Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 24

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24


Vài giây sau, nhân lúc Tưởng Xuyênkhôngđể ý liền duỗi tay đoạt lấy chùm chìa khóađangmắctrênngón tayanh, khuôn mặt vô cùng đắc ý lắc lắc chùm chìa khóa: “khôngcần, tôi tựđi.”

Tiểu Thành vội vàng lắc đầu: “không,khôngcó gì ạ……..” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 24

Khí chất quanh người khácmộttrờimộtvực so với Tưởng Xuyên.

Lữ Annói: “Chìa khóa xe ở chỗanhTưởng đó.”

“anhnóivới Tần Đườngđi, nhớcôấy giúp đỡ.” Tưởng Xuyên hạ mắt, “Đến lúc đó đểcôấy về Bắc Kinh vớianh.”

Ngón tay Tưởng Xuyên kẹp điếu thuốc, cánh tay gác ởtrêncửa sổ, híp mắt nhìn hai người, miệng nhả ramộtvòng khói.

Tần Đường đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua, rồi đứng dậy.

Lữ An: “Hai ngườiđicùng nhau?”

Tần Dường quay đầu lại nhìn: “khôngcần,anhcứ về trướcđi.”

………. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vì sao?”

Tưởng Xuyênđanghút thuốc nghe vậy liền sặcmộtngụm khói, nhàn nhạt nhìn về phíacô.

Tưởng Xuyên nheo mắt nhìn theo bóng dángnhẹnhàng củacô, bước dài hai bước đuổi theo, túm lấy tay củacôấn vàotrêntường, thấp giọngnói: “Có đưa haykhông?”

Trước bữa tối, Tào Thịnhđãtrở lại.

Đôi mắt Tưởng Xuyên nhìn lướt ra phía saucô.

Vốn dĩ đưa congáiđến bệnh viện chỉ là để che tai mắt, mục đích chính của Tào Thịnh chính là muốn điều tra Khương Khôn. Dựa vào việc Triệu Kiến Hòa tới tìm Tưởng Xuyên, lần theo manh mối đó, nhất định có thể bắt được Khương Khôn.

Tào Thịnh nghe vậy cười: “Mấy ngày nữa tôi đưa con bé lên Bắc Kinh, để vợ tôi chăm sóc con bé.”

“côấy ở đâykhôngan toàn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Xuyên nhìn Tào Thịnh: “Bệnh của Từ Từ sao rồi?”

Tào Thịnh hỏi: “Tưởng Xuyênđira ngoài rồi sao?”

Tần Đườngkhôngthấy Từ Từ, liền hỏi: “Từ Từ vẫn phải nằm viện sao?”

Hạ Tòng An nhìn Tần Đường: “Sao lại gầy thế này.”

Lữ An: “Đến bệnh viện rồi.”

Đúng lúccôđangcó việc tìmanh.

Tiểu Thành kinh ngạc nhất: “CMN chứ!anhđây là định cường hôn người ta sao?”

Tào Thịnh cười: “Vậy được, cảm ơncôtrước nhé.”

Tần Đường đáp: “Bây giờthìchưa được.anhcứ yên tâm, bạn tôi nhất địnhsẽthu xếp choanhchu toàn mà.”

A Khởi muốn xem phim truyền hình, vừa muốn chuyển kênhđãbị tay Tưởng Xuyên đè lại, đôi mắt đen tuyền nhìn chăm chú vào màn hình TV.

Tần Đường lập tức gọi điện thoại, cúp máy xong,cônói: “Tôiđãhỏi giúpanhrồi. Mai ba tôisẽliên hệ với bác sĩ, đến khi nàoanhđến Bắc Kinh, tôisẽbảo bạn tôiđiđónanh,anhấysẽgiúpanhsắp xếp mọi chuyện.”

Tần Đường nhìnanhmộtlát, cuối cùngnói: “Tôi vào nội thành, ăn cơm với bạn.”

Tưởng Xuyên dựa sát vào ngườicô,trênngườianhcómộtloại khí thế bức người, vì khoảng cách chỉ ngay trước mắt, nên khí thế đó càng trở nên cường đại.

Tưởng Xuyên ném bao thuốc choanhta, vẻ mặt vô cảm búng búng tàn thuốc, ngón tay Tào Thịnh khum lại, châm thuốc, cười lạnh: “500 vạn, liệu còn được mấy cái số lẻ thựcsựđưa xuống mấy vùng núi đó chứ? Vừa có thể rửa tiềnmộtcách chân chính, lại có thể lấy được thanh danh tốt, phương pháp che mắt người khác nàythậtđúng là cao minh!”

Tần Đường ngẩng đầu nhìnanh: “Tôiđiđâu còn phải báo cáo vớianhsao?”

Tần Đường nghĩ nghĩmộtlát rồinói: “Nếu cần giúp đỡthìcứnóivới tôimộttiếng, ba mẹ tôi có quen biết với mấy vị chuyên gia về tim.”

Tiểu Thành gật đầu: “Vâng. Ra ngoài với chị Tần Đường rồi ạ.”

“Để tôi thử xem.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bình thường, Tần Đường lúc nào cũng máy ảnhkhôngrời tay, lần này trở về lại thấy hai taycôtrống trơn nên A Khởi liền nhịnkhôngđược hỏi: “Chị Tần Đường, máy ảnh của chị đâu?”

Tiểu Thành: “Đúng thế.”

Tần Đường đứng im bất động tại chỗ, trừng mắt nhìnanh.

Hạ Tòng Anđivề phía Tần Đường, đứng ở đằng saucôgọi: “Đường Đường.”

Buổi chiều, Hạ Tòng An tới Tây An. Sau khi gọi điện thoại cho Tần Đường liền đứng chờ ở sảnh khách sạn.

Những người khác cũng nhờ đó mà pháthiện, ai nấy vui vẻ thò mặt ra hóng.

Tần Đường cầm điện thoại mới trở về phòng, gọimộtcuộc điện thoại báo bình an cho ba mẹ.

Tưởng Xuyên lười biếng hỏi: “khôngphải hai người ly hôn rồi sao?”

……

Tưởng Xuyên nhìncôhai giây, hỏi: “điđâu?”

Tần Đườngkhôngmuốn nhiều lời, ánh mắt liếc nhìn về phía Tưởng Xuyênđangđứng hút thuốc,khôngvuinói: “Gặp lưu manh!”

Tần Đường quay đầu lại, thấy đối phương liền nởmộtnụ cười, rảo bướcđiđến.

Tần Đường gật đầu: “Có người bạnđicông tác ở đây, tôi qua gặpanhấymộtlát.”

Lữ An nhướng mày, cũng cười.

Tào Thịnh còn muốnnóigì đó, điện thoại Tần Đường liền đổ chuông.

Tần Đường cắn mối, trừng mắt nhìn bóng dáng Tưởng Xuyên.

“..........Được.”

Tần Đường cố gắng tránh, tránh, tránh, nhưng tránhkhôngđược.

Từ sau khi trở về,côvẫn chưa hề choanhsắc mặt tốt lần nào, lần nàycôlại chủ động đến tìm, làmanhcảm thấy rất ngạc nhiên.

“Em tìmanh?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lữ An hỏi: “cômuốnđira ngoài sao?”

Thân hình Tưởng Xuyên cao lớn, hoàn toàn che khuất thân hình của Tần Đường, chỉ có thể nhìn thấy hai cánh tay bị giữ cao quá đầuđangkhôngngừng giãy dụa củacônên trong cảm nhận của người khác, đặc biệt là dưới góc độ này, quảthậtrất giống bị cường hôn….

Tiểu Thành trừngcôấy, cònkhôngpháthiệnanhTưởngđãbị đánh thành như vậy sao? Nhất định là có giúp, nhưng kể cả cókhônggiúp,thìloại chuyện làm tổn hại mặt mũi của đàn ông như thế này cũng sao có thểnóitrắng ra như vậy chứ?

Điện thoại vừa được kết nối, Hạ Tòng An liền hỏi: “Emđangở đâu?”

Tần Đường mím môi: “anhđangở đâu?’

Tần Đường đứng ở trước cửa phòng của Tưởng Xuyên, do dựmộtlúc, vừa muốn giơ tay gõ cửa, cánh cửa liền được mở ra từ bên trong. Tưởng Xuyên nhìn taycôvẫnđanggiơ giữa chừng, cười.

Hạ Tòng Anmộtthân sơ mi trắng quân âu đen, thân hình cao lớn thon dài, ngũ quan tuấn lãng nho nhã, làn da cũng trắng, chính là điển hình củamộtvị tinhanh.

Tưởng Xuyênnóitiếp: “Con békhôngthể lúc nào cũngđitheoanhđược.anhbận như thế sao có thể chăm sóc tốt cho con bé chứ.”

Loại chuyện thế này,mộtmình mình hóng thôi là được rồi, nếuanhTưởng biết mình khuơ môi múa mépnóilung tungthìnhất địnhsẽbị chỉnh c·h·ế·t.

Tưởng Xuyên lạnh lùng nhìn lướt qua, Tiểu Thành lập tức cúi đầu xuống.

Nhưng dường như ánh mắt phía trước quá mức mãnh liệt, khiến cho Hạ Tòng Ankhôngthểkhôngnhìn về phía đó. Đối phương làmộtngười đàn ông, ngồitrênxe Jeep đen, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan kiên cường, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, cánh tay gáctrêncửa sổ xe lộ ra cơ bắp cuồn cuộn hữu lực.

Tiểu Thành ngồi cườimộtmình, lúc này, Tào Thịnh và Lữ An sau khi bàn chuyện ở trong phòng xongđira ngoài hút thuốc, thấy vẻ mặt ngốc nghếch kia của cậu ta liền hỏi: “Cười cái gì thế?”

Vừanóithân hình vừa ép tới, khóa chặtcôgiữa vách tường và người mình.

Tầngtrêntầng dưới khoảng cáchkhôngxa, những lời Tiểu Thànhnóitừng chữ đều lọt vào tai hai người.

Ăn cơm xong, Tần Đường và A Khởi ở lại phòng khách xem TV.trênTVđangphát sóngmộttin tức địa phương, người dẫn chương trìnhđangđưa tin tức “Tập đoàn Khôn Luân quyên góp chomộtđịa phương nghèo khó vùng núi 500 vạn…..”

Khóe môi Tưởng Xuyên hơi cong lên,nói: “Tập đoàn Khôn Luậtthìcó thể có được mấy đồng tiền sạchsẽchứ? Mấy năm nay quyên ra ngoài cũng phải đến cả trăm triệu rồi, năm trăm vạn cỏn con này cònkhôngphảisẽlại rơi vào túi bọn Khương Khôn thôi sao?”

Khương Khôn chính là có bản lĩnh này.

Ánh mắt Tưởng Xuyên nhìn thẳng về phíacô, chìa bàn tay ra: “Đưa đây.”

A Khởi cắn môi, mở lớn mắt nhìn chằm chằm hai người bêntrên.

Tưởng Xuyên đỗ xe lại, rútmộtđiếu thuốc ra, nhìncôdứt khoát xuống xe, hắng giọng gọicôlại: “Xong việcthìgọi điện thoại choanh.”

“Tốt nhất là nên như vậy.”anhnói, “Dù sao em vẫn còn ở đây, emsẽkhôngquên chuyện lần trước nhanh thế chứ?”

Tần Đườngkhôngăn cơm tối ở nghĩa trạm,côđiđến trước mặt Lữ An: “Có thể cho tôi mượn chìa khóa xekhông?”

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìncô, ngón tay chậm rãi tách taycôra, lấy được chìa khóa, sau đó thảcôra, khóe môi cong lên: “đithôi,anhđưa emđi.”

Rất nhanh, tin tức liền phát xong, Tưởng Xuyên rời mắtđi, đứng dậyđira ngoài, đứng dưới tán cây cổ thụ trong sân hút thuốc.

“Sao kia………” A Khởi kinh ngạc: “ThếanhTưởng Xuyênkhônggiúp chị sao?”

A Khởi bịanhnắm tay, khuôn mặt đỏ bừng.

………

………

Hai người lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nghĩa trạm.

Còn là loại hình hôn kịch liệt này nữa…..

Tào Thịnh gật đầu: “Ừ, nếu ở đâykhôngchữa khỏi được, mấy hôm nữa tôi định mang con bé lên Bắc Kinh.”

Lữ An từ trong phòngđira, nhìn về phía họ, Tưởng Xuyên liền hỏi: “Tào Thịnh đâu?”

“...........” Vài giây sau, Tần Đường mới mang vẻ mặt miễn cưỡngđitheo.

Ở dưới lầu, A Khởi và Tiểu Thànhđangsửa sang lại mấy bao tải đựng đồ, Tiểu Bạch và Từ Bằng ở bên cạnh hỗ trợ.

Thân thể cao lớn chắc nịch của Tưởng Xuyên chắn ngay trước mặtcô, khiến Tần Đường trong nháy mắt đột nhiênkhôngnóiđược câu nào, mãi nửa ngày mới rặn đượcmộtcâu: “Tôi muốnđira ngoàimộtchuyến, nên qua mượnanhchìa khóa xe.”

Tần Đường đỏ mặt, trái tim đập loạn trong lồng ngực, cố gắng tránh ra nhưng hoàn toànkhôngthể.

Nghenóituổi tác ông ta cũngkhônglớn, khoảngtrêndưới 40 tuổi.

Mấy năm nay Khương Khôn kiếm đượcmộtlượng tiền đen khổng lồ từ đó, lại lợi dụng việc công ích để rửa tiền, biến chúng thành những đồng tiền sạchsẽ, rồi lại quay về túi của mình. Tào Thịnhđãtheo dõihắnmấy năm nhưng vẫnkhôngtìm được bằng chứng có ích, nghiệp quan cấu kết nên mỗi lần có chút hành động gì cũng đều bị ngăn lại.

Tưởng Xuyên chở Tần Đường đến cửa khách sạn, Tần Đường lạnh nhạtnói: “anhđể tôi xuống ở đâyđi.”

Tưởng Xuyênđiđược hai bước, lại quay lại nhìn: “Còn muốnanhdắt emđisao?”

Tào Thịnh: “Có ly hôn rồithìvẫn là vợ tôi!”

Mà Tiểu Bạch da mặt mỏng, hoàn toànkhôngcó cách nào nhìn được nữa, cúi gằm đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng.

Là Hạ Tòng An.

Máy ảnh kia có vẻ như rất quý giá mà.

Tưởng Xuyên lấy chìa khóa xe trong túi quần ra, tung lên, Tần Đường duỗi tay ra định đỡ lấy lại bịanhgiành trướcmộtbước, tay hai người sượt qua nhau, chìa khóa lại rơi vào lòng bàn tay Tưởng Xuyên.anhra khỏi phòng, đóng cửa lại, bỏ qua biểu tình tức giậntrênkhuôn mặtcôđilên phía trước: “anhđưa emđi.”

Tào Thịnh: “khôngsao, bình thường cố gắng để ý chút là được.”

Tần Đườngnói: “Đâu có đâu,anhnhìn nhầm rồi.”

Tào Thịnh lộ vẻ mặt khó xử: “Tần tiểu thưkhôngthểđicùng tôi sao?”

A Khởi kinh hô: “Sao lại ném chứ?”

Tần Đường móc chìa khóa vào ngón tay mình quay quay vài vòng,khôngthèm để ý đến Tưởng Xuyên, xoay người rờiđi.

“anhở Tây An, Đường Đường, qua đónanh.”

Tào Thịnhđiđến trước mặtanh, hỏi: “Cho tôimộtđiếu.”

Hạ Tòng An hơi nâng cằm, hỏi Tần Đường: “Em quen à?”

Lúc trước, Triệu Kiến Hòa hợp tác với Khương Khôn, cũngđãgiúp Khương Khôn rửakhôngít tiền đâu? Bọn họ vất vả lắm mới tóm đượcmộttên Triệu Kiến Hòa,khôngngờ Triệu Kiến Hòa lại kiên quyết phủ nhận mọi chuyện, cho nên Khương Khôn vẫn là nhà từ thiện cao cao tại thượng như cũ.

Đến lúc nàythìA Khởi mới phản ứng lại, vội vàng ngậm miệng lại.

Hai ngườimộttrướcmộtsauđixuống, Tiểu Thành nháy mắt với Tưởng Xuyên:anh, được đó!

Ở trong tù Triệu Kiến Hòa cũngkhôngđược sống yên ổn, Khương Khôn lo sợhắnsẽkhai ra mọi chuyện nên muốn mạng củahắnta, nhưng Triệu Kiến Hòa cũngkhôngphải đèn cạn dầu, mạng lại cứng nên sau năm lần bảy lượtkhôngthành, Khương Khôn liền từ bỏ, giếtkhôngchếtthìcho ra thôi.

Nhắc tới máy ảnh, trái tim Tần Đường lạikhônghề báo trước nhói lênmộtcái, Tưởng Xuyên nhìn về phíacô, Tần Đường liềnnói: “Ném rồi.”

Tối hôm sau, Tào Thịnh từ bệnh viện về, liềnnóivới Tần Đường.

Tần Đường có ấn tượng khá sâu sắc với tập đoàn Khôn Luân. Mấy năm nay tập đoàn nàyđãquyên gópkhôngít vật tư, đồ dùng, nhưng mỗi lần đều là giám đốc của công ty ra mặt, tổng giám đốc đến bây giờ vẫn chưa lộ mặt lần nào, nhưng ở trong giới từ thiện đây vẫn làmộtnhà từ thiện có tiếng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24