Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35
Hai ngườiđira khỏi An Nhất Quỹ.
Tần Đường tắt máy tínhđi, cất vào trong túi rồi đeo lên vai.
anhta nhìn về phía bóng dáng Tưởng Xuyênđangkhuất dần, hỏi: “Chuyện này là thế nào?”
Hạ Tòng An nhíu mày, xoay người lại nhìn, hơi nhăn mặt lại.anhta nghĩ tối hôm qua những lờianhtanóiít nhất Tưởng Xuyênsẽnghe vàomộtít,khôngngờ đối phương căn bảnkhônghề quan tâm.
Vẫn giống y như năm đóanhtanóichoanhnghe.
Tần Đường c*n m** d***, “anhđivề trướcđi.”
Nhìncôđira ngoài với Hạ Tòng An.
Tần Đường vô cùng tự nhiên hỏi: “điđâu ăn cơm đây?”
Chương 35
Tưởng Xuyên thanh tỉnh lại, bàn tayđangsiết chặt dần nơi lỏng. Đưa tay lên vuốt mặt xonganhlấy điện thoại trong túi ra, nhìn thoáng qua sau đó nhanh chóng bắt máy.
Tần Đường nhìnanhta trong chốc lát,nói: “Ừ.”
nóixong, còn nháy mắt với Hạ Tòng An ngồi đối diện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạ Tòng An kéocôra đến ngoài cửa, mím môi nhìncô, nửa ngày sau mớinói:
Tưởng Xuyênđivề phía bãi đỗ xe, “Ra rồi,khôngcó chuyện gì. Cómộtngười tên Trần Nguyên, cácanhđiều trahắnmộtchút. Có thểhắnbị Khương Khôn mượn sức.”anhdừngmộtchút,nhẹgiọng hỏi, “Đội trưởng, chuyện năm đó tôi bị tước cảnh tịch vàsựviệc kia,thậtsựkhôngliên quan sao?”
Tần Đường đáp: “Khoảngmộttiếng nữa.”
Hạ Tòng An cảm giác được tâm trạng củacôhôm naykhôngtệ, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có chuyện gì vui à?”
“Nếu nhà mấy người giàu như vậythìmấy người hãy quyên nhiềumộtchútđi. Mỗi năm kiếm được nhiều tiền như vậy, đủ chokhôngít đứanhỏvùng núi dùng rồi, lại cònđihô hào mọi người nữa à?”
“Em nghiêm túc?”
“Vậy lúc chiềuanhgấp cái gì chứ?”côhỏi lại.
Buổi đấu giá vừa mới kết thúc tối hôm qua nên bây giờ Tần Đườngđira đườngsẽcó người nhận racôcho nên vì để tránh phiền toái,côchọnmộtnhà hàng khá yên tĩnh, còn chọn phòng bao riêng.
Tần Đường đứng hình, ngẩng đầu nhìnanh,nhỏgiọngnói, “Nhanh như thế à………”
Tưởng Xuyênkhônghỏi nhiều nữa, đóng cửa xe, tự giễu cong khóe miệng, “Tôi biết rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Xuyênđiđến trước mặt Tần Đường, ngồi xuống đối diệncô, “Khi nàothìxong việc?”
Những lời này dường như năm nàocôcũngsẽnói.
“Nước mình đúng là còn rất nhiều nơi nghèo khó và lạc hậu, nếu lầutrênxem Weibo củacôấythìbiết. Chuyện mìnhkhônglàm đượcthìcũng đừng có nghĩ người khác cũng như vậy. Cómộtsố việckhôngai ép buộc ai được cả, cũng làm ơn tôn trọng tấm lòng của người khácmộtchút.”
“.......”
Nước mưa tinh tế cọ rửa mọi thứ.
Tần Đường đến đầu cũngkhôngnâng, “Buổi đấu giá rất thành công.”
“anhấykhônggiống.anhấykhôngphải Trần Kính Sinh,anhấysẽkhônglôi tính mạng ra để đánh cuộc.”côđột nhiên cắt ngang lờinóicủa Hạ Tòng An, lại nhưmộtma chú màkhôngngừng lặp lại, “anhấykhônggiống….”
………
Bước chân Tưởng Xuyên dừng lại, xoay người kéocôvào lòng, “anhbiết emkhôngthíchanhta.”
Tưởng Xuyên đột nhiên nắm lấy tay phải củacô, ngón cái thô rápnhẹnhàng v**t v*. Tần Đường ngốc lăng, sau đó nhanh chóng nắm lại tayanh. Lòng bàn tayanhkhô ráo mang theo mấysựthô ráp của những vết chai. Ngón tay Tần Đường khẽ cào lên mấy vết chai đómộtchút, quay đầu lại nhìn Tưởng Xuyên cười: “Tayanhtothậtđấy.”
“Vậyanhqua phòng khách chờ em.”anhđứng lên, lúcđivòng qua ngườicôcòn nâng taykhôngnặngkhôngnhẹnhéo taicômộtcái.
anhcũng nằm viện, chờ đợi xử phạt từ cấptrên. Tất cả như dự đoán,anhbị tước cảnh tịch.
Ngón tayanhkhẽ nâng cằmcôlên, “Tần Đường, tối maianhphải trở về rồi.”
“Ừ.’côgật đầu, “Cũng được, dù saoanhcũngkhôngquen thuộc Bắc Kinh lắm mà.”
Tần Đường nhíu mày, kêu lênmộttiếng: “anhlàm gì thế….”
Làm có tốt hơn nữa, vẫnsẽcó người bất mãn.
Tần Đường bình tĩnh nhìn lại,khônghề phủ nhận: “Chính là nhưanhthấy đấy.”
Tần Đường cúi đầu, “Em chưa nghĩ xa đến thế.”
Lỗ tai Tần Đường nhanh chóng đỏ lên.côkhôngquen ở trước mặt người khác tỏ ra thân mật như vậy nên có chút hoảng loạn ngẩng đầu lên. Chu Đồngthìche miệng chạyđitrước, còn Hạ Tòng Anthìnhìncôchằm chằm, môi mím chặt.
Hạ Tòng An quay đầu lại nhìn Tần Đường, pháthiệnkhóe môi cong cong, vô cùng sửng sốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giai đoạn tiếp theo của buổi đấu giá từ thiệnđãcó lão Viên phụ trách nên Tần Đường chỉ cần tới xem qua. Buổi đấu giá thựcsựrất thành công, số tiền quyên góp được còn nhiều hơn dự tính 100 vạn, số tiền dư ra này tạm thời giữ lại để làm chuyện khác.
Tần Đường lắc đầu, “khôngcó. Em chưa bao giờ bị mấy bình luận thế này ảnh hưởng cả. Em biết bản thân mìnhđanglàm gì là được rồi.”
…….
Ở trong mắtcôấy, Tưởng Xuyên và Hạ Tòng An chính là tình địch của nhau, nếu cùng xuấthiệnởmộtchỗ nhất địnhsẽkhó coi.
Hạ Tòng An nhíu mày,khôngthể diễn tả cảm giác trong lòng gì. Thậm chí ngày trước khicôvà Trần Kính Sinh ở bên nhauanhta cũng chưa từng cảm thấy khó tiếp nhận như bây giờ, bởianhta cảm thấy Tần Đường và Trần Kính Sinhsẽkhôngthể cùng nhauđiđến cùng được. Trần Kính Sinh gặp chuyện ngoài ý muốn,anhtakhônglường trước được. Nhưng chính bởi vì hai người họ lấy phương thức như vậy để tách ra nên cho dù Trần Kính Sinh tốt haykhôngtốt, Tần Đường cũngsẽkhôngbao giờ quên được người này.
Hạ Tòng Ankhônghỏi tiếp nữa, cười, “Vậy buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.”
Hạ Tòng An ngồi đối diện nhìncô, hỏi: “Sao, bị ảnh hưởng à?”
“Buổi tối à…..” Tần Đường nghĩ nghĩmộtchút, “khôngđược.”
Tưởng Xuyên đứng ở cửa, đôi mắt đen tuyền nhìncôchằm chằm.
………
Sau vụ tai nạn kia, người nhà đối phươngkhôngtới tìmanh.
Hoàn toàn mê hoặc ánh mắtanh.
Ngồi yên trước bàn làm việc vài phút, Tần Đường lấy lại tinh thần, tiếp tục xử lý ảnh chụp. Tưởng Xuyên ngồi uống hai cốc cafe, hút hai điếu thuốc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Đườngđangngồi. Dáng ngồi củacônghiêm túc, cánh tay trắng như tuyết, tay phảikhôngngừng di chuyển con chuột, ngón trỏ khẽ ấn khiến đóa hoa cách tang kia ở trước mắtanhnhưẩnnhưhiện.
Hạ Tòng An bị chọc tức đếnkhôngnóilên lợi, trong chốc lát mớinóitiếp, “Ba mẹ em tuyệt đốisẽkhôngđồng ý đâu.”
Tần Đường lớn lên xinh đẹp, các phương diện đều vô cùng ưu tú, từnhỏđến lớn người theo đuổicôấyđãrất nhiều.
Trong màn mưa ngợp trời kia, khi khắp mọi nơi đều là bùn đất lấy lội, hình xăm kia là màu sắc tươi đẹp duy nhất.
Ngắt điện thoại.
Hạ Tòng An cuối cùng cũng hòa hoãn xuống. Tần Đường ngẩng đầu nhìnanhta: “anhđừng lãng phí thời gian lên người em nữa.”
Tần Đường thoát khỏi Weibo. Mấy bình luậntrênmạng kiểu nàycôchưa bao giờ để tâm đến.
Tưởng Xuyên nhìn theo bóng dángcô, chậm rãi thu liễm lại thần sắc.
Cơn mưađãnhỏdần,anhlấy ô, vải lều trại từtrênxe xuống che cho haicôgáikia, xong xuôi ngồi bệt xuống dựa vào thành xe bị đâm đến biến dạng, th* d*c từng ngụm. Mỗi giây mỗi phút của quá trình chờ đợi cứu viện dài như cả thế kỉ.
Hạ Tòng An đáp: “Chuyện này emkhôngcần quan tâm.”
Tưởng Xuyên cũng dập điếu thuốc, thong thả đứng dậy chờcôđitới.
Tưởng Xuyênđitới, đỡcôdậy: “Láttrênđườngđithìnói.”
Tào Thịnhkhôngnghĩanhsẽhỏi chuyện này, trầm mặc vài giây, “khôngliên quan. Chuyệnđãqua lâu như vậy rồi. Hơn nữa, lúc ấy tôi chỉ là đội phó, mọi chuyển là do đội trưởng Hàn xử lý. Trách nhiệm chính củasựviệckhôngphải doanh, cho nên đối phương cũngkhôngtheo đuổi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tào Thịnh hỏi, “Sao rồi?”
“Cũng đủ.”
“Đạo đức bị b·ắ·t· ·c·ó·cthậtlà đáng sợ mà. Người ta kiếm được bao nhiêu tiền là chuyện của người ta, quyên bao nhiêu tiền cũng là chuyện của người ta. Vốn dĩ làmộtchuyện rất tốt,khônghiểu sao lại luôn cómộtsố người tài phú nhưng tríkhôngphú nhảy ra để vũ nhục trí thông minh của người khác.”
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìncô, “Em chọnđi.”
trênWeibo mọi người nghị luận sôi nổi, bởi từ thiện vốn dĩ làmộthoạt động gây xôn xao dư luận.
………
“Đường Đường….” Giọngnóicủa Hạ Tòng An chợt khànđi, đột nhiên túm lấy taycôkéo ra ngoài.
Tưởng Xuyên cũng thấy Hạ Tòng An,trênmặtkhôngbiểu tình gì nhưng đáy mắtthìlại lặng lẽ trầm xuống.
Tưởng Xuyên nhìn qua bàn tay lộ ra bên ngoài củacôgáikia. Bàn tay được nước mưa cọ rửa sạchsẽ, đốt ngón tay tinh tế,trênmu bàn tay trắng bệch làmộthình xăm. Nước mưa trong suốt rơitrênnhững cành lánhỏxíu màu xanh, nhị hoa màu vàng, những cánh hoa màu hồng, sắc màu đậm dần từ trong ra ngoài…..
Tần Đường nương theo cánh tayanhđứng lên, bịanhnắm tay dắt ra khỏi nhà hàng.đitheo phía sau Tưởng Xuyên,cônghĩ nghĩmộtlát, rồinói: “Em từ chối Hạ Tòng An rồi.”
Tưởng Xuyên nhìncôăn xong, gọi người mang hóa đơn tới.
“Em hiểurõanhta sao?”
Tưởng Xuyên vẫn đứng ở cửa phòng khách, thân hình cao lớn dựa vào khung cửa, vẻ mặt lạnh lùng, có chút thất thần nhìn về phía cửa ra vào. Vừa thấycôđivào, lưỡi lại đảomộtvòng quanh hàm răng.
Tần Đường còn chưa kịp trả lời, Chu Đồng liền hấp tấp chạy tới,nhỏgiọngnóibên taicô, “Chị Tần Đường, Tưởng...Tưởng tiên sinh tới….”
Đáy lònganhtrống rỗng, đầu óc cũng bắt đầu trống rỗng.
Tần Đường cùnganhđối mắt vài giây, sau đó chậm rãi cúi đầu.
Tưởng Xuyên có lẽ thíchcôấy, nhưng lạikhôngphải là người đàn ông có thể mang lại chocôsựyên bình.
“Đúng làđãtrưởng thành rồi.” Hạ Tòng An cười cười, “anhcòn lo lắng emsẽbị ảnh hưởng, cố ý tới đây để an ủi em này.”
Tưởng Xuyên cong cong khóe miệng: “khôngkhống chế được thôi.”
Tưởng Xuyên ngồitrênxe, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt lạnh nhạt hút vài hơi, sau đó dập tàn thuốc, lái xeđi.
Tần Đường nhìn bảng xếp hạng Weibo hot Search, kéo xuống xem phần tin nhắn và bình luận.
“Hả?”
Lâm Hạo c·h·ế·t làmộtsựcố ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến mứcanhtrở taykhôngkịp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đócôkhônghề nhìn Hạ Tòng An thêm cái nào nữa, xoay người trở lại.
……….
“anhta là người giống như Trần Kính Sinh, mặc dù tràn đầy k*ch th*ch, nhưng tuyệt đốikhôngphải làmộtngười đàn ông tốt để dựa vào.anhta….”
Vậy làđãtính tới khả năngmộtngày nào đó bọn họsẽchia tay rồi phảikhông?
Bởimộtngườithìkhôngthể thỏa mãn tất cả mọi người được.
Tưởng Xuyên cười nhìncô, “Giờ em muốnđiđâu?”
Tưởng Xuyên ở trong phòng khách thấymộtmàn này lập tứcđitới, Tần Đường ngoái lại nhìnanh, khẽ lắc đầu.
Saumộtđoạn tình cảm k*ch th*ch như vậy, đáng lẽ racôấy nên tìm cho mìnhmộtngười đàn ông có thể mang lạisựbình yên cho mình mới phải chứ.
“Vì sao? Em có hẹn ư?”
Tưởng Xuyên cũng ôm hai ngườimộtnammộtnữ còn lại ở ghế sau ra. Đều là những khuôn mặt trẻ trung, chỉ khoảng hơn 20 tuổi, người con trai ngồi ở ghế lái bị kẹt,anhcũngđãkiệt sức,khôngthể làm gì được.
Tần Đường nhìnanh, “Có phảianhcó chuyện muốnnóivới emkhông?”
Tần Đường vừa ngẩng đầu lênthìTưởng Xuyênđãbước vào.
Tần Đường trợn trắng mắt, tiếp tục cúi xuống xử lý ảnh.
Hơn nữa….nhìn vẻ bên ngoàithìHạ Tòng An chắc chắn đánhkhônglại Tưởng Xuyên.
Tần Đường đỏ bừng cả mặt, hơi rụt tay lại, bước nhanh về phía trước, “Lưu manh.”
Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Các tờ báo lớn đều tranh nhau đưa tin buổi đấu giá tối qua, Tần Đường do chịu ảnh hưởng từ mẹ mình nên lập tức lên Weibo hot Search, trongmộtđêm lượng theo dõi tăng vô số.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.