Anh Đến Cùng Rạng Đông
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28
Tần Đườngđitới cửa,anhngẩng đầu nhìn thấycôliền rảo bướcđitới.
Tưởng Xuyên cắm chìa khóa xe, điều chỉnh lại ghế dựa.
Tần Đường cắn môi, quả thựckhôngchắc được. Cũng có thể là paparazzi, gần đây mỗi ngàycôđều bận rộn ở quỹ An Nhất, mà quỹ An Nhất lại do ba mẹcôsáng lập, cũngkhôngbiết aiđãđể lộ tin tức lần nàycôsẽxuấthiệnnữa.
Chu Đồng ấp úng, “Ohhh…...Thếthìthậtlà tiếc………”
Tưởng Xuyênđivòng qua, bắt lấy tay phải củacô, ngón cáinhẹnhàng xoa xoa hình xămtrênmu bàn taycô,trênđó có mấy vết sẹo nhô lên, hiển nhiên hình xăm này xăm lên là để che nóđi.
Tháng máy dừng lại ở tầng 12.
Hai ngườiđira đến cửa, Tưởng Xuyên híp mắt lại, nhìn về người đàn ông đeo khẩu trang đứng đókhôngxa vừa lách mìnhđivào chỗ ngoặt, vài giây sau liền biến mấtkhôngtung tích, đầu lưỡianhl**mnhẹkhóe miệng, đột nhiên túm lấy tay Tần Đường.
“Đồ ngốc.”anhxoanhẹtóccô, “Có người theo dõi chúng ta, em biếtkhông?”
Tần Đường á khẩu nhìnanh: “anhcũngkhôngcó xethìđưa tôi về kiểu gì? Muốn đưa cũng là tôi đưaanhthìcó.”
Tào Thịnh nhìn về phíaanh: “anhnóivới Tần Đường muốn mấy thiệp mời, lúc buổi đấu giá diễn rathìdanh chính ngôn thuận mà vào.”
Khóe miệng Tưởng Xuyên cong lên: “Emnóixem?”
Tần Đường lau tay, liếc nhìn đồng hồ: “Sắp 12h rồi, tôi phải về nhà.”
…….
hiệntại ăn lại, thế nhưng lại cảm thấy cũngkhôngtệ lắm.
Tưởng Xuyênkhôngbiếtcôđãtrải qua những chuyện gì, đôi mắt đen trầm xuống, chẳng lẽ là tổn thương tình cảm?
“Chị Tần Đường,anhấy có phải là mẫu ảnh mới tớikhôngạ? Em cảm thấyanhấy nhất địnhsẽrất hot đấy!”
Tần Đườngđangở quỹ An Nhất đối chiếu số liệu với lão Viên, Chu Đồng chạy vào, cười tủm tỉmnói: “Chị Tần Đường, có người tìm chị kìa,đangở bên ngoài đó.”
Ông chủ thu tiền lại, cũngkhôngcần thẻ căn cước chứng minh, trực tiếp giao chìa khóa choanh.
Dọc theo đườngđi, Tần Đường căn bảnkhôngkịp chỉ đường, Tưởng Xuyênkhôngchỉ lái xe vào đườngnhỏmà còn lái cực nhanh khiếncôkhôngthểkhôngtóm lấy cửa xe, quay đầu nhìnanhkêu lên: “anhlàm cái quái gì vậy?đangđua xe đấy à?”
Tần Đườngkhôngnóigì, gặp phải lưu manh tự nhiên như vậy đúng là xui xẻo mà,côđứng cạnh xemộthồi, mãi đến khi nghe thấy tiếng động cơ khỏi động mới mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
Tần Đường ôm gói khoai tây chiên, chấm sốt cà chua, từ từ ăn.côđúng làđãkhôngxemnhẹsức ăn của Tưởng Xuyên, ngoại trừ bánh tart trứng cùng khoai tây chiên,anhcơ bản đều ăn sạch, cuối cùng dựa lưng lên ghế, lười biếng vắt chéo chân, cằm hất về phíamộtcái tart trứng duy nhất còn sót lạitrênbàn: “Đừng lãng phí.”
“Ừ.” Tưởng Xuyên đứng lên, “Về thôi.”
Tưởng Xuyênkhôngtrả lời, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, đột nhiên ngoặt tay lái, rẽ vàomộtcon ngõnhỏ, rồi từmộtcon đường khác lái xe vòng ra ngoài.
Tưởng Xuyên ăn cái gì cũng rất nhanh,anhcũng quả thực rất ít khi ăn loại đồ ăn này, đại khái làđãrất nhiều năm rồikhôngăn.
Tưởng Xuyênđitới, liếc nhìn bảng giá.
“Tôinóianhđi.”
“Ừ.” Việc này cho dù Tào Thịnhkhôngnóianhcũngsẽlàm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
anhcầm lấy vé phạt, nhìn nhìn, cuối cùngkhôngnhịn được cườinhẹ.
Tưởng Xuyên ngậm thuốc, trầm mặc vài giây, mặtkhôngcảm xúcnói: “khôngcần, cũngkhôngđáng bao nhiêu tiền.”
Mặc kệanhta thôi.
“Em muốnanhtrả lại cho em?”
Tưởng Xuyên liếc nhìncôcười: “Sao? Em muốn thu nhậnanhà?”
Tần Đường rút chìa khóa xe mở cửa lưu loát xuống xe.
Tào Thịnh và Tưởng Xuyên đứng dựa vào tường sau của bệnh viện hút thuốc.
Tần Đường: “.........”
Vài giây sau,anhbuôngcôra.
“Vàođi.” Tần Đườngnói.
Ánh mắtcômơ hồ, hàng mi dài run rẩy, cúi đầu cheđisựyếu ớt của bản thân.
60 đồngmộtđêm, thành phố Bắc Kinh đúng là biết cách ra giá mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chỗ này sao lại bị thương?”anhhỏi.
“Muốnđicùnganhà?” Tưởng Xuyên thấy sắc mặtcôcứng đờ, thấp giọng cười: “khôngmuốnthìđừng hỏi.”
Tưởng Xuyên hút thuốc, gật đầu: “Mấy hôm trước gặp rồi.”
“Bắtanhí!!!!” Hỗn đản.
Tần Đường thất thần, rất nhanh liền biết người Chu Đồngnóichính là Tưởng Xuyên.
Tào Thịnh nhìn theo hình bónganhthở dài, vô cùng bất đắc dĩ.
Tưởng Xuyênkhôngépcô, ngón cái chàmộtphát cuối cùng, nắm taycôkéo vào trong lòng, đè đầucôtựa lên vai mình.
……..
Tưởng Xuyênđilên lầu, mới đứng ở cửađãnghe được giọng nữ ngâm nga, kèm theo tiếng ván giường kẽo kẹt đầy ám muội từ phòng bên cạnh,anhmặtkhôngbiến sắc, mở cửa bước vào.
Tưởng Xuyên nhớ tới lúc ở trước bệnh viện thấycôđangv**t v* hình xăm đến phát ngốc, vẻ mặt vừa hoảng hốt lạicôđơn.
“Đúng, trảđi.”
Tưởng Xuyên đứng yên tại chỗ, ngậm thuốc nhìncôbước vào thang máy.
Chương 28
“Em cókhôngphải là được rồi sao.”anhbật cười, lấy chìa khóa xe trong taycôrồi thảcôrađilên đằng trước.
Con Maserati tiến vàomộttiểu khu xa hoa, Tưởng Xuyên lái xe vào hầm để xe.
Buổi đấu giá của quỹ An Nhất làmộttin tức lớn, báo giới truyền thống đều muốn giật được mấy cái tít nổi bật.
………………..
Gương mặt Tần Đường dán lên vaianh, chóp mũi đều là hơi thở nồng đậm hương vị hormone củaanh, có chút ngượng ngùng,nhỏgiọngnói: “Tưởng Xuyên, rốt cụcanhmuốn gì?”
Tần Đường: “...........”
Tào Thịnh cắn răngnói: “Khi nào vềanhđưa hóa đơn cho tôi, tôi giúpanhbáo lên.”
“..............”
Tần Đường lập tức đẩyanhra, xoay người chạyđi.
Tần Đườngnói: “anhănđi……”
Tưởng Xuyên nhìncô: “anhđưa em về.”
“Ai? Có hẹn trướckhông?”
điđược vài bước lại quay lại, lấy hai hóa đơn tiền phạt trong ngăn kéo ra.
Tưởng Xuyên: “Nhà nghỉ.”
“Địa chỉ.”
Tưởng Xuyên bật cười, quay người rờiđi, đưa lưng về phía Tào Thịnh vẫy tay: “Bây giờ mệnh lệnh củaanhkhôngcó tác dụng với tôi nữa rồi.”
Tần Đường hỏi: “anhđịnh về thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“..........”
Tần Đường đem tập hồ sơ trong tay dúi vào ngựccôấy, “Emđikiểm tra đối chiếu lại số liệuđi, chịđira đâymộtchút.”
“Về sau còn cần tiền mà.” Tào Thịnh phản đối, “Đây là mệnh lệnh.”
“Nhà em ở đâu?”
Ông chủ hai mắt lập tức sáng rực: “Ở lâu?”
Bên trong cómộtvài đôi mắtđangtò mò nhìn bọn họ chằm chằm, Tần Đường quay đầu lại, mọi người lập tức cúi đầu giả bộ bận rộn.
anhkhôngnóigì, để mấy trăm đồng lên bàn.
“Hả?” Tần Đường nghiêng đầu kinh ngạc nhìnanh, xong liền vội quay đầu lại nhìn.
Tào Thịnh hỏi: “Thế bây giờanhđangở đâu?”
Tưởng Xuyên gật đầu, “Chìa khóa?”
Bóng đêm nặng nề, gió thổi đìu hiu.
Chiếc xe SUV đenđiphía sau lập tức bị bỏ lại.
anhcười thành tiếng: “khôngphảiđãquárõràng rồi sao? Đương nhiên là muốn chiếm tiện nghi của em rồi!”
Tưởng Xuyên cong khóe miệng, lấy ví trong túi ra, nhìn số tiềntrênhóa đơn rồi trả lại chocô.
Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm phía trước, nhàn nhạtnói: “Đừng hoảng,khôngchắc làhắn.”
Tưởng Xuyên tay đút túi quần, người cao chân dài, chỉ bằng vài bướcđãđuổi kịpđisong song vớicô.
Đó mới là bản tính củacô.
Tưởng Xuyên: “.........”
Mười lăm năm trước,anhlần đầu tiên nhìn thấycô, khi đócôchính làmộttiểu công chúa, nhưng Tần Đường của bây giờ và tiểu công chúa năm đóanhquenkhônggiống nhau, quamộtthời gian dài mới nhận ra, bề ngoài lạnh nhạt chỉ là lớp vỏ ngụy trang củacô, nếu bị buộc nóng nảy,côvẫnsẽlộ ra bản chấtthậtcủa mình.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìncô, nhéo nhéo đôi tainhỏnhỏtrắng trắng củacômộtcái.
“anhnhất định điên rồi!”côcũng điên rồi nên mới nửa đêm nửa hômđiđua xe vớianhthế này.
“Vềđi, nếu còn ở lạithìsẽkhôngchỉ làmộtcái ôm đơn giản như vậy đâu.”
Tần Đường tránh tránh tránh, nhưng vẫn tránhkhôngthoát, đành lấy mắt trừnganh.
Tưởng Xuyên cười: “Em mua hai cáikhôngphải là mỗi ngườimộtcái à?”
Tưởng Xuyên tìmmộtnhà nghỉ ở ngõnhỏcủa tiểu khu phụ cận, ông chủ ngẩng đầu lên khỏi quầy: “Ở qua đêm à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tào Thịnhnói: “Đúng rồi,anhgặp Tần Đường chưa?”
“khôngcó, nhưng người đàn ông kia……..” Chu Đồngkhôngbiết hình dung thế nào,nóiđẹp traikhôngthìcảm thấykhôngđủ, nghĩ nghĩmộtlúc, cuối cùng đôi mắt sáng rực lên, “như Super Man vậy, so với những mẫu ảnh chị chụp đẹp hơnkhôngbiết bao nhiêu lần, dáng người vô cùng chuẩn, khí chất cũng vô cùng đặc biệt.”
Tần Đườngđãtừ bỏ việc giãy dụa, mặc kệ Tưởng Xuyên nắm tay mình, lòng bàn tay thô ráp v**t v* mu bàn taycô,nhỏgiọngnói: “khôngcó gì, chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Vành tai kia nhanh chóng biến thành màu hồng nhạt.
“.....” Tần Đường liếc nhìncôấymộtcái, “anhtakhôngphải người mẫu.”
Nhưng vừa mới dừng bước, Tần Đường liền đem hóa đơn phạt đập vào ngựcanh, “Này, hóa đơn tiền phạtđiquá tốc độ củaanh.”
Buổi đấu giá tổ chức vào ngày mùng 8 tháng 6.
Tần Đường mắt nhìn bốn phía, có chútkhôngnhận ra đây là đường nào, oán trách liếc nhìn Tưởng Xuyênmộtcái, rồi bật định vị lên.
“Báođi, để chú cảnh sát lại đây bắt em.”anhđầu cũngkhôngquay lại đáp.
Vài giây saucômới đuổi theo, thở phì phònói: “Tưởng Xuyên,anhdám công khai cướp xe của tôi thế ư, coi chừng tôi báo cảnh sát đấy!”
Tốc độ xe giảm dần xuống, Tần Đường lạnh mặt nhìnanh: “anhđiên à?”
Có người theo dõicôcũngkhôngcó gì kì lạ cả.
Ngoài ý muốn làcôlạikhônghề giãy giụa, cũngkhôngcảm thấy phản cảm khi bịanhôm.
Tưởng Xuyên thấp giọng hỏi: “khôngmờianhvào uống nước sao?”
Tần Đường có chút kì lạ: “anhđịnh làm gì?”
côchỉ là thuận miệng hỏimộtchút thôi,anhta có nhất thiết phải chiếm bằng được tiện nghi củacônhư thếkhông?
Tần Đườngkhônghề khách khí cầm lấy.
Tần Đường bịnóitrúng, ăn nốt miếng khoai tây chiên còn lại, cầm miếng bánh kia lên, cắn được hai miếng bỗng nhiên nhớ ra hình như Tưởng Xuyênkhôngmang theo hành lý gì, liền hỏi: “anhđangở đâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ai vậy?”côhỏi, rất nhanh liền nghĩ đếnmộtcái tên: “Có phải là Triệu Kiến Hòa haykhông? Hay là có liên quan đến Triệu Kiến Hòa?”
anhnở nụ cười, xoay người rờiđi.
côxoay ngườiđivào.
Tưởng Xuyên: “A.”
Thân phậnhiệntại của Tưởng Xuyên có chút khó xử,anhra ngoài làm nhiệm vụ, chi tiêusẽkhôngđược chi trả, vì dù sao cảnh tịch củaanhcũngđãbị hủy bỏ, nếukhôngphải Tào Thịnh kiên trì muốnanhgiúpthìanhcũngkhôngcần phải nhảy vào đầm nước đục này.
“Triệu Kiến Hòa mua khối ngọc thạch kia ở Vân Nam vận chuyển đến đây, giá trị nhiều nhất là 200 vạn, nhưng thời điểm mua ông chủ lại bán tới giá 1000 vạn, 800 vạn thừa ra lại bị “rửa sạch.” Vật phẩm lần này đưa tới quỹ An Nhất để đấu giá chính là khối ngọc thạch đỏ, giá khởi điểm là 80 vạn.” Tào Thịnh bật cười mỉa mai: “Đến lúc đó bán ra nhất định phải lên đến 500 vạn, Khương Khôn vừa rửa sạch được mấy đồng tiền dơ bẩn củahắn, vừa được thêm danh khí.”
Tưởng Xuyên đứng chờ ở ngoài cửa, cả người tràn ngập hương vị nam tính, chính là loại rất dễ thu hút cáccôgáitrẻ, chỉ mới đứngmộtlát màđãhấp dẫnkhôngít cái quay đầu lại, phụ nữđingang quaanhđềukhôngnhịn được mà nhìn nhiều hơn vài lần.
Tưởng Xuyên thu tay lại,nói: “khôngcó gì, bây giờkhôngcó nữa rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.