tào Nhàmđãsớm có chuẩn bị, hồ sơ cá nhân của Tưởng Xuyênđãsớm bị điều chuyển, Khương Khôn trakhôngra,sựchú ý càng dồntrênngười Tưởng Xuyên, hoàn toàn xemnhẹmộtngười khác bên cạnh mình là Lâm Hạo, thiếu chút nữathìbị đánh gục.

“côấy thích, nên tôi đưa chocôấy thôi.”

A Khởi gật đầu.

Tần Đường ngốc lăng,mộtlát sau mớinói: “Ừ.”

Tần Đường đáp lại, “Chị biết rồi.”

Lộ Toa vỗ vai A Khởi: “Đừng để ý đếnanhta, lần sau lạiđidạo cùng chị tiếp nhé.”

Chếtthìcũng hết đối chứng.

thậtlà khó hiểu,anhta chính làmộtchút cũngkhôngthể hiểu nổi mà.

Lộ Toa quay đầu lại nhìn,trêncầu thangđãkhôngcòn bóng người nào nữa.

Ngày mai là có thể xuất viện để về nhà tĩnh dưỡng rồi.

Tần Đường chậm rãi nhặt tấm giấy chứng nhận cảnh tịch kia lên, nhìn chằm chằm chàng traitrênảnh sững sờ.

Ý của cha Chu mẹ Chu là muốn cậu ở nhà ôn tập, sau đó sang năm tham gia thi đại học. Chu Kỳthìcảm thấymộtngười 22 tuổi như mình, cùngmộtđám nhócđihọcthìquá buồn cười, cho nên rất mâu thuẫn.

Tưởng Xuyên ăn xongmộtxiên thịt dê, nhả ramộttừ: “Đoán.”

“Tại chị, là chị làm em chậm trễ 5 năm.”

Chương 39

Lộ Toa dẫn A Khởi tớimộtnhà hàng Trung Quốc xa hoa, A Khởi nhìn ngó khắp nơi, khi ngồi xuống còn đưa tay sờ xuống ghé sofa dưới mông, nhìncôta cười: “Chị Lộ Toa, nơi này có phải quá đắt rồi haykhông……..Hay là chúng ta đổi sang nhà hàng khácđi.”

Bây giờ, Tưởng Xuyên lại tự mình dây vào, lần này Khương Khôn nhất địnhsẽkhôngdễ dàng buông thaanhnhư thế nữa.

Xe Jeep màu đen tiến vào trong sân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Loại cảm giác vô lực dưới đáy lòng chậm rãi biến mất, cục đá lớn cuối cùng cũng rơi xuống.

“Đợi chút, để tôi thử xem….”

Hai người cùng nhau ăn cơm, Tần Đường nhìn cậu: “Vì saokhôngmuốn thi đại học?khôngthi đại họcthìsao mà vào đại học được chứ?”

A Khởi cho rằnganhgiận, cúi đầu. Nghĩa trạm người đến ngườiđi, Tưởng Xuyên trước kiađãtừng dặn dò qua, đồ người khác đưathìhãy tận lực từ chối. Son môi là Lộ Toa nhất định muốncônhận,côtừ chốikhôngđược, hơn nữa cũng thựcsựthích, cho nên mới nhận.

Vì để bảo vệsựan toàn củaanhmà toàn bộ tư liệu liên quan đếnanh, bao gồm cả Lâm Hạo đều bị tiêu hủy hoàn toàn, cho nên mấy năm nay Khương Khôn mớikhôngtìmanhgây phiền toái.

Tỉ nhưanhchụp cùng đồng nghiệp. Tỉ như giấy chứng nhận.

Hai bóng đenđivào, đóng cửa lại, ngậm đèn pin trong miệng bắt đầu tìm tòi, “Bên này tôikhôngthấy, bên đó củaanhcókhông?”

Lộ Toa cười, gọi người phục vụ tới gọi món, hỏi A Khởi muốn ăn gì, A Khởi vừa nhìn đến giá cả bên trong liềnkhôngcó mặt mũi nào gọi món nữa.

Lúc Tần Đường đến bệnh viện, Chu Kỳđangngồitrêngiường hờn dỗi.

Tần Đường đặt túi đồ ăn lên bàn, “Ăn cơm trướcđã.”

côđối với Tưởng Xuyên gần như làkhôngbiết gì cả, nghĩ đến điều này,côđột nhiên cảm thấy vô lực.côthựcsựkhôngmuốn tiếp nhận đoạn tình cảm nàymộtcách bị động như vậy, nếu Tưởng Xuyênkhôngchocômộtcâunói………

Tào Nham: “.........”

Tần Đường liếc nhìn cậumộtcái, “thật.”

Mười phút sau,côđeo túi lên, cầm lấy máy ảnh ra khỏi văn phòng.

……….

Lộ Toađithẳng đến phòng bao ở cuối cùng, đẩy cánh cửa gỗ đỏ khắc hoa ra, ôn nhunói: “anhKhôn.”

“khôngcó, sao lại thế nhỉ?”

Lộ Toa nghe lờiđiqua, ngồi xuống bên phảihắn. Khương Khôn đưa tay quấnmộtlọn tóc xoăn củacôta: “Thế nào rồi?”

Khương Khô híp mắt, tỏ ra nguy hiểm: “Sao? Em vẫn chưa dứt tình vớianhta à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Khôn dang tay khoác lên hai bên thành ghế, hất cằm chỉ sang bên cạnh: “Lại đây ngồi vớianhmộtlát.”

Tưởng Xuyên nhíu mày.

Chu Kỳ so với lúc nãy còn cuống hơn, mặt đỏ tai hồng: “khôngcho phép chịnóinhư vật, đây là chuyện của em, sao có thể trách chị chứ! Em nghe mọi người là được chứ gì!khôngphải chỉ là thi đại học thôi sao? Lớn tuổithìsao chứ? Lớn tuổi còn có thể làm đại ca, mắng c·h·ế·t tên nhóc nàokhôngnghe lời!”

Trong nghĩa trạm chỉ cònmộtmình bà, A Khởiđãra ngoài rồi, cho nên bà gọi điện thoại cho Tưởng Xuyên. Tưởng Xuyên nghe xong dặn bà đừngđilung tung mà hãy ở yên trong phòng, cũngkhôngtrở về.

Lộ Toa đứng tại chỗ, cắn môi.

“Có thể mởkhông?”

………

côcất tấm giấy chứng nhận kia vào trong túi, bưng tách cafetrênbàn lên nhấpmộtngụm, nhìn chằm chằm vào di động.

mộtlúc sau, Lộ Toa ngồi dậy, “Em phảiđiđây.”

Hai người uống xong chai bia cuối cùng, Tào Nham cho người đưa Tưởng Xuyên về, để nếutrênđường chẳng may gặp chuyện cũng có người giúpmộtchút.

“..........” Tần Đườngkhôngcòn lời nào đểnóinữa, “Em chịu khó học tập, nhưng đừng ép buộc bản thân phải căng thẳng quá.”

Tần Đường cắt ngang lời củacôấy,nói: “Sau khi chụp xong buổi chụp gần nhất, tạm thờikhôngnhận thêm lịch chụp cho em nữa.”

Tiếng bên trong vẫnkhôngngừng.

Tào Nham hỏi: “Saoanhbiết bọn họ muốn tìm giấy chứng nhận củaanh?”

“CMN, khóa rồi.”

côdốc ngược túi văn kiện lại,mộttấm giấy chứng nhậnnhỏrơi xuống mặt bàn.

Màu sắc đókhôngthích hợp với A Khởi chút nào cả.

trênđó cómộttấm hìnhnhỏ,mộtchàng trai tóc ngắn, ngũ quanrõràng, mặt mày đen nhánh, nhưng rất tuấn tú, so với dáng vẻ bây giờthìtrẻ hơnkhôngít.

“Chị Tần Đường, chị phòng, liếc mắtmộtcái liền nhìn thấy túi văn kiệntrênbàn.côxé băng dán, bàn tay sờ sờmộtchút, nhưngkhôngsờ thấy gì cả. Lại kéo hẳn ra mới thấy bên trong cómộtvậtnhỏtầm bàn tay, nằm an tĩnh ởmộtgóc túi.

Lộ Toa: “Sao? Chỉ cho phép Tần Đường tặng nước hoa nhưngkhôngcho phép tôi đưa son môi sao?”

Chu Kỳ trừng mắt, “Sao có thể!”

“Sao lại nhất định phải vào đại học chứ?” Chu Kỳkhôngcho là đúng.

Lộ Toa bình tĩnh lại, thân hình mềm nhũn dựa vào ngườihắnta: “anhKhôn,anhnóigì vậy chứ…..”

Quán nướng ăn khuya, Tưởng Xuyên buông chai rượu xuống, nhìn đồng hồ: “Thời gian cũngkhôngsai biệt lắm rồi.”

Chu Đồng ở bên ngoài gõ cửa: “Chị Tần Đường, còn 10’ nữa chúng ta phải đến studio rồi.”

Thấycôtới liền gọi: “Chị An An.”

Dì Quế ở phòng bếp bận rộn, nhào bột, xắt thịt, thái rau chuẩn bánh bao để ngày mai bán.

Tần Đường ngồi xuống ghế dựa, đông tây gì cũngkhôngcó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

………….

Người đại diện củacôđitới, trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Đường Đường, vừa rồi tôi mới nhận điện thoại……”

Sau khi lên tầng,côta liền nghe thấy từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

“Chúng ta thử tìm lại xem sao.”

anhđãdùng phương thức này đểnóivớicô,anhkhôngphải là người cấu, cũngkhôngcoi rẻ mạng sống.

Tần Đườngkhôngtranh cãi với cậu nữa, chỉ cần cậu chịu thi đại học,côliền có thể ănnóivới cha mẹ của cậu rồi.

côta đứng ở ngoài cửa trong chốc lát, giơ tay,nhẹnhàng gõ cửa: “anhTưởng.”

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Tần Đường đến thẳng bệnh viện. Bác sĩnóiChu Kỳ khôi phục rất tốt, mấy năm nay cũng bởi luôn có người cẩn thận chăm sóc,khôngngừng mát xa cho nên cơ bắptrênngười cũngkhôngbởi vì giấc ngủ kéo dài mà bị teo lại, cộng thờimộtkhoảng thời gian luyện tập, công năng của cơ thể về cơ bảnđãkhôi phục bình thường.

Số hiệu: 00613.

“Cạch….”

“Thế sao?” Khương Khôn cười lạnh.

Chu Kỳ lập tức trở mặt, “Sao có thể?! Em có thể đến công ty giúp ba em mà, bắt đầu học từ đầu cũng được,khôngnhất thiết phải vào đại học. Nếukhôngchờ em học xong đại học, chẳng may ba mẹ lại bắt em học thêm cái bằng thạc sỹ tiến sỹ gì đó, học xong cũngđã30 tuổi rồi, đến lúc đóthìcòn làm cái gì được chứ.”

anhchỉ gửi chomộttấm giấy chứng nhận,mộtcâu cũngkhôngcó.

Chu Kỳ ngước mắt đánh giácô, cả nửa ngày sau mới mở miệng, “Chị An An, chị có bạn trai rồi sao?”

Tần Đường trầm mặc trong chốc lát, “Ăn cơm.”

………

Người đại diện khó có thể tiếp nhận được chuyện này, hoảng hốtnói: “Em vừa mới về hồi tháng 6, bây giờ lại muốnđisao?”

mộtgiờ sau, điện thoại của Triệu Phong vang lên.anhta nghe xong liền quay sang nhìn Khương Khôn: “anhKhôn,khôngtìm thấy.”

Lộ Toa do dựmộtchút,nói: “anhKhôn, em cảm thấtanhta hẳnkhôngphải giống nhưanhnghĩ đâu.”

Vài phút sau, Tưởng Xuyên quần áo đầy đủđitừ phòng tắm ra: “Cứ tự nhiên.”

“Vâng.”

mộtlát sau,cômởmộttrang web lên, đặtmộtvé máy bay.

Tưởng Xuyên liếc nhìn A Khởimộtcái: “Mới mua son à?”

Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hàng số bên cạnh.

A Khởi thấp giọng ừmộttiếng, mím mím đôi môi tô son hồng hồng. Thực ra chính bản thâncôcũng thấy mình tô son lên cũngkhôngđẹp lắm…

“Ừ, chuyện rất quan trọng.”

Tần Đường v**t v* tấm ảnhnhỏ, mím môi lại, cuối cùng vẫnkhôngnhịn được mà cong cong khóe miệng.

“khôngcókhôngcó.” Lộ Toa vội vàng lắc đầu, “Em cùnganhta làm gì còn tình gì nữa chứ, mở cái công ty vận chuyển bé tí kia, hơnmộtnửa tiền kiếm được đều đổ cả vào cái nghĩa trạm, em ở cùnganhtakhôngphải là tự tìm khổ sao?”

Khương Khôn hạ mắt xuống, đáy mắt lạnh lẽo như băng.

Làmộtcảnh sát nằm vụ điều kiêng kị nhất chính là ảnh chụp cùng đồng nghiệp, cho nên thứ còn lại chỉ có thể là giấy chứng nhận.

Lộ Toa gọi xong đồ ăn,nói: “Chịđigọi điện thoạimộtchút.”

“Ăn cơmđi.”

trêntầng hai làmộtmảng đen như mực, hai bóng đen cẩn thận lại gần cửa phòng Tưởng Xuyên, ngồi xổm ở ngoài cửa hí hoáy.

“Nhàm chán.” Tưởng Xuyên phun ramộtcâu sau đó xoay người lên tầng.

……….

nóixong cũngkhôngquay đầu màđithẳng về phía cuối hành lang.

Tưởng Xuyên cũng bởi vậy mà bị liên lụy vàomộtmớ rắc rồi lớn, bị tước bỏ cảnh tịch, hoàn toàn rời khỏi cảnh đội.

Làm gì ư? Đến chínhcôcũngkhôngbiết nữa.

Cửa mở.

Căn phòng thoạt nhìnkhôngcó gì khác biệt, nhưng kể từ khi Lộ Toa tới,anhvẫn luôn đề phòng, cho nên vẫn pháthiệndấu vết bị lục lọi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39