Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31
Ởmộtđầu khác của hành lang, Tần Đường dùng ánh mắt thanh lãnh nhìn về phíaanh.
Tưởng Xuyên tay đút túi quần, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Quả thực là như vậy.”
Mỗimộtvật phẩm đều cómộtlời giới thiệu mở đầu, trừ các vật phẩm có giá trị lớn, các vật phẩm khác đềukhôngcó giá sàn, người mua tự do đấu giá.
côgật đầu, lại dặn dòanh: “khôngcần lái xe đâu.”
“khôngcó việcthìkhôngthể tìmanhsao?” Lộ Toa nhìnanh, đôi môi đỏ mỉm cười, sóng mắt đảo qua đảo lạikhôngngừngtrênngườianh, “anhmặc thế này trông thựckhôngtồi. Dáng vẻ này thựcsựrất giốngmộtvị tinhanhđó.thậtra,anhcó thể suy nghĩ đến việc ở lại Bắc Kinh.”
“Có cái gì đáng tiếc chứ?khôngphải ai cũng muốn tiến vào giới giải trí, nhiếp ảnh gia cũng có vị thế rất cao mà.anhkhôngbiết có bao nhiêu ngươi muốn hẹn đượccôấy chụp ảnh cho đâu. Nhưng đáng tiếccôấy lại vô cùng kén chọn người chụp, hơn nữa cứ cáchmộtkhoảng thời gian là lạiđira ngoàimộtchuyến.trênWeibo củacôấy up rất nhiều ảnh chụp phong cảnh vùng núi đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt sắc bén của Khương Khôn nhìnanhchằm chằm, ngay sau đó liền lớn tiếng cười: “Tôi đây cònkhôngphảiđangtìmmộtthời cơ tốt để lộ mặt sao?”
Đáy mắt Tưởng Xuyên đều làẩnnhẫn, bước chânkhôngtự giácđilênmộtbước, Lộ Toa cũng lập tứcđitheomộtbước.
Tần Đường vừa định cự tuyệt, liền thấy đôi mắt thâm đen củaanh, bỗng nhiênkhôngnóinên lời nữa, ôm Ipad trầm mặcmộtlát, rồinói: “Được, vậyanhchờ tôimộtchút.”
Ngọc thạch của Khương Khôn, bức tranh sơn dầu củamộthọa sĩ nổi tiếng,mộtmón đồ sứ thời Thanh.
Tần Đường ngẩng đầu liền thấy Tưởng Xuyênđangđứng trước mặt mình.cônhìnanh,nói: “anhchờ tôimộtlát.”
“Được rồi.” Tần Đường thoát khỏi album ảnh, nhìn về phíaanh: “anhnên về sớmmộtchút.”
Tưởng Xuyên liếc nhìn thẻ bài đấu giá trong tay, rồi lại đem ánh mắt nhìn về phíatrênđài.
đangmuốnđivề phíacô, sau lưng đột nhiên có người gọianhlại.
Dư quang Tưởng Xuyên thoáng nhìn, hơi nghiêng đầu qua.
anhchính làđangmuốn leo lên lưng cọp đây.
khôngbiết là ảo giác củaanhhay là gì, nhưnganhthấy ánh mắt củacôhình như có chút đỏ.
Khương Khôn đứng lên, cườinói: “khôngcần, hồinhỏtôi cũng từng là đứa trẻ nhà nghèo, biếtsựkhổ sở này, cho nên bây giờ có năng lực rồi, đương nhiên là muốn hy vọng có thể trợ giúp những đứa trẻ đó nhiều hơnmộtchút. Đây cũng chính là tâm nguyện cả đời của tôi.”
Bây giờanhlạiđangmặcmộtchiếc áo sơ mi trắng lịchsự, cổ áo cởimộtcúc, lộ ra hầu kết gợi cảm, áo sơ mi được sơ vinmộtcách quy chuẩn, quần tây đen ôm lấy đôi chân thon dài hữu lực… bất luận là dáng người, khuôn mặt, màu da hay khí chất đều vô cùng nổi bật trong đám người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bỗng nhiên có cảm giác, thực ra khoảng cách giữa bọn họ cũngkhôngxa lắm.
Quả nhiên, Khương Khôn chơi lớn, bỏ ra 1000 vạn để mua món đồ sứ kia, ngoại trừ phần giá niêm yết, phần còn lại đều đều quyên hết cho quỹ An Nhất, làm học bổng cho trẻ em nghèo vùng núi.
Tưởng Xuyênkhônghề có phản ứng, cũngkhôngđẩycôta ra.
Tưởng Xuyên dần nhăn mày lại, trong mắt vừa cósựẩnnhẫn lại đan xen cả chút buồn bựckhôngvui.
Từ đầu đến giơ, Khương Khônkhônghề giơ thẻ bàimộtlần nào, nếu Tưởng Xuyên đoánkhônglầm, mục tiêu của ông ta là món đồ sứ kia, mục đích rất đơn giản, chính là muốn trở thành tiêu điểm toàn trường.
anhpháthiện, lỗ taicôrất nhạy cảm, chỉ cần hơi nhéomộtchút lập tức liền đỏ.
Tưởng Xuyên hơi nhướng mày lên: “Đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi.”
Tưởng Xuyên đứng ở cuối hành lang hút thuốc.
Tưởng Xuyên cất điện thoạiđi,khônghề giơ thẻ bài lên nữa.
Nếu người nàykhôngthần bí như vậy, chỉ đơn giản là người phụ trách củamộttổ chức nghĩa công,côcũngkhôngcó vài lần cùnganhtrải qua nguy hiểm đến sinh tử,thìcôsẽđồng ý vớianh.
Đấu giá viên Lộ Toa bước lên đài, giới thiệu các vật phẩm.
Trước đócôvẫn còn mấy nơi chưa kịpđi.
Vô cùng mị hoặc.
Tưởng Xuyên uống xong hai ly cafe mới thấy Tần Đường ôm ipadđivào, ngồi xuống trước mặtanh,nói: “Danh ngạch tôiđãgiành ramộtvị trí choanh, nhưng tôikhôngbiếtanhcó thể lấy ra bao nhiêu tiền nên tôi muốnnóitrước vớianhmộtchút, đây là những vật phẩm có khả năngsẽđược đấu giá với giá cao,anhxem qua rồi đến lúc đó tự mình ứng phó.”
Tưởng Xuyên nhắn tin cho Tào Thịnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Đường rốt cuộc da mặt mỏng,khôngđấu lại được ánh mắt củaanh, chớp chớp đôi mắt, mang theo vài phần thỏa hiệp.
Tần Đường c*n m** d***,nhỏgiọngnói: “anhkhôngđược chạm vào lỗ tai của tôi.”
…….
Tưởng Xuyên nhìncôta, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “khôngcần.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Tưởng Xuyên ngồi vắt chéo chân, dựa lưng vàtrênghế, thỉnh thoảng có giơ thẻ, đến điểmthìdừng lại.
Bọn họkhôngđixa, chọnmộtquán ăn ở gần đó. Tần Đường gọi món xongthìđưa thực đơn cho người phục vụ.
Tần Đườngkhôngcó đẹp đến kinh diễm như vậy, vẻ đẹp củacôvừa điềm đạm lại mang theo chútcôđộc, mang đến cảm giác mỹ nữ lạnh lùng.
anhkhôngbiếtcôđangsợ điều gì.
thậtvất vả mới vào được bên trong hội trường, những ngườikhôngđược mời đến toàn bộ đều bị bảo vệ chặn lại ở bên ngoài, chỉ còn biết cáchmộtcánh cửakhôngngừng kêu khổ.
“thìra nhiếp ảnh gia Tần Đường chính làcôấy.thậtkhôngngờcôấy lại là congáicủa Cảnh Tâm.”
Các phóng viênkhôngngừng giơ cao máy ảnh tác nghiệp, ánh đèn flash lóe lên liên tục, tiếng nghị luận vang lên tứ phía.
cômở album ảnh ra.
Cuối cùng là ba vật phẩm quý giá nhất.
Tần Đường thừa nhận,anhcómộtbề ngoài rất xuất chúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Khôn trở thàng người quyên tặng khoản tiền lớn nhất trong hội trường.
Lực chú ý của Tưởng Xuyênkhôngnằmtrênmàn hình, mà đặt lên sườn mặt nhàn nhạt củacô, nâng tay lên, vénmộtlọn tóc bị rơi ra ra sau taicôlộ ra lỗ tai trắng nõn cùng chiếc khuyên tainhỏnhắn tinh xảo, khẽ nhéomộtchút.
Tin tức quỹ An Nhất kỷ niệm 20 năm thành lập, cùng vớisựkiện đấu giá từ thiện được tổ chức vào ngày mồng 8 tháng 6 đều được đăngtrêntrang nhất các tờ báo giải trí lớn và các bản tin tin tức xã hội.
Tưởng Xuyên đứng dậy: “anhchờ em ở bên ngoài.”
Mà cho dù có kết hôn rồithìcũng làm sao chứ? Người đàn ông ra tay hào phóng như vậy, có rất nhiều phụ nữ tình nguyện tre già măng mọc.
Hút thuốc xong, trong lồng ngực chứa đầy ngụm khói cuối cùng, cúi đầu,nhẹnhàng nhả khói vào mặtcôta.
Tần Đường lại giới thiệu thêm mấy vật phẩm có giá cao, đem giá cả mình ước tínhnóichoanh, dặnanhphảithậtcẩn thận.
anhhút thuốc lá rất nặng, mùi khói nồng đậm sặc người.
Tưởng Xuyên hơi cười, vô cùng tự nhiênđivào phòng tiếp khách.
Từ đầu tháng 6, Hạ Tòng Anđãtuyên truyền việc nàytrêntrang web của mình.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Khóe miệng Tưởng Xuyên cong lên nụ cười: “Em cho rằnganhđanglàm gì?”
Nhóm khách quý cũng dầnđivào ngồi vào vị tríđãđược đánh dấu.
Chương 31
“Chịu người ủy thác đến tham gia đấu giá mà thôi.”
Sau khi Tần Đường tự giới thiệu bản thân xong, bên dưới mọi người đều bàn tán vô cùng sôi nổi.
Nháy mắt tiếp theo, cổ tay bị người ta giữ lại, lực đạo vô cùng tàn nhẫn khiến Lộ Toa lập tức ăn đau.
Sau ngày hôm nay, ấn tượng của mọi người đối với Khương Khônsẽchỉ còn là…….
Tưởng Xuyên mím môi, nhìncôởtrênđàiđangnóivề những đứa trẻ ở vùng núi,nóivề những trẻ em buộc phải bỏ học.
“Bây giờ tôi lập tức có thể choanh.”
Tưởng Xuyên quay đầu lại, bình tĩnh nhìncôta: “Chuyện nàykhôngliên quan đếncô.”
Tưởng Xuyên đè lại taycôta, sắc mặt vẫn nhàn nhạt như cũ: “côcó ý gì?”
Như cảm giác được ánh mắt củacô, Tưởng Xuyên quay đầu lại nhìncô, ánh mắt hơi tối đen.
Tưởng Xuyên hạ mi mắt, quay đầu lại, cười nhạt: “Khương tổng,đãlâukhônggặp.”
“Vì sao?”
Ăn cơm xong, Tưởng Xuyên đưacôvề.
Tần Đườngđangđịnh xuống xe, Tưởng Xuyên liền kéo taycôlại, ngón tay vô cùng tự nhiên khẽ nhéo taicô, vừa lòng nhìn taicôdần chuyển sang màu hồng phấn, “Tần Đường, sau khi buổi đấu giá kết thúc, hãy choanhđáp án.”
Tiếng giày cao gót phụ nữ giẫm lên sàn đá hoa cương vô cùng vang dội, ngày càng tiến gần.
“.......khôngphải.” Tần Đườngnhẹgiọngnói: “Tôi chỉ hỏimộtchút thôi.”
Lộ Toa cười khẽ, tay khẽ độngtrêneoanh, oán tráchnói: “Người ta có thể có ý gì được chứ? Chẳng lẽanhkhônghiểu sao?”
“Bây giờkhôngđược.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gia đình Tần Đường, cùng với Khương Khôn đứngmộtchỗ để phóng viên chụp ảnh chung.khôngchỉ có thể, rất nhiều những người mua khác, những người nổi tiếng ởhiệntrường đều tranh nhau muốn đặt quan hệ với ông ta, đặc biệt là phái nữ độc thận lại càng hào phóng phô ra mị lực của mình.
…….
Người lớn lênđãđẹp sẵn, trang điểm thêm vào càng thêm xinh đẹp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi thấycôkhông“lên” được.”
Người mua ngồi trật tự ở bên trong hội trường, nhân viên công tác bắt đầu phát thẻ bài đấu giá, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị xong xuôi.
Mọi người đều vỗ tay vang dội.
…….
……
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, lập tức bị phóng viên vây quanh.
“Lớn lên đẹp như vậy,khôngtham gia vào giới giải tríthậtđúng là đáng tiếc.”
“Quen.” Tưởng Xuyên tay búng tàn thuốc, vẻ mặt vô cảmnói: “Có việc gì?”
côvừa xuấthiệnđều khiến cho mọi người xôn xaomộtphen.
Bởi vìcôxuấthiệnở cùngmộtchỗ với Cảnh Tâm và Tần Sâm.côđứng bên cạnh Cảnh Tâm, mọi người vừa nhìn liền biết đây làcôcongáiđãnhiều năm chưa được lộ mặt ra bên ngoài của ảnh hậu, An An. Cảnh Tâm tuyđãhơn 40 tuổi nhưng vẫnkhônghề già, vẫn xinh đẹp kinh diễm động lòng người như cũ.
Lộ Toa khéo léo khen ngợi: “Khương tổng ra taythậtlà hào phòng. 700 vạn kia cũng đủ để xây dựng cảmộtkhu trường học hy vọng rồi. Tôi thay mặt những đứa trẻ kia gửi lời cảm ơn chân thành đến Khương tổng.”
mộtdoanh nghiệp từ thiện.
Ánh mắt Tần Đường càng ngày càng lạnh, vài giây sau liền chậm rãi rời ánh mắt, xoay người bỏđi.
…….
Khương Khôn năm nay 40 tuổi, vóc dángkhôngtính là cao, hai mắt sắc bén hữu thần, khi nghiêm túc nhìn người liền trở nên thập phần sắc bén: “Thế sao?thậtlà trùng hợp.”
Bất luận là về quỹ An Nhất hay là buổi đấu giá, đây đều làmộttin tức lớn.
anhnhẹnhàng nhả ramộtvòng khói thuốc, hạ mắt xuống, nhìn về phía người phụ nữ gợi cảm thành thục ở bên cạnh. Lộ Toa nở nụ cười: “Thế nào?khôngquen sao?”
Mỗi lần giơ thẻ lên, Lộ Toa đều liếc nhìn về phíaanhnhiều hơn vài lần, ánh mắt dínhtrênngười Tưởng Xuyên.
“Sao lạikhôngliên quan chứ……”côta vừanóivừa tiến lên phía trước, thân thể dán lên cánh tayanh, cảm nhận từng thớ cơ mãnh mẽ hữu lực củaanh, nhịnkhôngđược thò tay ra, ngón tay sơn đỏ chót ởnhẹvẽ vòng ởtrêneoanh.
Cả người Tần Đường liền run lên, lập tức trừnganh: “anhlàm gì thế?!”
Tưởng Xuyên đè taycôta lại.
Tưởng Xuyên: “Đuổianhsao?”
Tưởng Xuyên nhướng mày, nhìn về phía màn hình Ipad, hình ảnh bêntrênchính là khối ngọc thạch kia, Tần Đườngnói: “Cái nàyanhđừng động tới, có rất nhiều người tranh giành, giá nhất địnhsẽbị đội lên cao, nhỡ maykhôngai theo được,anhleo lên lưng cọp rồisẽrất khó để leo xuống đấy.”
Tần Đường đứng ở bên cạnh, nhìn thoáng qua bên ngoài. Tưởng Xuyên người cao, vừađivàocôliền nhìn thấy. Sau khi nhìn thấyrõdáng vẻ củaanhliềnkhôngnhịn được ngốc lăng.
“Tưởng Xuyên.”
Khương Khôn cười lớn: “Đúng vậy, muốn gặp cậu đúng làkhôngdễ gì.thậtkhôngngờ cậu cũng đến Bắc Kinh.”
Vốn dĩ trước đây Tưởng Xuyên đều mặc áo phông tối màu với quần đen, vô cùng đơn giản và tùy ý, nhưng do dáng người đẹp, cho nên dù mặc như vậy vẫn rất đẹp.
Lộ Toa nhíu mày nhưngkhônghề né tránh, chờ khói tản ra,nhẹnhàng cười, tay càng làm càn ôm lấy eo Tưởng Xuyên, tiến lên hai bước, vòng ra sau lưnganh.
Tần Đường cúi đầu: “khôngđinữa.”
“Đúng là trùng hợp.” Tưởng Xuyên cười cười, bất động thanh sắcnói: “Hôm nay ở đây có nhiều phóng viên như vậy, Khương tổng cũng chịu lộ mặt. Đây là lần đầu tiên đó.”
côhỏianh: “Khi nàoanhquay lại nghĩa trạm?”
…….
NghenóiKhương Khôn vẫn chưa kết hôn.
Lộ Toa theo đà nghiêng người dựa về phía trước, hai luồng no đủ trước ngực như có nhưkhôngcó cọ cọ lên lưnganh, “anhTưởng, chúng ta bắt đầumộtlại lần nữađi.”
“Phòng làm việc củacôấyđãxác nhậntrêntrang blog chính thức rằng năm naycôấysẽtổ chứcmộtbuổi triển lãm ảnh từ thiện….”
“Chờ mọi chuyện bên này giải quyết xongsẽtrở về.” Tưởng Xuyên nhìn về phíacô, “Emthìsao? Có định về cùnganhkhông?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.