Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36


Tần Đường nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nhánh của Tưởng Xuyên: “Chuyện gì?”

Chu Kỳ nhìncômộtcái, trong lòng có chút hụt hẫng.

Khoảng thời gian trước….. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Về đến nhà, Tần Đường vào phòng ngủ tẩy trang sạchsẽlộ ramộtkhuôn mặt thuần tịnh trắng nõn, thoạt nhìn còn trẻ hơn vài tuổi.

Tào Thịnh nhìn chằm chằm hai người kia trong chốc lát, cuối cùng nhìn về phía Tưởng Xuyên, gần nhưkhôngthể pháthiệnnhíu mày lại, đáy mắtẩnẩnlo lắng.

………

Sắc mặt Tần Đường trắng bệch, Chu Kỳkhôngvuinói: “Mẹ, mẹ có thể đừng nhắcđinhắc lại chuyện đó nữa đượckhông? Đó là chuyện ngoài ý muốn mà. Chị An An cũng đâu có ngờ được điều đó chứ. Hơn nữa mặc dù là chị ấy dẫn conđinhưng cũng là con tự nguyện. Cứ cho là lúc đó consẽchếtthậtthìđó cũng là số của con rồi.”

anhừmộttiếng, sau đó xoay người rờiđi.

trênmặt Tào Thịnh xẹt quamộttia xấu hổ, người phụ nữ nhìn về phía Tần Đường, mỉm cườinói, “Gọi chị là chị Dĩnh là được rồi.”

“Vâng, em biết rồi.”

Lái xe thẳngmộtđường đến dưới nhà Tần Đường, sau đó lưu loát tìm chỗ đỗ xe.

Trở lại cửa phòng bệnh, Tần Đường ló đầu ra, nhìnanhcười: “Em muốn đến thămmộtngười bạnmộtchút. Cậu ấy cũng nằm ở bệnh viện này.anhchờ emmộtlát rồi em quay lại nhé.”

………

Tần Đường đứng ở ngoài cửa nghe ngóng cẩn thận liền biết mẹ của Chu Kỳ cũngđangở đó.

“Chị An An, chị bận xong rồi ư?” Chu Kỳ cườinói.

Trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùngcônhìn đồng hồ,nói: “Chúng ta đến bệnh viện thăm Từ Từđi.”

Tưởng Xuyên ở dưới nhà hút thuốc, đợi nửa tiếng mới thấy Tần Đườngđixuống.

“Lần saukhôngcho phépnóinhư vậy nữa.”

Tần Đường nắm lấy cổ áo của mình, xoay người quay vào phòng tắm.

Tưởng Xuyên tóm lấy taycô, khẽ dùng sứcmộtcái,côliền dễ dàng bị kéo ngã ngồi lên đùianh, tay chống lên ngựcanh, tim đập như chơi tàu lượn.

Từ Từ chu môinói: “Mẹnóiem quá gầy nên muốn em ăn nhiềumộtchút đó.”

Cậukhôngbiết sao Tần Đường có thể chịu đựng được.

Thuận tiệnđithăm luôn Chu Kỳ.

“Nghe lời.” Tưởng Xuyên hôn khóe miệngcô, lại ngẩng đầu nhìn.

Buổi chiều Tần Đườngkhônglái xe, vẫn ngồi xe của Tưởng Xuyên.

Sau khi lên xe,anhbật chỉ đường lên.

“Chỗ lần trướcnóiđến, còn muốnđikhông?”

Lúc ra khỏi phòng pháthiệnTưởng Xuyênkhôngở bên ngoài, phòng cho khách cửađangmở.côđến gần liền nghe thấy từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Thân thể dán sát, Tần Đường đáp lại nụ hôn củaanh, đầu lưỡi khẽ chạm vàomộtcái, trái tim theo đó cũng run lên.

Chương 36

Chu Kỳ thấycôthìrất vui vẻ. Cậu nhóc khôi phụckhôngtồi, trong khoảng thời gian này tinh thần rất tốt, cũng có thể nhớ lại càng ngày càng nhiều, sắc mặt so với lúc mới tỉnh cũng có thêm vài phần khỏe mạnh, thậm chí có thể xuống giườngđilại được rồi.

Tưởng Xuyên nhướng mày: “Cái gì?”

khôngđợi mẹ Chu lên tiếng, Tần Đường vội chụp lấy vai Chu Kỳ: “Được rồi được rồi, đừng cónóinữa. Dì ấy cũngkhôngcó trách chị mà.”

Tần Đường nhếch môi cười, lộ ra mấy chiếc răng trắng xinh đẹp. Mấy năm gần đâycôrất khi cười như vậy, càng chưa bao giờ cười với Tưởng Xuyên như vậy, khiếnanhnhìn mà sửng sốt. Tưởng Xuyên cườinhẹra tiếng,điđến trước mặtcô, đặt tay lên vaicôrồi ôm trọncôvào lòng.

“Ừ. Tinh thân emkhôngtồi nha.” Tần Đườngđitới, ngồi xuống bên mép giường.

Tưởng Xuyên: “Chờanhgiải quyết tốt mọi chuyện,anhsẽtới tìm em.”

Chu Kỳ gật đầu, nhìn thoáng qua mẹ Chu: “Mẹ, mẹ về trướcđi.”

Lúc chiều, Tào Thịnh nhắn tin tớinóirằng đêm nay Khương Khônsẽrời khỏi Bắc Kinh, Tưởng Xuyên lo những người khác ở nghĩa trạmsẽbị liên lụy nên phải về sớm hơn so với dự tính.

Tần Đường nhìn đôi mắt đen láy kia củaanh, vòng tay qua cổanh, ôm lấyanh.

Lúc trước Tưởng Xuyên bị thương cũngkhôngnhẹ, phải nằm viện hơn hai táng, đây là bị thương trong lúc làm nhiệm vụ. Còn bốn người bị thương khác đều là cậu ấmcôchiêu của mấy gia đình giàu có ở Bắc Kinh, trong đó cómộtngười còn học cao trung, hai người là sinh viên.

Tỉnh lại mấy hôm nay, cậuđãtừ từ biết được mọi chuyện phát sinh sausựcố đó cũng với tình huống mấy năm nay của Tần Đường. Mấy năm nay chị ấy thựcsựphải chịu áp lựckhôngnhỏ, hơn nữa….cậu cũngkhôngthể ngờ được, Trần Kính Sinhđãchết.

Hàn đội trưởng và Tào Thịnh đều muốn bao che cho cấp dưới của mình nênkhôngđể Tưởng Xuyên đáng nằm viện nhúng tay vào chuyện này.

Hôm nay nhiệt độkhôngkhí cao, người rất dễ ra mồ hôi, nếukhôngphải vì lờinóilúc nãy của Tưởng Xuyênthìcôcũngđãđitắm rồi.

Hai ngườiđivề phía cuối hành lang yên tĩnh, Tưởng Xuyênnói: “Tối mai tôi trở về,anhhãy phái ngườiâmthầm che chở Tần Đường.”

Lời này lànóicho Tần Đường nghe.

Tần Đường cười, “Ừ, như vậy mới đángyêu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người phụ nữ kia hừmộttiếng: “Tôiđãkhôngcòn là chị dâu của cậu nữa rồi.”

“Muốn.”côgật đầu, “Chờ em hết bận emsẽđến tìmanh.”

Biết đêm nay Tưởng Xuyênkhôngcó ý địnhđi,côtrầm mặc trong chốc lát, cuối cùngkhôngtừ chối, nhưng trước khi lên nhà vẫn quyết định lên tiếng.

Tưởng Xuyên cúi đầu, đôi môi cọ xát lên cần cổ trắng nõn, nghe thấy tiếngcônhẹnhàng hít sâumộthơi, ngậm lấy vành tai đỏ ửng củacô, m*t mạnhmộtcái. Tần Đường cả người lập tức run lên như bị điện giật, nổi cả da gà.

Ánh mắtanhsâu thẳm, cúi xuống nhìncô.

Tưởng Xuyên cườimộtcái, “Hẹn hò.”

Vốn dĩ với gia thế của Tần Đường, mời thêm mấy bảo vệ là điều quá đơn giản, nhưng vụ án này phải bí mật điều tra,khôngthể để lộ bất cứ điều gì, cho nên để tránh rút dây động rừng, Tào Thịnh gật đầu đồng ý, “Tôi biết, chuyện nàyanhcứ yên tâm.”

Tưởng Xuyên im lặng trong chốc lát, hầu kết trượt lên trượt xuốngkhôngngừng, dần nghiến chặt răng lại. Ngón tay Tần Đường ở sau lưnganhnhẹnhàng lướt qua, Tưởng Xuyên lập tức cúi đầu hôn lên đôi môi kia.

Giả vờ!

Vẻ mặt Tưởng Xuyên nhàn nhạt: “Nhớ chứ.”

Mấy ngày nay bận việc đấu giá nêncôcũngkhôngtới thăm em ấy được vài hôm rồi.

Tưởng Xuyên cũng nghe thấy bên trong phòng bệnh có người. Đại khái làcôkhôngmuốn để người khác nhìn thấy.

“khôngnặng lắm. Haicôgáibị thươngkhôngnghiêm trọng lắm, hai người con traithìbị nặng hơnmộtchút,mộtngười biến thành người thực vật,mộtngườithìđùi phải xảy ra vấn đề.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ban đêm phá lệ yên tĩnh. Yên tĩnh đến mứccôcó thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Đôi mắt ướt át trong trẻo vừa an tĩnh lại vừa chấp nhất nhìnanhchăm chú.

Tần Đường nhớ tới Triệu Kiến Hào, còn cósựviệc phát sinh đêm hôm ấy ở con ngõnhỏ, bàn tay níu chặt lấy ngực áo phông đen của Tưởng Xuyên, muốn hỏi chorõràng, nhưng lại mím môi, cuối cùng vẫnkhônghỏi.

Thấy Tưởng Xuyên và Tần Đường đứng ở cửa, đôi mắt đen bóng lập tức sáng rực lên: “Chú Tưởng, chị Tần Đường!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đường nhíu mày, “Vì sao?”

Tần Đường đẩy cửa phòng bệnh ra, lên tiếng chào hỏi mẹ Chu.

Cả ngườianhđều là lửa nóng, bao gồm cả môi lưỡi, nóng đến mức khiến trái timcôphải lui bước.

côkhẽ hừnhẹmộttiếng.

Im hơi lặng tiếng.

Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Tưởng Xuyên cong lên thànhmộtnụ cười: “Được, trở về thôi.”

Tần Đường c*n m** d***, chậm rãiđitới.

Tưởng Xuyên trầm mặc nửa khắc,nói: “Tôi biết rồi.”

côđiđến trước mặtanh,nói: “Được rồi, trở về thôi.”

Tần Đường vốn định từ chối, nhưng thấy đôi mắt đen nhánh củaanhliền thay đổi chủ ý, “Được.”

“Vậyanhvà Tần Đường….” Tào Thịnh cuối cùng vẫn nhịn xuống,khôngchờ Tưởng Xuyên trả lờiđãvẫy tay: “Thôi thôi, tựanhbiết chừng mực là được rồi.”

Tưởng Xuyên nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Tào Thịnh, gọimộttiếng: “Chị dâu.”

Tần Đường biết lần này Tưởng Xuyênđãngây người ở Bắc Kinh lâu quá rồi.anhkhôngthể bỏ mặc nghĩa trạm, cũngkhôngthể bỏ mặc công ty vận chuyển kia được. Sớm hay muộnanhcũngsẽphải trở về, mà bây giờcôcũngkhôngthểđicùnganhđược.

Tào Thịnh nhìn bọn họ, “Sao hai người lại đến đây thế?”

Tưởng Xuyên nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Chính là ngày emkhôngtừ mà biệt đó?”

Tưởng Xuyên nhìncô: “anhđivới em.”

Ánh mắtanhcố gắng dờiđi, nhìn vào mắtcô: “Muốnnóivới em chút chuyện.”

Tần Đường: “.........”

Mẹ Chu nhìn Chu Kỳ, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, ngày mai mẹsẽđến thăm con.”

Hai ngườinhẹnhàng ma xát môi của đối phương. Môianhrất nóng, mà môicôvẫn mềm mại như vậy. Rất nhanh chóng, Tưởng Xuyên giữ lấy ítcô, cắn môicô, sau đó thuận theo khe hở kia mà tiến vào.

Tần Đường tiễn bà ấy ra cửa, sau đó quay lại giáo huấn Chu Kỳ: “Lúc nãy em làm cái gì thế?”

Tào Thịnh vỗ vaianh, “Được rồi, chuyện cũng mấy năm rồi, học sinh cao trung kia gần đây cũng vừa tỉnh lại rồi.”

Đợicôtắm xong, thaymộtchiếc váy dài màu đỏđira liền thấy Tưởng Xuyênđangngồitrênsofa xem TV, thấycôliền quay đầu lại, đôi mắt sâu hút: “Lại đây.”

Tần Đường cũng nhớ tới chuyện hôm đó, cười: “anhvẫn còn nhớ việc đó à?”

anhquay lại nhìncô, cười, “Đêm nay em muốn ở đâu, làm cái gì, đều chiều theo ý em hết.”

Tần Đườngkhôngđáp lại, hất tay Tưởng Xuyên rađiđằng trước.

Tưởng Xuyênđitới nắm taycô, “Đêm nay choanhở lạimộtđêm nhé.”

Từ Từ lập tức nở nụ cười, ôm lấy cánh taycôríu rítnóichuyện.

Tần Đường gọimộttiếng chị Dĩnh, sau đó đem hoa quả đặt lên bàn, sờ khuôn mặtnhỏbé của Từ Từ: “Hình như mập lên rồi nha.”

Tưởng Xuyên nhìn về phíaanhta: “Có phảianhđãsớm biết Tần Đường chính làmộttrong số những người bị nạn trongsựkiện năm đó rồikhông?”

Tần Đường có chút trợn mắt há hốc mồm,nói: “Saoanhlại mang cả hành lý theo thế?”

Tần Đường quay đầu lạinói: “anhxuống dưới nhà chờ em đượckhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Xuyênnói: “Tạm thời đừng tới.”

Tưởng Xuyên xách từ trong cốp xe ramộttúi hành lý màu đen.

Sắc mặt mẹ Chu khẽ biến,nhẹnhàng nắm lấy mu bàn tay Chu Kỳ: “Connóilinh tinh cái gì thế, nằm 5 nămtrêngiường còn chưa đủ dạy cho conmộtbài học à?”

côbiết, cho dù làcôhỏithìanhcũngkhôngnhất địnhnói.

“Ừ.”anhcườinhẹ, ngẩng đầu lên.

Chu Kỳ cười hắc hắc: “khôngcó gì, em chỉkhôngmuốn mẹ em trách chị thôi.”

côgiữ chặtanhlại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắtanh: “Tự lo đấy.”

Chu Kỳ cười. “Cũngkhônghẳn. Em còn nghĩ muốn ra viện cơ, nhưng mẹ emkhôngcho,nóimuốn để em ở đây để quan sátmộtthời gian nữa. Đoạn phim buổi đấu giá em cũng xem rồi. Chị An An, nếu sau này chị cònđiđâu xa nữathìnhớ mang em theo với nhé. Em rất muốnđivới chị đó.”

Tới bên ngoài phòng bệnh, Tần Đường đẩyanhra saumộtchút,nhỏgiọngnói: “anhhãy né mặtmộtchút, để em xem em ấy còn thức hay là ngủ rồi.” Chủ yếu là muốn xem trong phòng bệnh có những người kháckhông.

“Ngứa……..”côrất sợ ngứa.

Tưởng Xuyên kẹp chặt điếu thuốc trong tay, điếu thuốc bị kẹp đến mức biến dạng, “Lúc đócôấy bị thương nặngkhông?”

Tưởng Xuyên nhướng mày: “mộtngười kêu chú,mộtngười gọi là chị, xem ra bối phận chênh lệch quá nhỉ.”

Lúc tới bệnh viện Từ Từ vẫn chưa ngủ, Tào Thịnh và vợ cũđangchơi trò chơi vớicôbé. Tiểu nha đầu hưng phấn đến đỏ cả mặt bởi đối vớicôbé mànói, lúc có ba mẹ ở bên cạnh chính là lúc hạnh phúc nhất.

Tào Thịnh cũng nhìnanh,khôngphủ nhận: “Ừ, dáng vẻcôấykhônghề thay đổi chút nào. Lúc đó tôi và Hàn đội trưởng cũng từng đến bệnh viện thămcôấy vài lần.”

anhcúi đầu, nhìn da thịt trắng như tuyết củacô, xương quai xanh tinh xảo, hai đường cong tròn trịa nhưẩnnhưhiện, mím chặt môi lại.

Tần Đường khẽ đẩyanhmộtcái, nhưngcôcũng hoàn toànkhôngmuốn bị Từ Từ gọi là dì Tần.

trênđườngđi, Tần Đườngnóivới Tưởng Xuyên: “Chu Kỳ giống như em trai em vậy. Trước kia…..em ấyđitheo em nên gặp tai nạn, ngủ liềnmộtmạch 5 năm, khoảng thời gian trước vừa mới tỉnh lại.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36