Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13


Tưởng Xuyên nhìn thẳng vào mắtcô, ánh mắt lạnh lại: “Tôinói, CMN, em trở về ngay cho tôi!”

Lữ Ankhôngbiết phải giải thích vớicônhư thế nào, đành phảinói: “côyên tâm, chúng tôisẽkhônggây phiền phức chocôđâu. Nếu đối phương vẫn tiếp tục tìmcôgây phiền phức,anhTưởngsẽnghĩ cách. Hai ngày tớicôchịu khó ở yên tại đây nhé, đừngđilung tung.”

Tần Đườngnói: “Tôikhôngđi. Lữ Annói, sau khi đưa tiền rồisẽkhôngcòn chuyện gì nữa. Tiền này là của tôi, tôi muốn làm gì là quyền của tôi. Hơn nữa tôi làm như vậy là vì cái nghĩa trạm này,khôngphải vìanh, nên monganhhiểurõ.”

Tưởng Xuyên dừng đũa, ngẩng đầu liếc nhìn TVmộtcái, máy quayđãchuyển sang người dẫn chương trình.

Giống là đương nhiên rồi. Vì…..đó là mẹcômà.

Dì Quế nghe vậy liền xoa tay vào tạp dề, ngồi lại: “Vậy là được rồi, nếu đóithìcứnóivới dìmộtcâu, dìđinấu cho cháu.”

Thấy Tưởng Xuyên trầm mặc, Tần Đường lạinóitiếp: “Còn cảmộtđêm cơ mà, nếuanhcó thể giải quyết tốt, vậy mai tôikhôngcần đưa tiền cho bọn họ nữa rồi.”

Tần Đường trừng mắt nhìn bóng dáng cao lớn biến mất sau cánh cửa, cắn môi, cảm thấy tức nghẹnmộtcục.

Tần Đườngnói: “khôngcó gì. Cácanhtìm ra cách giải quyết rồi sao?”

“Tôi ở đây làmanhthấy vướng tay vướng chân?”

“Vậyanh……….”

Đôi mắt Tần Đường vẫn nhìn chăm chú về phía TV,khôngđể ý đếnanh.

Lúccôtắm xong, mở cửa ra liền thấy Tưởng Xuyênđangđứng trước cửa phòng mình, trong tay cầmmộtđiếu thuốc là chưa châm, môi mím thànhmộtđường thẳng, nhìncô.

“khôngcần đâu.”cônói.

“Vậy được rồi” Tiểu Thành chui lại vào buồng lái.

Từtrênxe có mấy người đàn ông mặc đồ đen cao lớn bước xuống.

Tần Đường cất máy ảnhđi,đilên tầng.

A Khởinói: “Bảo dưỡngthậtlà tốt mà! Cuộc sống tốtthìlàn da cũngsẽtốt,anhnhìn chị Tần Đường mà xem, làn dathậtlà đẹp mà….”

Tưởng Xuyên nhắc nhởcô: “Nếu emkhôngmuốn gặp rắc rối, sáng mai liền rờiđiđi.”

Bình thường sau khicôtắm xong rất hiếm khi xuống nhà, dì Quế cũng cho rằngcôđói nên mới làm như vậy, vội đứng lên: “Cháu đợimộtchút nhé, dìsẽđilàm ngay,mộtchút là được.”

Tần Đường nhíu mày: “Vì sao?”

A Khởi gật đầu: “Vâng ạ.”

côhiểu.

Tần Đường hất cằm: “khôngvề.”

Tưởng Xuyên cũng coi nhưkhôngcó gì, tự cười chế giễumộttiếng, sau đó rờiđi.

Xe Jeep đỏ rất nhanh biến mất khỏi sân viện.

Lữ An cười cười: “côcó muốn ăn cùngkhông? Để dì Quế nấu chocômộtbát nhé?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“.........khôngphải.”

Tưởng Xuyên ở đằng sau túm lấy cổ taycôkéo lại.côkhôngđề phòng, chậu rửa mặt trong tay bị nghiêng, sữa rửa mặt sữa tắm trong chậu rơi hết ra ngoài,côliền sợ hãi kêumộttiếng, Tưởng Xuyên phản xạ nhanh khom lưng đỡ lấy, hai cái chainhỏnhắn tinh xảo liền nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn củaanh.

Nửa tiếng trước, Tiểu Thànhđãgọi điện thoại cho Tưởng Xuyên,nóihết mọi việc.

Tưởng Xuyên cười nhạt, đôi mắt đen thẫm, ánh mắt trầm trầm: “Là người phụ nữ của tôi, điều này có nghĩa là gì, em hiểukhông?”

Tiểu Thànhđilấy chìa khóa xe, Tiểu Bạch và Từ Bằng nhàn rỗikhôngcó việc gì làm, Tiểu Bạch liềnnói: “Hay là để bọn emđicùng mọi người? Ở đây dù sao cũngkhôngcó việc gì làm,đicùng mọi người lên đến nơithìem và Từ Bằngsẽvào bệnh viện với Nguyệt Nguyệt, đợi mọi người mua đồ xongthìquay lại đón bọn em rồi chúng ta cùng về.”

Lữ An lại cười: “Lũ trẻ ở đó hiếm khi có cơ hội được ra khỏi núi,mộtsố người thậm chí cả đời cũng chưa chắc ra đượcmộtlần nào.khôngcó nước, đồ dùng lại thiếu thốn,mộtnăm, cả tháng, có khi cả năm cũng chỉ tắm được có vài lần.côbé này lần này có thể được ra khỏi núimộtlần đúng làkhôngdễ dàng gì, cũng coi như trong họa có phúcđi. Hai ngày nữa tôisẽđến viện thămcôbémộtchuyến.”

Lữ An đần mặt ra: “côbiết Triệu Kiền Hòa à?”

“Còn chuyện gì sao?” Tưởng Xuyên quay đầu lại, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc.

Tưởng Xuyên mím môi, nhẫn nhịn đưa lưỡi l**m răng, vài giây sau, biểu tình liền trở lại lạnh lùng,nói: “Em đừng có hối hận.”

“Ngày mai em trở vềđi.”

Tiểu Thành nhìn chằm chằm TV trong chốc lát, im lặng cả nửa ngày, A Khởi thấy vậy liền đá chân cậu ta: “Sao tự nhiên lại im lặng vậy?”

Tần Đường nhìn về Tưởng Xuyênđangngồi xổm sửa chân bàn cách đókhôngxa, hỏi Lữ An: “sẽcó rắc rồi gì?”

Tần Đường đứng ởtrênban công tầng hai, Tiểu Thành vẫy vẫy tay vớicô: “Chị Tần Đường, chị ở nhà trông nhà nhé, bọn em phải tầm chiều mới về được cơ.”

Tần Đường ngẫm nghĩmộtlát, hỏi: “Có phải có liên quan tới Triệu Kiến Hòakhông?”

Tần Đường tắt điện thoạiđi, hạ mi mắt, nhưmộtcon mèonhỏlười biếng, thản nhiên hỏi: “Sao?”

Tần Đường: “Biết.”

Rất nhiều ngườinóicôlớn lên rất giống Cảnh Tâm,côkhôngphản bác, cũng chưa bao giờ giải thích..

Lữ An nhìn hai người,khôngnhịn được bật cười.

A Khởi cầm quyển sổnhỏnhìn kĩ lạimộtlần, sau đó mới cất vào trong túi.

Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm Tần Đườngmộtlúc, mãi cho đến khicôngẩng đầu lên nhìnanhmới thôi.

“không.”

Tần Đường quay đầu lại,khôngvui nhìnanh.

“..........”

trênxe cònmộtít đồ đạc linh tinh, nhiều thêm hai người chỗ liền chật hơnmộtchút.

Tần Đường ở trong phòng xử lí lại những bức ảnh mới chụp được. Thời gian trôi qua rất nhanh,côcảm thấy có chút đói bụng, nhìn đồng hồ,thìrađãquá trưa rồi.

Tưởng Xuyên đứng thẳng người lênthìcao hơncôrất nhiều, cúi đầu nhìncô: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Xuyên đứng dậy, phủi bụi trong lòng ban tay,nói: “A Khởi, mai emđicùng dì Quế lên nội thành, thiếu cái gìthìmua cái đó. Bảo Tiểu Thành lái xe chở hai ngườiđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đườngđiqua: “Có chuyện gì?”

Tần Đường đứng tại chỗ cúi đầu xem ảnh chụp trong máymộtlát, từ bên kia tiếng Tiểu Thành truyền tới: “anh, cái ghế nàyđãhỏng thành như thế này rồi, còn có cái bàn kia nữa… sửa làm sao đây?”

Tưởng Xuyên bất đắc dĩ nhìncô: “mộtsố tiền lớn như vậy mà em cũng có thể bỏ ra để giúp chúng tôi, bọn chúngsẽnghĩ …..em là người của tôi.”

“Tôi biết.”

Lữ Anđangmuốnnóithêm gì đóthìTưởng Xuyên liền liếc mắt qua đâynói: “Rảnh quákhôngcó việc gì làmthìqua đây giúpmộttayđi!”

Tần Đường vội vàngnói: “Dì Quế, dìkhôngcần vội. Cháu ăn rồi.”

Lữ An, cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Vừa rồianhlàm gì Tần Đường đấy? Bọn tôi ở dưới nhà nghecôấy kêumộttiếng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Đường ngồi xuống bên cạnh bọn họ,khôngtiếp lời, cũng ngồi xem TV.

Mặt Tần Đường hơi nóng lên, may mắn là trời tối, ánh sáng ở hành lang cũng khá tù mù nênanhkhôngnhìn thấy.

Nhưng trong tình huống lúc đó, nếucôkhônglàm như vậy, cái nghĩa trạm nàysẽbị phá hủy hết. Tưởng Xuyên và Lữ An cũng những người làm công ích khác màcôtiếp xúckhônghề giống nhau. Bọn họkhôngcó nhiều tiền, mặt khác, bọn họ cũngkhônghề tham lam, nên cũngkhôngcần lo lắng sau khi giao đồ cho họ liệu có bị họ ăn bớt hay cắt xén đồ đạckhông. Cái nghĩa trạm này cũng với mấy điểm từ thiện kia hoàn toàn khác biệt.côchỉ là muốn giữ lại nơi này.

Tần Đườngkhônglên tiếng, ngước mắt nhìnanh.côcòn việc chưa làm xong,côkhôngmuốnđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

côxoay xoay cổ tay muốn giãy ra, lòng bàn tay Tưởng Xuyên thô ráp, dùng sức nắm chặt khiếncôcó cảm thấy có chút ngứa, lại càng đau đớn nhiều hơn, tức giận lườmanh: “anhbuông tay! Là tôi choanhtiền,anhdựa vào cái gì mà đuổi tôi?”

Chương 13

Tiểu Thànhnói: “Chị Tần Đườngnóisẽtrả tiền cho chúng ta, sau đó những người đó liền rờiđi.”

“anhcảm thấy tôi trả cho cácanhsố tiền kia, khiếnanhcảm thấy mất mặt?”

Tưởng Xuyên châm thuốc, vẻ mặt vô cảm hítmộthơi, nhìncô: “Việc của em ở chỗ này xong rồi, về phần Nguyệt Nguyệtthìmấy hôm nữa tôisẽđưacôbé về, emkhôngcần ở đây nữa.”

Người phụ nữ này……

Đúng lúc này, từ bên ngoài có hai chiếc xe tiến vào,côkhép hờ cửa, nhìn xuống dưới.

Tần Đường gật đầu: “Ừ.”

A Khởinói: “Cho bọn họđicùngđi, dù sao mua nhiều đồ như vậy,mộtmìnhanhcũng đâu có chở hết được, đằng nào chả phải nhởanhTưởng đểmộtchiếc xe qua chở giúp chứ.”

Tần Đường: “.......”

Tưởng Xuyên cùng nhìncô, vài giây sauthìxoay người trở về phòng.

Tần Đường ra dấu “OK” với người phía dưới, Tiểu Thành lại cười đến sáng lạn: “Vậy chị có muốn ăn gìkhôngạ? Khi về bọn emsẽmua cho chị.”

Lữ An ngồi ở vị trí đối diện với cửa,đangnóibỗng dưng dừng lại.

“thậtư?”

“Hình như làthậtnha…”

cônóihết liền quay người lại kéo chốt mở cửa về phòng.

Sáng hôm sau, dì Quếkhôngđẩy xeđibán đồ ăn sáng nữa, ở nhà làm cho mọi người thang bao và sữa đậu nành.

cômở cửađixuống, địnhđitìm chút đồ ăn.

Tưởng Xuyên bê bát, nhìn Tiểu Thành và A Khởi, hai người lập tức quay đầu nhìn TV, bên trongđangchiếumộtchương trình phỏng vấn. Vị khách quý ngồitrênsopha làmộtngười phụ nữ vô cùng mỹ lệ ưu nhã. Tiểu Thànhnói: “Saocôấy có thể trẻ mãikhôngthấy già được như vậy nhỉ? Từ khi em cònnhỏđãthấycôấy như vậy rồi, giờ emđãlớn mà cũngkhôngthấy thay đổi gì…”

Tưởng Xuyên cầm thuốc lá, lúcđingang quacôtừ phía sau liềnnói: “Hai ngày này em đừng tới bệnh viện, để Tiểu Bạch và A Khởiđiđi.”

Lữ An hỏi: “Nguyệt Nguyệt làcôbé bị thương ở núi Dương Quyển đó sao?”

Lữ Anđiđến trước mặtcô: “Tần Đường, cảm ơncô.”

Tiểu Thành có chút do dự.

Tần Đường mím môi, bảo sao Tưởng Xuyên lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, hóa ra là cảm thấycôthực ngu xuẩn, xen vào việc của người khác ư?

“Tôi ăn quá nhiều,anhnuôikhôngnổi?”

anhđứng thẳng dậy, nhìn đồ vật trong tay, đặt lại vào chậu rửa mặt, tay kia vẫn nắm chặt cổ taycô, làn da dưới tay trắng nõn mềm mại, có chút lành lạnh, nắm trong tay nhưđangv**t v*mộttấm lụa thượng hạng vậy.

Tưởng Xuyênnói: “Tôi nhớrõtôiđãtừngnóichuyện nàykhôngcần em quan tâm.”

“thậtmà,cônhìn mà xem… đôi mắt này, cái mũi này………..”

Tần Đường cười: “Cháu thựcsựkhôngđói mà. Hôm nay cháu dẫn Nguyệt Nguyệtđira ngoài chơi, ănkhôngít đồ ăn vặt nên đến giờ vẫn còn no này dì.”

Chắc là như vậyđi.

Lữ An cười hắc hắc, xua xua tay chạy qua giúp đỡ.

mộtlát sau, Tưởng Xuyên xuống nhà ăn tối.

Tần Đường cười: “Nếukhôngthìlàm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ bị bắt nạt sao?”

Tiểu Thành nghĩ lại cũng thấy đúng, liền gật đầunói: “Được, vậy hai người mau lên xeđi, chúng ta phảiđirồi.”

Tiểu Thành vộinói: “Đúng vậy,thậtsựrất giống.”

“Từ từ…” Tần Đường gọi với lại.

……..

A Khởi nhìncôchăm chúmộtlúc lâu, Tần Đường pháthiệnhỏi: “Tiểu Thànhnóichị và ảnh hậu Cảnh Tâm rất giống nhau nên em muốn nhìn thử xem… Hình như quảthậtrất là giống nha!”

Lữ An thở dàimộttiếng, lắc đầunói: “không, chúng tôi lấy đâu ra số tiền lớn như vậy. Nếu là mấy năm trướcthìcòn có thể, nhưnghiệntạithậtsựkhôngcó. Nhưng cáchthìcũngkhônghẳn làkhôngcó, chỉ làkhôngngờ đối phương lại hành động nhanh như vậy. Nếucôđãnóira rồi, nếu ngày mai màkhôngtrả được,thìngười gặp rắc rồi chính làcôđó.”

Tưởng Xuyên nghiêng người nhìn qua, là Tần Đườngmộtthân váy đỏđangđứng ở cửa.

Sau đó quay người trở về phòng.

Tưởng Xuyênthậtmuốn túmcôlại bắt nạtmộtphen, nhưng cái gì cũngkhôngnóiđược, làm được, xoay người bỏđi.

Tiểu Thành chống cằm, chỉ vào người phụ nữ trong TV, gãi gãi đầu: “Chỉ là tôi bỗng nhiên cảm thấy, Tần Đường lớn lên có chút giống với ảnh hậu…..không,khôngphải là có chút giống thôi đâu, mà chính là càng nhìn càng thấy giống đó….”

Tần Đường nhoẻn miệng cười, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong TV: “Thế ư?”

Lữ An dùng đầu gối đụnganhmộtcái: “anhTưởng, Tần Đườngđãnóinhư vậy rồi, mà bây giờ quả thực chúng ta cũngkhôngcòn tiền nữa… Tôi biếtanhkhôngmuốn dùng tiền của phụ nữ, nhưng bây giờ chúng takhôngcòn cách nào khác. Nếukhôngtrả tiềnthìsẽlại xảy ra tranh chấp cãi cọ với Khương Khôn, vậy càngkhôngphải trúng ýhắnrồi sao.anhbiết mục đích củahắnlà muốnanhquay lại mà. Tưởng Xuyên,anhnghĩ kĩđi, lần này mà quay lạithìsẽkhôngdễ dàng rờiđinhư vậy nữa đâu. Tiềnthìchúng ta cũng có thể từ từ trảcôấy mà, tôi biết Tần Đườngsẽkhôngđể ý đến chuyện này…….”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13