Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23


“khôngcó gì, gặp phải mấy tên…….vô lại.” Đối với việc ở Du Lâm,anhkhôngmuốn nhiều lời.

Tần Đường: “anhcòn nợ tôi 87 vạn nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tào Nham cười: “Đúng vậy,anhruột.”

Tần Đường vẫnkhôngchoanhsắc mặt tốt như cũ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên ghế phó lái.

Tưởng Xuyên mở cửa xe bước xuống, sắc mặt của A Khởi và Tiểu Thành đều thay đổi, “anh,anhbị thương sao?”

Dù sao cũng chính làkhôngmuốnnóichuyện với tên lưu manh này.

Sau khi lên xe, Tần Đường liền ngồi nghịch điện thoại mới của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Im lặng vài giây, Tưởng Xuyên thả taycôra, mặt nhích về phía trước, lại giở tính xấu ranói: “Đến, đánhđi.”

” đúngkhông?

Tần Đường: “.......”

Tào Nhamkhôngchút dấu giếm: “Ừ.”

Tưởng Xuyên cắn cắn điếu thuốc, hơi nhíu mày: “thậtra trong lòng chúng ta đều biết, chỉ là thiếu chứng cứ mà thôi.”

Tiểu nha đầu lại ngước lên nhìnanh, vẻ mặt cầu xinsựgiúp đỡ.

khôngngờ, sau nhiều năm như vậy, Tần Đường lạiđiđến bên cạnhanh.

“Vẫnkhôngnhớ ra à?” Tưởng Xuyênđãbuông taycôra, khóe môi gợi lênmộtnụ cười, “khôngphảinóiấn tượng sâu sắc lắm sao? Thù lâu như vậy mà đến giờ vẫn chưa nhớ ra ư?”

Đoạn đường kế tiếp làđimộtmạch, thẳng đến tận Tây An.

Tưởng Xuyên duỗi tay bắt lấy, Tào Nham nhìn về phía gương mặtkhôngchút cảm xúc của Tần Đường, Tần Đường nhận ra đây là người hôm quađãcứu mình, lúc này mới lộ ra nụ cười.

Khoảng 2, 3 năm sau, cha mẹ Tần Đường lạiđiqua trường tiểu học Hy Vọng, Tưởng Xuyên vẫn nhớrõbọn họ.

Tưởng Xuyên cũngkhôngvội……….

Lúc ấy, tất cả mọi người đều quay lại nhìnanh. Tưởng Xuyên lúc đó rốt cục cũng chỉ làmộtđứa trẻ 10 tuổi, bị mọi người nhìn như vậy cũng luống cuống.

Lại lần nữa, sau khiđãra khỏi núi,anhlại nhìn thấy ba mẹ Tần ĐườngtrênTV, xem được những bộ phim truyền hình mà mẹ Tần Đường đóng, nhưng lạikhôngthấy được Tần Đường. Lúc đó, nhũ danh củacôlà An An, cho nên,anhcho rằngcôtên là An An.

“Chậc.”

Giây tiếp theo liền “Òa” lềnmộttiếng, khóc đến long trời lở đất, vừa khóc vừa quay người chạy, “Oa oa oa,.............mẹ ơi………”

côngẩng đầu, mếu máo chu miệng lên: “Ba ơi, An An nhặt mãi màkhôngxong………”

mộtcái điện thoại lấy lòng, Tưởng Xuyênđitrước ra khỏi cửa hàng bách hóa.

Cuối cùng đánh bộpmộtcái lên ngựcanh. Cả người Tưởng Xuyên toàn là cơ bắp rắn chắc như đá,côđánh đến nỗi tê rần cả bàn tay.

Tưởng Xuyên thấycôchọn xongthìliền chuẩn bịđithanh toán, bị Tần Đường giữ lại: “anhđịnh làm gì?”

Tưởng Xuyên kéocôxuống xe,cônhíu mày hỏi: “Làm gì?”

anhvẫn là lưu manh, chỉ là bỏđiđược chữ “tiểu” đằng trướcđimà thôi.

khôngthắt đấy!

côôm gói bánh kẹo trong tay phân phát cho rất nhiều đứa trẻ còn lớn hơn cảcô, thân hìnhnhỏnhắn, nhưng lại rất nghiêm túc.

Tưởng Xuyên kéocôđứng dậy,nói: “anhkhôngcần kẹo, choanhhônmộtcái nhé."

“Sao?”côkhôngchút sợ hãi, nhưng khi thoáng nhìn vào đôi mắt đen kịt kiathìlại thấy chút hối hận,côkhôngnên chọn cách đó để tổn thương người đàn ông này như vậy.trênthế giới này, giá trị củamộtcon ngườikhôngnằm ở số tiền màanhta có.

Tưởng Xuyên bỗng nhiên chìa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mềm củacô, tiểu nha đầu bị hành động bất chợt củaanhdọa sợ, lùi lạimộtbước, lại bị đồ ăntrênmặt đất ngáng chân, ngã phịchmộtcái đặt mông xuống đất, miệng mếu máo, dáng vẻ rưng rưng sắp khóc.

Chương 23

Tần Đường lập tức mở mắt ra liền pháthiệnanhđangnhìncô, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, dường nhưđangđợicômở mắt.

anhliền nghiêng người qua, nửa người đè lên ngườicô, duỗi tay kéo dây an toàn.

Đôi mắt dần quen với bóng tối, hai ngườiđãdần nhìnrõđược ánh mắt của nhau, mà đáy mắt củacô, tràn ngập giận dữ. Tưởng Xuyên nhận ra, mìnhđãchọc giậncôrồi. Nhưnganhkhônghối hận, cómộtsố việckhôngthể là bí mật mãi mãi được, nếucôcũng nhớrõ,anhcũng nhớrõ,thìkhôngviệc gì phải giấu diếm nữa cả.

Tưởng Xuyên hítmộthơi, dựa trở lại, khởi động xe.

Đây là chuyện của hai mươi năm trước. Năm đó Tưởng Xuyên 10 tuổi, kí ức vẫn rấtrõràng. Đứanhỏvùng núi sinh hoạt nghèo khó,mộtnămkhôngđược đến vài lần mặc quần áo mới, ănkhôngđến mấy viên kẹo, càng chưa hiểurõviệc đời. Năm đó Tần Đường và ba mẹcôtham gia hoạt động từ thiện, đại khái là ngoàianhthìrất nhiều đứa nhóc choai choai hồi đó đều có ấn tượng rất sâu sắc với Tần Đường.

Tần Đường vừa nhìn thấyanhlên xe lập tức nhắm mắt lại ngủ.

Tần Đường lại dựa người như cũ, đầu hơi nghiêng, tiếp tục ngủ.

Điện thoạikhôngcần chọn, mua giống cái cũ củacôlà được.

…………………

………….

………….

……..

Tần Đường nhìnmộtthân thường phục củaanhta, lại hỏi: “anhlà cảnh sát à?”

Lúc cònnhỏ, tính cách Tưởng Xuyên khá cứng đầu, lại có chút hư hỏng, cùng với những đứa trẻ khác hoàn toàn khác biệt.anhđối với mấy thứ đồ như bánh kẹo gì đókhônghứng thú lắm, mặc dùmộtnăm có khikhôngđược ăn đếnmộtlần, nhưng vẫnkhôngthích như cũ.

cômặcmộtchiếc váy công chúa, lớn lên trắng trắng,nhỏnhỏ, đôi mắt rất to.nóitóm lại là rất xinh đẹp, cũng rất đángyêu.

“không.” Tào Nhamnói, “anhtôinóitrướckhôngnên, tránh rút dây động rừng.”

Tưởng Xuyên liếc nhìncômộtcái: “Tào Nham.”

Cuối cùng, vẫn là bacôấyđitới giúpcônhặt hết những đồ ăn vặt đó lên.

anhmím môi, nhìncô: “Máy ảnhthìchoanhnợ.”

Tần Đường lại nở nụ cười vớianhta, dư quang liếc nhìn về phía Tưởng Xuyên. Nếu Tưởng Xuyên và Tào Nham là bạn,thìtrước đây Tưởng Xuyên làm cái gì? Trực giácnóichocôbiếtanhkhôngchỉ đơn giản là người phụ trách củamộtnghĩa trạm, ông chủ củamộtcông ty vận tải nhonhỏnhư vậy.

Tưởng Xuyên nhìn về phíacônói: “Em lên xe trướcđi.”

Tần Đường hừmộttiếng: “Máy ảnh của tôi cũng bị hỏng, saokhôngthấyanhnóimua cho tôimộtcái máy ảnh khác chứ?”

mộtnụ hôn rất nhanh, gần như chỉ là lướt qua rồi lập tức rờiđi.

Tình tình đại tiểu thư cũng lớn ghê.

A Khởi hưng phấnnói: “anhTưởng,anhvề rồi!”

Tiểu nha đầu cảm thấy rất mờ mịt, bé muốn đem đồ ăn choanhấy, cánh taynhỏhơi buông lỏngmộtchút, đồ ăn lạimộtlần nữa rơi đầytrênmặt đất.

Tưởng Xuyên: “.........”

Tần Đường nằm cuộn tròn ởtrêngiường nhưng lạikhônghề cảm thấy buồn ngủ, nghĩ tới chỗ vừa bị Tưởng Xuyên hôn, cũng chưa hẳn là khóe môi, nhưng môianhlại rất nóng, nhiệt độ cứ chầm chậm lan từ chỗ đó ra, tràn tới nơi khóe miệng, rồi dần dần khiến nó nóng lên. Nghĩ đến đây,cônhịnkhôngđược liền đập chân bình bịch lên ván giường.

Tiểu Thành cũng đứng dậy nhếch môi cười.

Tưởng Xuyên dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằmcôtrong chốc lát,nói: “Thắt dây an toàn vào.”

“Chắc chắn có người giúp đỡhắnta, nhưng là ai, chúng takhôngcó bằng chứng.”

côcúi đầu, sờ sờ khuôn mặt mình, sau đó liền bất tri bất giác thẹn quá hóa giận, lập tức giơ tay muốn đánh người.

gặp phải mấy tên lưu manh

Tần Đường đứng ở sườn xe bên kia, vừa rồi,anhta vốn là muốnnói“

Buổi sáng hôm sau, Tưởng Xuyênđixử lí thủ tục xuất viện.

Hơn sáu tiếng lái xe,trênđường hai người có dừng lạimộtlần ở trạm xăng để ăn bát mì,đivệ sinh.

Tưởng Xuyên giữ được cổ tay củacô, Tần Đường mặt đỏ tai hồng, cảm thấy bị người chiếm tiện nghi, còn bị người ta chơimộtvố, cả giậnnói: “anhbuông tay! Đồ lưu manh!”

Tưởng Xuyên cũngkhôngnhận lấy đống đồ kia như những đứa trẻ khác mà chỉ nhìncôchăm chú, cảm thấy đôi mắtcôkhi chớp chớp, trông đặc biệt xinh đẹp.

A Khởi và Tiểu Thànhđangở trong sân sửa sang lại bao tải, hai ngườikhôngbiếtđangđùa giỡn cái gì đó, A Khởi liền ném đống bao tải lên người Tiểu Thành. Nghe thấy tiếng ô tô, mới vội vàng đứng dậy.

anhnhìn An An chằm chằm, thấycôvẫn giữ nguyên dáng vẻ sắp khóc kia, tính khí liền nổi lên, bỗng nhiên cúi đầu hôn chụtmộtcái lên mặtcô.

Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài cửa sổ ngắmcô, sau đó mẹcôthấyanh, đemmộtđống bánh kẹo nhét vào trong lòng tiểu Tần Đường, chỉ ra ngoài cửa sổ, rồi ghé vào tai tiểu nha đầunóigì đó. Sau đó tiểu nha đầu kia liền ômmộtđống đồ ăn vặtđivề phíaanh,điđượcmộtđoạn, đồ trong tay rơi xuống đất,côngồi xổm xuống đất nhặt, nhặt, nhặt mãikhôngxong, khuôn mặtnhỏủy khuất đến muốn khóc.

Tần Đường trợn mắt lườm Tưởng Xuyênmộtcái, đoạt lấy dây an toàn trong tayanh, “anhcút ra, tôi tự thắt.”

“Đợimộtchút, đem xeđirửađã..”

Tào Nham lái xe của Tưởng Xuyên đến trước cổng bệnh viện, ném chìa khóa xe choanh: “Xe sửa rồi đấy!”

Tưởng Xuyên: “.......”

Tưởng Xuyên dập thuốc, ném vào thùng rác, sau đó tiêu sái xoay người, “điđây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đường hoàn toàn phát ngốc rồi, đôi mắt chậm rãi mở to ra, nín thở nhìnanh,mộtcâu cũngkhôngthốt thành lời.

“anhnói.” Tưởng Xuyên cúi đầu, đầu nghiêng về phía bên phải. Lại nghiêng thêmmộtchút nữa, tới gần khóe miệngcô, hônnhẹmộtcái: “Tiểu lưu manh kia hôn em ở chỗ này, đúngkhông?”

Ở trường tiểu học Hy Vọng nghèo khó kia,anhcũng giống như rất nhiều đứa trẻ khác, mỗi ngày đều phảiđimộtđoạn đường rất xa từ trong núi ra mới đến được trường học, người thành phố đối với bọn họ thựcsựrất mới lạ, đặc biệt là đứanhỏxinh đẹp đếnkhôngtưởng được như Tần Đường, bọn họ từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy.

Tưởng Xuyên nghiến răng, nhịn lại: “Tần Đường!”

Tào Nham vỗ vaianh, “anhcứ về trướcđi,trênngười bị thương còn chưa có khỏi đâu.mộtmình tôi vàanhtôi ở lại chiếu ứng, chắc cũng có thể tóm gọn được mấy tên cho đó.”

“Triệu Kiến Hòa ở trong tù lập được vài cái công lao, sau đó xin giảm án. Nhưng việc trong tù cũng có chút điểm kì lạ, trùng hợp là mấy lần có chuyện đều là Triệu Kiến Hòa lập công.”

Tưởng Xuyên kéocôđimộtđoạn, dừng lại ở bên ngoàimộtcửa hàng bách hóa, buôngcôra,nói: “đimua điện thoại” sau đó liềnđivào trước.

điqua nội thành, Tưởng Xuyên tìmmộtchỗ đỗ xe, Tần Đường nhìnanh, vẫn kiên quyếtkhôngnóicâu nào.

Lúc trước chính miệngcôđãnói, nếu muốn hôncônhất địnhcôsẽđáp trả bằng hai cái tát, nên Tưởng Xuyên đây chính là cố ý.

Tiểu nha đầu lại bịanhdọamộtlần nữa.

Tưởng Xuyênnói: “Điện thoại bị hỏng, trách nhiệm là ởanh.”

Tay Tần Đường dừng ởtrênkhôngtrung, thấy khóe miệngđangbị thương của Tưởng Xuyên, đánhkhôngđược, màkhôngđánh cũngkhôngxong.

côôm đống đồ ăn vặtđiđến trước mặtanh, vẻ mặt tranh công, giọngnóimang đậm chất của trẻ con, mềm mại, ngọt ngào: “anh, choanhkẹo này.”

côchu cái miệngnhỏlên nhìnanh, lại nhìn đống đồ nằm ngổn ngang dưới đất, thân mìnhnhỏbé nhận mệnh lại ngồi xổm xuống tiếp tục công cuộc nhặt đồ, nhưng lần này cũng như lần trước,cônhặt mãi vẫnkhôngxong.

Cũng may, ba mẹcôkhôngtráchanh.

Tần Đường cắn môi,khôngnóicâu nào.

Tưởng Xuyên lái xe quay trở lại nghĩa trạm.

Tần Đườngnói: “Chuyện lúc trước, cảm ơnanh, Tào tiên sinh.”

Tần Đường ngốc lăng,côvốn nghĩ ngày maisẽđimua sau.

Tưởng Xuyên nắm cổ taycô, giọngnóirõràng: “thậtsựmuốn đánh sao?”

Đầu óc Tần Đường ong lên, mắt hạnh mở lớn, cố gắng nhìnrõgương mặt Tưởng Xuyên trong bóng đêm, ngơ ngác nhìnanh: “anhnóicái gì?”

Tưởng Xuyên và Tào Nhamđisangmộtbên, Tào Nham đưa choanhmộtbao thuốc lá, hai người chân giẫm lên luống hoa gần đó, Tào Nhamnói: “Triệu Kiến Hòa tối hôm quađãrời khỏi Du Lâm rồi.”

mộtlát sau, tiểu nha đầu khóc đến đỏ hồng cả mắt lại ômmộtgói kẹo đến, Tưởng Xuyên thấy dáng vẻcôrất đáng thương, vốn địnhsẽnhận lấy,khôngngờ, tiểu nha đầu kia lại hùng dũng nhét kẹo vào lònganh, sau đó liền xoay người chạyđi.

Rất nhanh,mộtchiếc xe Jeep đen tiến vào trong sân.

“Làm saohắnta ra tù được?”

Tức giận xoay người trở lại nằmtrêngiường của mình,côliền kéo chăn trùm đến tận đầu bày tỏ kháng nghị.

Tưởng Xuyên dựa lại ngườitrêntường, trong bóng đêm, khóe miệng cong lên,nói: “đãcho em cơ hội rồi nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đường nhìn bóng dáng cao lớn củaanh, yên lặngđitheo sau.

Tào Nham?cônhìn về phíaanhta, lạinói: “Tào Thịnh làanhtraianhsao?”

Tưởng Xuyên hút thuốc, chân di di đám bùn dưới chân,nói: “Cácanhđãphái ngườiđitheo rồi?”

Tần Đường cầm lấy điện thoại mới, cúi đầu, duỗi chân đánhẹvào chân Tưởng Xuyên: “Này,đitrả tiềnđi………”

Tưởng Xuyên hiểurõ, bọn họ là người của hai thế giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23