Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29


Chương 29

Tưởng Xuyên gắp rong biển ở bát mình sang chocô.

Bỗng nhiên,cônhỏgiọng kêu “A”mộttiếng.

côvừa thẹn lại vừa vội, đầu gác lên bờ vaiđangkhôngngừng xóc nảy của Tưởng Xuyên, ngheanhthờ phì phò, đưa điện thoại chocô: “Gọi điện cho Tào Thịnh.”

Tưởng Xuyên hừ lạnhmộttiếng, xoay người bướcđi.

Chu Đồng ở bên cạnh nghe vậy liền chen vàonói: “Cái kia…….cơm hộpđãmang tới rồi ạ.”

Trái tim Tần Đường như dừng đập, quên cả thở, hô hấp lại bịanhmãnh mẽ đoạt lấy khiến cả người như nhũn ra, chân giẫm lên giày củaanh, đánhẹ, đầu ngón chân cuộn tròn lại, toàn bộ tiếng nức nở đều bị nuốt trôi.

Chống cằm nghĩ nghĩmộtlát, liền gọi lại lão Viên: “khôngđược,khôngđủ người rồi, bác tìm công ty bán đấu giáđi.”

Tưởng Xuyên rút bao thuốc ra,nóivới Tần Đường: “anhra ngoài hút điếu thuốc.”

Tần Đường gật đầu ừmộttiếng rồi lại tiếp tục cúi đầu bận rộn.

Tần Đường: “........”

anhnhanh chóng quay đầu xe, chiếc xe đen phía trước lại nhưkhôngmuốn sống vẫn cố đâm thẳng vào.

Tưởng Xuyênmộtngười đối phó với nhiều người, dần dần có chút đuối sức, phía sau đột nhiên có người cầm dao chém xuống, Tần Đường sợ hãi kêu lên: “Đằng sau!”

“Sao lại về nhanh vậyanh?”mộtgiọng nữ nũng nịu vang lên.

anhl**m răng cửa bật cười tự giễu.

Ngườiđirồi, Tưởng Xuyênđivề phía góc khuất kia.

Tưởng Xuyên đứng lên: “Nếuanhở đâythìcácanhem khác chắc cũngđangở gần đây, tôiđitrước.”

Rất nhanh liền có người chạy về phíacô.

Tập đoàn Khôn Luân là tập đoàn khai thác địa ốc, ở khu khai phá ngầm động tay động chân cũngkhôngphải điều khó khăn gì, có lẽkhôngchỉ có Du Lâm, mà ở các nơi khác cũng có những sòng bạc giao dịch ngầm như thế này.

Tưởng Xuyên: “khôngcần, gọi Tần Đường giúp tôi là được rồi.”

Tưởng Xuyên nhanh chóng mở cửa xe ra, kéo Tần Đường xuống xe cùng: “đi!”

Cơm hộp chỉ đơn giản có hai món mặnmộtmón chay, thêmmộtquả trứng rán vàmộtphần canh xương sườn rong biển.

anhxoay ngườiđira ngoài.

“Được ạ.”

Tưởng Xuyên vẫn nhìn về phía Tần Đường, nhưnganhđangngồitrênxe nêncôkhôngthấyanh, rất nhanh liền xoay người lại, làn váy dưới ánh mắt trời tung lên thànhmộtvòng cung đẹp đẽ, đẹp đến lóa mắt.

……..

Bọn họ có dao!

anhđoạt lấy điện thoại trong taycô, hạ giọng: “Có người theo dõi.”

Đột nhiên trong đầu lại nhớ đến xương quai xanh tinh xảo trắng nõn của Tần Đường, cùng với phần bên dưới được cái váy đỏ ôm trọn lấy đường cong mượt mà, mềm mại mà no đủ…….

Tưởng Xuyên nghe được cuộc đối thoại của hai người liền quơ quơ chìa khóa trong tay,nói: “Ngồi xe củaanhđi.”

Từ cánh cửa gỗ cũ nát truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm, Tưởng Xuyên nhíu mày, “Cứ như vậyđãnhé.”

Chợt nhớ tới câunói“Đường Đường” kia củaanh,côđột nhiên cảm thấy có chút đắng chát, “Tôikhôngđể ý thời gian.”

nóixong cũngkhôngđợi Tưởng Xuyên trả lời, Tần Đường liềnđivề phíamộtngười phụ nữ thành thục gợi cảm, hai người chào hỏi nhau.

“Tôi cómộtngười bạn, ở sòng bạc ngầm dưới mặt đấtđãgặp qua Triệu Kiến Hòa.” Tưởng Xuyênnói, “Ở Du Lâm.”

Tần Đườngnói: “Đó là trước kia. Hoạt động lần này rất lớn, rất nhiều người nổi tiếng xuấthiện, truyền thông phóng viên cũng tới,khôngcần thiết phải mời loại dẫn chương trình như thế này. Phí dụng mời bọn họ dẫn quá cao, bỏ ra số tiền lớn như vậy cònkhôngbằng mời thẳng đấu giá viên chuyên nghiệp, có thể hoạt động linh hoạtmộtchút là được, số tiền dư ra cũng đủ để chúng ta làm rất nhiều việc khác rồi.”

Tưởng Xuyên cầm thuốc látrêntay, di động chợt vang lên,anhcúi đầu nhìn, đến cả nửa ngày sau mới ngẩng đầu nhìn Tần Đườngnói: “Khi nào đến trung tâm triển lãm đồ đấu giá,anhđivới em.”

“Đường Đường.”

“Ngày mai tới trung tâm triển lãm có gì mâu thuẫn với việc bây giờ gặp mặt chứ?”

Trong lúc đó,khôngngừng có người gọi têncô.

Tưởng Xuyênkhôngphải người nghe lời, nhiều lời cũng vô ích.

mộttiếngnóitrầm thấp lười biếng vang lên ngaytrênđỉnh đầu.

Nhà nghỉ là nơi ngư long hỗn tạp, giờ lại càng là giờ hoàng đạo, “gà” và khách đều tới chỗ này, xong xuôi liềnđi.

Tần Đường gật đầu, dẫncôtađitiếp.

“Chuyện gì…..” Tần Đường trả lời theo bản năng,mộtbàn tay đàn ông dài rộng chống phía bên phải bàn làm việc củacô, hơi thở nam tính bủa vây,côlập tức ngẩng đầu lên, đầu liền đập vào khuôn ngực rắn chắc của Tưởng Xuyên, vang lênmộttiếng bịchnhẹ, cổ lập tức rụt lại phân nửa, rồi mới xoay người ngẩng đầu lên.

Tưởng Xuyên cười: “Cảm ơn.”

“Xeanhhỏng rồi, để tôi đưaanhđi. Lát nữasẽbảo người gọi xe tới kéo xeanhvề.”

“Đường Đường, bài diễn văn có cần người chuẩn bị bản thảo sẵnkhông?”

Người đàn ông béo kia vừa nhìn thấy thân hình cao to của Tưởng Xuyên lập tức liền rụt người lại, đến rắm cũngkhôngdám thả, cười cườinói: “khôngcó gì,khôngcó gì.”

Ba người ăn cơm ở gần đó, Chu Đồng rất thức thờinóimìnhsẽtự gọi xe về, sau đó liền nhanh chân chuồn trước.

“Có, cha mẹ tôi tới.”

Nhìn Triệu Phong lái xe vào bãi đỗ của khách sạn, Tưởng Xuyên đỗ xe lại ven đường, hạ mí mắt, thấy Tào Thìnhđangngồi xổm cạnh sạp báo bên đường hút thuốc liền rảo bướcđiqua.

Chu Đồng chớp chớp mắt, cảm thấy có điểmkhôngthích hợp. Chị Tần Đường từ khi nào lại đối xử với người kháckhôngchút khách khí như vậy chứ? Tuy bình thường bên ngoài chị ấy thường tỏ ra lãnh đạm, nhưng từ trong xương cốt vẫn luôn toát ra vẻ ôn như. Ngoài lạnh trong nóng chính là chị ấy.

Cuộc chiếnđãcósựxoay chuyển.

Tưởng Xuyên dựa người vào thành giường, phòng bênkhôngđến 5’ sau liền kết thúc.

mộtngười đàn ông béo ú, chỉ mặc quần đứng bên ngoài, biểu tình hung dữ.

“Vâng.”

Rất nhanh, những người khác lập tức cùng nhau xông lên chém tới.

Triệu Phong vẫn ngồi ởtrênxe, ngườithìkhôngxuống xe nhưng lại cómộtngười đàn ông quần áo là lượt xuốngđivề phía quỹ An Nhất.

“Chị Tần Đường……..”

“Được rồi.” Tưởng Xuyênnói.

Tưởng Xuyên quay đầu lại nhìn, thấymộtvài bóng đenđangchạy về phía bọn họ.

Tần Đường kêu lên sợ hãi, tay theo bản năng che lấy đầu, tay kiathìnắm chặt lấy cửa xe.

Tần Đường hỏi: “Muốn nhiều hay ít?”

Buổi tối trở lại nhà nghỉ, Tào Thịnh gọi điện thoại tới: “Sao rồi?”

Chu Đồngđiđằng sau Tần Đường: “Chị Tần Đường,đixe của em ạ?”

Bóng dáng màu đen càng ngày càng lại gần.

Tào Thịnh đứng lên, hất cằm chỉ về phía đối diện, “Qua bên kianóichuyện.”

Tào Thịnh nhìnanhtrong chốc lát: “Được, tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

cônhịnkhôngđược dựa vàomộtgóc tường, dịch dần người ra, thò đầu ra bên ngoài xem xét tình hình.

Cũng đúng, dù sao Tần Đường cũngđãtừng gặp Triệu Phong,hắnhiệntạikhôngtiện lộ mặt trước mặtcô.

Gương mặt Tần Đường hơi nóng lên, vừa cúi đầu ăn cơm vừa lướt xem tin tứctrênWechat.

“Đường Đường………”

cônhàn nhạt nhìnanh.

Lông mi Tần Đường hơi độngmộtchút,nói: “khôngcần quan tâm đếnanhta. Em cứ bận việc của emđi.”

Trái tim Tưởng Xuyên trầm xuống, nhanh chóng chạy theo, từ phía sau giữ chặt lấy người nọ.

Tần Đường lại cho rằnganhđến nhàcôđể chờ sẵn, nhất thờikhôngnóigì, sau đó mớinhỏgiọngnói: “anhđến nhà tôi làm gì……”

Bọn họđãbị dồn tới góc c·h·ế·t.

Tưởng Xuyênkhôngnóichuyện, Tần Đường cũng nhận ra điểmkhôngthích hợp, quay đầu lại nhìn liền thấy cómộtchiếc xe màu đenđangđitheo ngay đằng sau.

Tần Đường: “.......”

Triệu Phong dường nhưđãthấy đượcanh, nhưnghắnta cũngkhôngcó hành động gì.

Xe ngừng lại ở đèn đỏ ngã tư đường,anhnghiêng người quanóinhỏbên taicô: “Giao tình giữa chúng ta vẫn chưa đủ sao?”

anhlại nhìncô: “Sợ sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai ngườiđivòng đến đằng sau vườn hoa, Tào Thịnhnói, “Tào NhamnóiTriệu Kiến Hòađibiên cảnh Vân Nam. Nhưnghắnta rất cẩn thận, mỗi ngày chỉ nhậu nhẹt chơi bời, đến tốithìmềm nhũn. Nhưng……người bên đội phòng chống m* t**nóithấyhắnthường xuyên chạm mặt vớimộttên buôn thuốc phiện, e làkhôngphải trùng hợp.”

Tần Đường cắn chặt môi, cố kìm lại tiếng kêu sợ hãi.

Tiếngnóimềm mại của Tần Đường từ trong điện thoại vang lên hỏianh: “anhđangở đâu? Thiệp mờiđãcó rồi này.”

“khôngcần,anhcứ về trướcđi.”

Nhìnkhôngthấy khiếncôcàng thêm khẩn trương.

Tần Đường mím môi,đangsuy nghĩ còn Tưởng Xuyênthìsao, lại nghe Chu Đồngnóitiếp: “Em cũngđãgọimộtsuất cho vị tiên sinh này.”

Tần Đường nhìn về phía mấy bóng đen đằng sau, run giọng: “Ừ.”

“.......Cũngkhôngphải.”côcắnmộtmiếng rong biển, lờinóitrong miệng trở nên hàm hồ.

Nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

Sau khi Tần Đườngđi, nghĩa trạm thường xuyên có trái cây được mang đến, lúc đầuanhkhôngchú ý, sau đó mới pháthiệntrái cây này là do Tần Đường mua, bởi vì dì Quếsẽkhôngbao giờ bỏ ra hơn mười đồng chỉ để muamộtcân táo.

Tần Đường ngốc, ngẩng đầu nhìnanh: “anhlàm gì thế? Tôi có đủ rồi.”

Tần Đường chớp chớp mắt, cũngđitheo.

Tưởng Xuyên thấy bọn họkhôngmang vũ khí, vốn định buông taycôra để đánhmộttrận, nhưng vừa cúi đầu liền thấy bàn chân trắng nõn củacôlộ ra ngoài, liềnkhôngnóigì nữa, nắm chặt taycôchạy sâu vào ngõ.

côkhôngnóichuyện.

Tần Đường cũng nhìn lại: “Chuyện này tôi còn phải thương lượng lại với người khácmộtchút, vì danh ngạch hữu hạn, trước đóđãcho thêm hai người rồi.”

nóixong liền lập tức xoay người trở về phòng bên cạnh.

“Phanh……..”

……

Duỗi tay đẩy Tưởng Xuyên ra,côgiương mắt nhìnanh: “Chúng tathìcó giao tình gì chứ?”

Cảnh Tâm xoa đầucô, “Mỗi ngày đều bận đến mồ hôi đầy đầu như thế này, cũng chẳng thấy con về nhà hôm nào.”

Tưởng Xuyên đương nhiên nghe ra được ý tứ củacô, nháy mắt liền trở nên vui vẻ:

“Có chút việc.” Tưởng Xuyên duỗi tay gạt tàn thuốc vào hộp cơmkhông, thân thể hơi dựa ra đằng sau, thoải mái nhìncô, “Mấy năm nay tổ chức nghĩa công thu đượckhôngít tiền quyên góp, nhưng so với những người mua trong buổi đấu giá này, con số thựckhôngđángnói. Vừa rồi có người liên hệ vớianh,nóiđồng ý bỏ tiền, muốnanhtham gia đấu giá.”

Tưởng Xuyên nghiêng người tránh đượcmộtdao chém tới từ phía trực diện, nhanh chóng tóm lấy tay đối phương, dùng hết sức kéomộtcái, bả vai đối phương liền trật khớp, người nọ lập tức ôm vai kêu lên oai oái.

Những chuyện này vốn dĩđãchẳng còn liên quan đếnanhnữa.

Tưởng Xuyênkhôngnhìn sắc mặt của Tào Thịnh,anhchỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi.

“khôngcần, cháusẽtự chuẩn bị ạ.”

Chỉ mới tưởng tượng như vậy mà cả ngườiđãkhô nóng lên.

“anhcũng nênđixử lý cánh tay mìnhmộtchút luônđi!”

“côgọi tôi là Lộ Toa là được.”

mộtbát canh sườn tổng cộng cũng chỉ có vài miếng thịt,côchỉ giữ lạimộtmiếng cho bản thân.

Xe này là Tào Thịnh đưa choanh.

Nếukhôngphải Khương Khôn động tới tiền để quyên cho khu vùng núi đó, tìm tới quỹ An Nhất và Tần Đường, nhiệm vụ gì gì đó của Tào Thịnh,anhđềukhôngquan tâm.

Tưởng Xuyên sắc mặtkhôngtốt, giơ chân đá mạnh vào tường, thanhâmbên kia liền dừng lại, sau đó là giọngnóihùng hổ củamộtngười đàn ông: “CMN chứ, muốn c·h·ế·t à?”

Tưởng Xuyên l**m môi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

“Đường Đường……….”

Tần Đường: “.......”

mộtbóng dáng màu đen chầm chậm xuấthiện,côkhẩn trương túm chặt lấy góc áo Tưởng Xuyên, nhích lại gầnanhhơn.trênngườianhra rất nhiều mồ hôi, vừa lại gầnthìhơi nóng từ người liền phả vào mặt.

Lúc Tưởng Xuyên đến, Tần Đường vẫn cònđangbận.

Chu Đồng bước ra ngoài,nóinhỏbên tai Tần Đường: “Chị Tần Đường, vị tiên sinh kia bảo chị qua ạ.”

Tưởng Xuyên tay đút túi quần quay đầu liếc nhìncômộtcái, Tần Đường đáp trả bằngmộtcái liếc mặt, rồi lại tiếp tụcnóichuyện với Lộ Toa.

Tào Thịnh thấyanh, cười, choanhmộtđiếu thuốc.

Trong bóng tối, đôi mắt ướt át trong vắt củacônhìnanh, gật đầu.

………

Buổi chiều gọi xe đến quỹ An Nhất,trênđườngđithìgọi điện cho Tưởng Xuyên để hẹn thời gian và địa điểm.

Tần Đường hồn phách còn chưa hồi lại, đầu cũngkhôngdám quay lại, hôm naycôcònđigiày cao gót, lúc chạy thựcsựbất tiện, cổ tay lại bị Tưởng Xuyên nắm có chút đau, chân hơi nghiêngmộtcái, cả người lảo đảo suýt ngã.

“...........” Tần Đường cúi đầu nhìn bản thân mình.côluôn cảm thấy rất hài lòng với vóc dáng của mình, đâu có gầy chứ.

anhđứng ở cửa hút thuốc, thấycôthu dọn văn kiện và máy ảnh xong liền vội vàngđitới, đằng sau cómộtcôgáitrẻđitheo.

Hai xe đâm vào nhau, hai người liền theo quán tính chúi đầu về phía trước.

Tần Đường liếc nhìncôấymộtcái, Chu Đồng chớp chớp mắt, chạyđilấy cơm hộp, “Em mang tới phòng khách cho hai người.”

Tào Thịnhđãdẫn người tới.

Ra khỏi bệnh viện, Tần Đườngkhôngquay lại chung cư mà trở về nhà cùng cha mẹ.

Tần Đường nín thở, đầu ngón chân cuộn tròn lạitrênmặt đất.

……..

Vừa mới ngồi xuống, di động liền vang lên.

Nhưng, nếuanhkhôngmở miệng trước, đương nhiên có nghĩa làkhôngquen biếtcôta, màcôta làmộtngười phụ nữ nên cũngsẽkhôngchủ động.

Lão Viênđitới, đưa chocômộtphần văn kiện: “Đường Đường, đây là danh sách người dẫn chương trình dự tuyển, cháu xemđi.”

Xong liềnđira mở cửa.

Tần Đường hoang mang rối loạn đá giày cao gót ra, bàn chân trần trắng nõn dẫm lên mặt đường, bàn taynhỏnhắn túm chặt lấy ngón tay Tưởng Xuyên,anhnhìncômộtcái, rồi liền kéocôchạymộtđoạn.

Triển lãm được bố trí ởmộttrung tâm rất rộng lớn,trêncửa làmộttấm poster khổ lớn của triển lãm,trênđó là ảnh chụp của rất nhiều vật phẩm trị giá xa xỉ.

Tưởng Xuyên mím môi, rồi lái xeđitheo.

Tần Sâm nhìn congáinói: “Nghenóimỗi ngày con cũng tới bệnh viện nữa?”

“Được, vậycôcũng gọi tôi là Tần Đường là được rồi.” Tần Đường nhìn đấu giá viên trước mặtnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi xong hết mọi chuyện, Lộ Toađimộtvòng ở bên trong nhưngkhôngthấy Tưởng Xuyên, có chút mất mát mà rời khỏi.

Hừ, người phụ nữ này đúng là thù dai mà!

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn, thực ra miệng vết thươngkhôngsâu,khôngđáng ngại.

……..

…….

anhtừnhỏđãđược nhậnsựtrợ giúp của quỹ An Nhất, mà quỹ An Nhất lại được lập dưới danh nghĩa của Tần Đường. Tưởng Xuyên chợt nhớ tới đôi mắt trong vắt và ánh mắt đen láy kia, trong lòng liền trở nên mềm mại.

Có qua có lại,côđem miếng sườn của mình cho Tưởng Xuyên.

nóixong liền lấy thuốc đưa lên miệng.

Tần Đường có chút kì quái nhìnanh. Hội đấu giá từ thiện phần lớn khách mời đềukhôngphúthìquý, đều là cá nhân hoặc xí nghiệp. Tưởng Xuyên là người phụ trách tổ chức nghĩa công, muốn đến tham dự buổi đấu giá cũng là điều bình thường, nhưnganhmuốn xem hình chụp vật phẩm để làm gì?anhcũng đâu phải người mua.

đitheo Triệu Phong tới quỹ An Nhất, Tưởng Xuyên ngồi trong xe, liếc mắt ra bên ngoài liền thấy Tần Đườngđangđứng trước mặt Hạ Tòng An, hai người đứng sát vào nhau, cùng nhau nhìn tập tài liệutrêntay, tay Hạ Tòng An vòng ra phía sau lưngcô, chỉ chỉ vào chỗ nào đótrênvăn kiện.

Tần Đường quay đầu lại, vẫy tay vớicôấy.

Tưởng Xuyên nhìncôchằm chằmmộtlúc, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.

Tưởng Xuyên hút nốt điếu thuốc dở, dập thuốc, mắt nhìn bốn phía.anhkhôngquen thuộc với Bắc Kinh lắm,trêncơ bản đều phải dùng định vị.anhcúi đầu nhìn máy định vị, thấy mình ở cách nhàcôkhôngxa, liềnnói, “anhđangở gần nhà em.”

Ăn cơm xong, Tưởng Xuyên bắt đầunóichuyện chính: “Choanhvài tấm thiệp mời đấu giá.”

Tần Đường nhận lấy, nhìn lướt qua,nói: “Tại sao đều là mấy người dẫn tiết mục thôi thế này? Trực tiếp mời đấu giá viênđi.”

Quỹ An Nhất thành lập nhiều năm, ở trong các quỹ từ thiện thanh danh rất tốt, chưa từng bị điều tra.

Tưởng Xuyên nhanh chóng quét chân đá đám người kia, Tần Đườngđãbị lộ rồi!

anhnhìn thoáng qua người phụ nữ kia, đáy mắt xẹt quamộttia kinh ngạc, nhưng chỉmộtgiây sau liền thu lại cảm xúc, bất động thanh sắc quay người.

Tần Đường nở nụ cười ngoan ngoãn: “khôngphải hai ngườiđãtới đây rồi sao?”

Tào Thịnh lập tức truy vấn: “Ở đâu?”

“Được ạ.”

Sáng hôm sau,côtạt qua phòng làm việcmộtchuyến, lấy ảnhđãđược rửa từ lần trước, lại chợt nhớ ra xe mìnhđãđến lúc phảiđibảo dưỡng, liền bảo trợ lý lái xe đến cửa hàng 4S.

Tưởng Xuyên ngước mắt nhìncô: “khôngcó chuyện gìthìkhôngthể tìm em à?”

Ánh mắt Tưởng Xuyênkhôngnóngkhônglạnh nhìn theo.

Tần Đường nhìn người nọ giơ cao con dao trong tay, mũi dao hướng về phía cánh tayanhmuốn đâm têmmộtnhát nữa, trái timcôliền trở nên hoảng loạn, lập tức ném túi xách trong tay qua, con dao liền “leng keng”mộttiếng rơi xuống đất.

Trong bóng đêm,anhkhẽ cắn môi, người phụ nữkhôngchoanhmặt mũi kia, sớm muộn gìanhcũngsẽthu thậpcôbằng đủ mới thôi!

anhnắm lấy cằmcô, thân thể áp tới, cúi đầu hôncô, đầu lưỡi xâm nhập thẳng vào bên trong,khôngchocôcơ hội th* d*c, cường thế, bá đạo mà l**m m*t môi cơ, trêu chọc đầu lưỡicô.

“Được.”côgật đầu, “Nhưng thiệp mời mấy hôm nữa mới có. Đến lúc đósẽđưa choanh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Xuyên cười lạnh.

Tào Thịnh có chút kinh ngạc: “Thế ư? Tôi còn tưởng việc này là chắc chắn luôn rồi chứ. Dù sao Tần Đường cũng là người dễnóichuyện, hơn nữa trước đó lại còn ở nghĩa trạmmộtthời gian dài như thế…”

Sắc mặt Tưởng Xuyên nghiêm lại, nhân lúc người kia chưa kịp chuẩn bị, nhấc chân đá về phía đầuhắn, người nọ lập tức kêu lên đau đớn ngã xuống đất. Tưởng Xuyên lại đạp mạnhmộtphát nữa lên đầuhắn.

…..

anhnghẹn lời,côdùng thái độ để xử lý chuyện công đểnóichuyện vớianh, ý là cảm thấy ngay cả đồ có giá thấp nhấtanhcũngkhôngmua nổi?

Tần Đườngnói: “anhcứ tự nhiên, tôi còn có chút việc.”

Có người chạy tớinóigì đó với Tần Đường, Tần Đườngnóithêm với Hạ Tòng An vài câu, rồi hai người mới tách nhau ra.

Điện thoạiđangkết nối, trong vài giây chờ đợi,côghé lên vàianh, quẫn báchnói: “anhđể tôi xuống, tôi chạy được.”

“khôngcó gì.” Tưởng Xuyên mặtkhôngcảm xúcnói, “Danh ngạch vẫn chưa có, cho tôi thêm mấy ngày nữa.”

Tưởng Xuyên mím môi, mày rậm nhíu lại, rít mạnh điếu thuốc.

Chu Đồng mang dưa hấu và táođãcắt sẵn vào đặttrênbàn, sau đó liềnđira ngoài.

“Đường Đường…….”

“Đợi lát nữa tôi tựđi.”

Tưởng Xuyên ngồi bắt chéo chân trong phòng khách, xuyên qua cửa kính, nhìn về phía Tần Đườngđangbận rộn bên ngoài. Hôm naycôlại mặcmộtchiếc váy dàikhôngtay màu đỏ rực, cổ áo hình chữ U lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, cần cổ thon dài tuyệt đẹp, thân hình yểu điệu, mỗi bướcđiđều uyển chuyển nhưđangkhiêu vũ.

Tần Đường: “Được.”

Người đàn ông kia cầm lấy thiệp mời rồi lên xe.

Cách đókhôngxa, mấy ngườiđangchia nhau tìm người, nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy tới.

Tần Đường cắn môi, lùi dần người về.

……..

“Quênđi,khôngquan tâm tới tên mãng phu đó nữa, chúng ta trở về tiếp tục.” Người đàn ông béonói.

Tào Thịnh ở bên kia hỏi: "Làm sao vậy? Chỗanhcó chuyện gì à?”

…….

anhbị phân tâm, cánh tay lập tức bị chémmộtphát, máu chảy ròng ròng.

Lúc còn ở nghĩa trạm Tưởng Xuyênđãpháthiệnra Tần Đường thích ăn chay,côăn thịtkhôngnhiều lắm,khôngnhững thế mỗi ngày còn ăn cả trái cây nữa. Những tiêu dùng mỗi ngày ở nghĩa trạm đều có hạn mức, khicôcòn ở đóanhđãchi tiêu phóng khoáng, nhưng bọn họ vẫn theo thói quen tiết kiệm, bình thường vẫn mua rất ít hoa quả.

Có hai đám người, chỉ có đám người lúc trướckhôngcó dao.

“Đường Đường, có rất nhiều doanh nhân muốn tham gia, bọn họ hỏi có thể tăng thêm danh ngạchkhông, điện thoại cũng vì vậy mà sắp bị bọn họ gọi đến phát hỏng rồi. Đây làmộtsố doanh nhân có thành ýkhôngtồi, cháu thử xem quamộtchútđi, nếu được bácsẽgọi điện lại cho bọn họ.”

Tần Đường cúi đầu nhìn số liệu giá đấu thầu mới nhất, số lượng nhiều, con số lớn.

Cách vách, tiếng kêu d*m đ*ng vang lênkhôngngừng.

Tần Đường nghe thấy tiếng đánh nhau, thân mình run lên.côđangrất khẩn trương, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nín thở cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đối phương cókhôngít người.

Chu Đồng đứng ngốc tại chỗ, vài giây sau mới chạy theo, chị Tần Đườngthậtlà nhanh tay!

Tưởng Xuyên hất cằm chỉ về phía đống giấy tờtrênbàncô, nhắc nhở: “Bây giờ là 7h40’, em đểanhchờ 3 tiếng rưỡi rồi.”

Lộ Toa mím đôi môi được tô son đỏ chót, sóng mắt nhộn nhạo nhìn Tưởng Xuyên.

Tần Đường im lặng ngồi dán vàomộtgóc tường, mái tóc dài hỗn độn, ngửa đầu nhìnanh, đôi mắt long lanh, nhưmộtcon thúnhỏ.

anhtrở lại lên xe.

Tưởng Xuyên nhận lấy, gài thuốc lên tai,đitới sạp báo muamộtchai nước khoáng, ngửa đầu uống cạn, sau đó ném chai rỗngđi, “thậtđúng là cmn nóng!”

Tưởng Xuyên lái xe, Tần Đường lấy thiệp mời trong túi xách ra đưa choanh, Tưởng Xuyên nhìncô,nói: “Danh ngạchthậtsựkhôngthể thêmanhsao?”

Triệu Phong lái xe rờiđi.

“Emnóixem?”

Tần Đường đầu cũngkhôngnâng,côđangso sánh mấy công ty chuyên phục vụ lĩnh vực đấu giá này.

Tần Đường kinh ngạc: “anhcó xe?”

Tìm đượcmộtgóc khuất, Tưởng Xuyên đẩycôtrốn vào bên trong, thấp giọng ra lệnh: “Ở yên đây.”

“Nhưng mấy buổi đấu giá trước kia đều là do những người này làm chủ trì.”

Tần Đường gật đầu, “Ừ, hôm nay chịkhônglái xe.”

sựtình càng ngày càngkhôngdễ làm.

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn, khóe miệng cong lên.

Tần Đường nghiêm túc nhìnanh, đôi mắt trong suốt sáng ngời, bên trongkhôngmộttia khinh miệt hay cười nhạo,côđangthựcsựnghiêm túcnóichuyện vớianh. Tưởng Xuyên nhìncô, cườinhẹ: “Yên tâm, số tiền nàyanhvẫn bỏ ra được.”

Chu Đồng ở bên ngoài gõ cửa.

Tưởng Xuyên thở phì phò,mộtlát sau mới thuận thế ngồi xuống, đầu đầu mồ hôi, áo phôngtrênngười cũng dính sát vào cơ thể.

“Ồ……...được ạ.”

mộtmạt ánh sáng chợt lóe lên, trái tim Tần Đường liền run lên như bị người ta đánhmộtquyền.

Tần Đường nhìnanh, ăn ngaynóithật, “Vật phẩm đấu giá thấp nhất có giá là 50 vạn.”

Tần Đường và quỹ An Nhất,anhsẽbảo vệ bằng được.

Đèn xanh, Tưởng Xuyên “vèo”mộttiếng lái xeđi.

Tần Đườngnóichuyện với người đàn ông kiamộtlát, khẽ cườimộtchút, rồi tiễn người ra tận cửa.

Tưởng Xuyên rúttrêngiámộttờ giới thiệu.

Cảnh Tâm gật đầu: “Xong việcthìmẹ và cha con cùng quamộtchuyến với con luôn.”

Tưởng Xuyên vào Tào Thịnh chia làm hai ngả, Tào Thình theo Khương Khôn, cònanhtheo Triệu Phong.

Tưởng Xuyên: “........”

Tào Thịnh để mấy ngườianhem khác dẫn ngườiđi, nhìn về phía Tưởng Xuyên”

Tần Đường và Tưởng Xuyên mặt đối mặt ăn cơm,côhỏi: “anhtìm tôi có chuyện gì?”

Chu Đồng mang cafe vào, cũng hỏi xem Tưởng Xuyên còn cần gìkhông.

Tưởng Xuyên: “6 tấm.”

Tưởng Xuyên ngồitrênxe, gọi điện thoại cho Tần Đường.

“.......”côc*n m** d***, vừa địnhnóichờ chútcôsẽvề, liền thấy từ bên ngoàimộtđôi vợ chồng bước vào, người phụ nữ ưu nhã xinh đẹp, người đàn ông cao lớnanhtuấn.cônhìn bọn họ cười cười, sau đónóivào điện thoại: “Ngày mai tôi gọi điện lại choanh, chúng tađitới triển lãm.”

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìncô: “điăn cơm trướcđi.”

Tần Đường: “Tôi mang bạn tới xemmộtchút thôi,khôngcần để ý đến tôi.”

Tưởng Xuyên vội vàng nhìn về phía Tần Đường, thấy sắc mặtcôtrắng bệch, nhưngkhôngbị thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có mấy vị nhân viên lớn tuổikhôngngừng đến hỏi ý kiến Tần Đường…

Khương Khôn nghĩ rất hay, muốn lợi dụng quỹ An Nhất và Tần Đường để đem tiền trong tay tuồn vào bên trong rửa sạch, vì dù sao cũngkhôngđiều tra đến quỹ An Nhất.

Tào Thịnh biếtanhrất tận tâm, nhưng bây giờ thân phậnkhôngnhư trước nữa, người đội trưởng làanhta cũngkhôngthể ra lệnh cho Tưởng Xuyên được nữa rồi.

Lão Viên nhìn theo, cũng suy nghĩmộtlát rồinói: “Được, nghe cháu. Bácsẽđiliên hệ bây giờ.”

Tưởng Xuyên trầm mặckhôngnóichuyện.

Tưởng Xuyên ngăn người tới, quay đầu lại quát khẽ: “Trốnđi!”

Tưởng Xuyênnói: “anhđến quỹ gặp em.”

Tần Đường: “Vâng, bớt chút thời gianđithăm Chu Kỳ. Em ấy vừa mới tỉnh, cómộtsố việckhôngnhớrõlắm, nhưng lại c·h·ế·t vì sĩ diện, luôn cứng đầunóirằng mình vẫn nhớ, nênmộtsố lời connóivới em ấy vẫn có chút trọng lượng.”

“Ăn nhiềumộtchút.” Vóc dáng Tưởng Xuyên cao lớn, cho dùđangngồi cũng vẫn cao hơncômộtkhoảng, cổ áocôtuykhôngtính là trễ nhưng từ góc độ này vẫn có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo củacô, cũng lộ ramộtđường khe lờ mờ. Tưởng Xuyên bất động thanh sắc di chuyển ánh mắt, “Gầykhôngnổi mấy lạng.”

Ngắt điện thoại, Tần Đường liềnđivề phía cha mẹ mình: “Cha mẹ.”

côhít sâumộthơi, “Tôikhônghề có ý đó. Tôi chỉ là có chút tò mòkhôngbiếtanhđến Bắc Kinh để làm gì. Đừngnóivới tôianhchán quá nên chạy tới đây để chơi.”

Người phụ tráchđivề phía Tần Đường: “Tần tiểu thư.”

Bắt đầu từ vật phẩm có giá cao nhất, Tần Đường và đấu giá viên vừa thông qua bản thảo vàhiệnvật trưng bày vừanóichuyện. Bước chân Lộ Toa đột nhiên dừng lại, nhìn về phía người đàn ôngđangđứng ởmộtgóc chăm chú nhìn bức tranh, Tần Đường nhìn theo: “Sao vậy?”

Tần Đườngkhôngđợi Tưởng Xuyên có cơ hội phản kháng, vội kéo tayanhchạy: “Chạy mau!”

Tưởng Xuyên lái xe vào hẻmnhỏ, muốn cắt đuôi chiếc xe kia,khôngngờ đằng trước cũng cómộtxe nữa,anhbị kẹp giữa hai xe, buộc phải lái xeđiđếnmộtcon ngõ vừa tối vừa hẹp, xung quanh dân cư thưa thớt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Xuyên đứng ở cửa nhìn lướt qua, các vật phẩm bán đấu giá đều được đặt trong các lồng thủy tinh, ánh mắtanhdừng lại ởmộtkhối ngọc thạch,điqua cúi đầu nhìn phần giới thiệu, quả nhiên là khối ngọc thạch của Khương Khôn.

Tần Đường nhìn đồng hồ, lúc này mới nhận ra thời gianđãtrôi qua lâu như vậy rồi.

anhđứng dậyđitắm, cả người sạchsẽthoải mái nằmtrêngiường.

Lộ Toa cười: “khôngcó gì, chỉ là bức tranh kiakhôngtồi thôi.”

“Ừ, cháunóicũng đúng. Là báckhôngsuy xét chu toàn.”

……..

anhkhôngnóichuyện, bếcôlắc mình trốn vàomộtchỗ ngoặt, thảcôxuống, che đằng sau lưng mình.

côlại nhìn về phía cánh tayanh: “Tayanh…….”

“khôngcó tiềnthìkhôngđược xem sao?” Tưởng Xuyên ngậm thuốc trong miệng, nhìncô, tay khom lại châm thuốc.

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìncôđangco chân phải lên, nhanh chóng khom lưng bê ngangcôlên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29