Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27


Tâm tình hậm hực suốt đêm hơi giãn ra, Tưởng Xuyên đảo tay lái, khẽ cườinói: “Tiếng ‘xin lỗi’nóito tomộtchút.”

Dáng người Tưởng Xuyên vừa to vừa cao, vừa ngồi vào trong xemộtcái,khônggian liền trở nên chật chội.

Đến điếu thứ ba, cháy đượcmộtnửa,anhmới ra tay.

Bỗng nhiên, điếu thuốctrêntay bị người khác lấyđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quỹ An Nhất vốn được thành lập dưới danh nghĩa củacô, ai cũngkhôngnghĩ đến,mộthành động vô tình của ba mẹcônăm đó,sẽảnh hưởng đến cả cuộc đờicôsau này.

Tào Thịnh muốnanhtới giúp đỡmộttay.

Tần Đườngnói: “Bốn năm trước.”

“Vậy em học thuộc lòng cho chị ngheđi.”

kia.

“Ừ, chia tay rồi.”

Bỗng nhiên, lại cúi lại xuống.

Tần Đường và Tào Thịnh hẹn nhau ởmộtnhà hàng gần bệnh viện. Từ Từ cởi giày, đứngtrênsofa, giang tay về phíacômuốn bế, Tần Đường cườimộttiếngđiqua bế bé lên. Từ Từ nhanh chóng hôn chụtmộtcái lên mácô, cất giọng ngọt ngàonói: “Chị Đường Đường!”

Ăn cơm xong, Tần Đường mang Tào Thịnh và Từ Từ đến bệnh viện, giới thiệu chuyên gia từ Mỹ về choanhta. Tào Thịnh dẫn Từ Từđilàm kiểm tra, trong lúc đó, vợanhta cũng đến, Tần Đườngkhôngtiện ở lại, nên liền kiếm cớ rờiđitrước.

Nhưng những việc này lạikhôngthểnóivới Tần Đường.

đitừtrênbệnh viện xuống,anhliền nhìn thấycô.

Tần Đường nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giọngnóianhrất nhạt, nhưngcôlại nghe ra đượcmộtý vị khác trong đó, giống câunói

Tưởng Xuyên: “Ừ.”

“Khi nào quay lại?” Tưởng Xuyên hỏi.

Vì giờ cũngđãmuộn nên trong cửa hàngkhôngnhiều khách lắm. Tưởng Xuyên chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vắt chéo chân nhìncô: “Em gọi đồđi.anhrất ít khi ăn mấy thứ này.”

Tần Đường xoa đầu bé: “Ngoan!”

Tần Đường vẫn im lặng trong chốc lát,nói: “Hôm qua tôi có việc phải về gấp,khôngkịpnóivớianhmộttiếng…..”

Tưởng Xuyên ném điện thoại lên ghế phó lái, dựa lưng ra sau, nhìn chằm chằm phía trước, thấy Triệu Kiến Hòa đưa đồ cho Triệu Phong, Triệu Phong vỗ vaihắnta, hai người lại cười cười rồinóinhỏgì đó vài tiếng với nhau, sau đóthìđường ai nấyđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

mộtlát sau, Tào Thịnh hỏicôcó phải xảy ra chuyện gì rồi haykhôngnên mới phải về gấp như thế.

Tần Đường cười ra tiếng: “Được rồi, đứng tốn công suy nghĩ nữa. Chờ em xuất việnthìcho em tha hồ mà học.”

Tần Đường hỏi: “Ba mẹ em mà biết emkhôngnghĩ ngơi cho tốt nhất địnhsẽmắng emmộttrận nên thân đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

anhvừa đến Bắc Kinhkhôngbao lâu, Tào Thịnh ở bệnh viện chăm sóc congáinênanhliền tới đây, chủ yếu là để thương lượng chút chuyện.

Rút điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, bật lửa, chờcôtrả lời.

Tưởng Xuyên ngả người lên ghế, tay thò sang bên cạnh chỉnh chỉnh, cả cái ghế ngả ra đằng sauanhmới có chỗ để chân, sau đó thoải mái gác tay ra sau đầunói:

Giây tiếp theo liền vô cùng kinh ngạc, trợn tròn hai mắt.

“Được….tôi biết rồi.”

đitheocôcả đoạn đường, thấycôlên xe,đangđịnh tiến lên ngăn cản, kết quả lại thấycôngồitrênxe phát ngóc, châm hai điếu thuốc, nhưng lạikhônghút lấymộthơi.

Vòng qua đầu xe, mở cửa, thân hình cao lớn khom lưng ngồi vào ghế phó lái.

“Được,mộtlờiđãđịnh nhé.”

anhkhoanh tay, gẩy gẩy tàn thuốc.

Chu Kỳ nghĩmộtlúc, căng đầu đọc ramộtđoạn lịch sử.

“khôngxác định.”cônói.

“Đúng.”

“Dẫnanhđiăn.”

Suy nghĩmộtlát, Tưởng Xuyênđitheo Triệu Phong.

Chương 27

Mấy lần trước, lúccôtới Chu Kỳ đềuđangngủ, sau khi hộ lýnóivới Chu Kỳ liền khiến cậu ảo nãokhôngthôi nên tối nay, cậu liền cố gắng thức chờcôtới.

Triệu Phongđãtới Bắc Kinh tập hợp với Khương Khôn, mang theo món đồ kia tới.

Chu Kỳ vốnđangnghĩ nênnóigì tiếp, nhưng tinh thần cậu vẫn chưa quá tốt, chống đỡ được đến bây giờ đầu óc bắt đầu có điểm mơ hồ. Tần Đường đứng dậy,nói: “Ngủđi, đừng cố. Lần sau chịsẽcố rút thời gian đến thăm em vào ban ngày.”

Lão Viên đưa danh sách vật phẩm đấu giá chocô,nói: “Mặt mũi ba mẹcôquá lớn, người tới rất nhiều.”

10h tối, Tần Đường rời khỏi quỹ An Nhất.

…………

“Có rảnhkhông?”

Tần Đường thấyanhxuấthiệnở đây, vẫn còn hoảng hốt,nhỏgiọngnói: “Tôi tới thăm bạn.”

……

anhmộtbên dùng vẻ mặtkhôngchút biểu tình bắt điện thoại,mộtbên khởi động động cơđitheo Triệu Kiến Hòa.

Tần Đường cúi đầu tiếp tục làm việc, cũngkhôngthắc mắc gì thêm.

Kiêu ngạo như thế đấy.

Việc Khương Khôn tháng sausẽtới tham gia buổi đấu giá Từ Thiện của quỹ An Nhấtanhcũngđãbiết.

Tần Đường chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần, hắng giọng hỏi: “Saoanhlại ở đây?”

Trầm mặc vài giây.

Câu hỏi này vừa thốt ra,anhliền mím môi lại theo bản năng.

Tần Đường dừng lại, có chútkhôngchắc ngẩng đầu nhìn lão Viên: “Khương Khônkhôngphải là ông chủ ư?khôngphải từ trước đến giờ đềukhônglộ mặt sao?”

Tần Đường sửng sốt.

Tần Đường trở lạitrênxe, châmmộtđiếu thuốc, nhưngkhônghút, tay rũ ra bên ngoài cửa sổ, để gió thổi tàn thuốcđi.

anhnheo mắt lại,nói: “Được,anhbiết rồi. Cứ như vậy trướcđãnhé.”

Tưởng Xuyênkhôngcách nào miễn cưỡngcôấy được, đây chính làsựthật.

Tần Đường nhàn nhạt liếc nhìnanhmộtcái, cuối cùng nhận lệnhđigọi đồ.

Tưởng Xuyên nhíu mày: “Cái này ư?”

“Đồ ăn rác rưởi.”

Tần Đường ngẩn ra: “anhmuốn làm gì?’

Tần Đường phản bác: “Cái nàythìlàm sao? Hồi cònnhỏtôi thích ăn nhất là cái này.”

Hai ngườikhôngai mở miệngnóichuyện.

anhquay đầu lại, nhàn nhạt nhìncô.

Tây An.

……..

Tháng sáu thời tiết vô cùng nóng bức, mặt trời chói changtrêncao, chói đến mức khiến người ta hoa mắt.

Tưởng Xuyên đứng cạnh xe, lướt qua nóc xe nhìn về phíacô, cười lớn, xoay ngườiđitrước.

Chu Kỳ: “Ồ………….”

Tần Đường trừng mắt nhìn theo bóng dáng kia, xuống xeđitheo.

Bọn họ quả thựcđãchia tay, là Trần Kính Sinh đề nghị trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ Từ cũng ở bệnh viện này.

Tào Thịnh cười,khôngtranh vớicô: “Được, vậy lần sau đến lượt tôi và mẹ Từ Từ mờicô.”

Tào Thịnh cười: “Được.”

Quỷ cũng nghe ra được làanhđangcố ý.

Người phục vụ mang thực đơn lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

trênmàn hình lấp lóe hai chữ “Tần Đường.”

Di động đổ chuông,anhcúi đầu liếc nhìnmộtcái rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Chu Kỳ nhìncôtrong chốc lát, “Chia tay bao giờ ạ?”

Tần Đường: “.............”

Hai người đềukhônglên tiếng.

Tần Đường: “........”

mộtbóng đen cao lớn đứng ở bên ngoài, phần sườn ngang tầm mắtcô, đưa nửa điếu thuốc kia lên miệng, nặng nề hítmộthơi, hai má hóp lại, sau đó,mộtlàn sương khói lượn lờ xuấthiện.

Tần Đường nhìnanhhút hết điếu thuốc kia, dập tắt tàn thuốc xong, lại nghe giọngnóitrầm trầm thấp thấp củaanh: “Thuốc lá của phụ nữ nhạt quá.”

Tào Thịnh nhìncô,nói: “khôngcó gì. Hôm quacônóimuốnđiTrấn Ba với Tưởng Xuyên, kết quả làcôvề gấp, cậu ta lại là người cuối cùng được biết.”

“Đúngkhông?”

Tần Đườngkhôngmuốn nhiều lời, chỉnói: “Đúng là có việc gấp.”

“........”

“anhtới thăm Từ Từ à?”

“Có…..”

Tưởng Xuyên liếc nhìn xecômộtcái, làmộtcon Maserati màu trắng.

Số điện thoại của Tưởng Xuyên có ở trong danh bạ củacô, nhưng hình nhưcôchưa bao giờ chủ động gọi điện thoại choanhcả. Nhìn chằm chằm dãy số kiamộtlúc, cuối cùng bấm gọi, điện thoại bên kia mất vài giây mới kết nối được.

Trái tim Tần Đường run lên,đangđịnh lên tiếng…..

Lão Viên thấy gần đâycôbận đến đòi mạng, nhịnkhôngđượcnói: “Có chuyệnthìcôcứ phân phó cho người khác làm nữa, đừng ôm hết việc vào người như vậy, rồi lại làm hại bản thân.”

Tần Đường cười: “khôngsao, lần này cháu muốn tự mình làm mọi việc.”

“Ai?”

đimộtvòng, chỗ khácthìkhôngcó chỗ đỗ xe, cuối cùng,côchỉ vàomộtnhà hàng KFC hỏi: “Ănkhông?”

Tưởng Xuyên hạ mi mắt, ánh mắt tương phản, nhìncôchằm chằm: “Choáng váng sao?”

Tần Đường sửng sốt,khôngcách nào phản bác.côquả thực nênnóitrước vớianhmộttiếng.

anhlẩm bẩmnói, duỗi tay, lại vặn cổ vài cái, cuối cùng mở cửa xeđira ngoài.

Tưởng Xuyên nhả ramộtngụm khói, thấy Triệu Kiến Hòa ôm người phụ nữ xuống xe, nghênh ngangđivề phía Triệu Phong.

Tần Đường ngồi lại lên xe, bật điều hòa lên, nghĩmộtlát, rồi lấy điện thoại ra.

Tần Đường nhướng mày nhìnanh: “khôngphảianhchưa ăn cơm sao, vậythìăn nhiều nhiềumộtchútđi.”

Tần Đường vừa bận bịu xử lý chuyện trong tay vừa hỏi: “Còn gì nữakhông? Những thiệp mờiđãgửiđicó vấn đề gìkhông?”

Lão Viênnói: “Có. Lúc trước tổng giám đốc tập đoàn Khôn Luân ở Tây Annóikhôngtới, sáng nay lại gọi điện lại,nóisẽcó người đại diện tới.”

Tưởng Xuyên hỏi: “Sao em lại ở bệnh viện?”

“khôngcó mùi vị.”

“Bây giờ?”

Tần Đường phất phất tay, ngẩng đầunói: “Đợimộtlát nữa tôisẽgọi điện thoại choanhấy.”

mộtcảm giác quen thuộc kì lạ.

Người kia cómộtlòng bàn tay thô ráp, cọ qua đầu ngón tay non mịn củacô.

Nênanhtới.

Cuối cùng Tưởng Xuyên thấp giọngnói: “nóichuyện.”

Hôm qua trở về gấp, còn chưa kịp chào tạm biệt Tào Thịnh và Tưởng Xuyênmộtcách tử tế nêncôcó chút băn khoăn, ôm Từ Từ ngồi xuốngnói: “Bữa nay phải để tôi mời mới được.”

cômím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Khương Khôn.”

mộtđoạn tình cảm kia chỉ kéo dài có nửa năm.

Tần Đường ngồi xuống bên mép giường, cười: “Có tinh thần ghê nhỉ.”

Lão Viên cười cười: “Tôi đoán chắc là do ba mẹcô. Còn nữa, quỹ An Nhấtđãthành lập nhiều năm, lần nào rất nhiều báo chí và truyền thông đều tới, Khương Khônkhôngphải làmộtnhà từ thiện nổi tiếng sao? Ông ta ra mặt, điều nàysẽgóp phần nâng cao hình tượng công ty, vốn dĩ là chỉ có lợi màkhôngcó hại. Lúc đầu tôi còn thắc mắckhônghiểu tại sao ông ta lại từ chối nữa kìa.”

“anhđãcho em cơ hội”

Đây là điềukhôngchắc chắn. Nếucôấykhôngcó ý định quay lại cũng là bình thường.

Chu Kỳ nhoẻn miệng cười: “Chờ chị đó ạ.”

Chu Kỳ cười,mộtlát sau mớinhỏgiọng hỏi: “Chị An An, có phải chị và Trần Kính Sinhkhôngqua lại với nhau rồi nữa đúngkhông?”

Chu Kỳ cũng ở bệnh viện này. Lúccôđến, cậu ấy vẫn cònđangngủ nêncôchỉ ngồi trong chốc lát rồiđi.

“khôngsao. Bác sĩ bảo em khôi phục khá tốt, trí lực cũngkhôngchịu ảnh hưởng mấy. Chị có tinkhông, bây giờ em lập tức có thể học thuộc lòng cho chị nghe lịch sử địa lý của cao trung đó.”

Tưởng Xuyên cũngđangngồi trong xe, đôi mắt đen sắc bén nhìn chăm chú về phía trước, Triệu Kiến Hòađangômmộtngười phụ nữ trang sức đầy mìnhđira từ điểm giao dịch.

Tưởng Xuyên nhìncôbêmộtkhay thức ăn cao như núi đến, nhịnkhôngđược nhíu mày: “Sao em gọi nhiều thế?”

“Ừ.”

Tần Đường lái xe, vòng vòngtrênphốmộthồi tìm chỗ để mời vị đại gia này ăn cơm.

Tần Đường bận hơn nửa tháng, chụp hình cho người đặt lịch trước đó xong, lại sấp sấp ngửa ngửa chuẩn bị hội đấu giá từ thiện của Quỹ An Nhất. Đây là lần đầu tiêncôtự mình ra mặt, nên bận đến tối tăm mặt mũi.

côcũngđãlâukhôngđiăn KFC, tính toán sức ăn của Tưởng Xuyênmộtchút, liền gọi 3 cái hamburger,mộtthùng gà suất gia đình, lại gọi thêm khoai tây chiên, gà lắc, bánh tart trứng và vài thứ linh tinh nữa, xong xuôithìcũng đầy ắp cảmộtkhay.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặtanhnửa chìm trong bóng tối, nếukhôngphải làn khói kiađangchầm chậm lan tỏa,côcòn cho rằng đây làmộthình ảnh tĩnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 27