Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22


“Tiểu lưu manh kiađãhôn tôimộtcái.” Tần Đường nhíu màynói. Từnhỏbacôđãgiáo dụccôrất nghiêm khắc. Bacôdạy rằngkhôngđược cho con trai ôm loạn hôn loạn. Cho nên khi đó, vì cònnhỏnêncôrất sợ hãi, bị dọa, cảm thấy bị con trai hôn làmộtviệc rất rất nghiêm trọng, lập tức òa khóc lên.

Tưởng Xuyên đứng ở cửa, bật công tắc.

Trong phòng bệnh đột nhiên vang lên giọngnóinhonhỏ, mang đậmsựyếu ớt, khổ sở củacô.

Ảnh hậu Cảnh Tâm và chồng mình vẫn luônyêuthích công việc từ thiện, Tiểu Thành và A KhởinóiTần Đường lớn lên rất Cảnh Tâm. Quả thực là rất giống.

Tuyđãchắc đến tám chín phần mười, nhưng vẫn muốn xác nhận lạimộtchút.

côkhôngnóicâu nào, mà Tưởng Xuyên cũngkhônghỏi.

Đêm xuống, trời mưa.

“Lại đây.” Tưởng Xuyênnói, giọngnóikhàn khàn, mang theomộttia dụ hoặc: “Lại đâyanhnóicho emmộtbí mật.”

Tần Đường chớp chớp mắt, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

Tần Đường đần mặt: “Chỉ vì thế thôi sao?”

Tần Đường dùng ngón tay cảm nhậnmộtchút, kinh hỉ nhìnanh: “Là cuộn phim!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được rồi ạ……….. Hẹn gặp lại, mẹ……”

“Tưởng Xuyên, máy ảnh của tôikhôngcòn nữa rồi.”

Tần Đường kinh hô: “anhlàm cái gì?!”

Tưởng Xuyên nhìncômộtlúc, rồi đặt đồ ăn lên bàn,nói: “Lại đây ăn cơm.”

“Chiếm tiện nghi của em như thế nào?”anhlười biếng hỏi.

anhnói: “Cómộtsố chỗ bị hỏng rồi, phim bị dính vào nhau.anhthử xem qua rồi, có vẻ như vẫn còn dùng được.”

Ban đêm mưa lớn gió to, có chút lạnh.

“anhcũng rất tốt mà, chuyện nàyanhđâu có sai.” Tần Đường nhìnanhnói: “Triệu Kiến Hòa cũng làmộttên hỗn đản, lợi dụng việc từ thiện để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, lúc trướcanhthu thập chứng cứ để chohắnvào tù là đúng.”

Tần Đường thẹn quá hóa giận, đánh mạnhmộtcái lên ngực Tưởng Xuyên: “Tưởng Xuyên,anhbắt nạt tôi!”

Nụ cười vẫn treotrênmiệng Tưởng Xuyên nhưnganhlạikhôngnóigì nữa.

“Saoanhlấy được?”

Tần Đường có chút hoảng loạn, giãy dụa: “anh……..”

Con thỏ kia to bằng bàn tay, màu hồng nhạt, hôm đó lúcđira ngoài làm việc với Lữ An, lúc trở về có tạt qua bệnh viện vì Lữ Annóimuốnđithăm tiểu nha đầu Nguyệt Nguyệt. Lúc bọn họ tớithìNguyệt Nguyệtđãngủ, trong lòng vẫn ôm con thỏ kia.

Tôi hôm qua, Tưởng Xuyênmộtthân trọng thương, Tần Đường lại trúng độc khí CO,trêntay dính đầy sơn, lại vào cấp cứu gấp. Thậm chí mấy y tá còn thầm tonhỏvới nhau xem hai người rốt cuộcđãlăn lộn thế nào mà biến thành cái dạng như vậy. Nhưng dù sao cũng là riêng tư của người bệnh, cho nên cáccôcũng chỉ là lénnóimà thôi.

Giữa trưa, có người mang cơm hộp đến chocô. Cơm nước xong, Tần Đường nằm xuống nghỉ ngơimộtlát.

Tần Đường mặt đỏ bừng,khôngnóichuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đôi mắt đen củaanhtrở nên nặng nề, nhìncô,nói: “Lúc em cònnhỏanhđãgặp em rồi.”

Tưởng Xuyên: “............”

“Vậy em trốn cái gì?”

Tần Đường: “........”

Đôi mắt Tưởng Xuyên nhìn thẳng về phíacô, người sáp lại gần, cườinói: “Yên tâm,anhkhôngdễ c·h·ế·t như thế đâu. Lần sau đừng làm như vậy nữa.”

Tưởng Xuyên “ừ”mộttiếng,nói: “Em họ Tần, cha mẹ emđãquyên tặng cảmộtkhu nhà cho trường tiểu học, hồinhỏanhhọc ở trường tiểu học đó.”

Tưởng Xuyên nhìncô, cuối cùng bật cười: “Tối hôm qua sao lại quay lại tìmanhvậy?”

mộtlát sau, bác sĩ và y táđira.

“Hôn em như thế nào?”anhlại hỏi, giọngnóitrầm thấp mang theo ý cười.

Trong bóng đêm, ánh mắtanhthâm trầm, tựa nhưmộthồ nước tĩnh mịch sâukhôngthấy đáy.

Tưởng Xuyên lạinói: “Gần hơnmộtchút nữa.”

Logo của An Nhất Quỹ làmộttiểu thiên sứ có đôi cánh dài.

nóinhư vậy….. Móng tay cũng làanhấy cắt sao?

Đến cả nửa ngày, cuối cùng vẫn nhích qua.

Chương 22

Tưởng Xuyên cười lớn tiếng, tới gần bên taicô: “Cái tên tiểu lưu manhđãhôn emmộtcái mà emnóií, làanh.”

Buổi chiều bác sĩ đến truyền dịch chocô, y tá thấy giường bên cạnhkhôngcó người liền nhịnkhôngđượcnhỏgiọngnóithầm: “đãbảoanhta nghỉ ngơi cho tốt rồi, sao cứđilung tung vậy? Tần tiểu thư cũngthậtlà, bạn trai mình bị thương nghiêm trọng như vậy màcôcũngkhôngquản giáoanhta lại cho tốt gì cả.”

Hay là Tưởng Xuyênđãcho người điều tracô?

Y tá kia thấycôkhôngnóigì lại tiếp tục: “Nhưng bạn traicôđối xử vớicôthậtlà tốt. Hôm quatrêntaycôdính đầy sơn,anhta liền hỏi xin tôi dầu quả trám để giúpcôlau sạch màkhônglàm tổn hại tay.cônhìn xem, taycôgiờmộtchút cũngkhôngbị thương đúngkhông?”

Lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt,yêuthích từ thiện, họ Tần. Tất cả đều có thể chứng minh suy đoán củaanh,côchính làcôbé năm đó bịanhhônmộtcái liền khóc lóckhôngthôi.

Sau khi y tá rờiđi, Tần Đường duỗi năm ngón tay, ngẩn người nhìn bàn tay của mình.

“So với tôi thựcsựlớn hơn vài tuổi, cũngđãhiểu chuyện rồi, vậy mà còn dám chiếm tiện nghi của tôi.”

Giây tiếp theo liền đen mặt đứng bật dậy.rõrànganhđangtrêucô.

Nương vào ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, Tưởng Xuyên nhìnrõgương mặt củacô.

Tần Đường: “...........”

Y tá cười: “Đúng vậy, chính làanhta làm đó.”

Tưởng Xuyên đương nhiênkhôngthể đểcôđidễ dàng như vậy, tay dùngmộtchút sức, dễ dàng kéocôngã trở về.

Tần Đường ngẩn người: “Tay của tôi làanhấy rửa cho sao?”

Tần Đường: “.............”

Chuyện tới bây giờthìchả còn gì phải giấu diếm nữa cả.

Tần Đường v**t v* cuộn phim kiayêuthíchkhôngthôi, tâm trạng rất tốt. Tuy rằng máy ảnh bị hỏng, nhưng ảnh chụpthìvẫn còn, đây làsựvãn hồi tốt nhất rồi.

Tần Đường cúi đầu: “anhvới tôi là cùng nhauđi, tôi dù sao cũngkhôngthể bỏ mặcanhở lại được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẳng đến tận chạng vạng, Tưởng Xuyên mới trở lại.

côđỏ bừng mặt,rõràng làanhta bảocôqua đây lấy đồ mà.

Tưởng Xuyên nhấc tay lên, nằm ngửatrêngiường, khoa tay mua chân biểu diễnmộtcái độ cao: “nhỏnhư thế này này.”

“Bọn họ đúng là phải lo lắng.mộtcôgáinhỏnhư emmộtmình chạy đến nơi rừng núi này đúng là rấtkhôngan toàn, đặc biệt nếu em gặp phảimộtngười phụ trách nhưanh.” Tưởng Xuyên nghĩ đến việc tối qua, vốnkhôngnghĩsẽđểcôbị cuốn vào, may mà cuối cùngkhôngxảy ra chuyện gì, nếukhônganhthựcsựkhôngbiết ănnóithế nào với ba mẹ củacô, cũngkhôngcách nào tự đối mặt với bản thân được.

Tần Đường ban ngày ngủ nhiều nên bây giờkhôngngủ được nữa, lăn qua lăn lại, lại nghĩ đến cái máy ảnh bị chia năm xẻ bảy..

“anhcòn chưanói, tại saoanhlại biết?khôngphảianhcho người điều tra tôi đấy chứ?”

Tần Đường nghĩ nghĩ, có chút nghiến răng nghiến lợinói: “A, cũngkhônghẳn làkhôngcó. Cómộttên tiểu lưu manhđãchiếm tiện nghi của tôi.”

“Lúc đánh nhau thuận tay lấy được.”

Đầu lưỡi Tưởng Xuyên lại đảomộtvòng quanh hàm răng, im lặng vài giây, dựa vào gối đầu ngồi dậy, comộtchân lên.

Giây tiếp theo, Tưởng Xuyên cầm lấy taycô, đemmộtthứ tròn tròn màu đen nhonhỏnhét vào taycô.

Bác sĩ và y tá đẩy cửa phòng bước vào, kiểm tra lại thân thể cho Tần Đường. Y tánói: “Buổi chiều còn phải truyềnmộtbình nữa.”

côcũng ngẩng đầu nhìnanh.

Tưởng Xuyên sau khiđira ngoài nghe điện thoạithìvẫn chưa trở lại.

Tưởng Xuyên nhìn về phíacô: “Là emthật?”

Tần Đường ngồi yêntrêngiường đượcmộtlúc, đột nhiên nhớ tới cái máy ảnh bị đập vỡ, trái tim đau nhói,côôm lấy ngực khó chịukhôngthôi, tâm trạng cũng theo đó mà trùng xuống, cả ngườikhôngcó tí tinh thần nào cả.

“Mẹ ạ…… điện thoại con bị trộm….”

Tần Đường bất động, chỉ quay đầu lại nhìnanh. Trong phòng bệnhkhôngbật đèn nêncôcăn bản chẳng nhìn thấy gì cả nên hỏi: “anhlàm gì…….”

cônằm yên lại, trợn mắt nhìn trần nhà tối đen như mực.

Tần Đường lóc cóc bò qua, buồnkhônghé răng nhận chiếc đũa, cúi đầu im lặng ăn cơm.

Tần Đường do dựmộtlúc, cuối cùng vẫn xốc chăn xuống giường,đihai bước, khi còn cáchmộtkhoảng khoảng nửa thướcthìdừng lại, chìa tay ra: “Cái gì?”

Tần Đường chần chờmộtlát, cuối cùng gật đầu: “Cómộtchút.”

Cả người Tưởng Xuyên cứng đờ, nhanh chóng nắm taycôgiúpcôngồi dậy, khàn giọngnói: “Tay đểđiđâu đấy?”

Huống chi, tối hôm qua Tưởng Xuyên vốn có thểkhôngđiđể đổicô, nhưnganhvẫnđi, nên cho dù thế nào, bảocôđimộtmình,côkhônglàm được.

Tưởng Xuyên liếc mắt nhìncô: “Em tặng cho Nguyệt Nguyệtmộtcon thỏ bông,trênlỗ tai nó có in logo của An Nhất quỹ. Lúcanhđithăm Nguyệt Nguyệtthìcó nhìn thấy.”

Thân thểcôcứng đờ, ngửa đầu hỏi: “anhđịnh cho tôi cái gì? Nếukhôngcó gìthìbuông tôi ra.”

Tần Đường gật đầu. Điện thoại của Tưởng Xuyên vang lên,anhđưa mắt nhìn sang, rồi đứng dậy rađira bên ngoài nghe máy.

Tần Đường cúp máy, trả điện thoại lại cho Tưởng Xuyên.

Vài giây sau,cônóitiếp: “Tôi sợanhbị đánh c·h·ế·t………”

Phòng bệnh vẫn chưa bật đèn, ánh sáng bên trong mờ nhạt. Tần Đường dựa lưng vào giường, cuộn tròn hai chân, cảm xúc có chút hạ xuống.

Lúcnhỏđitheo cha mẹ làm từ thiện, đứanhỏtrong núi nào dám chơi vớicôchứ, chỉ dám đứng từ xa nhìn, hoặc là vây quanh mà thôi, lại càngkhôngdámnóichuyện vớicô, cứ như sợ làm như vậysẽlàm bẩncôvậy.

Ở dưới tình huống như vậy mà còn có thể lấy được cuộn phim, nhất địnhkhônghề dễ dàng.

Tần Đường mím môi, trái tim đập nhanh hơn, hơi lùi lạimộtchút,nhỏgiọngnói: “Ừ, vui hơn rất nhiều rồi. Cảm ơnanh.”

Tưởng Xuyên nắm taycôkéomộtcái.

Kí ức từ năm 3, 4 tuổi đến bây giờđãsớm trở nên mơ hồ, nhưngcôđối với mấysựkiệnkhôngtốt kiathìlại nhớ rấtrõràng, thậm chí bây giờđãtrưởng thành rồi, vẫnkhôngchịu được khi người khác chiếm tiện nghi của mình.

mộtchuyếnđinày, hai người ở núi Dương Quyển hai đêm, lại cùng nhau trải quamộtđêm hoạn nạn, thái độ của Tần Đường đối với Tưởng Xuyên tốt hơn rất nhiều.

Tưởng Xuyên để điện thoại lên bàn, hỏi: “Ba mẹ emkhôngyên tâm sao?”

Tuy rằngkhôngphải trách nhiệm củacô, nhưngcôthựcsựrất sợ những người ở bên cạnhcôchếtđi.

Tần Đường há hốc mồm, vừa định mở miệng phản bácthìbác sĩđãtìm được vị trí, đâm kim vào. Đột nhiên nhóimộtcái làmcôkhônglên tiếng được.

Tưởng Xuyên: “Ừ.”

Sau khi Nguyệt Nguyệt tỉnh lạithìnóirằng, con thỏ kia là chị Tần Đường chocôbé.

Tần Đường hừmộttiếng, kéo chăn trùm kín người nằm xuống.

Tần Đường muốn xoay ngườiđibật đèn, Tưởng Xuyên đưa tay đècôlại, dựa lại gần, kề sát taicônói: “Vui sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đường mượn điện thoại của Tưởng Xuyên, Tưởng Xuyên đưa điện thoại chocô.côquay lưng về phíaanhgọi điện thoại, giọngnóinhỏnhẹ.

Tần Đường cắn môi, đầu ngón tay hơi giật giật, sắc mặt ửng đỏ.

“............. Vậyanhdựa gần vào như vậy làm gì?”

Tưởng Xuyên nhìn về phíacô, giọngnóithản nhiên: “Lúc đó emnhỏnhư vậy, đối với mấy đứanhỏtrong núi chắc làkhôngcó ấn tượng gì rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côngã ngồi lên mép giường của Tưởng Xuyên, đầy đụng phải chânanh, rất cứng.

Cơ thểkhôngổn định nên tay còn cáchmộtlớp chăn chống lên bụng Tưởng Xuyên nữa.

Giọngnóitrầm thấp của Tưởng Xuyên vang lên: “Cho emmộtthứ. Qua đây.”

“khôngsao…… Do conkhôngcẩn thận thôi, ngày mai consẽđimua cái điện thoại khác…… Vâng, con biết…….. Consẽcẩn thận……..”

anhnhìncô.

Tần Đường gật đầu: “Ừ, quỹ An Nhất là ba mẹ thành lập lúc tôi 3 tuổi.”

Là cuộn phim của máy ảnh.

Mấy năm nay, mỗi lần Tần Đường đến các địa phương có tổ chức tình nguyện đều được người phụ trách chỗ đó tiếp đãi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người phụ trách của nghĩa trạm nhận ra được thân phận củacô.côthựcsựkhôngnghĩ ra mìnhđãđể lộ sơ hở lúc nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22