Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30
Tưởng Xuyên tỏ vẻkhôngsao: “anhvề thay quần áo rồi đưa em về.”
Tần Đường nhìn bản thân mình trong gương, tay v**t v* xoa bọt xà phòng lên vai.
Hôm naycôvẫn bận đến tận tối như cũ, Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài nhìnmộtlát rồiđivào.
“anhđiđây.” Tưởng Xuyên buôngcôra, “Có việcthìgọi điện choanh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tưởng Xuyênmộttay ôm eocô,mộttay giữ ótcô, hơi nghiêng đầu sangmộtbên, thay đổi phương hướng tấn công, ngậm lấy môicômà c*n m*t, cảm thấy vô cùng say mê, nhất thờikhôngthể buông ra được.
“......”
Chương 30
Tưởng Xuyên cúi đầu, giọngnóicực thấp: “Bây giờ đánh,đãkhôngkịp nữa rồi.”
Chưa từng có người đàn ông nào nắm bàn chân của mình như vậy, Tần Đường cảm thấy vô cùng thẹn thùng, lại hơi ngứa ngứa, đầu ngón chân theo bản năng cuộn tròn lại.
Trần Kính Sinh dẫncôđến cửa hàng xăm,côchọn hình xăm hoa cách tang.
côném chiếc váy dính máu của Tưởng Xuyên vào thùng rác.
Tưởng Xuyên cười: “Vậy là được rồi.”
Tưởng Xuyên cười thành tiếng,khôngthấy có miệng vết thương, liền buông châncôra.
khôngphảicôkhôngthở, mà làcôkhôngmuốn phối hợp.
“Vậy tayanhthìsao?”
Sau khi xử lý xong miệng vết thương,anhở dưới lầu bệnh viện chờ Tào Thịnh.
Tần Đường cứng đờ, chỗ bịanhnhéo bắt đầu nóng lên, lập tức đứng dậyđivề phía cửa: “Tôi chờanhdưới lầu.”
anhbiết hai ngườikhôngphải người của cùngmộtthế giờ,anhcũngđãtừng có giây phút kiềm chế, do dự, nên nếu lúc đócôthựcsựđánh,anhnhất địnhsẽbóp nát cái ý nghĩ kia.
anhnhưkhônghề nghe thấy, cúi đầu nhìn bàn chân trắng nõn củacô, ngón tay thô ráp sờ sờ lòng bàn châncô, vuốt nhemộtlượt,nói: “Đừng nhúc nhích, đểanhxem có bị thươngkhông?”
thậtvất vả mới dỗ được Chu Kỳ, Tần Đường mới về phòng tắm rửa. Sữa tắm màu nhũ ở trong lòng bàn tay nhanh chóng bông lên,cônhìn chằm chằm hoa văn cách tangtrênmu bàn tay mình.
Tần Đường cắn môi, “Xong rồi sao?”
Tưởng Xuyên hút thuốc: “anhnghĩ cáchđi, tôiđitrước.”
Bước chânanhdừng hẳn lại: “khôngphải.”
điđến con đường lúc nãy chạy qua, giày cao gót củacôvẫn còn ở chỗ cũ,cônói: “Để tôi xuống, tôiđigiày rồi tựđi.”
Hình xăm này là nămcô18 tuổi, Trần Kính Sinh dẫncôđixăm.
“Chị xin lỗi……” Tần Đường giải thích, “Hôm nay chị có chút việc, ngày mai rảnhsẽtới thăm em.”
Tần Đường ngẩn ramộtchút, bỗng nhiên nhớ tới đêm đó ở bệnh viện, sau khianhkhẽ hôncômộtcái,côcó giơ tay lên nhưng lạikhôngđánh xuống, sau đóanhcũngkhôngđầukhôngđuôinóicâu đó, nhưng lúc đócôcònđangphiền loạn nênkhôngchú ý đến hàm ý trong câunóiđó.
…….
Tào Thịnh: “Sau chuyện này, bọn họ hẳn làsẽan tĩnhmộtkhoảng thời gian, ít nhất trước khi buổi đấu giá kết thúc, bọn họsẽkhônghành động thiếu suy nghĩ nữa.”
Chu Đồng kêu lên: “Chị Tần Đường, có người tìm chị kìa!”
……
Đầu ngón tay hơi run lên, quên cả phản kháng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Đường nhìnanhnhanh chóng rờiđi, xoay người trở về.
nóixong liền mở cửa nhanh chóngđira ngoài.
“Nằm vùng?”
…..
Vì sao ư? Tần Đường cúi đầu nhìn mũi chân mình,nhỏgiọngnói: “khôngvì sao cả. Chỉ đơn giản làkhôngnghĩ đến thôi.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Tưởng Xuyên thảcôxuống, Tần Đườngđigiày xong, quay đầu lại nhìnanh, pháthiệnmáutrêncánh tayđãdây cả lên ngườicô, khiến cho cả hai người đều trở nên vô cùng chật vật.côchỉ vào cánh tayanh: “anhcó muốnđibệnh viện trướckhông?”
Tần Đường lắc đầu: “anhkhôngphải.”
Vết thươngtrêntay là do ngã xe mà thành, sau khi lành liền để lạimộtvết sẹo rất xấu, khi đócôcònnhỏtuổi,yêucái đẹp, khóc mãikhôngthôi, cảm thấy vết sẹo kiađãphá hỏng vẻ đẹp của mình.
“Đưa em về xongthìxử lý.”
“khôngphải.”
“khôngthể hơn?”
“Về thôi.”
Bước chân Tưởng Xuyên hơi khựng lại, cúi đầu nhìncô: “Em thấyanhlà người xấu?”
Nơi này cách nhà nghỉkhôngxa, Tưởng Xuyên dẫncôđibộmộtđoạn liền trở lại nhà nghỉ.
“Ừ.”
“Đừng ra vẻ.”anhôm chặtkhôngbuông.
“anhlà cảnh sát sao?”
Châncôrất trắng, tiêm gầy xinh đẹp, móng chân màu nhàn nhạt, đầu ngón chân mượt mà xinh xắn.
Tào Thịnh nhìn về phíaanh: “anhmuốn làm gì?”
Tưởng Xuyênđiđến trước mặtcô, nhéo lỗ taicô, cười ra tiếng.
Xăm hình còn đau hơn trong tưởng tượng củacôrất nhiều.
khôngcó tiếng nước, Tưởng Xuyên cũng nghe đượcâmthanh của phòng bên cạnh,anhném khăn tắm trong tay xuống, nhìn về phíacô, nhướng màynói: “Em rất sợ ởmộtmình vớianh?”
Tần Đường đứng ở cửa phòng củaanh, trong phòng chỉ cómộtcái cửa sổ bé xíu,khôngcó điều hòa, chỉ cómộtcái quạt câynhỏ,mộttủ quần áo, buồng vệ sinh cũngnhỏ, thoạt nhìn vô cùng đơn sơ.côhỏi: “anhở chỗ này?”
Chỉ trong chớp mắt, hơi thở cuối cùng cũng bịanhnuốt trọn.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìncô, đôi mắt đen nặng nề, hơi thở gấp gáp, khàn giọngnói: “Saokhôngthở?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có đánhanhcũngkhôngtỉnh lại được nữa rồi.
anhkhôngphải.
Có chút xa lạ.
“Nhỡ có người nâng giáthìsao?” Tào Thịnh nhíu mày, “khôngđược.”
anhlà người phụ trách của tổ chức nghĩa công, rất nhiều trẻ con vùng núi đều nhậnsựgiúp đỡ từanh,anhlà người báo án chuyện Triệu Kiến Hòa lợi dụng quỹ công ích để rửa tiền.
Tưởng Xuyên khẩn trương nhìncô: “Bởi vì gần đâyanhliên tục gặp phải rắc rối?”
Tần Đường đứng yên trước mặtanh, ngửa đầu nhìn: “Tưởng Xuyên.”
“Được rồi.” Chu Kỳ có chút mất mátnói, “Em ở bệnh viện rất chán. Bọn họ có tới thăm em vài lần, nhưng hôm nay lại chẳng có mấy người, ngay cả chị mỗi ngày đều tới cũngkhôngtới.”
Tào Thịnhđitới, ném choanhmộtchiếc chìa khóa xe mới: “Đổi chiếc khác này.”
Tưởng Xuyên cũngkhôngépcô, hônnhẹtrêntráncômộtcái.
côcũngkhôngtránh.
Trần Kính Sinh……..
Tưởng Xuyên nắm cằmcô, nâng mặtcôlên, Tần Đường nhìn về phíaanh.
Tưởng Xuyên đưa Tần Đường đến dưới lầu chung cư.
Mặt Tần Đường đỏ bừng, đôi mắt ướt át như nước, gấp gáp hít đầy phổi bầukhôngkhí tươi mới.
Tưởng Xuyên nhìncôcười cười, kéocôlại gần: “Nghe lời.”
Rất nhiều công việc vẫn chưa chuẩn bị xong,côcó chút bận.
Bây giờ Bắc Kinhđangtrong thời kỳ nóng nhất,khôngkhí trong phòngkhônglưu thông được khiến căn phòng trở nên bí bách. Tưởng Xuyên ừmộttiếng, cởi áo ra, từ dây thép chăng ngang ở góc tường lấymộtcái quần tứ giác màu đen xuống, để cửa phòng mở,nóivớicô: “Em vào ngồimộtchútđi.”
Tưởng Xuyên nhận lấy: “Thế nào rồi?”
“Xử lý trướcđi.”côkiên trìnói: “Thời tiết nóng, rất dễ nhiễm trùng.”
Tần Đường ngồitrêngiường nhìn về phía góc tường, ở đó treo hai cái áo phông, mấy cái quần tứ giác, đều là màu tối.
Tưởng Xuyên nhặt túi xáchtrênmặt đất lên đưa chocô.
Mặtanhhơi cứng lại, hạ mắt nhìn: “Vì sao?”
anhấn taycôlên eo mình, “Muộn rồi, lần trướcđãcho em cơ hội.”
Tưởng Xuyên tiến lênmộtbước: “Hay là em vẫnkhôngtinanh?”
Mấy ngày nay, Tần Đường vẫnđiquỹ công ích như cũ, chỉ còn nửa tháng nữa là buổi đấu giá bắt đầu rồi.
Ánh mắt đen của Tưởng Xuyên liền trở nên nặng nề, im lặng nửa ngày, mới vuốt tóccônói: “Đừng lo,anhsẽxử lý tốt.”
Thân thể mềm nhũn bị kẹp giữa vách tường và thân hình rắn chắc của Tưởng Xuyên.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn châncô,khôngnhiều lời, trực tiếp bế ngangcôlên, Tần Đường giãy dụa đá chân, thẹn quá hóa giận trừnganh: “Tôinóitôi tựđi!”
Tần Đường tóm lấy tayanh, liền sờ đếnmộtchất lỏng dinh dính, kinh sợ nhận ra đó là máu củaanh.
Tần Đường gật đầu,
Người phụ nữ trong gương vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
“Tôikhôngnghĩnóichuyệnyêuđương vớianh.”
Vừa về đến nhà, điện thoại liền đổ chuông.
Tần Đường: “khôngcó.”
trênngườianhdường như có rất nhiều bí mật, Tần Đường nhìnkhôngthấu.
côkhôngnóichuyện.
Bây giờ,côđãhiểurõrồi.
Là chếttrênđường đua.
Đôi chân kiakhôngngừng dẫm lên chânanh, nhưng vìkhôngđigiày nênkhônghề cảm thấy đau, mềm mại nhưđangđitrong lònganhvậy, mang theomộtchút trêu trọcanh.
anhkhôngmuốnnói, nên Tần Đường cũngkhônghỏi nữa.
Buồng vệ sinh nhanh chóng truyền đến tiếng nước chảy.
Tưởng Xuyên c*n m** d***, nhìncôchằm chằmmộtlúc. Tần Đường bịanhnhìn đến buồn phiền, giơ tay phải lên.
Những người này đều có gút mắc vớianh, lần trước là ở Du Lâm, lần này là ở Bắc Kinh, giống nhưanhcó thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào vậy.
đangmuốn đứng dậy xuống lầu, Tưởng Xuyênmộtthân sạchsẽthoải máiđira, tùy tay lau người, vết chémtrêncánh tayđãđược rửa sạchsẽ, để lạimộtmiệng vết thương sẫm màu,khôngthấy chảy máu nữa.
“........”cônháy mắt liền an tĩnh lại.
Tiếng nam nữ vui đùa từ cách vách truyền tới,khôngđếnmộtlát sau liền thay đổi phong cách, Tần Đường đương nhiên biết thanhâmđó là cái gì, có chút đứng ngồikhôngyên, lỗ tai đỏ lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Số tiền quá lớn, bọn họkhôngthể làm chủ được, mà phíatrêncũng chưa chắcđãphê duyệt.
“100 vạn.”
………
Nhưng, nhìn vết sẹotrêntay được che lại,côcảm thấy đau cũng đáng.
côngẩng đầu, bị bức đến vội, mớinói: “Ừ, tôikhôngmuốn chọc tới phiền phức.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Kiến Hòa, Tào Thịnh, Tào Nham…..
Tưởng Xuyênkhôngtỏ thái độ gì: “Tiếp theothìsao?”
“Việc này thựcsựgây náo loạnkhôngnhỏ. Trước khi chúng tôiđiđãcó người qua đường báo cảnh sát, cũng may mà chúng tôiđangở gần đó nên mới tới kịp.” Sắc mặt Tào Thịnh trở nênâmtrầm: “Lá gan bọn họ cũngthậtlớn.”
Ngay vào giây phútcôcho rằng mình sắp ngất vì thiếukhôngkhí,anhrốt cuộc buôngcôra.
Tưởng Xuyên ngồi xổm xuống trước mặtcô, tóm lấy mắt cá chân mảnh khảnh củacô, nâng chân phảicôlên.
…….
Tưởng Xuyên đến bệnh viện tìm Tào Thịnh, thuận tiện xử lý miệng vết thương. Vốn đây chỉ là vết thươngnhỏ, nhưng do trời nóng, nếukhôngxử lý tốtsẽbị nhiễm trùng.
Tưởng Xuyên bắt được cổ taycô: “Muốn đánh sao?”
“Chị An An, hôm nay chịkhôngtới thăm em.”
Tần Đường nhanh chóng di chuyển ánh mắt, cọ rửa sạchsẽcơ thể.
anhcảm giác được,côkhôngphảikhôngcó chút cảm giác nào vớianh.
anhchỉ quan tâm liệu Tần Đường có bị liên lụy haykhôngmà thôi.
Là Chu Kỳ gọi.
anhômcôđimộtđoạn đường, Tần Đường đột nhiên hỏi: “Tưởng Xuyên,thậtraanhlà ai?”
Tần Đường cắn môi, cả giậnnói: “Lần này làanhbắt nạt tôi!”
Tần Đường hơi rụt chân lại, lại bịanhcậy mạnh giữ lạ, bàn tay to rộng nắm lấy toàn bộ bàn châncô, trong nháy mắt mặtcôliền đỏ bừng, xấu hổnói: “anhđừng……..bẩn…..”
Nhưng giờ phút này….
Tần Đường nhìn ánh mắt kiên định củaanh, có chút hoảng hốt.
côcắn môi, trầm mặckhôngnói.
Tần Đường cười: “Ngày mai chị nhất địnhsẽđến, được chưa?”
“Ừ.” Tưởng Xuyên châm thuốc, “Ở buổi đấu giá giá cao nhất tôi có thể ra là bao nhiêu?”
Tuyanhđối xử vớicôcó chút hư hỏng, nhưng từ trong xương cốtthậtsựlà chính khí.
Tưởng Xuyên: “Khối ngọc thạch kia, tôi muốn.”
Trần Kính Sinh thích vận động cảm giác mạnh, làmộttay đua xe moto, mỗi năm đều tham gia các cuộc đua xe lớnnhỏ. Xe máy làanhdạycôđi.
Tưởng Xuyênkhôngngăn quản, chỉ nhìn theo, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Phía trước cái quần, khối vải bọc, thựcsựrất lớn…..
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.