Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26


Mọi người tôi nhìnanh,anhnhìn tôi, đặc biệt là mấy người hôm trước vừa chứng kiến màn “cường hôn” kia, rồi lại nhớ tới người đàn ông sáng nay tới đón Tần Đường, tuấn lãng, nho nhã, đứng cùng Tần Đường thoạt nhìn rất xứng đôi.

côtiếp tục lẩm bẩm,nóiliên miên, nó rất nhiều.

Hạ Tòng An chờcôở dưới lầu, Tần Đường ngồitrênbăng ghế ở bệnh viện,khôngkiêng dè lấy thuốc lá ra châmmộtđiếu, ngón tay thon dài trắng nõn kẹp điếu thuốc để lên miệng, yên lặng nhả ramộtngụm khói.

Tần Đường ngồi trước giường bệnh, nhìn Chu Kỳ chăm chú. Khuôn mặt cậu ấy ngoài có chút gầy gò và tái nhợt do thiếu ánh mặt trời rathìkhôngkhác gì hồi 17 tuổi.

Hạ Tòng An nhìncôtrong chốc lát, thấp giọngnói: “Trước đừngnóigì cả, đợi cậu ấy xuất việnthìtính tiếp.”

……….

Ba Chu nghe vậy cũngkhôngnóigì nữa, gật đầu: “Cũng được.”

Ba Chu nhìncô, cười: “An Anđãvề rồi à?”

Sau đó vài giây, Tào Thịnhnói: “Được, tôi biết rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đường sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Cuối cùng cũng gọi được em dậy rồi.”

Tào Thịnh mang Từ Từ trở lại nghĩa trạm, vừa kịp giờ ăn trưa.

Tần Đường rửa mặt xong, thay quần áo, lấy chìa khóa lái xeđi.

côvỗ vỗ vai Tiểu Thành, liều mạng nháy mắt, muốn bảo cậu ta đừngnóinữa, nhìn đằng sau lưng kìa!!!

Trái tim Tần Đường bỗng quặn lại, sắc mặt trắng bệch.

“Cái rắm! Cẩu đọc thân tiêu chuẩn đến bạngáicònkhôngcó như cậu lại cònkhôngbiết xấu hổnóisinh con sao?”

Tào Thịnhkhôngbiết Tần Đườngđãđinên vừa cho congáiăn cơm vừa hỏi: “Tần tiểu thư đâu rồi?”

Hạ Tòng An biếtcôđangsợ hãi, cầm taycôkhẽ bópnhẹtrấn an: “Đừng hoảng hốt, lần này làthật.”

A Khởinói: “Chị Tần Đường có việc nên về Bắc Kinh rồi ạ.”

Nhất thời mọi người đềukhôngnóichuyện, bởi ấn tượng mà Tần Đường để lại cho người ta chính làmộtngười thanh lãnh. Lúc đầu, tất cả mọi người đềukhôngai dám lại gần, thời gian dàithìliền cảm thấyyêuquýcôấy, ngay cả A Khởi lúc đầu còn ôm chút địch ý với Tần Đường cũng cảm thấycôấy rất tốt.

Hạ Tòng An cười cười: “Chú Chu, hai người cứđitrướcđiạ. Cháu với Đường Đường mới xuống máy bay, bọn cháu địnhđiăn trướcmộtchút, chờ bên trong vắng hơn bọn cháusẽvào sau ạ.”

Tưởng Xuyên vẫn luôn trầm mặc từ đầu nghe vậy liền buông đũa, trầm giọngnói: “Ăn cơmđi, bàn cái gì mà bàn.”

Thành phố Bắc Kinh.

“Ừ.” Tưởng Xuyên mặtkhôngcảm xúcnói.

Tần Đườngnhẹgiọngnói: “côđira ngoài trướcđi.”

côvội vàng ngồi dậy, “Tào tiên sinh,anhđến Bắc Kinh rồi ư?”

Năm năm trôi qua, cuộc đời của cậu ấy bị chậm trễ những 5 năm. Năm nay cậu ấyđã22 tuổi, nếu thân thể khôi phục tốt, sáu tháng sau cậu ấy có thể tiếp tụcđihọc. Nhưng 22 tuổi mới học cấp ba, liệu Chu Kỳ có chấp nhận đượckhông? Cậu ấy liệu có tha thứ chocôđượckhông…….

“Mí mắtcôbị rút gân à?” Tiểu Thành bĩu môinói, vô cùng hồn nhiên: “anhấy lại vẫn còn nợ chi Tần Đường tới 87 vạn nữa, cho nên đoạn duyên phận nàykhôngđứt nhanh thế được đâu.”

“CMN! Cậu quan tâm cái rắm, kệ tôi!”

côvẫn như mọi lần tới thăm Chu Kỳ,nói: “Em nhìn em này, ngủ lâu như vậy, chị còn tưởng em định ngủ mãi luôn chứ………..”

Ông là nhìn Tần Đường lớn lên từnhỏnên vẫn gọi nhũ danh củacô.

Tào Thìnhmộttay xách túi hành lý bên chân lên, bên trong cơ bản đều là đồ dùng của Từ Từ,mộttay bế Từ Từ,nói: “khôngphải bảo Lữ An đưa tôiđisao?”

Năm đó khi Chu Kỳ biến thành người thực vật, phải nằm ởtrêngiường,

Tào Thịnh cười, hôn Từ Từmộtcái,nói: “Chờ chúng ta tới Bắc Kinhthìđitìm chị Tần Đường tới chơi với con nhé?”

Tào Thịnh cười: “Ừ, tôi đến từ tối qua.”

“khôngcó gì. Mai chị nhớ tới thăm em nhé.”

Tào Thịnhkhôngkhách sáo vớicô,nóiđịa chỉ.

Áp suấtkhôngkhí liền thấp xuống.

Hạ Tòng An như nhìn ra suy nghĩ trong lòngcô, xoa đầucô,nhẹgiọngnói: “Chu Kỳsẽkhôngtrách em đâu. Hơn nữaanhcảm thấy chuyện nàykhôngphải lỗi của em, mỗi người đều phải có trách nhiệm, họ phải có trách nhiệm với quyết định của chính bản thân mình.”

Tần Đường vốn cho rằng mìnhsẽmất ngủ,khôngngờ vừa nằm xuống liền ngủ được. Có lẽ vì Chu Kỳđãtỉnh, nên giấc ngủ này củacôtrôi qua rất an ổn.

Tào Thịnh gật đầu: “Vừa rồi Tào Nham gọi điện thoại cho tôi,nóiKhương Khôn đến Bắc Kinh, cụ thể để làm gìthìchưa biết. Vừa vặn lần nàyđicùng tôi để điều tra luôn.”

“đithôi.”

Chu Kỳ gọicôlại, nhưng Tần Đường vẫn cúi đầu.

Hạ Tòng An cũngkhôngmiễn cưỡngcô,nói: “Vậy chúng tađiăn chút gì đó trước nhé.”

Chu Kỳ mím môi, sau đónhẹnhàng cười: “Ừ, tại chị ồn quá mà.”

Cậu nhìncôcười: “Chị An An.”

Tần Đường ngẩng đầu,điphía trước Hạ Tòng An.

Tưởng Xuyên xách túi hành lý trong tay Tào Thịnh giúpanhta: “Hôm nay Lữ An có chuyện khác phải làm.”

Sau khi ăn xong, có mấy người liền ngồi lại trong viện mà tám……….

Dáng vẻ này của Tần Đường, vô cùng thành thục và quyến rũ.

Tần Đường đứng im trong chốc lát rồi mớinói: “Được.”

Bây giờ Tần Đườngđirồi nên Tưởng Xuyên cũngkhôngđinữa?

Giọngnóigiòn tan của Từ Từ vang lên: “Được nha được nha!”

…… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được.”

Tưởng Xuyênkhôngbiếtđãđứng ở chỗ cầu thang bao lâu rồi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cậu ta:

Từ Từ vừa nhìn thấycôliền kêu lên: “Chị Đường Đường!”

“Tiểu Thành.”

“Vậy em nghỉ ngơiđinhé, ngày mai chịsẽđến thăm em.”

cậu ấy mới có mười bảy tuổi,đangchuẩn bị học cấp ba.*

8h tối, phòng bệnhđãan tĩnh lại.

Chương 26

“Ừ…...các cậu ồn đến mức khiến đầu tớ cũng đau rồi.”

Chu Kỳ thành công bịcôđánh thức, trợn tròn mắt nhìncô, dường nhưđãqua mấy đời rồi.

“Đúng đúng đúng, bây giờ Chu Kỳ cần được nghỉ ngơi.”

anhta vẫn nhớ hôm qua Tưởng Xuyênnóihôm nay phảiđiTrấn Ba mà.

“Hả?” Tiểu Thành gãi đầu, lại nhìn thoáng qua nét mặt đen sì của Tưởng Xuyên,khôngdám cự tuyệt nữa: “Được ạ.”

Tần Đường có chútkhôngthể tin được, cũngkhôngdám tiến lên. Bây giờ phòng bệnh nhất định có rất nhiều người, nếu bây giờcôqua…...khôngbiết là tốt hay là xấu nữa đây.

Cả người Tiểu Thành run lên, cứng ngắc quay đầu lại, cười ha ha hai tiếng: “anh.”

“khôngcó.” Tần Đường nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, “Em có mệtkhông?”

Tần Đường do dựmộtchút, rồi lắc đầu: “Chưa ạ. Tối nay consẽtới.”

Tần Đường hỏianh: “anhnóixem, em phảinóivới Chu Kỳ chuyện Trần Kính Sinhđãchết như thế nào đây?”

Dì Quế vừa nhìn thấy Từ Từ liền vào bếp làmmộtbát canh trứng gà chocôbạnnhỏ.

“Chị An An..”

Tần Đường dập thuốc, đứng lên: “Được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đường nénkhôngcho nước mắt chảy ra, cúi đầu: “Tối nay chúng ta lại đếnđi, em sợ bây giờ lại vàosẽphá hỏng bầukhôngkhí.”

Tưởng Xuyên bàn giao công việc xong,điđến trước mặt Tào Thịnh,nói: “đi, tôi đưaanhđến sân bay.”

“Tiểu tử, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu có biết cậu ngủ bao lâu rồikhông? Cậu còn ngủ nữathìcon tớ cũng đẻ rồi mất.”

“Vâng.”

Tần Đường có chút câu nệ, lên tiếng: “Chú Chu, dì Thư.”

Trong phòng bệnh vô cùng đông đúc………

Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài sân baymộtlát, sau đó mới xoay người rờiđi.”

Đến sân bay, Tào Thịnh nhậnmộtcuộc điện thoại, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Xác định?”

Cúp điện thoại, Tưởng Xuyên nhìn về phíaanhta: “Có chuyện sao?”

Tần Đường im lặngkhôngnói.

“Có phải cậu ấyđangbận thi đấu rồikhông?” Ký ức của Chu Kỳ vẫnđangdừng lại ở 5 năm trước. Hôm nay cậuđãhỏi qua,sựcố năm đó, ngoại trừ cậu bị biến thành người thực vậtthìba người còn lại đều ổn.

mộtlát sau,côhít sâu mấy lần, ngẩng đầu nhìn Hạ Tòng An, cũng từ từ rút tay ra:

Trong nháy mắt Tần Đường liền cảm thấy hoảng hốt, hốc mắt cay cay, đây là giọngnóicủa Chu Kỳ. Giọngnóihơi khàn, còn có chútâmthanh như vịt đực khi vỡ giọng từ 5 năm trước.

“đithôi, đây là chuyện tốt mà.” Hạ Tòng Annói: “Chẳng lẽ emkhôngmuốn tới thăm Chu Kỳ sao?”

A Khởi: “..........”

Tưởng Xuyên cười: “khôngcần,anhở Bắc Kinh có thể dễ dàng chăm sóc Từ Từ hơn, cũng nên nhân cơ hội này mà hàn gắn lại tình cảm với vợ cũđi.”

côđứng dậy.

Tần Đường đứng ở cửa,nhẹnhàng đẩy cửađivào. Hộ lý chăm sóc vội vàng đứng lên: “Tần tiểu thư.”

……...

“Tôi biết rồi.”

“Triệu Kiến Hòa vẫn còn ở Tây An,anhphải cẩn thận.”

Hạ Tòng An cũng đứng lên theo,nói: “anhđưa em về. Em muốn về chỗ ba mẹ em bên kia hay trở lại căn hộ của em?”

“Cũng tốt, chính là nằm lâu quá nên cả người đều khó chịu……”

Tần Đường cười: “Được.”

*t cũng krõtại sao mười bảy tuổi mới chuẩn bị vào cấp 3 nữa, nhưng tác giả ghi như thế nên t cũng cứ vầy mà làm thôi à (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cha mẹ hai người đều có mối quan hệ rất tốt, Tần Đường lớn hơn Chu Kỳmộttuổi,đãchơi với nhau từnhỏ. Tần Đườngđiđâu cậu cũng thíchđitheo, cho dù bị người ta chê cườithìcậu cũngkhôngđể ý,nóicườithìcườiđi, có gì hơn người đâu chứ.

“Nè nè nè……...các cậu đừng cãi nhau nữa, đợi lát nữa bác sĩ với y tá đến lại ăn chửi cả lũ bây giờ!”

Là Tào Thịnh.

“Cậu thayanhđiTrấn Bamộtchuyếnđi.”

Lữ Annói: “Chắc là có đấy.”

Ba Chu hỏi tiếp: “Conđãvào xem nó chưa?”

anhcăng thẳng mím môi,khôngnóichuyện, trong lòng nghẹn đến phát bực.

Tần Đường gật đầu: “Vâng ạ.”

Khi cònnhỏcôrất đángyêu, thời thiếu nữthìvừa xinh đẹp lại phóng khoáng, sau đósựviệc kia xảy ra,côtrầm mặc rất lâu, sau đó liền thay đổi.

Hạ Tòng An đặt tay lên vaicô, thấp giọng hỏi: “Emkhôngvào sao?”

Chu Kỳ nhìncôtrong chốc lát,nói: “Chị An An, sao có mỗi mình chị tới thăm em thế? Trần Kính Sinh đâu?”

Tần Đường nhìn đồng hồ,đã10h hơn rồi.côxốc chăn lên, “Hai ngườiđangở đâu? Tôisẽđến ngay bây giờ.”

Tần Đường và Hạ Tòng An vội vàng đến bệnh viện. Đến dưới lầu bệnh viện, Tần Đường đột nhiên dừng bước, ngón tay gắt gao túm chặt tay áo của Hạ Tònganh, giữanhlại, cổ họng khô khốc hỏi: “Chu Kỳthậtsựtỉnh lại rồi sao?”

Mãi cho đến khi di động đổ chuông,cômới tỉnh.

Tưởng Xuyên: “............”

Tần Đường: “Sao?”

“Muộn rồi, cho em về phòng của emđi.”

Tào Thịnh cười lớn: “Được rồi, tôiđiđây.”

Vừa mới quay người lại, liền thấy ba mẹ của Chu Kỳđangđitới.

Tiểu Thành vốnđangvùi đầu ăn cơm, nghe thấy mấy lời này liền có chút buồn bã buông đũa: “khôngbiết chị Tần Đường có trở lại đâykhôngnữa. Mới hôm qua chị ấy cònnóisẽđiTrấn Ba vớianhTưởng mà, vậy mà sáng sớm nayđãđirồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tào Thịnh bế Từ Từ xuống xe,mộttay xách hành lý,nói: “Nếuanhmuốn đổi vị trí với tôi cũngkhôngsao đâu.”

Tần Đường thay cậu chỉnh lại chăn, “khôngsao, em rất nhanh liền có thể chạy nhảy trở lại rồi.”

“Vẫn ổn ạ.”

Thực raanhkhôngcảm thấycônhư này làkhôngtốt, cómộtsố thứ chỉ là lớp vỏ bên ngoài,côchỉđangtự phong bế bản thân, tuy tính cách khác biệt, nhưng sâu bên trongcôvẫn là Tần Đường đó.

“Cảm giác thế nào rồi?” Tần Đường hỏi.

A Khởi: “Có vẻ tâm trạng củaanhTưởngkhôngtốt lắmthìphải, khá làâmu…….”

Tiểu Thành: “Đương nhiên rồi, chị Tần Đườngđãchạy theo người đàn ông khác rồi,anhấy có thể vui vẻ sao? Tôi cảm thấy……”

Tần Đường đứng ngoài cửa, nhìn những gương mặt trẻ tuổi bên trong, phần lớn là những người bạn lớn lên trong đại viện và bạn học của cậu ấy, có 7, 8 người,đangđứng tranh cãi.

Hạ Tòng An cũng là nhìncôlớn lên.

Giọngnóicủacôvô cùng đạm mạc,khôngnghe ra chút cảm xúc nào trong đó cả.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26