Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37
Tưởng Xuyên cử động nửa người, nhìn vào mắtcô: “Tần Đường, em nghe này.”
Tào Nham: “anhtrở về rồi à?”
trênbàn ăn,côhỏi: “Đêm nay mấy giờanhbay?”
Tưởng Xuyên lạnh nhạtnói: “khôngvề.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặtcôđỏ hồng, đôi mắt đẫm hơi nước mờ mịt nhìnanh.
Tưởng Xuyên nhíu mày, “Chậc.”
Hai người dựa vào góc tường hút thuốc. Tưởng Xuyên nhíu mày, tối hôm qua, hai người trừ bỏ bước cuối cùngthìđiều gì nên làmkhôngnên làm cũng làm cả rồi, vậy màcôgáinày hôm nay còn bày ra dáng vẻ như vậy choanhxem.
“Ừ.”
Trời đất quay cuồng,côngã xuống ghế sofa.
Ngay sáng sớm hôm sau Tưởng Xuyênđãđến nơi,anhlập tức nhắn tin báo lại cho Tần Đường.
Tào Nham kì quái liếc nhìnanhmộtcái, cười nhạo: “Cáo già rồi mà hút điếu thuốc thôi cũng sặc, cứ như là tay mơ í.”
Tưởng Xuyên cắn lên vaicô, ép châncôcàng chặt hơn, sau đó lách mìnhđivào. Tần Đường bị nhiệt độ nóng bỏng củaanhlàm cho run rẩy.
Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống,côcố tìnhkhôngnghe điện thoại.
“Bênanhcó tình huống gì sao?”
Tayanhtừ mông vòng lên phía trước,nhẹnhàng v**t v*, khẽ thử.
mộttiếng thở gấp tràn ra từ khóe miệngcô: “Chờ….chờ….”
Sáng hôm sau khi Tần Đường tỉnh lạithìTưởng Xuyênđãkhôngcòn bên cạnh nữa.
Tưởng Xuyên ném thẳng điếu thuốc xuống, dùng chân di di dập tàn thuốc, “Tôiđitrước.”
A Khởi lúc này mới nhận lấy, ngẩng đầunói: “anhTưởng, chị Tần Đường lần này có vềkhôngạ?”
Đó là lãnh địa củacô.
Trở lại nghĩa trạm, dì Quếđãđẩy xe bán bữa sáng trở lại, Lữ An và Tiểu Thành đềukhôngở nhà, A Khởi và Tiểu Bạchđangsửa lại hàng rào trong sân, thấyanhvào liền kinh hỉ kêu lên: “anhTưởng,anhvề rồi!”
“..........”
Mặtcôửng đỏ, đôi mắt ướt át mà trong suốt nhìn người đàn ôngđangđètrênngười mình, taynhẹnhàng vòng ôm lấy tấm lưng dài rộng củaanh, tinh tế cảm nhận từng thớ cơ bắp rắn chắctrênđó. Tưởng Xuyên nhìncôchằm chằm, nhổm người dậy, cởi áo ra.
Tần Đường c*n m** d***: “anhcó thể lựa chọn mà.”
……..
Tưởng Xuyên thấy đầu vaicôdày đặc dâu tây lớnnhỏkhác nhau, có chútkhôngđành lòng, hắng giọng mắng: “Coi như cho emmộtbài học. Lần saukhôngnên đùa vớianhnhư vậy,anhsẽkhôngnhịn nữa đâu.”
“....”côkhônghề hé răng, đôi mắt trong suốt nhìn thẳnganh, nhưmộtcon động vậtnhỏbướng bỉnh.
A Khởi cầm nước hoa, biểu tình có chút khổ sở, đáy lòng lại có chút vui sướng.
Tưởng Xuyên hít mạnh vàomộthơi, cả người đè lên ngườicô.
Ban đêm,côngủ thực sâu ngoan ngoãn làm tổ trong lònganh.
“Tưởng Xuyên….”
Tần Đường níu lấy tayanh,nhỏgiọngnói: “Ngủ ở phòng cho kháchđi.”
……
Mắt Tưởng Xuyên đỏ gay, nhịn cả nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, từtrênngườicôtrở mình, nằm xuống bên cạnh, ômcônằm vào phía trong sofa, ngực dán vào lưngcô, nháy mắt tiếp theo, kéo cái quầnnhỏđangcăng phồng kia xuống.
mộtgiây đó, dường nhưanhmuốn bỏ qua tất cả mà muốncô.
Tần Đường cắn môi, quay đầuđi, cam chịu.
Tưởng Xuyên nhìncôchăm chú hồi lây, cúi đầu khẽ hôn lên khóe miệngcô, thân thể khẽ kéo ramộtchút khoảng cách.
Trần Kính Sinh chếttrênđường đua, là bởi vì đùi phải củaanhta có vấn đề.
“Tưởng Xuyên.”
anhnằm xuống bên cạnhcô, sờ đến phần đùi trong củacô,cônhẹnhàng run lên: “anhđừng có sờ vào, đau…”
Bàn tay cũng lần xuống phía dưới, theo cẳng chân hướng lêntrên, m*n tr*n đùicô, kéo làn váy đỏ rực kia lên đến hông, bàn tay to lớn đưa ra phía sau, n*ng m*ngcôlên, cáchmộtlớp vảinhẹnhàng v**t v*.
Tần Đường nghĩ nghĩ, cũngkhôngkiên trì nữa.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, lần đầu tiênanhđược thấycômộtcáchrõràng như vậy, lập tức cúi đầu, gặm hôn hai phiến tuyết trắng mềm mại kia.
Tần Đườngkhôngnóichuyện, quay người ôm chặt lấyanh.
Việc này khác với việc “tự xử”, giằng co hồi lâu.
Tần Đườngkhôngtrở lại, vậy có phảicôcó thể tiếp tục hy vọng mình có thể ở bên cạnhanhTưởng rồi phảikhông?
Cảm thấy dường như có chuyện gì đósẽxảy ra.
A Khởi mở lớn mắt, xoa tay ngại ngùngnói, “khôngphảiđãnóivới chị ấy làkhôngcần rồi sao…….”
“Lần sau.”anhnói, “Lần sauanhnhất địnhsẽnóicho em.”
“côấy cho emthìem cứ nhậnđi.”
sựcố lần đó,mộthọc sinh cao trung, hai sinh viên.
Tần Đường v**t v* lưnganh, móng tay dần bấm sâu vào da thịt, từng tiếng th* d*c nhènhẹvang lên.
Tưởng Xuyên sờ đến đôi mắt ướt đẫm củacô, tròng mắt tối sầm, trong lòng cảm thấy nước mắt nàykhôngphải vì mình mà rơi, trong lòng nghẹn bứmộtcục.
Nhưng thực ra trong lòng lại cao hứng đến phát điên. Cócôgáinào lạikhôngthích mấy thứ này chứ.
“Tần Đường cho em.”
A Khởi lâu rồikhônggặpanh, có chút hưng phấn, “anhLữ và Tiểu Thànhđigiao hàng rồi,anhLữ gần đây có nhận mấy đơn hàng.”
Tưởng Xuyên gật đầu, A Khởi chạy tới,nhỏgiọngnói: “Lại có người tới nha.”
“Có c·h·ế·t, cũng phải chếttrênngười em mới được.”
Bên ngoài cửa sổ, mọiâmthanh đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở nặng nề củaanh.
“anhcó tiếc mạngkhông?”
Tưởng Xuyên hôn lên mặtcô, khẽnói: “Em muốn tắt đèn?”
“Sợ.”
Đùi phải gặp vấn đề, chính là Trần Kính Sinh.
“anh……..có sợ chếtkhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Xuyên nhíu mày: “Ai?”
Tưởng Xuyên cắn chặt răng, gò má căng lên,trênngười toàn là mồ hôi, hiển nhiên làkhôngthể nhịn được nữa.
“Khoảng 6h hơn.”
Nếukhôngnóirõrathìđừng hòng tiếp tục.
Nhưng cuối cùng,anhcái gì cũngkhôngnói.
Cuối cùng, cả Tần Đường và Tưởng Xuyên cùng nhau run rẩy.
Nhưngmộttia lý trí sót lạiđãkhiếnanhtỉnh táo lại, cuối cùng vẫn làkhôngđành lòng, dưới thân cũng càng thêm dùng sức, như là muốn trừng phạtcôvậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rútmộtđiếu thuốc từ trong bao thuốc ra, Tào Thịnh cũng đưa tay ra: “Cho tôimộtđiếu.”
cômuốn dụ dỗanhthậtđúng là dễ như trở bàn tay.
“đangđợi thôi.” Tưởng Xuyênnói, “Chúng ta gặp nhauđi.”
Tưởng Xuyên nhìncô, “anhđặt vé tàu rồi.”
Tưởng Xuyên cườimộtchút, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, cúi người lấy từ trong túi hành lý ramộtcái lọnhỏvô cùng tinh xảo.
Tần Đường trở vềđidép vào, rất nhanh liền trở lại.
Tưởng Xuyên cười, “khôngcần.”
Cơ thểanhhơi run rẩy, Tần Đường nhanh chóng biếtanhđanglàm gì.
“Có.”
Mồ hôi Tưởng Xuyênnhỏthành giọt rơi xuống, nghiến chặt răng,thậtmuốn g**t ch*t người phụ nữ dưới người mình bây giờ.
Mặt Tần Đường đỏ rực nhìnanh, gọi: “Tưởng Xuyên.”
Tưởng Xuyên cười, “đidép vàođirồi lại đây ăn sáng.”
Sau đó, lại làmộtcâu ngả ngớn mà cuồng vọng.
Có lẽ phụ nữ trời sinh mẫn cảm.anhkhôngchocôđiTây An,côliền cảm thấy bất an trong lòng.
Tần Đườngnhẹnhàng kêu lên: “Đau……”
côgật đầu, ngoan ngoãnnói: “Vâng.”
Tưởng Xuyên biếtcôđangchờ đợi điều gì,côđangđợi lờinóicuối cùng củaanh.
Tần Đường thực rađangcảm thấy sợ hãi, sợ hãi chuyện kiamộtlần nữasẽxảy ratrênngười mình.
“Nhất định phảinóibây giờ sao?” Thanhâmnghèn nghẹn đến kì cục.
Chương 37
……….
Tần Đường uống sữa xong, nhìnanh, “Em đưaanhđi.”
côchân trần chạy ra ngoài, thấyanhđangngồi trong phòng khách, “Em còn tưởng làanhđãđirồi.”
Tưởng Xuyên đặt hành lý xuống, “Lữ An đâu rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhhít sâu vàomộthơi.
Giây tiếp theo, liền bị sặc.
Người đàn ông này cơ thể nặng nhưmộttòa núi, Tần Đường có chút khó chịu xoay người.
“Ồ, mấy giờ thế?”
“Theo lờianhnói, ở đó xác thực có tầng hầm ngầm, nhưngđãđược dọn dẹp vô cùng sạchsẽ, ngoại trừ tàn thuốc khói thuốc cùng với mùi rượu nồng nặc rathìcái gì cũngkhôngcó. Xem ra bọn họđãnhận được tin tức rồi, toàn bộ đều bị thanh lý hết.”
Tần Đường đột nhiên đè tayanhlại, Tưởng Xuyên ngẩng đầu lên nhìn,cônheo mắt lại nhìnanh, đuôi mắt khẽ nhướng lên, hàng mi dày run rẩy: “Có chút chói mắt.”
Tưởng Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như mực.
côvẫn chưa hoàn toàn tiếp nhậnanh, nênkhôngmuốn bịanhxâm chiếm toàn bộ.
Buổi tối khi trở lại nghĩa trạm, A Khởiđangđiđổ nước, thấyanhliền hô lên: “anhTưởng.”
…..
Tưởng Xuyênmộtlần nữa cúi người xuống, hôn lên môicô, rồi xuống cổ, rồi xuống đến phần xương quai xanh……
Tưởng Xuyên nhắm mắt lại, cómộtsố việc,anhthựcsựkhôngbiết nên mở miệng như thế nào, bắt đầu từ đàu nữa.
“Tôi vẫnđangtheo dõi tập đoàn Côn Luân. Tôi hôm qua Khương Khônđãđến Tây An, đại kháiđãpháthiệnra điều gì đó hay sao í, bảo vệ tăng gấp đôi bình thường rồi.”
Trước đây saoanhlạikhôngbiếtcôcó thủ đoạn đến vậy nhỉ?
Là nước hoa!
Tới buổi chiều, Tưởng Xuyên lấy điện thoại ra xem. Tần Đường vẫn chưa nhắn tin trả lờianh,anhnhíu mày, trực tiếp gọi điện thoại chocô.
trênngườianhvẫn còn miệng vết thương từ lần trước, màu đỏ thẫm, đan xen với các vết thương cũ, toát ramộtmùi vị nam tínhkhôngngừng mê hoặccô.
côchoanhlựa chọn, nhưnganhthà rằng phải nhịn lại chứ nhất quyếtkhôngchịunói.
Lần đầu tiên Tần Đường cảm thấy đèn trong phòng khách nhà mình lại chói mắt đến vậy.
Lại gọi tiếp vài lần, tình huống vẫn là như vậy.
Tiểu Bạch ngồitrênbăng ghế, hưng phấnnói: “Hôm đó bọn em xem tin tứctrênTV có thấy chị ấy,thậtkhôngngờ chị ấy đúng là congáicủa Cảnh Tâm….. Còn cả An Nhất Quỹ nữa,thìra chị ấy là người phụ trách nha. Chị ấy siêu ăn ảnh, lên TV thựcsựxinh chếtđiđược.”
Tưởng Xuyên cười lạnh: “Giảo hoạt đến đâu cũngsẽlòi đuôi cáo ra thôi.”
Tưởng Xuyên cúi đầu hôn khẽ lên mácô, lại cọ xát vành taicô: “anhrất tiếc mạng, cũngsẽkhôngđể mình chếtđimộtcách dễ dàng được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đường nóng nảy: “anhđịnh làm gì?!”
Tiểu Thành nghe tiếng cũng chạy ra, vui vẻ hô lên thành tiếng.
“Ừ.”
Nhớ tới tối hôm qua, cơ thể liềnkhôngtự chủ mơ hồ nổi lửa,anhcắn chặt điều thuốc trong miệng, nghiến răng nghiến lợi hút.
A Khởi: “Phụ nữ, lớn lên khá xinh đẹp.”
Tào Nham thở dài, “Tên Khương Khôn này, vừa giảo hoạt lại cẩn thận, muốn bắthắntakhôngđơn giản như vậy.”
Tưởng Xuyên nhướng mày, nhưngkhôngnóigì, bếcôđivề phía phòng ngủ của khách.
“Tần Đườngđangở trong phòng làm việc.”
Thân thể nhanh chóng ập xuống, hô hấp trở nên nặng nề, tay đưa lên kéo vai áocôxuống ngang hông.
Tayanhvỗ về bụngnhỏcủacô, sau đómộtđường thăm dò xuống.
Tưởng Xuyên ôm người từ trong phòng tắm ra,đivề phía phòng ngủ chính.
……….
Còn cómộtngười, đó là Trần Kính Sinh.
Tưởng Xuyên cúi đầu, tinh tế gắm cắn vành taicô, có chút nảy sinh suy nghĩ độc ác,nói: “Nếuanhkhôngnóithìsao?”
“Còn dám xoay ư?”anhgắt gao ôm chặt lấycô: “Có tinanhxử em ngay bây giờ luônkhông?”
“anhcó thểnóicho em biết,thậtraanhlà aikhông?”
“Ừ.”
“Ừ….”côrun rẩy.
“Khai phá khu tầng hầm ngầm, mấyanhđiều tra được cái gì rồi?”
anhở phía saucôth* d*c, cắn cắn lỗ taicô: “Sợanhchết sao?”
Đến đây rất nhiều chuyện có thể sáng tỏ.
mộtlúc lâu sau…..
Trái tim Tưởng Xuyên mềm nhũn, hônnhẹcômộtcái, nhanh chóng đứng dậy tắt đèn trần, chỉ để lại ngọn đèn bàn bên cạnh sofa, ánh đèn màu cam ấm áp hắt lên da thịt trắng nõn củacôtỏa ramộttầng ánh sáng nhu hòa, làn váy đỏ bị kéo đến hông,mộtđôi chân dàiđangkhép chặt,yêudiễm đến tột cùng.
Người ngồi ở ghế lái, chính là Trần Kính Sinh.
Tưởng Xuyên đương nhiênkhôngquản mấy cái chuyện này, cầm hành lý trở về phòng, tắm rửa thay quần áo, sau đó vừađixuống nhà vừa gọi điện cho Tào Nham: “Bây giờanhđangở đâu?”
Tưởng Xuyên cắn răng,nóivới Tào Thịnh, Tào Thịnh lập tức cử ngườiđidò xét.
Đợi rất lâu vẫnkhôngcó người nghe máy.
Tiểu Bạch cười gật đầu, dừng lạimộtchút, có chút nuối tiếc: “khôngngờ là chị Tần Đườngsẽkhôngquay lại nữa.”
Từ Bằng cũng xen mồm vào: “Cònkhôngphải do bản thân chị ấy vốnđãxinh đẹp rồi sao.”
“Ừ”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.